Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tuân Chu thở dài, lắc đầu hỏi: "Muội định đi đâu tìm hắn?"
Yến Hạ cười khổ: "Không biết nữa, những nơi phải tìm ta tìm cả rồi, cuối cùng mới đến chỗ huynh đây." Kỳ hạn một tháng sắp đến rồi, sắp đi hết một vòng Trung Nguyên mà nàng vẫn không tìm thấy kết quả mình muốn, cuối cùng Yến Hạ quyết định đến đây vì nơi này từng là nơi Ma Quân bị trận pháp phong ấn.
Nhưng có điều nàng không ngờ đây cũng là nơi Minh Khuynh sinh sống và lớn lên.
Tuân Chu ngạc nhiên: "Muội nghĩ hắn ở đây ư?"
Yến Hạ không trả lời chỉ thấp giọng nói: "Tuân Chu đại ca, có thể dẫn ta đến lầu gác đó xem một chút được không?"
Tuân Chu nhanh chóng đồng ý thỉnh cầu của Yến Hạ. Hai người bước ra khỏi phòng, mất một lúc thì đến trước tòa lầu gác đã hoang vắng lâu năm.
Mười năm trước chính đạo Trung Nguyên muốn diệt ma nên đã hủy sạch tòa gác này, hiện nay nó cũng không còn là dáng vẻ khi xưa nữa. Ma loại vốn bị phong ấn bên trong không còn, lầu gác cũng mất đi tác dụng của nó. Sau khi lầu gác sụp đổ Tuân Chu không cho tu sửa lại mà dọn dẹp sạch sẽ, thay vào đó bằng một ao sen.
Bấy giờ đương là mùa hạ, hoa sen nở rộ trong ao, lá sen lắc mình nhè nhẹ dưới ánh nắng, hương sen ngọt ngào lan tỏa bốn bề, mặt nước phản chiếu ánh sáng, chẳng còn sự âm trầm của lầu gác ngày nào.
Bên ao có vài món đồ dùng để câu cá, trên cỏ còn in rất nhiều dấu chân lẫn lộn, chắc là thường xuyên có người đến đây.
Chú ý thấy tầm mắt của Yến Hạ, Tuân Chu sờ mũi cười cười nói: "Suốt ngày nhốt mình trong sơn trang cũng chán lắm, đôi lúc tới đây câu cá giải khuây một xíu."
Không biết Yến Hạ có nghe thấy lời Tuân Chu nói hay không, nàng dạo quanh ao sen một vòng, biểu cảm từ nghiêm túc biến thành thất vọng. Tuân Chu đều nhìn thấy, hắn không cần hỏi cũng biết đáp án, nói: "Vẫn không tìm thấy gì à?"
"Ừ." Yến Hạ rũ mắt xuống nhìn ao sen trước mắt một cái, "Xem ra huynh ấy cũng không có ở đây."
Tuân Chu cất lời an ủi: "Đừng gấp quá, có lẽ vẫn còn nơi khác có thể tìm thì sao?"
Yến Hạ lắc đầu, "Hết rồi, những nơi phải đi ta đi không sót chỗ nào, vẫn là không có." Thậm chí đến hoang đảo bọn họ từng đến nàng cũng đi xem rồi nhưng không hề có tung tích của hắn. Nơi quen thuộc nhất với Ma Quân rốt cuộc là nơi nào chứ, nàng thật sự không biết.
Tuân Chu nói: "Vậy muội có muốn qua xem chỗ ở lúc nhỏ của hắn không?"
Yến Hạ ngớ người, nói: "Thứ ta muốn tìm là nơi quen thuộc với Ma Quân không phải với Minh Khuynh công tử."
Tuân Chu ngẩn ra giây lát, sau đó mới sực nhớ ra người đó đã trở thành Ma Quân từ lâu rồi. Hắn thở dài, nói: "Thế muội tính sao?"
Kỳ hạn sắp đến nàng phải về Ngũ Đạo thôi, đi đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.
Nhưng trước đó, Yến Hạ trầm mặc một lúc rồi ngước mắt nói: "Tuân Chu đại ca, huynh dẫn ta đến nơi ở của huynh ấy đi."
Nàng muốn hiểu rõ hơn về quá khứ của hắn, cho dù chỉ là quá khứ cũng được.
·
Tuân Chu dẫn Yến Hạ đi qua ao sen đến một đình viện không tính là quá rộng lớn. Nơi này hoang sơ như lâu rồi không có ai đặt chân tới. Yến Hạ đẩy cửa đi vào căn phòng nhỏ trong viện, đồ đạc trong phòng vẫn còn rất đầy đủ, chỉ là qua thời gian dài nhiều chỗ đã đóng thành một lớp bụi thật dày.
"Đây là nơi hắn từng ở, trước kia còn có người đến quét dọn, sau này để không lâu quá ta bèn khóa lại luôn, đã rất nhiều lâu rồi chưa có ai ghé qua đây." Tuân Chu nói.
Yến Hạ nghĩ Tuân Chu tưởng Minh Khuynh vẫn còn quay về nhưng sau này biết không có khả năng đó nên cũng không ghé qua nữa, tránh để nhìn vật nhớ người.
Tuân Chu không biết suy nghĩ của Yến Hạ, hắn im lặng một lúc rồi giải thích: "Muội biết đó cái nơi quỷ quái này chỉ có mình ta ở, lại không được đi đâu hết, không dễ gì mới có một tên tiểu thú thú vị ở cùng, hắn đi rồi cũng chẳng còn ai nói chuyện tán gẫu với ta."
Yến Hạ mỉm cười, nghĩ tới Minh Khuynh bị Tuân Chu gọi là tên tiểu quỷ lúc đó không khỏi thấy hơi ngưỡng mộ Tuân Chu.
Đáng tiếc nàng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ đó của Minh Khuynh. Đáng tiếc hắn phải chống chọi một mình trong khoảng thời gian dài như vậy.
Căn phòng rất nhỏ, nhìn lướt qua một vòng là hết, căn phòng cũng rất đơn sơ, Yến Hạ có thể tưởng tượng được cuộc sống ngày đó của Minh Khuynh ra sao. Hắn đọc sách bên cửa sổ, viết chữ dưới ánh đèn, có lúc sẽ ra ngoài đình viện trồng đầy hoa lê luyện kiếm, trải qua một cuộc sống yên ổn quá đỗi như thế.
Nghĩ vậy, Yến Hạ thấy lòng mình bất giác cũng trở nên bình lặng.
Thấy nàng nhếch môi mỉm cười, Tuân Chu lại thở dài không biết lần thứ bao nhiêu. Hắn tìm cớ nói: "Ta còn chuyện phải làm, muội cứ đi dạo quanh đây đi."
Yến Hạ gật đầu cảm kích nhìn Tuân Chu. Tuân Chu phất phất tay, cầm túi rượu đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại mình Yến Hạ, nàng ngồi xuống bên bàn, gãy nhẹ ngón tay lên lớp bụi mỏng, nhớ lại những chuyện mình đã nghĩ vô số lần ở Thương Nam Sơn.
Màn đêm dần buông xuống, đình viện tĩnh mịch đến tiếng côn trùng kêu cũng không có. Yến Hạ bừng tỉnh, phát hiện mặt trăng đã lên cao, trời đã về đêm.
Nàng đứng lên, chuẩn bị rời khỏi đây đi gặp Tuân Chu nói lời tạm biệt.
Bước ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại, bất chợt trong đình viện vắng vẻ, một quầng sáng nhạt nhòa dưới bóng cây lọt vào mắt Yến Hạ.
Yến Hạ thoáng ngẩn người, quay người đi qua đó.
Vén lá cây um tùm qua, bước đến góc khuất phía đó, Yến Hạ nhanh chóng nhìn rõ thứ tỏa sáng mờ nhạt đó là gì.
Đó là một ngọn đèn lồng tứ giác tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, nó đang lơ lửng trên không trung, cô độc trong đêm tối.
Đây là…
Yến Hạ mở to mắt, lục lọi trong trí nhớ tìm tên gọi của chiếc đèn lồng này.
"Quân Thiên Đăng."
Hơn mười năm trước trong vực sâu Thất Hải, khi Minh Khuynh ngăn cản yêu tà đuổi đến trước cửa động đã từng dùng món vũ khí này. Nó là chí bảo của Minh gia trong bát đại thế gia, dù Minh Khuynh vẫn luôn mang theo nó nhưng ngoài lần đuổi yêu thú thì không thấy hắn dùng lần nào nữa.
Yến Hạ không biết sau này chiếc đèn này đi đâu mất rồi, mãi đến tận hôm nay mới gặp lại nó.
Thì ra Minh Khuynh từng quay về, sau đó để món vũ khí này lại đây.
Hắn về lúc nào cơ chứ?
Yến Hạ vươn tay chạm nhẹ vào đèn lồng, ánh lửa lắc lư, màu sắc ấm áp.
Nhưng… còn có một đóm sáng màu lam nhạt?
Yến Hạ nhất thời đờ người, nàng nghe tiếng tim mình đập ngày càng mãnh liệt, động tác của nàng khựng lại, thậm chí hơi run rẩy. Nàng cẩn thận quan sát chiếc đèn trước mặt, ngoài ngọn lửa vàng cháy ở tâm đèn còn có một đóm sáng rất yếu ớt khác, nó co rút trong ánh lửa, yếu ớt như có thể lụi tắt bất cứ lúc nào.
Yến Hạ không dám đụng vào, nàng sợ mình bất cẩn làm nó tắt mất. Nàng cố gắng nín thở, không động vào đóm sáng mờ nhạt đó.
Nàng nhìn chằm chằm ánh lửa đến khi nhịp tim ổn định lại nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: "Minh Khuynh công tử?"
Tàn hồn đó đương nhiên không thể trả lời nàng.
Nhưng Yến Hạ lại chớp mắt mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nước mắt.
Nàng ôm chiếc đèn vào lòng, ngã ngồi xuống đất, mỉm cười nén nước mắt vào trong.
Nàng tìm thấy hắn rồi.
- Hết chương 74 -
NNPH:
Huhu cảm động rớt nước mắt.
Chưa kể Minh Khuynh là nam 9, anh hy sinh vì người khác nhiều như vậy làm sao chết được.
Sắp đến phần thú vị rồi, mấy chương sau cười xỉu.