Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tuân Chu dắt xe ngựa từ trong trấn về với gương mặt không mấy tình nguyện, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Tô Khuynh hắn lập tức ngoan ngoãn thu cái vẻ mặt ai oán đó lại. Hắn đưa tay sờ bên hông, lấy túi rượu vừa đong đầy uống mấy ngụm rồi hỏi Tô Khuynh: "Ngươi muốn đi chung với bọn ta thật hả?"
Tô Khuynh không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn nhàn nhạt mỉm cười: "Chúng ta cũng xem như là chỗ quen biết cũ, lâu rồi không gặp, lần này vừa vặn có thể qua chỗ ngươi coi một chút có phải không?"
Tuân Chu muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng, Yến Hạ đã cười nói: "Không ngờ Tô Khuynh công tử và Tuân đại hiệp có quen biết, thật là tốt quá!"
Tuân Chu: "..."
Tô Khuynh cười dịu dàng, Tuân Chu không nhìn nổi nữa quay mặt đi, một lúc sau nhịn không được nữa nói: "Ai da ngươi có thể đừng cười nữa không, cười riết ta hoảng luôn à."
Yến Hạ nghe không hiểu, nàng kinh ngạc nhìn Tuân Chu rồi lại quay đầu nhìn Tô Khuynh. Nàng hỏi Tuân Chu: "Người huynh sợ… là Tô Khuynh công tử à?"
"Là tên này chứ ai, tiểu nha đầu tự nhiên chọc trúng tên này chi thế?" Tuân Chu nghiến răng nói.
Yến Hạ nghe vậy bèn quay sang đánh giá Tô Khuynh một vòng, nhưng mới nhìn vài cái đã bị ánh mắt của Tô Khuynh làm cho đỏ bừng mặt. Nàng vội vã dời ánh mắt qua hướng khác, ho khan nói: "Tuân đại hiệp có phải huynh có hiểu lầm gì không?" Nàng xem tới xem lui vẫn không thấy trên người Tô Khuynh có thứ gì khiến người ta sợ hãi.
Tuân Chu biết không thể nói rõ ràng cho nàng hiểu được, hắn không nhiều lời nữa, cũng không từ chối việc có Tô Khuynh đi cùng, bởi từ chối cũng có được đâu. Hắn thở dài, nhảy lên xe ngựa, quay đầu lại nói với Yến Hạ: "Nói chung tên này không thể chọc vào. Được rồi, ngươi lên xe mau lên, nên xuất phát rồi."
Yến Hạ gật gật đầu, vịn vào thành xe bước vào trong. Tuân Chu chưa kịp dặn dò Yến Hạ lại chui ra, gương mặt đỏ ửng vừa e dè vừa do dự vươn tay ra với Tô Khuynh, tiếng như mũi kêu nói: "Tô Khuynh công tử, huynh cũng lên đây đi."
Tô Khuynh cúi đầu nhìn bàn tay Yến Hạ vươn ra với mình, ý cười trên mặt hắn càng đậm, gật đầu nói: "Được."
Tuân Chu há mồm nhìn hai kẻ này, quên béng mình tính nói gì tiếp theo.
·
Trong kế hoạch của Tuân Chu, hắn và Yến Hạ sẽ mua hai con ngựa trong trấn là đủ đi rồi, ai mà ngờ Yến Hạ không biết cưỡi ngựa, còn thêm một tên Tô Khuynh tự dưng chen chân vào nữa. Tình huống bất đắc dĩ, Tuân Chu chỉ đành tìm một chiếc xe ngựa, xong rồi mới khởi hành ra khỏi trấn.
Nam Hà trấn nằm ở vùng sâu vùng xa, khắp nơi toàn là núi cao và rừng rậm, đường núi lại không dễ đi, muốn ra khỏi đây phải mất mấy ngày trời. Ngồi trong xe ngựa, cảm nhận độ xóc nảy của xe khi cán qua lớp đá ngổn ngang trên đường. Khung cảnh xung quanh lắc lư lùi dần về sau, Yến Hạ ghé đầu bên bệ cửa sổ, trong lòng ý thức được sự trôi chảy của quá vãng.
Nàng từng nghĩ mình sẽ sống cả đời ở trấn Nam Hà, bây giờ cuối cùng cũng rời khỏi. Nơi nào sắp đến là nơi nàng hoàn toàn không quen thuộc, nàng không biết nơi đó trông thế nào, cũng không biết sẽ trải qua chuyện gì. Cảm giác không rõ này khiến nàng hơi lo sợ nhưng cũng đầy mong chờ.
Tiếng bánh xe lăn qua hòn đá tạo thành từng hồi âm thanh nặng nề. Yến Hạ thả màn xe xuống, hơi luyến tiếc khi để khung cảnh quen thuộc trôi dần về sau. Nàng hơi suy tư hỏi Tuân Chu: "Huynh còn chuyện gì muốn nói với ta, chuyện huynh muốn ta giúp là cái gì?"
"Là thế này." Tuân Chu chuẩn bị giải thích chuyện này với Yến Hạ, nghe nàng hỏi vậy thì vừa tiếp tục đánh xe vừa quay đầu nói: "Trước kia ta là một tên thích ăn chơi, hồi tuổi trẻ có đắc tội với vài người, cũng bị thương không ít, sau này trong lúc cùng đường có một vị ân nhân ra tay cứu ta."
Yến Hạ nghiêm túc lắng nghe, Tô Khuynh cũng yên lặng như đang nghe Tuân Chu nói.
Tuân Chu nhớ lại chuyện xưa không tránh khỏi cảm khái, hắn cười nói: "Là chuyện rất lâu về trước rồi, vị ân nhân đó giữ ta lại, vừa hay ta không có chỗ để đi nên hứa với ông ấy một chuyện."
"Chuyện gì?" Yến Hạ hỏi.
Tuân Chu đáp: "Giúp ông ta canh giữ một nơi, trông chừng một người."
Không chờ Yến Hạ hỏi, Tuân Chu nói tiếp: "Lần này ta đến là vì chuyện này, ngươi ta trông chừng đó rất nguy hiểm, chỗ giam giữ hắn luôn có trận pháp phong ấn nên biết bao nhiêu năm qua người bên trong không cách nào thoát ra. Nhưng gần đây, ta phát hiện trận pháp đó xuất hiện lỗ hổng."
"Lỗ hổng?" Yến Hạ hỏi.
Tuân Chu gật đầu, ánh mắt vô tình liếc tới chỗ Tô Khuynh, hắn khựng lại giây lát rồi đằng hắng một tiếng, nói tiếng: "Đúng vậy, lỗ hổng đó không biết ở đâu ra, có thể là người bên trong phá hoại, cũng có thể là người bên ngoài muốn thả hắn ra. Nhưng dù là cái gì, lỗ hổng đó cũng xuất hiện rồi và ngày càng lớn."
Yến Hạ mím môi nói: "Đây là nguyên nhân huynh tìm ta?"
Tuân Chu gật đầu đáp: "Không sai. Trận pháp ở đó là do Yến Lan Đình bày ra, lúc trước trận pháp xuất hiện vấn đề ân nhân cũng mời Yến Lan Đình tới tu sửa. Bây giờ xuất hiện lỗ hổng như vậy ta cũng nghĩ phải tới tìm Yến tiên sinh, ai dè…"
Ai dè lại xảy ra chuyện như vậy.
Yến Hạ đã hiểu nguyên nhân, nàng cúi đầu nói: "Nên huynh muốn ta thay cha lớn đi tu sửa trận pháp?"
"Đúng vậy."
Dù không biết bản thân có năng lực giúp đỡ Tuân Chu hay không nhưng Yến Hạ cũng muốn thử một lần xem sao. Nàng trầm ngâm giây lát, nghĩ tới chuyện liên quan tới trận pháp, nàng ngờ vực hỏi: "Trận pháp đó giam giữ rốt cuộc là kẻ như thế nào?"
Rốt cuộc là kẻ nào mà phải đặc biệt mời cha lớn tới bố trận, giam chân kẻ đó lâu như vậy?
Nhắc tới người đó, Tuân Chu cười khổ nhún vai nói: "Cái này ta không biết thật. Lúc ta được sắp xếp đến tên đó đã bị nhốt ở trong lâu rồi, ta cũng không rõ mặt mũi hắn ra sao. Nhưng mà có lần ta vô tình nghe vị ân nhân ấy nói, trong lòng cũng có chút suy đoán…"
Từ lúc hai người nói chuyện đến giờ Tô Khuynh vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới quay đầu lại nhìn Tuân Chu.
Tuân Chu bất chợt chạm vào tầm mắt Tô Khuynh, hắn ngẩn ra một lúc mới nói tiếp: "Ta nghe nói, cái tên bị nhốt đó có khả năng không phải người."
"Không phải người?" Yến Hạ nhất thời chưa phản ứng kịp.
Tuân Chu nghiêm giọng nói: "Là ma."
Yến Hạ chớp chớp mắt, lát sau mới hiểu lời này có hàm ý gì.
Đối với ma loại trên thế gian này, từ nhỏ Yến Hạ đã nghe cha nhỏ kể rất nhiều chuyện về chúng. Hiện tại, chuyện về thần ma sớm đã xa rời nhân thế, nhưng tương truyền hơn ngàn năm về trước, giữa ba giới nhân ma và thần đã diễn ra một trận đại chiến kinh động trời đất, kết cục là Ma giới bại trận, kể từ đó hai giới thần ma cũng đóng cửa không bao giờ đặt chân vào nhân gian nữa. Nhưng trong trận chiến đó còn rất nhiều ma loại chưa thể quay về, bọn chúng nghỉ ngơi dưỡng sức ở Nhân giới, cuối cùng lập nên Ma môn tạo ác nghiệp khắp nơi.
Nhưng đến cả Ma môn cũng đã thành truyền thuyết của xa xưa. Hơn sáu mươi năm trước, Ma môn cùng với Ma quân toàn bộ bị hủy diệt, không còn tồn tại trên đời.
Cho nên câu chuyện về chúng ma từ lâu chỉ còn là lưu truyền trong miệng người đương thời, hoặc có lẽ đến lưu truyền cũng dần ít đi. Đối với những người tu đạo, trăm năm hay ngàn năm cũng chỉ là một cái búng tay, một cái chớp mắt mà thôi nhưng đối với những người bình thường mà nói, sáu mươi năm là thời gian đủ dài để quên đi rất nhiều chuyện.
Đã rất lâu không còn ai nhắc tới danh xưng "ma" này nữa, nên khi nghe Tuân Chu nói tới Yến Hạ phải mất một lúc mới nhớ ra "ma" mà hắn nói là cái gì.
Không ngờ trên đời vẫn còn sự tồn tại của ma.
Yến Hạ hỏi: "Đó… là ma thật ư?"
"Chỉ là ta đoán thế thôi, nhưng theo ta thấy tám chín phần là đúng rồi." Tuân Chu ngoái đầu nhìn đường, ban nãy bầu trời còn nắng đẹp không biết sao đột nhiên lại hơi âm u, mây đen che trên đỉnh đầu. Tuân Chu khổ não nhìn trời, nhíu mày nói tiếp: "Nói tới trận pháp, dù khắp thiên hạ không ai có trận thuật vượt mặt được Yến Lan Đình nhưng người có năng lực không phải thiếu, ân công không tìm ai khác tới bố trận mà chỉ tìm Yến Lan Đình, lúc tu sửa trận pháp cũng bằng mọi giá mời Yến Lan Đình đến, ta nghĩ…"
Suy nghĩ một lúc, Tuân Chu lại nói: "Có lẽ trận pháp đó ngoài Yến Lan Đình ra, trên thế gian này không còn ai có thể bố trận."
"Tại sao?" Yến Hạ vẫn không hiểu, tại sao chuyện này nhất định phải là cha lớn mà không phải người khác.
Lúc bấy giờ ánh mắt Tô Khuynh lại trở về với phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết là mất hứng thú với màn đối thoại này hay là nghe không hiểu. Tuân Chu liếc gương mặt nghiêng của hắn một cái rồi hỏi Yến Hạ: "Này, ngươi biết Ngũ đạo không?"
Yến Hạ trả lời Tuân Chu rất nhanh, lần đó Quỷ Môn tìm tới là vì muốn tìm người của Ngũ đạo, có điều bọn chúng không tìm thấy, Yến Hạ cũng chưa từng gặp.
Tuân Chu nói: "Pháp môn tu hành trên đời muôn ngàn dạng nhưng nói cho cùng phần lớn là chung một nguồn gốc, chỉ có pháp môn của Ngũ đạo là đặc biệt nhất, không giống những pháp môn khác." Hắn phì cười, hỏi, "Năm đó Ma môn làm loạn, Ngũ đạo ra sức nhiều nhất, ngươi có biết vì sao không?"
Yến Hạ lắc đầu.
Tuân Chu nói: "Bởi về sau khi giao thủ mọi người phát hiện, tuy không biết nguyên do từ đâu nhưng pháp môn tu hành của Ngũ đạo vừa vặn khắc chế Ma môn, ma loại bình thường ở trước mặt Ngũ đạo không có khả năng đánh trả."
"Nhưng mà đáng tiếc." Tuân Chu bất lực lắc đầu, thở dài, "Sau trận đại loạn của Ma môn kết thúc, rất nhiều người trong tam môn thất phái sợ sức mạnh của Ngũ đạo, cố ý khơi mào nội chiến, trong mười năm ngắn ngủi Ngũ đạo tận diệt, đến bây giờ gần như không ai còn sống sót…" Chợt nghĩ tới điều gì đó, Tuân Chu cười nói: "May là Ma môn bị tiêu diệt rồi, nếu không Ma giới mà làm loạn lần nữa, trung nguyên không còn Ngũ đạo e rằng không ai có thể đối phó chúng."
Yến Hạ ngẩn ngơ, rất lâu không lên tiếng.
Đó là Ngũ đạo, anh hùng từng trừ ma vệ đạo nhưng nay lại rơi vào kết cục này. Cha mẹ nuôi bọn họ có lẽ là những người còn sót lại sau kiếp nạn của Ngũ đạo… Họ mang trong mình cảm giác gì khi sống cuộc đời khốn khổ còn chẳng bằng người bình thường ở Nam Hà trấn?
Đấy đều là những chuyện Yến Hạ rất khó tưởng tượng, nàng nhớ rõ rành rành những ngày tháng sống ở Nam Hà trấn, nhớ khoảnh khắc cha nhỏ nhắc tới "thiền", ngạo khí kiên cường, cứng cỏi, bất khuất trước thiên địa.
- Hết chương 21 -