Thẩm Ninh thở dài một hơi, nói: "Nương những chuyện nhỏ khác thì không thành vấn đề, nhưng hắn không chỉ đả thương người dân, mà còn vì che dấu tội của bản thân mà vu hãm mệnh quan triều đình, cả gan làm loạn."
Thẩm Mi cũng ở một bên nghe, thấy Thẩm Ninh nói vậy lông mày thanh tú nhíu lại, "Nương nương, chỉ sợ là sau chuyện ẩu thả lần này người nhà Thẩm gia cũng khó có thể thăng tiến, hơn nữa bây giờ nương nương đang rất sủng ái, sợ là có người đỏ mắt ghen tị dựa vào chuyện này cố ý gây khó dễ với Thẩm gia chúng ta."
Thẩm phu nhân nói: "Tiệp dư nương nương nói có lý."
"Yên tâm, trong nhà còn có tổ phụ và phụ thân, những chuyện này chưa đủ để ảnh hưởng đến căn cơ của Thẩm gia."
"Nhưng mà nương nương.. ." Thẩm Trương thị thấy Thẩm Ninh không muốn giúp đỡ, bà có chút lo lắng, "Bây giờ con ngồi ở vị trí cao, cầu tình Thánh thượng chẳng qua cũng chỉ là chuyện nói một hai câu, vì sao con không thuận nước đẩy thuyền nói đỡ hai câu, tội gì phải khiến cho đại bá nương con hiểu lầm?"
"Chính vì như vậy nên con mới càng không thể nói. Bây giờ con đang được sủng ái, vì thân thích làm chuyện xằng bậy mà con ỷ sủng làm càn làm loạn lên, bên ngoài sẽ đồn thổi rằng, chỉ cần dựa vào danh hào của Bảo Duệ quý phi là có thể tiêu tai giải nạn."
"Vậy thì tuyệt đối không được." Thẩm Trương thị liên tục khoát tay.
"Con thấy Châu Trí Nghị đó chính là có ý này, hắn là một lễ bộ lang trung nho nhỏ sao mà dám tùy tiện vu hãm đại thần triều đình? Sợ là dựa vào cây to Thẩm gia này nên mới có gan đó." Thẩm Ninh ngừng lại một chút, "Người yên tâm, tội của Châu Trí Nghị không đáng chết, hắn còn có cơ hội hối cải làm một con người mới, chuyện này chưa chắc không phải là chuyện tốt với hắn."
"Thiếp cũng đã từng gặp Châu lão ngũ đó, đại bá nương cực kỳ nuông chiều hắn, sợ là không thể chịu được khổ cực trong đại lao." Thẩm Mi nói.
"Cũng coi như là tôi luyện hắn thôi, ngọc không mài không nên thành ngọc. Hơn nữa kể cả là cây lớn cũng phải tỉa một chút nhánh cây." Thẩm Ninh nhìn về phía Thẩm nhị phu nhân, "Nương, người về nói lại những lời này cho tổ phụ và phụ thân nghe."
Thẩm Trương thị không thể thuyết phục được Thẩm Ninh, thất vọng trở về Thẩm phủ, Thẩm Thái và Thẩm Chiêu đều đang đợi tin tức của bà, bà do dự một lúc vẫn nói ra đầu đuôi gốc ngọn những lời của Thẩm Ninh.
Thẩm Chiêu nghe xong liền nhảy dựng lên, "Con biết ngay mà, con biết muội ấy chưa từng quan tâm đến Thẩm gia!"
Thẩm Thái quát: "Không được nói bậy!"
Thẩm Chiêu lập tức tức giận không bình tĩnh được, "Cha, ở đây không có người ngoài, vì sao người không cho con xả giận? Nương nương kia, sợ là chưa từng coi mình là người của Thẩm gia, cùi chỏ đều hướng ra ngoài."
"Sao con có thể nói muội muội của mình như vậy!" Thẩm Trương thị kinh ngạc nói.
"Nương, người có chuyện không biết đó thôi, mấy ngày nay quý phi triệu mệnh phụ tiến cung, chính là phu nhân của Du Tri Uyên kia, sợ là nương nương niệm tình cũ ở Vân Châu, cho nên mới thâm tình ý trọng ra tay hỗ trợ." Thẩm Chiêu trào phúng.
"Thật sự có chuyện này ư?" Thẩm Trương thị kinh ngạc hô lên.
Thẩm Thái im lặng thừa nhận những lời vừa rồi của Thẩm Chiêu.
"Ngày vị nương nương này giả chết đã chưa từng nghĩ đến Thẩm gia, chuyện nàng giả chết có thể khiến cho Thánh thượng giận lây sang Thẩm gia nàng cũng không thèm để ý, mặc cho con khuyên nhủ thế nào cũng muốn lưu lại Vân Châu. Khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt trở về cung thì lập tức lại đuổi Lục muội muội đi, trên đời này làm gì có chuyện như vậy? Con thấy cái vị quý phi nương nương này, sau này cũng không thể nhờ cậy gì đâu."
"Chiêu Nhi, con nói, có phải chúng ta chưa có sự đồng ý của nương nương đã tự đưa tranh chân dung đi nên khiến nương nương giận không?"
"Cha, Thẩm gia có thể có được vị trí chính thê của Đại hoàng tử, đối với quý phi chỉ có trăm điều lợi mà không hề có chút hại nào, Hoàng hậu nương nương tự phái người đến lấy chân dung, cớ sao không đưa?"
Lúc này Thẩm thái phó phái người đến gọi Thẩm Thái và Thẩm Chiêu, ba người ngừng lại chủ đề này.
Lúc hai cha con đến viện của Thẩm thái phó, đã thấy trưởng tử Thẩm Tát đứng đợi bên cạnh phụ nhân, thấy hai người bọn họ đến liền lo lắng hỏi: "Như thế nào rồi, nương nương nói gì?"
Thẩm Thái nhìn về phía huynh trưởng, thở dài lắc đầu.
"Đệ lắc đầu là có ý gì?" Thẩm Tất nhíu mày.
"Đại bá, nương nương có nỗi khổ tâm riêng của muội ấy, muội nói chuyện này muội cũng bất lực." Thẩm Chiêu nói.
"Cái gì? Chuyện này cũng đâu phải chuyện gì lớn, quý phi nương nương hiện giờ là sủng phi của Thánh thượng, ở trước mặt người nói hai câu chẳng lẽ lại không được?" Thẩm Tất vội vàng la lên.
Thẩm Thái và Thẩm Chiêu đều im lặng.
"Lão nhị, đệ có chỗ không biết, chuyện này, không chỉ có Châu lão ngủ, cả thằng cháu Viêm Nhi không chịu thua kém của đệ của tham dự vào chuyện này, nếu Châu lão ngũ nói chuyện này ra, Viêm Nhi không quan không tước, tội càng nặng thêm một bậc!"
"Đại ca, huynh yên tâm, chuyện này nói lớn thì sẽ lớn nói nhỏ thì sẽ nhỏ, chúng ta suy nghĩ cách khác." Thẩm Thái an ủi.
"Đệ... haiz." Thẩm Tất phất tay áo.
Thẩm thái phó đang lau chùi nghiên mực bảo bối của mình, chầm chậm nói: "Được rồi, không được mất bình tĩnh."
"Phụ thân, người có biện pháp gì ạ?" Thẩm Tất vội vàng xoay người hỏi.
"Lão nhị, quý phi nương nương nói gì?" Thẩm thái phó hỏi.
"Chuyện này..." Thẩm Thái nhìn Thẩm Tất một chút, do dự không dám nói.
"Ai nha, đến lúc nào rồi, có lời gì đệ cứ nói ra đi!" Thẩm Tất thúc giục.
Thẩm Thái c4n răng, "Nương nương nói, ngọc không mài không thành ngọc, coi như để Châu lão ngũ tôi luyện một chút, sau này có thể hối cải làm người tốt."
Thẩm Tất sửng sốt, vị nương nương này đúng là nói đứng nói chuyện mà không thấy đau eo! Đây là ngồi tù đại nạn lưu đày, cái gì mà tội luyện!
"Nương nương còn nói, cây lớn của Thẩm gia chúng ta cũng nên tỉa một chút nhánh cây." Thẩm Chiêu chen vào, nói xong nhìn sắc mặt tổ phụ.
Sắc mặt Thẩm Tất lập tức trắng bệnh, "Nương nương đây là ý gì? Chẳng lẽ còn muốn cả Viêm Nhi cũng bị lôi vào?" Nhất thời ông cảm thấy hoang mang lo sợ quay đầu nói với Thẩm thái phó, "Phụ thân, con nghe nói chuyện này là nương nương âm thầm sai sử, con vốn không tin, nhưng hôm nay xem ra chỉ sợ là thật rồi!"
Lời này chính là lời Thẩm Chiêu cũng muốn nói, hắn cũng muốn xem thái độ của tổ phụ thế nào.
Thẩm thái phó chậm rãi lau sạch nghiên mực xong mới nhẹ nhàng đặt xuống nói: "Nương nương vì sao lại muốn làm như vậy?"
"Chuyện này..."
"Tổ phụ, nương nương và Du Tri Uyên kia là người quen cũ ở Vân Châu." Thẩm Chiêu nói.
"Vậy có nghĩ là quý phi trọng tình trọng nghĩa, nương nương trượng nghĩ tương trợ thôi."
"Nhưng mà phụ thân, dù cho thế nào, nương nương cũng không nên nắm thóp nhà mình... "
"Ai bảo Châu lão ngũ ngông cuồng loàn loạn!" Thẩm thái phó nghiêm nghị quát, "Các ngươi từng người đều mê muội, Thẩm Niên ta cả đời thanh liêm, luôn luôn đặt quyền lợi chung trên quyền lợi riêng nên mới được tiên hoàng thưởng thức, thiên tử hậu ái, có được thành tựu gây dựng nên cơ nghiệp hôm nay. Các ngươi thuận buồm xuôi gió đã quen, bây giờ lại có thêm một quý phi nương nương vinh sủng có thừa, nên định vắt chân lên gối không thèm lo nghĩ?"
Ba người đã lâu không thấy lão thái phó tức giận như vậy, nhất thời đều vâng dạ không dám nói gì.
"Quý phi nương nương nói đến thế còn chưa rõ hả? Nương nương làm thế là vì suy nghĩ cho Thẩm gia, nếu nương nương cứu được Châu lão ngũ mới là hại Thẩm gia!" Thẩm thái phó liếc nhìn ba người, "Xa xỉ cực độ, coi thường vương pháp, chúng ta ỷ vào ân sủng có thể lên đến bầu trời nhưng khi ngã xuống sẽ là thịt nát xương tan!"
Ba người liên tục nói: "Phụ thân (tổ phụ) dạy rất đúng."
Thẩm Thái phó đứng lên, hai tay chắp sau lưng mềm giọng nói, "Bây giờ nương nương và Thẩm gia nhận được long ân của thiên tử, phía sau nương nương có biết bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chính vì như vậy, chúng ta càng phải kiềm chế bản thân nghiêm ngặt."
"Nhi tử hiểu rồi."
"Tôn nhi hiểu rồi."
Thẩm Tất bị quát không dám nhiều lời nữa, cuối cùng chỉ dám cẩn thận mở miệng hỏi, "Vậy... Chu gia kia có cứu hay không?"
Thẩm thái phó thở dài một tiếng, "Nương nương đã làm như vậy, trong lòng bệ hạ nhất định dễ chịu, người tự nhiên sẽ nể mặt nương nương hai phần, chúng ta càng không ra mặt, Châu lão ngũ mới càng được phán nhẹ tội. Con đi dặn dò hắn một câu, bảo hắn không khai Viêm Nhi ra là được."
"Vâng..." Thẩm Tất âm thầm thở phào một hơi.
"Ngày mai bắt Thẩm Viêm đến tông đường chịu gia pháp."
"Chuyện này... Vâng."
Phụ thân và đại bá đã lui ra ngoài, Thẩm Chiêu dường như còn chuyện muốn nói với tổ phụ, hắn không nhúc nhích đứng bên dưới.
"Chiêu Nhi, con còn có chuyện gì à?"
"Tổ phụ, Chiêu Nhi có một chuyện không nói ra không thoải mái được."
"Vậy thì nói đi." Thẩm thái phó lần nữa ngồi lại xuống ghế.
"Vâng." Thẩm Chiêu chắp tay, "Tổ phụ, trên đường cùng đại quân trở về Chiêu Nhi có cơ hội tiếp xúc với nương nương, Chiêu Nhi thấy nương nương là người ích kỷ vô tình, hành động hôm nay sợ là không quang minh chính đại như lời của tổ phụ nói."
"Ngược lại ta thật ra lại nghe nói quý phi nương nương là người trọng tình trọng nghĩa."
"Nhưng tình nghĩa này đối với Thẩm gia lại không nặng, nếu như nương nương có tâm, sẽ sớm báo cho chúng ta một tiếng, cũng không phải không thể... "
"Ồ? Vậy vì sao nương nương lại không nặng tình nghĩa với Thẩm gia?"
"Chuyện này... " Thẩm Chiêu bị hỏi khó.
"Chiêu Nhi, con phải biết, quý phi nương nương trọng tình trọng nghĩa, cũng chính là vì tính tình này, là ưu điểm của nương nương, nhưng cũng là nhược điểm của nàng." Thẩm thái phó vuốt vuốt râu dài của mình, nói đến thế thôi.
Thẩm Chiêu cúi đầu một lúc, khom người cáo lui.
***
Du Tri Uyên biết cả triều đình đều nhìn chằm chằm vào bản án này, cả quá trình lại bình yên khiến cho người ta giật mình. Thẩm phủ và Chu phủ đều không có hành động gì, Bảo Duệ quý phi không nói một lời, Châu Trí Nghị nhận tội, tự bẩm bản thân bị ma quỷ ám ảnh nên mới cô phụ thiên ân, xấu hổ sợ hãi đan xen. Hoàng đế thông qua tấu chương bộ hình dâng lên, hạ chỉ bãi bỏ chức quan của Chấu Trí Nghị, sung quân mười năm không xong không được trở về.
Có quan lại xin thánh chỉ điều tra Thẩm phủ có liên quan, Hoàng đế chỉ để đó không hạ chỉ.
Chuyện này khiến cho người biết chuyện lại đoán không ra ẩn tình sau đó, lại càng không nhìn thấu được Bảo Duệ quý phi này. Bọn họ đều nghe đồn Bảo Duệ quý phi âm thầm điều khiển, rốt cuộc Du Tri Uyên này là người phương nào mà có bản lĩnh như vậy?
Chỉ là không biết Du Tri Uyên này có bản lĩnh gì mà lại có thể chống lại thái phó tam công trấn giữ Thẩm gia? Hơn nữa nương nương vẫn là tiểu thư ruột thịt đã nhận tổ quy tông của Thẩm gia, lại để cho người ta cầm dao chặt nhà mẹ đẻ phụ tá đắc lực của mình, làm gì cũng được nhưng cũng không thể để cùi chỏ ngoặt ra ngoài! Thẩm gia không khóc không nháo, ngược lại buông xuôi bỏ mặc? Trong hồ lô của vị nương nương này rốt cuộc là bán thuốc gì đây, Thẩm gia lại đang có tính toán gì?
Hoàng hậu ở trong cung trầm ngâm cả nửa ngày mới chậm rãi nói một câu, "Khá lắm, Bảo Duệ quý phi cũng thật là lợi hại..." Thẩm Ninh làm vậy người bên ngoài nhìn vào thì giống như không quan tâm đến nhà mẹ đẻ, nhưng thật ra là giết gà dọa khỉ chỉ cho bọn họ một con đường dài, Thẩm gia có tầm nhìn xa mới không dám tiếp tục ỷ thế hiếp người nữa. Theo ý tử của nàng nhìn xa trông rộng tất nhiên là: Càng được long sủng, càng phải giữ gìn sự thanh cao, chỉ có như vậy Thẩm gia mới không có kẽ hở, trường thịnh không suy. Hơn nữa nàng còn cứu được Du Tri Uyên, còn chiếm được tín nhiệm của Thiên gia, đúng là một cục đá hạ được ba con chim.
Nhưng mà con đường Bảo Duệ quý phi này đang đi đều là dựa vào sự vững tin bản thân mình sẽ được Hoàng đế sủng ái lâu dài, là do Thẩm Ninh quá tự phụ, hay là giữa Thẩm Ninh và Thiên gia có...
Phía bên này Thẩm Ninh nhận được lời nhắn của Thẩm Chiêu truyền vào cung: Chuyện gửi bức chân dung vào cung là do hận thù cá nhân của Chiêu, Chiêu sẽ tự đóng cửa xem xét lại bản thân, mong nương nương khoan dung độ lượng, sau này đều nghe theo chỉ thị của nương nương.
Thẩm Ninh tâm tình phức tạp thờ dài.
Thẩm Mi ôm Thất công chúa đến thỉnh an, cũng lần nữa đến tạ ơn, nói là nàng sẽ trở lại cung Phúc Hi, "Thiếp thân mặt dày đến quấy rầy nương nương đã lâu, không dám lưu lại nữa."
"Ừm, vậy sau này thường ôm Thất công chúa đến chơi." Thẩm Ninh chỉ đành nói như vậy.
"Đa tạ nương nương." Thẩm Mi mỉm cười nhẹ nhõm, "Nương nương nói câu này thiếp thân vô cùng an tâm. Nương nương không tức giận thiếp thân, trong lòng thiếp thân vô cùng vui vẻ."
"Ta không tức giận muội."
"Vậy thì quá tốt rồi," Thẩm Mi thở phào một hơi, cười nói, "Nương nương, thiếp thân tự biết bản thân so với nương nương thì không có chút ưu điểm gì, bệ hạ đã có nương nương, cũng sẽ không nhìn một người phàm phu tục tử như thiếp thân. Thiếp thân có Thất công chúa làm bạn, lại có thể hầu hạ nương nương, đã vô cùng vừa lòng thoải ý rồi, thiếp thân không dám đòi hỏi chuyện quá đáng khác."
Thẩm Ninh nhìn nàng một cái thật sâu, "Muội thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy, nương nương," Thẩm Ninh cụp mắt, "Thiếp thân tự biết mình biết ta, chỉ có ước nguyện bệ hạ cùng nương nương có thể bên nhau đến đầu bạc, thiếp thân và Thất công chúa có thể được nương nương che chở đã là hồng phúc từ trên trời rơi xuống."
Ngày Du Tri Uyên được giải oan ra tù là ngày uy vũ đại tướng quân Hoàng Lăng dẫn quân khải quan trở về. Mọi người tạm gác chuyện này sang một bên, tập trung cho sự kiện chung vui của cả nước.
Thiên tử tự mình dẫn triều thần đứng ở bên ngoài cổng thành phía Bắc đến đón đại tướng quân cùng các tướng sĩ, mở tiệc mời khách, ban thưởng rượu ngon. Bách tính Trường Dương đứng trên đường reo hò, chen chúc nhau để nhìn thấy đại tướng quân và các tướng quân từng người đều luận công hành thưởng, Giản Hề Hành, Ngưu Chính,... Thăng quan tiến chức, Hoàng dật cũng được ban thưởng danh hào. Hoàng Lăng càng nhận được long ân cuồn cuộn, kỳ trân dị bảo, nô bộc mỹ tỳ không ngừng ban thưởng vào trong phủ của hắn. Hơn nữa đại tướng quân ở lâu trên sa trường, phủ tướng quân rất ít quản lý, Đông Duật Hoành ban thưởng cả một phủ đệ tráng lệ, chính sảnh treo bảng có hai chữ "Trung nghĩa" là do hắn ngự bút.
Không chỉ có như thế, triều đình còn ban thưởng có các hiệp sĩ trong giang hồ đã hỗ trợ, tất cả đều được thưởng vàng ròng bạc trắng, duy chỉ có Hàn Chấn dâng tấu chương trần tình cho Côn Sơn phái, mong miễn lệnh truy nã Đoạn Thu Sương và Diệp Điển. May mà thiên tử đang vô cùng vui mừng, ân chuẩn.
Thẩm Ninh gặp lại Hoàng Lăng là trong đại yến mấy ngày sau, nàng ngồi bên cạnh Đông Duật Hoành, nhìn đại tướng quân ngồi phía xa xa trên mặt có thêm một vết sẹo, mỉm cười nâng ly chúc mừng từ xa. Hoàng Lăng nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Trong bữa tiệc Vương thái phi vô cùng quan tâm đến hôn sự của các vị tướng quân, liên tục hỏi thăm đại tướng quân, Vương thái phi thỉnh cầu Hoàng đế chọn một vị thiên kim quý thất giúp Hoàng Lăng tướng quân nối dõi tông đường, Hoàng đế cười đồng ý.
Ngày hôm sau, Ưng Lưu Ly cùng Trương công công phụng mệnh Bảo Duệ quý phi đến phủ đại tướng quân, lặng lẽ đưa cho tướng quân tranh vẽ chân dung cùng lời bình luận của quý phi nương nương, đây là ba bức chân dung của ba người hôm trước Thẩm Ninh đã chọn.
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Lăng là sửng sốt, sau đó hắn nghe Lưu Ly thuật lại chuyện của Hoa Phá Nguyệt và Hàn Chấn, không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ bản thân đã phá hỏng nhân duyên của người khác. Nhưng tình huống hiện tại hắn cũng không biết nên xử lý thế nào. Trước tiên hắn phái người tìm Hàn Chấn, vốn vốn giải thích áy náy vô ý giành người, Hàn Chấn lại nói bản thân không biết Hoa đại tiểu thư. Chuyện càng thêm khó biết được đầu đuôi.
Ngày tiếp theo tiến cung diện thánh, Hoàng đế giả bộ như không biết quý phi của mình đã tự hành động, nhắc đến chuyện chỉ cưới hắn cũng lấy ra tấu chương trần tình trước đó Hoa Phá Nguyệt đã trình lên, trong tấu chương viết nàng hoa tàn bại liễu, không thể làm vợ của đại tướng quân, nhận được sự thương tiếc của tướng quân, nàng cam tâm làm thiếp chăm sóc tướng quân.
Nhưng Hoàng Lăng không muốn làm thông gia cùng gia tộc quyền quý cuốn vào đấu tranh của hoàng thất, chuyện của Hoa tướng quân giống như vết xe đổ. Hắn tự nhận bản thân không có đủ thông minh để lục đuck đấu đá lẫn nhau, không bằng hắn ở biên cương thoải mái thúc nguc giết địch còn hơn. Cho nên hắn liên tục từ chối khéo léo, xin ở lại biên cảnh bảo vệ cho Đại Cảnh, cũng nói thiên kim ở trong khuê phòng đã không không thể chịu được cực khổ nơi hoang vu đất vắng, mong Hoàng đế thu hồi lại lệnh đã ban ra.
Mặc dù Hoàng đế vì một tấm chân thành của tướng quân mà vui cùng vui vẻ, nhưng hắn cũng thông cảm Hoàng Lăng ở trên xa trường chém giết đã nhiều năm, bây giờ bốn phương tạm yên ổn, muốn Hoàng Lăng ở lại Trường Dương làm bạn với hắn, vì vậy hắn cũng nhẹ nhàng lắc đầu không đồng ý với thỉnh cầu của Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng bất đắc dĩ, quay đầu thương lượng với phụ tá, lại sợ Hoàng đế nghi ngờ hắn có tâm tư khác, đành phải tiếp nhận chỉ hôn. Hắn lấy ra bức chân dung Thẩm Ninh đưa đến, cẩn thận đọc lời bình viết trên giấy, hắn ngạc nhiên nhíu mày, đứng lặng hồi lâu, sau đó than nhẹ lắc đầu.
Mấy ngày sau, Hoàng đế hạ chỉ, khâm điển nữ nhi thứ bốn của Phúc Thân vương Lạc Hoa quận chúa làm chính thê của Hoàng Lăng tướng quân, ngày tốt đầu xuân năm sau gả cưới. Hoàng hậu cũng chỉ Hoa đại tiểu thư của Hoa phủ Hoa Phá Nguyệt làm tiểu thiếp của tướng quân, vào cửa cùng ngày.
Thẩm Ninh cuối cùng cũng biết chuyện Hoa Phá Nguyệt tự xin làm thiếp, lại nghe thấy Hoàng Lăng chuyển lời đến, nói Hàn Chấn đã quên mất giai nhân, còn bản thân hắn nhất định sẽ đối xử tốt với Hoa đại tiểu thư. Trong lòng Thẩm Ninh càng khó chịu.
Nàng yên lặng ngồi một mình rất lâu, âm thầm hạ quyết định.
Một tháng sau, Đông Duật Hoành muốn dẫn Thẩm Ninh đi Sướng Xuân Viên ở ngoài cung du ngoạn ngắm cảnh, Thẩm Ninh lập tức reo hò.
Hoàng đế cong môi cười bóp má nàng, "Nàng tưởng rằng trẫm cho nàng đi chơi à?"
"Vậy thì làm gì?" Thẩm Ninh nghe xong ngược lại càng hiếu kỳ.
"Không phải nàng la hét muốn mở tiệc chiêu đãi đám người Tử Lăng à? Hôm nay trẫm hoàn thành tâm nguyện của nàng."
Đôi mắt sáng ngời lập tức cười híp lại, "Thật ạ?"
"Trẫm lừa nàng làm gì?"
"Bảo gia cũng đang ở Trường Dương ạ?"
"Hai ngày trước hắn đã tới đây rồi." Đông Duật Hoành ngừng một chút, "Gọi tên hắn là được."
"Quá tốt rồi." Thẩm Ninh gật đầu, vui mừng vỗ tay, "Vậy ta phải chuẩn bị kỹ càng rượu với thức ăn ngon mới được!"
Đông Duật Hoành định giao phó cho hạ nhân đi làm, nhưng hắn thấy nàng hứng khởi như thế thì khẽ cười gật đầu, "Đã là tiệc riêng, không cần theo đúng quy củ đâu, để cho bọn họ ăn uống tận hứng."
"Được!" Tất nhiên Thẩm Ninh cũng có tính toán này.
"Trong Sướng Xuân Viên có xây dựng một lưu ly thạnh đình, là một nơi trang nhã." Cái gọi là lưu ly đình chính là dân gian dựa vào miêu tả văn nhã trong "Khúc thủy lưu thương" mà làm theo.
"Được đây." Khúc thủy lưu thương, Thẩm Ninh cầu còn không được.
"Trước tiên nàng phải viết thiệp mời đưa cho bọn họ đã." Đông Duật Hoành áo mũ chỉnh tề ngồi đó, nhớ đến chữ viết của nàng lại mỉa mai hai câu, "Ngày trước trẫm bảo nàng chăm chỉ luyện chữ đi có sai đâu? Hôm nay hiện thực đập vào mắt."
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ đây đúng là một vấn đề lớn. Mặt của nàng lập tức nhăn lại, "Chàng viết ta viết là được."
Đông Duật Hoành bật cười, "Trẫm đâu lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi viết thiệp mời giúp nàng, bản thân nàng từ từ suy nghĩ đi. Cũng đừng để người khác biết nàng là đồ đệ của trẫm."
"Chàng xấu xa như vậy, ta sẽ viết lên thiệp mời chữ này là chàng dạy ta!"
Đông Duật Hoành bật cười, "Tiểu hư đốn, dám làm loạn xem trẫm thu thập nàng thế nào."
Thẩm Ninh nghe ý tứ trong lời nói của hắn đã biến dạng, gương mặt của nàng lập tức ửng hồng, hờn dỗi liếc hắn.
- -----oOo------