Vãn Thiền

Chương 16: ☽




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Yến Hạ chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, tiếng đao kiếm phá tan sự yên tĩnh của căn viện, vô vàn ánh lửa rơi xuống từ trời cao. Nhị nương, cha ba và cha nhỏ cùng xuất thủ.

Tiếng đàn của cha nhỏ vang vọng, sát ý trong tiếng đàn ngày càng mãnh liệt. Gần đó, nhị nương bị què mất một chân nhưng động tác rất lưu loát, nhanh nhẹn, thậm chí còn nhanh hơn người bình thường. Giữa một đám người, bóng hình bà ấy lướt qua như làn khói, không ai nắm bắt được.

Phía sau nhị nương, cha ba đang giao thủ với hơn mười tên sát thủ áo đen, mỗi chiêu, mỗi thức kiếm đều mạnh mẽ vô cùng, không kẻ nào có thể đến gần y, càng không ai có thể tấn công cha nhỏ đằng sau.

Tiếng đàn vang vọng không ngừng, hắc y nhân bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn, động tác dần chậm lại. Vô số âm đao vô hình đâm ra bốn phía, va chạm với những sợi tơ của Bạch Phát, sau đó phát ra tiếng vang như binh đao chạm nhau.

Đối phương có hơn trăm người, ồ ạt tiến vào trong viện, mà bọn họ chỉ có ba người.

Dường như ba người có thể nhìn thấu chiêu thức tiếp theo của đối phương, cả ba hỗ trợ lẫn nhau cùng xuất thủ tạo thành một đại trận pháp, không có kẽ hở. Đó là thân thủ mà những người chưa trải qua hơn trăm ngàn cuộc chiến không thể có được, cũng là sự ăn ý của những người đã cùng nhau chống lại biết bao kẻ địch.

Nhìn trận đấu trước mắt, Yến Hạ cảm thấy nếu cứ thế này, bọn họ cũng có khả năng đánh thắng trận này lắm.

Nhưng, mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy.

Trong lúc giao thủ, một bóng dáng bất ngờ tập kích vào đám người. Sức mạnh to lớn nhắm về phía cha nhỏ.

Lực đạo của chiêu này cực mạnh, có tránh cũng tránh không được. Cha nhỏ đang chuyên tâm đánh đàn, tiếng đàn có thể ngăn cản đám hắc y nhân kia nhưng không thể ứng phó nổi một kích đáng sợ đó. Trông thấy một thứ không rõ tên bay tới, cha nhỏ không có ý tránh đi, vì không có khả năng tránh thoát.

Thấy vậy, trái tim vừa bình tĩnh một lúc của Yến Hạ lại đập thình thịch.

Trong tình huống nguy cấp, nhị nương hất văng hai tên hắc y nhân, mượn chưởng lực lướt nhanh ra sau, đuổi theo thứ kia, nhanh chóng chặn lại đường đi của nó trước khi đụng vào mặt cha nhỏ. Bà ấy giơ tay ra đánh một chưởng về phía vật nọ, hai bên va chạm nhau, lớp đá dưới chân nhị nương nứt toác, vô số mảnh vụn bay tán loạn xung quanh.

Thân hình nhị nương như bàn thạch, không tránh không né, không chút sợ hãi. Bà ấy hét lên một tiếng, đẩy văng thứ mang sức mạnh khổng lồ vừa tập kích kia.

Cát đá lăn xuống ào ào, Yến Hạ quay đầu nhìn động tĩnh bên đó, thì ra thứ muốn tấn công cha nhỏ, sau đó bị một chưởng của nhị nương đánh văng ra xa là một cây ngọc cốt chiết phiến (*).

(*) Chiết khiết: quạt

Cây chiết phiến nằm dưới đất một lúc rồi bay vút ra ngoài, hướng về một phía ngoài kia.

Yến Hạ nhìn theo hướng đi của chiết phiến, đằng sau đám người, một nam tử có dáng vẻ như thư sinh bạch y đang từ từ bước tới, thuận tay tiếp lấy cây chiết phiến bay tới.

Xung quanh toàn là sát thủ mặc áo đen, thư sinh áo trắng này xuất hiện trong đám người thật đột ngột, cũng thật quỷ dị.

Yến Hạ khó hiểu nhưng nhìn cây chiết phiến trên tay hắn, tên này chắc chắn không đơn giản.

Nhị nương cười lạnh, báo thân phận của người vừa tới: "Quỷ Môn Quỷ Ngũ."

Không giống với đám sát thủ hắc y kia, cao thủ thực thụ của Quỷ Môn đến bây giờ mới xuất hiện.

Quỷ Ngũ nhìn rất giống một công tử văn nhã, đến nụ cười trên mặt cũng rất giống thư sinh, nhưng dáng vẻ híp mắt của hắn lại lộ ra sát ý không thể nào che giấu. Hắn gấp quạt lại, chắp tay nói với nhị nương: "Đã lâu không gặp, Lâm Mạn Thảo."

Yến Hạ không hề biết cái tên này của nhị nương. Quỷ Ngũ nói xong thì quay sang cha ba và cha nhỏ: "Sở Hàn, Diệp Đề." Dứt lời, tầm mắt Quỷ Ngũ quét tới chỗ Yến Hạ nhưng không dừng lại ở nàng mà dừng trên người cha lớn phía sau, biểu cảm thêm trầm trọng và đề phòng: "Yến Lan Đình."

Cha lớn nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái xem như đã đáp lời. Quỷ Ngũ lắc lắc quạt, bật cười, có ý hoài niệm lên tiếng: "Nhớ ngày xưa Yến tiên sinh…" Hắn không nói tiếp nữa vì nhị nương đã bực mình ngắt lời hắn: "Sát thủ mà cũng nhiều chuyện vậy à?"

Dù bị ngắt lời nhưng Quỷ Ngũ vẫn mỉm cười, hắn thở dài, trừng mắt với nhị nương: "Dẫn người phụ nữ thô bỉ này theo bên mình thật là làm khó Yến tiên sinh quá."

"Quỷ Ngũ!" Nhị nương không đổi sắc mặt, lời vừa dứt chưởng phong đã xuất. Quỷ Ngũ vội vàng né đi, chỗ hắn vừa đứng bị chưởng thành một hố sâu.

Đối với mấy lời khiêu khích này của Quỷ Ngũ, cha lớn không hề để tâm, tiếng ho khan của y hơi dịu lại, giọng nói yếu ớt và miễn cưỡng cất lên: "Ngoài ngươi, còn ai tới nữa?"

Quỷ Môn bật cười nhìn cái hố trước mặt mình rồi nghiêm túc nhìn cha lớn, đáp: "Ai tới được đều tới."

Tiếp sau đó, tiếng chuông vang lên trong viện, len lỏi vào tiếng đàn của cha nhỏ. Sắc mặt cha nhỏ khẽ biến, nhíu chặt mày, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Đồng thời, khí túc trong viện lại có sự thay đổi, trong gió ẩn chứa sát ý vô tận.

Biết tình cảnh ngày càng hung hiểm nhưng nhị nương vẫn cười lạnh một tiếng, cười nhạo nói: "Giả thần giả quỷ, tới rồi còn không cút ra đây?"

Theo đó, một âm thanh khác truyền ra từ phía sau đám người. Yến Hạ quay đầu lại, trông thấy dưới một gốc cây trong viện, ở một góc mặt trời không chiếu tới, một bóng người đã đứng đấy từ bao giờ.

Yến Hạ khó lòng miêu tả rõ hình dáng của người nọ, rõ ràng y ở ngay trước mắt, mặc một bộ y sam rất bình thường không khác người thường là mấy nhưng dường như có một lớp lụa mỏng, mông lung che ngang mặt hắn, dù nàng có nhìn thế nào cũng không nhìn rõ diện mạo của hắn.

Lúc hắn không lên tiếng, không ai phát giác ra sự tồn tại của hắn, nhưng khi hắn lọt vào tầm mắt, Yến Hạ mới sực nhận ra khí tức đáng sợ vây quanh căn viện là xuất phát từ người này. Hắn đứng dưới tán cây, thân hình như ngọn núi cao to khiến người ta hít thở không thông.

Dù chưa từng gặp người này nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Yến Hạ đã đoán ra.

Người này chính là chủ nhân Quỷ Môn.

Đúng như nàng nghĩ, khi thấy người nọ xuất hiện, sắc mặt hai người nhị nương và cha ba lập tức biến đổi, cùng nhau nhìn về phía cha lớn. Giờ phút này, cha lớn cuối cùng cũng thoát ly khỏi sự dìu đỡ của Yến Hạ, nàng bất an nắm lấy tay y, nỗi lo trong lòng lên đến cực điểm. Cha lớn quay đầu mỉm cười với Yến Hạ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng ý bảo nàng buông tay.

Yến Hạ vô cùng bất an nhưng cuối cùng cũng buông tay.

Bước chân của cha lớn rất chậm, thậm chí vì bệnh tật lâu năm mà bóng dáng có chút mơ hồ, không thực nhưng theo từng bước đi của y, sát ý lạnh lẽo trong viện cũng dần dần tiêu tan, cuối cùng không còn gì cả.

"Ngươi đến rồi." Cha lớn cụp mắt, nói.

Người dưới tán cây mặt không chút biểu cảm, đáp: "Ta đến rồi."

Cha lớn ngước mắt lên, im lặng không nói.

Người nọ tiếp lời: "Nếu ta không đến, ai gϊếŧ được ngươi."

Cha lớn không có phản ứng gì trước lời của người nọ, y nhìn quanh một lượt, nói: "Thập đại sát thủ Quỷ Môn, đến bao nhiêu người?"

"Tám người."

"Tứ đại hộ pháp, đến ba người."

Cha lớn nói tiếp: "Còn bốn mươi bảy tinh nhuệ và hơn trăm sát thủ nay đều có mặt."

Giọng người nọ nghe có hơi nặng nề, đáp: "Không sai."

Nghe đến đây, Quỷ Ngũ bên kia gấp quạt lại, chỉ cha lớn nói: "Bọn họ đều tới vì ngươi, Yến Lan Đình, năm đó ngươi có thể sống sót đưa Văn Bắc Vân chạy trốn nhưng hôm nay… ngươi nghĩ các ngươi vẫn còn cơ hội chạy thoát?"

Nghe vậy, nỗi lo của Yến Hạ tăng đến mức cao nhất. Một ngày một đêm, trải qua biết bao biến cố, tuyệt vọng rồi lại nhen nhóm hy vọng, cuối cùng bây giờ là trở về tuyệt vọng.

Ngược lại, cha lớn chẳng thèm quay đầu, nhàn nhạt nói: "Chạy?"

Dường như ngay từ đầu, y đã không cho rằng những gì diễn ra trước mắt có thể tạo thành uy hiếp.

Nụ cười trên mặt Quỷ Ngũ đông cứng, đôi mắt híp lại. Hắn quay sang nhìn những người bên kia, không chỉ cha lớn mà trên mặt nhị nương, cha ba và cha nhỏ đều không có nét sợ hãi nào, ngược lại như sớm đã dự liệu tới tình huống này, đã chuẩn bị tất cả từ lâu.

Đến lúc này, Quỷ Ngũ mới bắt đầu hoảng loạn, hắn lùi lại, gọi người đứng dưới tán cây: "Môn chủ!"

Nhưng đợi hắn phát hiện những điều ấy đã quá trễ rồi. Trong khoảnh khắc hắn lùi ra sau, trên bốn bức tường quanh căn viện đột nhiên tỏa ra kim quang, mang theo sức mạnh cường đại vây kín căn viện bên trong. Nhiều kẻ nhận ra dị thường muốn xông vào trong nhưng một ngọn lửa bừng lên bên ngoài bức tường sáng, cơ thể những người nọ nhuốm ánh lửa kim sắc, tức khắc hóa thành tro bụi.

Trông thấy cảnh ấy, nhất thời, đám người Quỷ Môn náo loạn cả lên.

Cha lớn đứng ngay trung tâm căn viện, ngọn lửa dâng trào xung quanh, toàn thân y chìm trong ánh lửa, gương mặt tái nhợt như càng trở nên trong suốt. Y nhìn thẳng vào người dưới cây, nói: "Các ngươi sai rồi, những năm qua bọn ta không hề chạy trốn mà là đang đợi."

Yến Hạ không nhìn ra biểu cảm của người kia nhưng qua sát ý tràn ngập xung quanh, nàng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.

Quỷ Ngũ siết chặt cây chiết phiến trong tay, nói: "Là ý gì?"

Cha nhỏ vừa thu đàn lại, nghe hắn nói vậy không kìm được bật cười, y dựa tường, giọng điệu trào phúng nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta ở đây đâu phải không có chuẩn bị. Trốn chui trốn nhủi khắp nơi chi bằng đợi các ngươi tự tìm tới. Nhiều năm vậy rồi, đại ca sớm đã bày một trận pháp trong viện, chỉ cần các ngươi tới thì…" Ý cười của y nhẹ nhàng, biểu cảm nghiêm túc nói: "Đừng hòng quay về."

Trong khi tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung vào cha nhỏ, cha lớn bên kia đã kết pháp ấn, ngọn lửa trên bốn bức tường ngày càng mãnh liệt như muốn đốt trụi toàn bộ căn viện.

"Cản hắn lại!" Quỷ Ngũ nóng ruột hét lên, lập tức tấn công cha lớn.

Tiếng chuông ẩn trong gió càng lớn, âm thanh đao kiếm cũng trở nên rõ ràng. Lấy vị trí cha lớn đang đứng làm trung tâm, vô số ánh đao, ám khí đồng loạt vút về phía đó, sát ý lớn mạnh khủng bố hòa với phong vân làm Yến Hạ đứng không vững.

Gần như cùng một lúc, nhị nương, cha ba, cha nhỏ xuất thủ, ngăn chặn những sát chiêu đó đến gần cha lớn. Quanh người cha lớn bao phủ kim quang, nhắm mắt bất động, tất cả đao kiếm bị nhị nương bọn họ chặn lại, ánh đao rơi xuống mặt đất dưới chân nhưng y vẫn không tí dao động.

Bởi phải ứng phó những thế tấn công ấy mà trên người họ đã có thêm mấy vết thương. Nhị nương lau vết máu trên miệng, hung hăng nhìn Quỷ Ngũ: "C*n mẹ ngươi giỏi thì tiếp tục đi."

Quỷ Ngũ nghe vậy càng nhíu chặt mày.

Âm thanh xé gió lại vang lên, cảm nhận được hàn ý quanh mình, thần sắc nhị nương chợt thay đổi, bà ấy không thèm màng Quỷ Ngũ, quay đầu nhìn về phía cha lớn.

Nhưng muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.

Một thanh trường kiếm màu máu mang sức mạnh và tốc độ khó lòng chống đỡ kéo theo ánh lửa, xuyên qua sự bảo hộ của nhị nương bọn họ, trực tiếp lao thẳng về hướng cha lớn.

Ánh lửa rực rỡ, lóe mắt, thế tấn công không hề giảm, phá tan mọi thứ, trong chớp mắt đâm vào ngực cha lớn.

Cơ thể cha lớn lảo đảo, khóe môi rỉ máu, kim quang từ trận pháp quanh người nhạt dần, bức tường sáng bao quanh căn viện theo đó cũng sắp biến mất.

"Đại ca!" Sắc mặt nhị nương bọn họ biến đổi tức thì, muốn qua đó tương trợ nhưng không thể thoát thân.

Chỉ có Yến Hạ lao nhanh tới trước mặt y, mặt trắng bệch đỡ cha lớn, rưng rưng gọi: "Cha lớn!"

Môn chủ Quỷ Môn dưới tán cây lại cất lời, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt không có cảm xúc đó, hắn nói: "Yếu đến nhường này, ngươi kết trận bằng cách nào? Yến Lan Đình, ngươi tưởng mình còn là Yến Lan Đình ngày xưa sao?"

Nhị nương cắn răng trừng mắt nhìn người nọ, cha ba kéo bà ấy lại không để bà ấy nhất thời xúc động xông qua đó.

Biểu cảm của cha nhỏ hơi kỳ lạ như có điều lưỡng lự.

Nhưng lúc này, dưới sự dìu đỡ của Yến Hạ, cha lớn yếu ớt đến vô vọng từ từ đứng lên. Máu vẫn tuôn ra không ngừng từ vết thương trên ngực y, y sam nhiễm đỏ tươi nhưng dường như không cảm thấy đau đớn, y hỏi ngược lại: "Ai nói ta không thể khai trận?"

Câu này làm bọn người Quỷ Môn vừa thả lỏng một chút bỗng ngẩn người.

Yến Hạ khó hiểu, lo âu nhìn cha lớn.

Cha lớn không nhìn sang nàng nhưng dưới ánh mắt của mọi người, y gọi: "Yến Hạ."

- Hết chương 16 -

Lảm nhảm:

Hẹn c17 chiều mai nhé!