Vãn Thiền

Chương 53: ☽




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Diện tích căn phòng này rất lớn nhưng cách bày trí dày đặc và đống châu báu chất kín trong phòng khiến nơi này trở nên chật hẹp đôi chút.

Yến Hạ cảm thấy mấy thứ này thật sự hơi vướng víu tay chân, nàng dọn một ngọn đèn lưu ly qua một bên, nhìn ký hiệu Ma tộc kỳ lạ trên bức tường sau giá đèn rồi quay đầu nói với người ở sau bức màn: "Cái thứ năm rồi, trong phòng có rất nhiều ký hiệu tương tự, có lẽ đều là văn tự của Ma tộc, ta đoán trận pháp ở đây là do những thứ này mà ra."

"Chắc vậy." Minh Khuynh ngồi im chờ đợi hồi lâu, có lẽ cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu nghịch ngợm mấy món đồ trong phòng. Lúc trả lời Yến Hạ hắn còn chẳng thèm quay đầu.

Yến Hạ cũng không hy vọng Ma quân đại nhân nói chuyện dụng tâm với mình hơn nữa, nàng tiếp tục tìm văn tự trong phòng, bất chợt trông thấy người vẫn còn mơ màng không hiểu gì bên kia thì bất lực nói: "Nam Cung viện chủ, ngươi cứ định đứng ngơ ngác ở đó mãi à?"

Nam Cung Huyền đề phòng nhìn Minh Khuynh từ đầu chí cuối, sực nghe Yến Hạ hỏi mới gật đầu nói: "Được… để ta giúp tông chủ tìm."

Hai người tìm kiếm văn tự trên khắp bốn bức tường, Nam Cung Huyền thấy Yến Hạ nghiêm túc như vậy thì lặng lẽ đến gần nàng, nhân lúc Ma tôn đang bận chơi với mấy món châu báu, hắn đè thấp giọng hỏi: "Tông chủ, ngươi định giúp Ma quân thật ư?"

Nghe được sự căng thẳng trong giọng của hắn, Yến Hạ thấy hơi thú vị nên cũng đè thấp giọng đáp: "Trước mắt không còn lựa chọn nào khác."

"Nhưng mà…" Nam Cung Huyền hơi băn khoăn, cắn răng nói, "Nếu ma đầu đó tìm được đồ mình muốn rồi gây hại cho Trung Nguyên thì chúng ta phải giải thích với thiên hạ thế nào đây?"

Yến Hạ đã có đáp án trong lòng, nhưng nàng còn chưa kịp trả lời đã nghe giọng nói lạnh lùng và ngạo nghễ của Minh Khuynh bên kia truyền đến: "Ta mà muốn gây hại cho Trung Nguyên thì các ngươi ngăn cản được à?"

Nam Cung Huyền: "..."

Chẳng ngờ những lời nói chuyện của bọn họ bị nghe thấy hết rồi, mặt Nam Cung Huyền tái nhợt, hai tay siết chặt phù chú trên thắt lưng.

Nếu Ma quân đã nghe thấy thì Yến Hạ cũng không muốn giấu giếm, nàng cười trấn an Nam Cung Huyền: "Xe đến trước núi tất sẽ có đường thôi, chúng ta phải sống sót mới được, có đúng không?" Ai cũng biết thực lực Ma quân mạnh mẽ, ai cũng biết trừ phi thiên thần hạ thế lần nữa nếu không cả thế gian chẳng còn ai là đối thủ của Ma quân, Yến Hạ không muốn tìm đường chết nên sẽ không hành sự bất cẩn.

Hình như câu nói này của nàng không phát huy tác dụng lắm, Yến Hạ nhìn nét mặt Nam Cung Huyền rồi nói; "Lúc trước, một người bạn từng nói với ta nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được liều mạng với người khác. Nam Cung viện chủ nghĩ nhiều quá trong lòng sẽ khó tránh mệt mỏi, chi bằng cứ nghĩ cách giải quyết vấn đề hiện tại rồi hãy lo đến chuyện khác?"

Nam Cung Huyền mím môi, cười khổ sở nói: "E là tông chủ nghĩ đơn giản quá rồi."

Khựng lại một thoáng, Nam Cung Huyền nói tiếp: "Người bạn kia của người cũng ngây thơ quá."

Yến Hạ: "..."

Nàng bất giác muốn quay người nhìn Minh Khuynh phía sau, nếu như Nam Cung Huyền biết tên "ngây thơ quá" mà hắn nói chính là Ma quân đại nhân thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì nữa.

Tiếng đàn vang lên sau lưng, đó là nhạc khúc Yến Hạ cực kỳ quen thuộc, tiếng đàn trong trẻo như dòng nước chảy qua khe suối nơi núi non, nước chảy hoa rơi, gió nhẹ dưới trăng. Yến Hạ ngẩn ra, xoay người lại, trong phòng có đặt một cây cổ cầm, Minh Khuynh chơi ngọc khí bằng vàng xong thì quay sang gảy đàn, tiếng đàn lưu loát vang lên dưới ngón tay hắn.

Nhưng tiếc là hắn chỉ tiện tay gảy đàn mà thôi, Yến Hạ chưa kịp nhận ra chút dấu vết của quá khứ nào thì hắn đã ngừng, nhướng mày nhìn Yến Hạ, nói: "Ngươi tìm ra cách phá trận rồi?"

Yến Hạ thu lại cảm xúc, đáp: "Trong phòng có tất cả năm phù văn, những chỗ khác đã tìm qua hết rồi chắc không còn nữa."

"Thế ngươi có biết phá trận thế nào không?" Minh Khuynh hỏi.

Yến Hạ lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nhìn thấy những phù văn đó, chắc là phải tốn chút công sức."

"Ồ." Minh Khuynh đáp như không mấy để ý.

Yến Hạ nhìn người đó, thấy hắn không có phản ứng bèn nói rõ thêm ý của mình: "Đây là văn tự của Ma giới."

Yên lặng.

Yến Hạ lại nói: "Ta không biết văn tự Ma giới."

Minh Khuynh lười biếng lên tiếng: "Tông chủ Ngũ đạo muốn nói là trận pháp của Ma giới ta bát đại tinh thâm?"

Tâm trạng hiện tại của tông chủ Ngũ đạo đang rất phức tạp.

Yến Hạ thở dài, nói thẳng ý mình: "Ở đây chỉ có Ma quân biết văn tự Ma giới, nếu có thể xin mời Ma quân đích thân giá lâm giúp chúng ta xem xem?"

Nghe Yến Hạ cung kính nói vậy, Minh Khuynh nhếch môi đứng dậy, bộ dáng tươi cười như "biết ngay các ngươi không làm ăn được gì, cuối cùng cũng qua kiếm ta thôi" đi đến bên cạnh Yến Hạ, bắt đầu nghiêm túc quan sát phù văn trên tường.

"..." Yến Hạ không biết tại sao mình có thể đọc hiểu suy nghĩ qua biểu cảm của Minh Khuynh, nàng nhường chỗ để Ma quân quan sát văn tự. Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Vì sợ bản tính nóng nảy của Tứ Tượng Đồ đắc tội Minh Khuynh nên Yến Hạ đã thu nó lại từ lâu rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn Yến Hạ và Nam Cung Huyền bốn mắt nhìn nhau không nói gì.

Qua một lúc, Yến Hạ mới lên tiếng hỏi: "Không biết Ma quân xem ra sao rồi?"

"Xong rồi." Minh Khuynh nhàn nhạt nói, dường như đang chê chuyện giải thích quá phức tạp, nhưng chê thì chê cuối cùng hắn vẫn nói, "Chỉ là trận pháp đơn giản thôi, là loại nhốt người ở một chỗ ấy, nhưng ngoài thạch lâu này còn trận pháp khác tác quái, trận pháp bên ngoài điều khiển trận pháp bên trong, không thể phá trận từ bên trong được nên muốn phá trận thì phải dùng cách khác bình thường một chút." Nói vòng vèo một hồi, Minh Khuynh khựng lại hỏi Yến Hạ: "Nghe hiểu không?"

Không ngờ Yến Hạ lập tức gật đầu, nghiêm túc nói: "Cho nên muốn phá trận ta phải nghĩ cách phá từ trận pháp bên ngoài, ta nói có đúng không?"

Đôi mắt âm trầm của Minh Khuynh thoáng nét cười, hắn nói xong thì lại ngồi về chỗ ban nãy như người không có xương sống, tấm rèm che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn rõ nụ cười trên môi hắn, "Không tệ, mấy năm nay tông chủ Ngũ đạo trưởng thành nhiều nhỉ."

"Đấy là chuyện rất dễ hiểu mà, Ma quân quá khen rồi." Yến Hạ quay sang hỏi Nam Cung Huyền bên cạnh, "Nam Cung viện chủ nói phải không?"

Nam Cung Huyền chẳng nghe hiểu Yến Hạ và Minh Khuynh đang nói chuyện gì: "Hả?"

Yến Hạ thôi cười, tập trung tinh thần đi quan sát tình hình bên ngoài phòng.

Nhưng cho dù là vậy ánh mắt Yến Hạ vẫn rơi lên người Minh Khuynh một cách không tự chủ.

Lúc nãy khi vừa nghe Minh Khuynh nói đến sự trưởng thành của nàng, nàng có thể khẳng định rằng Minh Khuynh còn nhớ những chuyện ngày xưa.

Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Rõ ràng cùng một người nhưng vì sao có sự thay đổi lớn như vậy? Hắn còn nhớ ước hẹn Trung Thu của bọn họ không? Quá khứ của họ… rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào với hắn?

Những câu hỏi này đã giấu trong đáy tim nàng từ khoảnh khắc chia ly cho đến nay, nàng mấy lần muốn nói lại thôi, ép chúng trở về đáy tim.

Nàng không dám hỏi, nàng biết dù là thật hay giả thì mình cũng không thể có được đáp án như mong đợi.

Có lẽ, nàng có thể thử xem.

Yến Hạ nhanh chóng tìm thấy điều bất thường qua ý niệm của mình, đúng như Minh Khuynh nói, sức mạnh khống chế các nàng không phải là phù văn trong phòng mà là từ phía ngoài.

Yến Hạ thu hồi sức mạnh, Minh Khuynh biết nàng đã tìm ra bèn hỏi: "Ngươi nắm chắc mấy phần có thể phá trận?"

Thấy Minh Khuynh chủ động hỏi, Yến Hạ cười nói: "Mười phần." Nàng đáp không chút do dự.

Minh Khuynh chống tay ngồi dậy, dáng vẻ buông tay mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.

Yến Hạ cũng chẳng thấy buồn phiền chi. Nàng triệu hoán Tứ Tượng Đồ ra, sau đó một trận pháp phức tạp hiện ra trong tích tắc, hai tay Yến Hạ đặt lên trận đồ, kim quang rực rỡ trước mặt nàng. Không lâu sau thì từ từ tan biến.

Cùng lúc đó, trong phòng ngoài phòng như có gió lùa qua, Nam Cung Huyền ngẩn người vội vàng chạy tới xem những phù văn Ma giới kia. Những phù văn đen in trên tường đã nhạt hơn trước rất nhiều.

"Cùng lắm là thuật che mắt đơn giản thôi, biết nguyên nhân là có thể dễ dàng phá trận rồi." Yến Hạ tùy tiện giải thích, sau đó nàng bước lên trước bức tường khắc phù văn, giơ tay phất nhẹ qua, kim quang lóe sáng trong lòng bàn tay, khi nàng hạ tay xuống, phù văn màu đen đã biến mất không còn dấu vết.

"Chỉ vậy thôi hả?" Nam Cung Huyền không dám tin trận pháp nhốt mình lâu thế này lại bị Yến Hạ phá giải một cách dễ dàng như vậy.

"Nếu không có Ma quân giúp đỡ ta cũng không thể phá trận nhanh đến thế này." Yến Hạ đẩy công lao cho Minh Khuynh.

Nam Cung Huyền không thừa nhận chuyện mình được Ma quân giúp đỡ, bây giờ hắn chỉ muốn mau mau rời khỏi đây, "Tông chủ, trận pháp phá rồi vậy chúng ta đi mau đi!"

"Ừ." Yến Hạ gật đầu, bất giác nhìn sang Minh Khuynh.

Nếu ra khỏi đây liệu các nàng còn có thể như lúc nãy?

Nếu như bước ra khỏi đây lập trường của cả hai đối nghịch, có lẽ sẽ đánh nhau người sống kẻ chết chăng.

Nàng thoáng khựng bước, nhìn Minh Khuynh, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Nghe nói mấy năm nay ngươi vẫn luôn bế quan ở Ma Môn?"

Ma quân hiếm thấy lắm mới nghe lọt tai một câu, hắn dừng chân khoanh tay nhìn Yến Hạ.

Yến Hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi có từng đến Sương Thành không?"

Minh Khuynh im lặng nhìn nàng.

Giọng Yến Hạ rất nhẹ, tựa như nỉ non nói: "Trung Thu mười năm trước, Sương Thành."

- Hết chương 53 -

NNPH lảm nhảm:

Ông Ma quân này bên Tỏa Hồn có vẻ ác mà sao bên này cute thế nhỉ? 😆