Vãn Thiền

Chương 52




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Yến Hạ nhớ lại rất nhiều năm trước.

Lúc đó nàng còn là tiểu cô nương ngây thơ ở Nam Hà trấn, suốt ngày chạy đi chạy lại giữa nhà và tiệm thuốc, chăm sóc bốn cha mẹ nuôi thân thể bất tiện. Khi đó nàng luôn cho rằng cuộc sống quá giản đơn, mà niềm vui lớn nhất của nàng là chạy đến tửu lâu duy nhất trong trấn ngồi ngẩn ngơ nửa ngày trời chỉ để nhìn ngắm cầm sư đánh đàn sau tấm rèm.

Nay, mười năm thấp thoáng trôi qua, nàng đã không còn là nàng của ngày trước nhưng bóng người sau tấm rèm vàng dường như dần dần chồng lên bóng hình cầm sư ngày ấy.

Năm tháng hồng trần điên đảo, tựa như trở về tửu lâu của mười năm trước, nàng ngồi ở một góc quen thuộc, nhưng khoảnh khắc tia nắng chiếu rọi vào mắt, tiếng hoàng oanh reo hò ngoài khung cửa đánh thức nàng, hóa ra nàng vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

Người sau tấm rèm chậm chạp ngước mắt lên.

Đôi mắt lạnh lùng, ý cười như có như không, biểu cảm giễu cợt, khí chất cao ngạo.

Đó không phải là cầm sư ôn nhu như ngọc ở Nam Hà trấn, cũng không phải là Minh Khuynh mà Yến Hạ quen biết, người trước mặt đây chỉ có một thân phận đó là ma tôn.

Giấc mộng xưa cũng tan biến theo mây khói từ đây, dường như còn có thể nghe thấy âm thanh vỡ nát, Yến Hạ không biết rốt cuộc mình ôm trong lòng tâm trạng gì, cứ thế bước lên trước. Nàng im lặng nhìn người đó một lúc rồi ngồi xuống trước mặt hắn.

Ma tôn đang ngồi trước giá sách, Yến Hạ ngồi đối diện hắn, hai người im lặng mặt đối mặt. Bên kia có người đã đổ mồ hôi đầy trán.

"Tông… tông chủ, người mau qua đây, người đó là…" Chủ nhân Thần Lâu Viện Nam Cung Huyền không biết chuyện xưa giữa Yến Hạ và Minh Khuynh, thậm chí hắn nghĩ Yến Hạ không biết vị đang ngồi trước mặt mình là ai. Hắn quét mắt nhìn ma quân mấy lần, định nhắc nhở Yến Hạ nhưng lại sợ lưỡi kiếm của ma quân.

Thật may là Yến Hạ nhanh chóng cất lời, kết thúc màn đấu tranh nội tâm của Nam Cung Huyền: "Quân chủ Ma giới, nghe nói ngươi bế quan mười năm, không ngờ đã xuất quan rồi."

Lúc nói chuyện, thần thái của Yến Hạ đã khôi phục lại như bình thường, thậm chí còn thản nhiên hơn ngày thường, nàng cúi đầu nhìn chén rượu đặt trước mặt hắn, do dự giây lát nói: "Rượu ở đây chắc là cất giữ mấy trăm năm rồi nhỉ?"

Minh Khuynh như cười như không, ánh mắt rơi trên người Yến Hạ từ nãy đến giờ, hắn chậm rãi đáp: "Có lẽ vậy, nhưng vẫn được xem là rượu ngon."

Yến Hạ hơi tò mò nhìn bình rượu, sau đó muốn nếm thử mùi vị ra sao, nhưng Minh Khuynh liếc động tác của nàng một cái rồi nói: "Nói chung là ta không uống."

"..." Yến Hạ thu tay lại, nhìn chằm chằm bình rượu như đang suy nghĩ xem rốt cuộc nó có uống được không.

Minh Khuynh khẽ cười, ngã người ra sau, dáng vẻ lười nhác.

Một người là tông chủ Ngũ đạo, một người là quân chủ Ma giới, thế mà bây giờ lại ngồi thảo luận chuyện uống rượu, người ta nhìn vào cảm thấy đây là một chuyện thật khó tin, ít nhất trong mắt Nam Cung Huyền đây là chuyện quá đáng sợ. Hắn hết nhìn Yến Hạ rồi lại nhìn Minh Khuynh nhưng hai người họ chẳng nhìn hắn lấy một cái, thế là hắn bèn chuyển ánh mắt cầu cứu sang Tứ Tượng Đồ đang bay lơ lửng bên cạnh, muốn tìm chút manh mối từ nó.

Nhưng hắn tuyệt vọng phát hiện ra rằng nét mặt của người trong tranh còn ngỡ ngàng hơn cả hắn, hắn ngây người một lúc, sau đó càng thêm hoang mang.

Yến Hạ cũng không muốn uống rượu thật, nói xong những lời đó ý cười trên môi nàng càng đậm, nói với Minh Khuynh: "Tâm trạng của ma quân không tệ nhỉ?"

Minh Khuynh đáp "Ừ", không nói là tốt hay không tốt, chỉ nói: "Sao vậy?"

Yến Hạ đã nghĩ xong lời cáo từ, không chút chần chừ nói: "Nam Cung Huyền là chủ nhân Thần Lâu Viện của Ngũ đạo ta, lần này bất cẩn xông vào nơi đây mạo phạm Ma quân, ta thay hắn xin lỗi ngươi, không biết Ma quân có thể để ta đưa hắn rời khỏi đây hay không?"

Minh Khuynh lại bật cười, hắn không nhiều lời chỉ phất phất tay áo ý bảo cứ đi đi.

Yến Hạ không ngờ chuyện lại dễ dàng như vậy, trong lòng bất giác sinh ra dự cảm không lành. Nàng đứng dậy, dẫn Nam Cung Huyền đi ra khỏi phòng nhưng nét mặt Nam Cung Huyền bên cạnh rất căng thẳng.

Yến Hạ mở cửa phòng, dẫn theo Nam Cung Huyền và Tứ Tượng Đồ bước ra ngoài.

Chân vừa bước ra khỏi cửa, nàng lại trở lại trong căn phòng đó.

Nàng cứ tưởng mình thoát khỏi rồi chẳng ngờ lại quay trở về lần nữa.

Vị Ma quân đại nhân kia vẫn đang ngồi ở vị trí cũ, như đã sớm đoán được tình huống này. Yến Hạ nhìn hắn qua tấm rèm mông lung, kinh ngạc trong một giây ngắn ngủi rồi bình tĩnh lại, sau đó nàng ra hiệu với Nam Cung Huyền rồi bước tới trước mặt Minh Khuynh, "Ra là vậy, chả trách Nam Cung viện chủ bị nhốt ở đây."

Nam Cung Huyền bất lực cúi đầu, bộ dáng thật mệt mỏi.

Yến Hạ nói tiếp: "Nhưng tại sao… ma quân ngươi cũng ở đây?" Nói đến đấy, ánh mắt nàng lóe lên, chẳng rõ là lo lắng hay không biết xử trí thế nào, hoặc là cả hai đều không, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi bế quan mười năm là vì sức mạnh chưa khôi phục ư?"

Minh Khuynh nhàn nhạt liếc Yến Hạ một cái, nụ cười giễu cợt vẫn treo trên môi. Trước gương mặt này, Yến Hạ không tìm thấy bất cứ cảm giác quen thuộc nào trên người hắn.

Yến Hạ bừng tỉnh, nghĩ đến lập trường của hai người hiện tại, nàng còn hỏi vấn đề này hắn không trả lời cũng phải. Cứ xem như đây là lời nói đùa của nàng thôi, nhưng nàng chưa kịp nói tiếp thì Minh Khuynh đã đáp, hắn "Ừm", tùy tiện nói: "Sức mạnh này hơi khó khống chế thật."

Dưới lập trường của Ngũ đạo thì đây hẳn là tin tức tốt. Mặt ngoài Yến Hạ thản nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ như thế.

Nhưng Nam Cung Huyền bên kia khổ sở giải thích hoàn chỉnh ý của Minh Khuynh: "Trước kia hắn san bằng mấy ngọn núi chỉ bằng một chưởng…"

Yến Hạ: "..."

Minh Khuynh lấy đâu ra một món ngọc khí, bấy giờ đang đùa nghịch trên tay, nhàn nhã nói: "Ta sợ khống chế không được là tòa thành này tiêu luôn."

Yến Hạ: "..."

Nếu không biết trước truyền thuyết của Ma quân hơn hai ngàn năm trước có lẽ người ta sẽ nghĩ Minh Khuynh đang nói chơi mà thôi. Nhưng không ai hiểu rõ truyền thuyết ấy bằng Yến Hạ, nàng biết khắp thiên hạ này cũng chỉ có vị đại gia đây có thể nói ra những lời như thế.

Thật khiến người ta khó tiếp lời.

May mắn thay Yến Hạ không còn là Yến Hạ ngày trước, nàng trầm ngâm giây lát rồi tìm thấy điểm mấu chốt trong lời của Minh Khuynh, nàng hỏi: "Ma quân đến đây là muốn tìm thứ gì sao?"

Minh Khuynh nhìn nàng một cái, không phủ nhận.

Lúc này, Nam Cung Huyền đã hoàn toàn bội phụ tông chủ Yến Hạ sát đất khi nàng có thể nói chuyện như thế với Ma quân. Hắn nín thở nhìn hai người nói chuyện, từ từ dịch bước chân tới sau lưng Yến Hạ để kiếm tìm một chút cảm giác an toàn. Nhưng mà hắn còn chưa nhích được hai bước đã thấy vị Ma quân đáng sợ nhất trên đời kia liếc mắt cảnh cáo hắn.

Nam Cung Huyền đứng yên như người gỗ.

Yến Hạ không chú ý đến hành động của hắn, nàng đang âm thầm suy nghĩ và rất nhanh đã cho ra phán đoán của mình.

Thành cũ của Ma Môn tại nơi này đã trải qua biết bao năm tháng nhưng lúc Ma quân Hòa Anh bị phong ấn chỗ này vẫn chưa sửa chữa lại. Ma quân đột nhiên đến đây chắc chắn có mục đích của hắn, mà mục đích đến đây không nhiều, một là tìm người hai là tìm vật, Ma quân không muốn hủy tòa thành này là vì ở trong đây có thứ hắn muốn tìm. Nhưng hắn không thể khống chế sức mạnh của mình, không thể ra tay bất cẩn được, nếu lỡ không may hủy luôn cả tòa ma thành thì thứ hắn muốn tìm cũng mất luôn.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có vấn đề này, thế nên đường đường là Ma quân mà hiện tại hắn cũng bị nhốt ở đây y như bọn họ.

Nghĩ vậy, sắc mặt Yến Hạ trở nên kỳ lạ, bởi vì chuyện này thật sự rất khó tin.

Minh Khuynh không cho Yến Hạ cơ hội thể hiện sự kinh ngạc của mình, hắn nói: "Ở đây có bố trí trận pháp, người trong phòng không thể thoát ra ngoài, nghe nói tông chủ Ngũ đạo tinh thông trận pháp, thế có biết trận này phá giải thế nào không?"

Yến Hạ đã bắt đầu quan sát tình hình từ ban nãy, nghe Minh Khuynh hỏi vậy nàng lập tức đáp: "Đây hẳn là trận pháp của Ma giới, ta nghĩ Ma quân phải hiểu hơn ta mới đúng chứ."

Lúc Yến Hạ nói, ánh mắt Minh Khuynh đã liếc mắt sang, ánh mắt bộc lộ hết mọi suy nghĩ trong lòng hắn.

Ta mà ra tay được thì cần tới ngươi làm cái gì.

"..." Yến Hạ mỉm cười, nói tiếp, "Nhưng mà ta nghĩ mình có thể thử."

Đây là lời Minh Khuynh muốn nghe.

Hắn nói ra chủ ý của mình: "Nếu các ngươi có thể thuận lợi giải trừ trận pháp đưa ta khỏi đây, tìm được thứ ta muốn ta sẽ tạm thời buông tha cho các ngươi, thế nào?"

Xem ra cũng là một giao tình không tệ, Yến Hạ mỉm cười, không đồng ý ngay mà túm lấy ý trong câu nói của Minh Khuynh, hỏi: "Chúng ta?"

Nghe Ma quân nói có vẻ rất chắc chắn các nàng sẽ đưa hắn đi tìm thứ kia. Nhưng Yến Hạ không biết gì về ma thành cả, càng không biết Ma quân muốn tìm thứ gì. Yến Hạ chuyển tầm mắt sang Nam Cung Huyền, Nam Cung Huyền thấy Yến Hạ nhìn mình thì bất lực thở dài, giải thích: "Không biết sao… hình như ta từng đến tòa thành này, biết đường đi trong thành."

Yến Hạ khẽ chau mày nói: "Ta nhớ Nam Cung viện chủ chưa bao giờ tới đây."

"Phải, trước đó ta chưa từng đến đây thật." Nam Cung Huyền cũng cảm thấy rất khó hiểu, hắn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta biết nơi này, là… là trong mơ, hình như ta mơ thấy nơi này rất nhiều lần."

"Mơ?" Yến Hạ hỏi.

Nam Cung Huyền giơ tay sờ đầu mình, mờ mịt nói: "Không biết, ta cũng không biết chuyện là thế nào nữa."

Minh Khuynh bắt đầu mất kiên nhẫn, "Vậy là các ngươi muốn tan biến chung với tòa thành này hay là giúp ta tìm đồ?"

Mặt Nam Cung Huyền trắng bệch, ánh mắt cầu cứu nhìn Yến Hạ, nàng ho khan một tiếng, cười nhạt nói: "Tất nhiên là đồng ý với yêu cầu của Ma quân rồi."

Từ cuối tới cuối Minh Khuynh không nhấc chân nửa bước, lúc này còn chống tay dưới cằm lười biếng ngồi tựa lên bàn, thấy Yến Hạ nhìn mình thì nhướng mày cười nói: "Vậy thì tốt, ngươi có thể bắt đầu nghĩ cách phá trận rồi." Dung mạo tuấn tú, thanh khiết tao nhã, ung dung nhàn hạ, nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn.

Yến Hạ gật đầu, quay người đi, bắt đầu tìm kiếm phù văn trận pháp được ẩn giấu trong phòng.

Khoảnh khắc quay lưng lại với Minh Khuynh, nụ cười trên môi Yến Hạ cũng dần dần tan biến, nàng cúi đầu cụp mắt, buông bàn tay cuộn thành quyền trong ống tay áo, tâm trạng thả lỏng đôi chút.

Hoàn toàn không giống, nàng nghĩ, người đó thật sự không phải là Minh Khuynh mà nàng từng quen biết.

- Hết chương 52 -