Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Người Nam Cung Huyền muốn tìm không có ở đây.
Thế nên việc bọn họ phải làm bây giờ là rời khỏi đây.
Yến Hạ khó hiểu nói: "Vị Chẩm Linh cô nương đó rốt cuộc đang ở đâu?"
Minh Khuynh nghe Yến Hạ hỏi thế thì ngó sang Nam Cung Huyền: "Chuyện này không nên hỏi ta mà phải hỏi hắn."
Yến Hạ cũng nhìn Nam Cung Huyền, nàng rất tin tưởng lời của Minh Khuynh.
Nam Cung Huyền đắn đo nhìn hai người, chỉ bản thân mình nói: "Ta?"
Sắc mặt Minh Khuynh vẫn như cũ, xem ra không có nghi ngờ gì với phán đoán của mình, Yến Hạ cũng tỏ ra Ma quân nói gì ta nghe theo đó làm Nam Cung Huyền không hiểu nổi tại sao tông chủ Ngũ đạo có thể ăn ý với Ma quân như thế, "Tông chủ người…"
Yến Hạ ngắt lời hắn: "Ta thấy Ma quân nói có lý."
Minh Khuynh: "..."
Hắn im lặng dịch về phía bên cạnh một bước, không mấy hưởng thụ sự ủng hộ này của Yến Hạ.
Nhưng Yến Hạ lại rất không thức thời, nàng cũng bước lên một bước đứng cạnh Minh Khuynh.
Trong lúc Minh Khuynh đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên dời bước tiếp không và Yến Hạ đang định tiếp tục lại gần hắn thì Nam Cung Huyền lên tiếng, hắn thở dài buồn bã nói: "Nhưng ta không biết nàng ấy đang ở đâu."
"Ngươi biết." Minh Khuynh chắc chắn nói, "Ngươi là người nàng ta thích nhất, nàng ta chắc đã nói với ngươi những lời rất quan trọng ví dụ như nàng ta đang muốn cái gì, sau khi rời khỏi đây sẽ đi đâu."
Nàng ấy muốn đi đâu.
Sắc mặt Nam Cung Huyền thoáng biến đổi, hắn đứng nguyên tại chỗ, lục soát lại ký ức đã từng diễn ra trong giấc mộng.
"Nàng ấy sẽ đi…" Hắn tìm từng chút một trong những mảng ký ức của mình. Mộng cảnh mơ hồ khi trước cũng dần dần được vén màn sương mù. Hắn mím môi, sau một lúc im lặng thì nói: "Nàng ấy từng nói…" Giọng hắn càng ngày càng khẳng định, đến cuối cùng hắn rất chắc chắn và nghiêm túc nói: "Đúng vậy, nàng ấy từng nói với ta, sao ta có thể quên được… sao ta có thể quên mất chuyện đó được…"
Hắn nhớ lại giấc mộng ngày xưa, nói: "Nàng ấy nói ở sâu trong tòa thành này có một địa cung, nếu có thể rời khỏi đây nàng ấy sẽ đến đó, nàng ấy nói nàng muốn tận mắt nhìn thấy bí mật của tòa thành này…"
"Bí mật của tòa thành này?" Yến Hạ hỏi.
Nhưng Minh Khuynh chẳng hề có ý định thăm dò sâu hơn bí mật đó, hoặc là hắn đã sớm biết bí mật ở đây là gì rồi. Hắn không để Yến Hạ tiếp tục hỏi mà cắt ngang lời của Nam Cung Huyền: "Vậy thì đi tới đó, bây giờ đi liền."
"Nhưng mà…" Nam Cung Huyền nhìn chằm chằm mật thất, bây giờ bọn họ còn bị nhốt trong mật thất u tối này, muốn ra ngoài phải phá trận cái đã.
Yến Hạ cũng nói: "Vậy giờ ta đi phá trận…"
"Không cần nữa." Minh Khuynh ngăn Yến Hạ lại, tùy ý nói: "Nếu nơi này đã không còn thứ ta cần vậy giữ lại nó cũng vô dụng." Dứt lời, Minh Khuynh phất áo nâng tay lên.
Ngay khoảnh khắc đó Yến Hạ hiểu ngay ý đồ của đối phương, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Minh Khuynh, túm lấy vạt áo hắn.
May mà hành động mau lẹ, nàng vừa túm xong, một luồng ma khí đáng sợ đã bay ra từ tay Minh Khuynh.
Sức mạnh cả Ma quân cực kỳ mạnh mẽ, từ góc độ của Yến Hạ có thể thấy được đôi môi luôn luôn ẩn hiện ý cười nhưng ánh mắt thì tràn ngập lạnh lùng của hắn. Vào lúc đó, Yến Hạ cảm thấy đó không phải là ánh mắt của con người mà là ánh mắt của thần ma chí cao vô thượng chẳng vui chẳng buồn đang quan sát chúng sinh.
Tay áo phất qua, cả tòa thạch lâu ầm ầm sụp đổ, mặt đất rung lắc không ngừng, cát đá rơi rớt tán loạn, chỉ trong chớp nắt nơi này đã biến thành một đống phế tích. Vòm trời màu xanh ló hiện trên đỉnh đầu, gió cát từ phía đại mạc cũng thổi tới mặt bọn họ.
Thạch lâu sụp nát rồi.
Yến Hạ may mắn đứng bên cạnh Minh Khuynh, cát đá và bụi đất kia hình như không dám tới gần Minh Khuynh nên Yến Hạ đứng cạnh hắn cũng sạch sẽ không dính hạt bụi nào.
Nhưng đồng thời, Nam Cung Huyền đứng trong thạch lâu giờ phút này đã bị bụi rơi đầy người: "..."
Hắn nhìn Minh Khuynh và Yến Hạ.
Ma quân đại nhân chẳng buồn đáp lại ánh mắt của người phàm.
Yến Hạ ho khẽ một tiếng giải thích: "Ta định nhắc nhở nhưng mà không kịp nữa rồi…"
Nam Cung Huyền chưa đáp gì Minh Khuynh đã cất tiếng nhắc nhở: "Buông tay ra."
Yến Hạ hơi ngẩn ra, lúc này mới sực nhớ dưới tình huống khẩn cấp mình đã kéo góc áo Minh Khuynh, bây giờ xong chuyện rồi tay nàng vẫn còn nằm trên áo hắn.
Nàng nhớ lại ngày trước, khi nàng mới bước ra khỏi Nam Hà trấn, lần nào gặp phải nguy hiểm nàng cũng thường nấp bên cạnh đối phương như vậy.
Nhớ lại chuyện xưa, không khỏi thấy thổn thức, Yến Hạ từ từ buông tay, nét mặt không giấu được vẻ lưu luyến.
Minh Khuynh giả vờ không nhìn thấy, quay đầu nói với Nam Cung Huyền: "Đi thôi."
Nam Cung Huyền lau bụi trên mặt, tinh thần hơi xuống dốc, hắn không muốn gặp mặt người trong lòng mình dưới bộ dạng này đâu. Hắn nói: "Ta có thể thay bộ y phục được không…"
Minh Khuynh nhíu mày không đáp.
Nam Cung Huyền: "..."
·
Chuyện thay y phục tất nhiên là không thể, nhưng Nam Cung Huyền sửa sang lại y sam suốt quãng đường nên khi đến nơi bộ dạng của hắn cũng trông sáng sủa hơn nhiều rồi.
"Là chỗ này à?" Nhìn cung điện gần ngay trước mắt, Yến Hạ hỏi.
Minh Khuynh gật đầu rồi đi thẳng về trước, Nam Cung Huyền căng thẳng đi theo sau.
Lúc Yến Hạ theo hai người họ bước vào cung điện này nàng nhìn thấy một khung cảnh rất khó tin.
Kiến trúc trong cung điện rất giống với Ma Thành, nhìn từ vẻ ngoài thì không có gì kỳ lạ, phía trong cũng như những cung điện bình thường khác nhưng chính giữa cung điện rộng lớn này có một bia đá rất to.
Trên bia đá khắc văn tự Ma giới, chữ được viết từ máu, dày đặc khắp mọi chỗ trên bia đá. Dù Yến Hạ không hiểu những văn tự Ma giới đó nhưng sắc mặt cũng trở nên tập trung hơn. Vì nàng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ bia đá đó.
Sức mạnh đó có vài phần tương tự với sức mạnh trên người Minh Khuynh.
Bên cạnh bia đá có một người đang ngồi.
Nhìn thân hình thì chắc là một nữ tử, dường như nàng ấy quá lâu rồi chưa rời khỏi đây nên y bào dính đầy bụi trần, trên mặt cũng dính bụi đất, dáng vẻ tiều tụy yếu ớt, lúc nghe tiếng bước chân của đám Yến Hạ bước vào phòng nàng ấy từ từ ngẩng đầu lên.
Nhất thời sững người.
Nam Cung Huyền đi bên cạnh Yến Hạ cũng vậy.
"Chẩm Linh." Giọng Nam Cung Huyền hơi run nhưng không tí do dự, hắn nhìn nữ tử ở phía xa xa, gọi: "Chẩm Linh."
Đó là Chẩm Linh, nữ tử mà hắn gặp gỡ yêu thương và ở bên nhau trong mơ, nay nàng đang xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không dám tiến lên trước, sợ vừa chạm vào là giấc mộng này sẽ tan biến.
Nhưng trong lúc Nam Cung Huyền còn đang do dự, nữ tử đó đỡ người đứng dậy, thân hình lảo đảo yếu ớt, giọng nói cũng run run đáp lại: "Là ta."
Người Nam Cung Huyền run lên, vành mắt đỏ hoe như nước mắt sắp tuôn ra.
Hai người cuối cùng đã gặp lại, Yến Hạ đứng bên cạnh xem cũng cảm động vô ngần. Nhưng giữa đại điện lúc này có một người không hề niệm tình cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Ma khí cuồn cuộn lớn mạnh bao phủ toàn đại điện, Minh Khuynh giơ tay ra trước, lạnh nhạt mà kiên quyết nhìn nữ tử đó, nói: "Giao đồ ra đây."
- Hết chương 57 -
NNPH lảm nhảm:
Ông nội này phá game quá. Người ta đang tới khúc cảm động.