Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 94




Thẩm Ninh đối với Hoàng hậu vẫn luôn có chút nghi ngờ. Hoàng hậu và Đông Duật Hoàng kết thành vợ chồng từ thuở còn niên thiếu, sau khi sinh được Đông Minh Dịch hai người không sinh thêm nữa. Hơn nữa nàng nghe nói Đông Duật Hoành vẫn luôn rất ít khi đến cung Chiêu Hoa, nhưng đối với Hoàng hậu lại mười phần tôn trọng, chưa từng vì sủng phi mà làm mất mặt mũi Hoàng hậu. Hoàng hậu cũng đáp lại Hoàng đế như vậy, không hề ghen tuông với hậu phi, ngược lại còn trăm phương ngàn kế tuyển mỹ nhân tiến cung, đối xử với phi tần đều giống nhau, con cái trong hậu cung cũng coi như con đẻ, trên dưới hậu cung đều kính trọng.

Chỉ là những chuyện này không thù hợp với bản tính vốn có của con người... Thẩm Ninh của là nữ tử, nàng không hiểu được nữ tử có thể rộng lượng đến đâu mới có thể vì trượng phu của mình làm đến nước này. Hơn nữa từ sau khi nàng hồi cung, hàng tháng Đông Duật Hoành đều có vài ngày ngủ lại trong cung Chiêu Hoa, lúc đầu khi nàng biết được cả người đều lạnh toát, nhưng thái độ thẳng thắn của Đông Duật Hoành khiến nàng sinh lòng nghi ngờ, hắn nói với nàng trẫm nhất ngôn cửu đỉnh hắn nói được là sẽ làm được, cũng ý nói là hai người bọn họ không... Vậy giữa hai người bọn họ là xảy ra chuyện gì?

Thẩm Ninh đi vào cung Chiêu Hoa, thỉnh an Hoàng hậu, mặc dù chỉ là bán lễ nhưng Hoàng hậu tự cúi người đỡ nàng dậy. Trước khi nàng trốn khỏi cung thái độ của Hoàng hậu đối với nàng như gần như xa, sau khi hồi cung lại giống như thật lòng đối xử với nàng. Nàng nghe nói ngay cả Vương thái phi cũng không hài lòng khi nàng lần nữa tiến cung, cũng là Hoàng hậu thuyết phục thái phi bỏ qua. Nàng biết chuyện của Đông Minh Dịch ảnh hưởng rất lớn đến phần thái độ này của Hoàng hậu, sau khi nàng hồi cung Hoàng hậu thậm chí còn tự mình đến cung Xuân Hi cảm ơn nàng. Nàng cũng biết nếu như nàng có quan hệ tốt với Hoàng hậu, chuyện nàng ở trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng nàng thật sự không biết nên đối mặt với thê thiếp của Đông Duật Hoành như thế nào.

Sau khi hai người hàn huyên một lúc, Thẩm Ninh hỏi: "Không biết nương nương tìm thần thiếp là vì có chuyện gì?"

Mạnh Nhã nghe vậy, hai đầu lông mày khẽ nhíu lộ vẻ u sầu, nàng vẫy lui hạ nhân, chỉ để lại nữ quan thiếp thân ở bên cạnh, nhìn về phía Thẩm Ninh chậm rãi mở miệng, "Quý phi muội muội, không biết muội muội những ngày qua có biêt mấy lời đồn trên phố Trường Dương không?"

"Thần thiếp không biết." Thẩm Ninh lắc đầu.

"Bản cung thỉnh thoảng nghe cung nhân truyền đến đôi lời, bản cung vừa tức giận vừa đau lòng." Mạnh Nhã vuốt lồng nguc cau mày nói.

"Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?"

"Haiz... Chuyện này bản cung nên bắt đầu nói từ đâu?" Mạnh Nhã muốn nói rồi lại thôi.

"Nếu nương nương cảm thấy khó nói, không nói thẳng ra cũng được. Thần thiếp giúp nương nương nghĩ chút biện pháp." Thẩm Ninh nghe Hoàng hậu ấp úp cũng đoán được chuyện gì, dứt khoát cho một cái 4n tình.

"Haiz," Mạnh Nhã lại thở dài, ngừng một lúc mới lên tiếng, "Ở trên đầu đường có người đồn thổi Đại hoàng tử lúc bị Khắc Mông bắt...  Bị làm nhục hầu dưới thân của tướng địch!"

"Cái gì?" Thẩm Ninh giật mình, không ngờ đúng thật là mấy lời đồn ác độc này, nàng lập tức nói: "Nương nương đừng buồn, thần thiếp lấu tính mạng ra thề, Đại hoàng tử chưa từng bị vũ nhục."

Mạnh Nhã gật đầu, "Bản cung tất nhiên là tin tưởng muội muội và hoàng nhi, chỉ là lời người quá đáng sợ, hoàng nhi cũng nghe được lời đồn, gần đây vẫn luôn buồn phiền, ngay cả ba ngày chúc thọ bản cung cũng ít thấy hắn nở nụ cười, bản cung thật sự có chút lo lắng."

Thẩm Ninh trầm ngâm một lúc, ba người tụ lại thành cái chợ, nếu người dân đều tin, sợ là danh dự của Đông Minh Dịch đều bị hủy hết, "Nương nương, bệ hạ đã biết chuyện này chưa?"

"Bản cung không dám để bệ hạ biết được, bản cung đã phái người đi xử lý người tung tin đồn vớ vẩn này rồi, chỉ là... "

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là Đại hoàng tử... Bản cung đã an ủi hắn hai lần rồi, vẫn không được. Bản cung nghe nói lúc ở Bạch Châu quý phi muội muội giúp hắn rất nhiều, bản cung nghĩ có thể muội muội nói Đại hoàng tử sẽ nghe chút, bản cung... nên mới muốn nhờ muội muội giúp chuyện này."

"Nương nương nói quá lời rồi, nếu như thần thiếp có thể giúp gì được cho nương nương và Đại hoàng tử, thần thiếp tất nhiên sẽ nguyện hiến sức mọn này."

Mạnh Nhã khẽ thở phào một hơi, gật đầu.

Sau khi Thẩm Ninh rời đi, nữ quan Lục Kiều tâm phúc của Hoàng hậu hỏi: "Nương nương, quý phi nương nương này... Có tin được không?"

Hoàng hậu trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Ta tin tưởng nàng."

Lục Kiều nghe xong, tận trung nhắc nhở: "Nương nương, mặc dù quý phi nương nương cứu được Đại hoàng tử điện hạ, nhưng khó đảm bảo quý phi cố ý làm vậy là vì muốn tiếp cận ngài."

Mạnh Nhã lắc đầu, "Nàng ta không phải người như vậy." Hoàng hậu nghe được chuyện này từ trong miệng của năm, sáu người, nhưng không một ai nói nàng cố ý làm như vậy, hơn nữa khi được cứu về nàng đã thoi thóp... Một phụ nhân đã lấy chồng sao có thể có dũng khí lớn như vậy? Vì sao Thiên gia và hoàng nhi đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác? Bỗng nhiên Hoàng hậu cảm thấy muốn tự mình tìm hiểu tại sao.

Trên đường Thẩm Ninh hồi cung lại đang suy nghĩ đến một vấn đề.

Có người chơi xấu muốn ngáng chân Hoàng hậu và Đông Minh Dịch, vì sao không nhân tiện ngáng luôn cả nàng? Chuyện nàng và Đông Minh Dịch bị bắt, sợ là tất cả mọi người đều biết, có có bản lĩnh tung lời đồn ra, vì sao lại không nhắc đến nàng?

Thẩm Ninh đang suy nghĩ, Lưu Ly tiến lên quan tâm hỏi chuyện, Thẩm Ninh lo nghĩ thuận tiện nói chuyện này với Lưu Ly, Lưu Ly nói: "Chuyện này nô tỳ cũng có nghe nói một chút, chỉ là không dám lắm miệng?"

Thẩm Ninh khá ngạc nhiên, "Ngươi nghe thấy từ đâu?"

"Nô tỳ nghe được một chút từ thái giám hay chạy việc ra ngoài cung."

Thẩm Ninh không ngờ Lưu Ly cũng rất nhanh nhạy về khoản tin tức này, nàng khẽ cười nhìn Lưu Ly một chút.

"Nương nương, ngài có cần nô tỳ đi tìm hiểu một chút không?"

Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, "Không cần đâu, Hoàng hậu nương nương sẽ điều tra rõ ràng, chúng ta là lấy bất biến đối phó với vạn biến."

"Vâng... "

"Sau này nếu như có mấy chuyện thế này, làm phiền ngươi nói với ta một tiếng."

"Vâng." Lưu Ly vội nói.

"Khó cho ngươi rồi, Lưu Ly." Thẩm Ninh nhìn về phía Lưu Ly, nàng không nghĩ tới Lưu Ly sẽ thích ứng với cuộc sống sinh hoạt trong cung nhanh như vậy, hơn nữa còn chủ động tạo được mối quan hệ tốt với những người khác. Lưu Ly lúc đầu cũng là tiêu thư khuê các, đi đến nước này, sợ là cũng đã chịu không ít khổ sở.

Lưu Ly ngây người, cúi đầu nói: "Nương nương, nô tỳ không cảm thấy khó khăn, nô tỳ hầu hạ nương nương cảm thấy vô cùng an tâm." Lúc nàng còn ở phủ thứ sử, cơ bản là giống như ở trong địa ngục. Thứ sử thô bạo, đại phòng tần nhẫn, tiểu thiếp gian trá, mỗi ngày đều giống như phải đi trên lưỡi dao mới có thể sống qua một ngày. Tiến cung theo hầu quý phi nương nương này, số lần quỳ xuống thậm chí còn ít hơn cả số lần nàng quỳ ở phủ thứ sử. Nếu không có người ngoài, nô tài lớn nhỏ trong cung Xuân Hi đều có thể không quỳ hành lễ đơn giản là được.

"Ai, ngươi theo ta tốt hơn những cũng không dễ chịu gì." Thẩm Ninh cảm thấy có lỗi cười một tiếng, ý vị sâu xa nói với nàng.

***

Đông Duật Hoành tâm tình rất tốt trở về cung Xuân Hi, Thẩm Ninh đã biết cách tự tiêu khiển nàng lấy hai cái ghế gỗ tử đàn ra đặt trong sân nằm dựa ghế hóng mát, nàng vừa thấy hắn trở về, bỏ quạt xuống mang giày vào chạy lại chỗ hắn, vô cùng phấn khởi chào hắn, "Bệ hạ trở về rồi."

Khóe miệng Hoàng đế vốn đang mang ý cười, thấy nàng mặc váy lụa xanh nhạt quấn ngang nguc, bên ngoài chỉ khoác lụa mỏng, ngay cả bờ vai nõn nà cũng thoắt ẩn thoắt hiện, hắn lập tức không vui nói: "Nàng nóng thành thế này hả!"

Lúc mặc thế này Lưu Ly đã ngăn cản nàng, nàng biết tất nhiên đây là ý chỉ của hắn, nàng trước tiên chạy lại ôm cánh tay hắn nói: "Ai, ta cho thái giám đều lui ra ngoài hết rồi."

Đông Duật Hoành nghe vậy, phất tay để Vạn Phúc dẫn tùy tùng ra sau điện chờ.

"Đừng tức giận, đừng tức giận mà, "Thẩm Ninh ngửa đầu nháy mắt với hắn mấy cái, "Ta mặc như vậy không đẹp sao?"

Đông Duật Hoành lại nhìn nàng một chút, sau đó nặng nề hắng giọng một cái, "Vừa rồi nàng đang làm gì?"

Thẩm Ninh khẽ cười bóp bóp ngón tay của hắn, đáp: "Tối nay có chút gió, ta ra ngoài này hóng gió hít thở không khí chút."

Đông Duật Hoàng thuận mắt nhìn qua, Lưu Ly ngồi một bên sớm đã đứng dậy hành lễ, thấy hắn nhìn về phía này lại đứng dậy hành lễ lần nữa.

"Chàng có muốn nghỉ ngơi một chút, đợi ra bớt mồ hôi rồi đi tắm rửa không?"

Đông Duật Hoành nhíu mày, kéo nàng đi về phía ghế trong sân, "Có vẻ nương nương của chúng ta ngày ngày đều vô cùng tiêu dao." Hắn thoải mái nằm xuống, "Ừm, không tệ."

Lưu Ly thấy Hoàng đế tâm trạng tốt, vội nói: "Bệ hạ, nô tỳ mang chút trái cây lót dạ đến, ngài có muốn ăn không?"

"Tùy tiện mang một chút lên đi."

"Hôm nay có nho rất ngọt, cầm một chút lên cho bệ hạ nếm thử." Thẩm Ninh cười mở quạt xếp ra, ngồi lên ghế bên cạnh quạt cho hắn mát.

Đông Duật Hoành nghiên đầu, thấy cây quạt trong tay nàng không khỏi cười khẽ, "Sao nàng lại dùng quạt xếp?"

"Gió lớn."

"Hồ nháo." Cánh tay dài của hoàng đế duỗi ra, lấy đi cây quạt xếp trong tay nàng.

Một nô tỳ đứng bên cạnh nhanh chóng lấy một cái quạt tròn Thiên Nữ Tán Hoa màu tím chuôi được làm từ trúc đến đưa cho thẩm Ninh, Thẩm Ninh tức giận liếc hắn một cái.

Hoàng đế chăm chú nhìn thân hình thon của quý phi trên tay cầm quạt tròn, hắn cảm thấy cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, trong con ngươi đen nhiều lớn một phần lửa nóng.

Thẩm Ninh mỉm cười nhìn thẳng về phía hắn, bỗng chỉ tay lên bầu trời, "Các ngươi nhìn trên trời kìa."

Nô tỳ xung quanh đó đều ngửa đầu nhìn lên trời, Thẩm Ninh xoay người, khẽ hôn lên đôi môi mát lạnh của hắn, chợt đứng dậy lấy quạt che môi, mắt cười cong cong.

Đông Duật Hoành còn muốn hôn sâu hơn, thấy nàng xinh đẹp động lòng người như vậy hắn càng không chịu nổi, giọng nói khàn khàn, "Hầu hạ trẫm tắm rửa."

Thẩm Ninh nhìn thấy Lưu Ly cùng hai nô tỳ đang mang trái cây đến, cười hì hì với hấn, "Chàng nghỉ một lát đi, ăn chút đồ lót dạ cho bớt nóng trước."

Lúc này Lưu Ly đã đến trước mặt, tiếp lời Thẩm Ninh: "Đúng đó bệ hạ, nho vừa đưa đến, rất tươi."

Đông Duật Hoành nhìn Thẩm Ninh một chút, lấy một quả nho lên, hỏi Lưu Ly: "Chỗ thái phi đã đưa nho chưa?"

"Bẩm bệ hạ, đã đưa rồi, Hoàng hậu nương nương và các nương nương của các cung khác đều đã đưa."

Hoàng đế nếm một quả, thấy vừa thơm lại vừa ngọt, "Đúng là ngọt thật."

Thẩm Ninh khẽ vỗ quạt lên người hắn, "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, cũng lấy hai dĩa trái cây ăn đi, ta hầu hạ bệ hạ là được rồi."

Chốc lát lại có tiếng ve kêu, Thẩm Ninh cũng nghiêng người nằm xuống, cầm quạt tròn chầm chậm quạt cho hắn, thỉnh thoảng còn há miệng muốn ăn nho, Hoàng đế buồn cười, cũng sẽ l0t sạch vỏ như đút cho nàng ăn.

Hai người tình nống ý đạm một hồi, Đông Duật Hoành lười biếng hỏi: "Hôm nay nàng đã gặp Hoa tiểu thư rồi?"

"Đúng vậy, ta giữ nàng lại ăn bữa cơm rồi mới đi, ngày mai còn muốn mời nàng ấy tới chơi." Thẩm Ninh cười nói, "Nhắc đến chuyện này phải cảm ơn chàng nữa."

"Cảm ơn trẫm cái gì?"

"Không có ý chỉ của chàng, Đại Hoa không thể vào cung chúc thọ." Thẩm Ninh cười híp mắt nói, "Sao ta với nàng ấy có thể gặp lại nhau được?"

Đông Duật Hoành cười không nói, một lúc sau mới nói, "Trẫm chưa từng thấy Hoa đại tiểu thư và Hoa tiệp dư cùng đúng chung một chỗ, không biết sẽ là cảnh tượng thế nào?"

Thẩm Ninh le lưỡi với hắn, "Vậy càng không cho chàng gặp," Sau đó lại nói thêm một câu, "Không cho phép chàng sau lưng ta lén gọi hai người bọn họ đến."

Đông Duật Hoành vừa buồn cười vừa bực mình, nhéo khuôn mặt của nàng, "Nàng đúng là một vại dấm chua! Đệ nhất thiên hạ ghen phụ!"

Thẩm Ninh không để ý lắm, ngược lại còn nói: "Ta lại có thêm một cái tên tuổi."

"Cái gì?"

"Chàng nói ta là thiên hạ đệ nhất đàn, bây giờ còn nói ta là thiên hạ đệ nhất ghen tuông, giờ ta đã có hai cái xưng hào đệ nhất, cứ như vậy xem ai dám tranh với ta!"

Phản ứng đầu tiên của Đông Duật Hoàng là sửng sốt, sau đó cười ha hả, "Không cần mặt mũi!"

Thẩm Ninh làm mặt quỷ với hắn.

Hoàng đế lại cười một trận, rồi hỏi: "Hôm nay Hoa tiệp dư cũng đến?"

Thẩm Ninh gật đầu.

Đông Duật Hoàn nhìn nàng rồi nói: "Lúc nàng giả chết, khi người trong cung bưng quan tài ra, Hoa tiệp dư khóc đến không thở ra hơi, còn hôn mê mấy lần... Trẫm thấy nàng ấy đối với nàng cũng là một tấm chân tình, nàng cũng nên bỏ qua quá khứ, sau này qua lại cùng nàng ấy nhiều một chút, có tỷ muội ở chung lúc nào cũng vui vẻ hơn."

Thẩm Ninh lần đâu nghe thấy chuyện này, có chút rung động, nàng lại nhớ đến cách hành xử hôm nay của Hoa Phá Nguyệt với tỷ tỷ của nàng ấy, do dự khẽ gật đầu.

Hoàng đế thỏa mãn cười cười cười, lại lột vỏ nho đút nàng ăn, hắn bỗng nhớ đến một chuyện, "Sau hôm đại yến, Vân Phù vương tử ở lại trong cung nhiều ngày, trẫm gặp hắn hai lần, đều cảm giác đối phưng xem thường Cảnh Triều, nhưng hôm nay hắn đi Ti Thiên đài một lần, lại chủ động đưa ra yêu cầu hai nước qua lại, hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa còn có ý phái lưu học sinh qua triều ta."

"A, vậy là đã xảy ra chuyện gì?"

"Trẫm nghe nói lúc Xá Mẫn vương tử nhìn thấy toán thuật của Lý Vô Song mà nàng đưa vào cung, sắc mặt hắn đại biến, ngược lại nói với Thẩm khanh Đại Cảnh của chúng ta ngọa hổ tàng long, ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể tính toán suất thần như vậy. Sau khi ra khỏi Ti Thiên Đài không lâu, hắn cầu kiến trẫm."

"Ha ha, thì ra là thế." Thẩm Ninh hiểu rõ tại sao, nàng xem thành tích tính toán mới nhất ở của Lý Vô Song, hiện tại cô bé đã tính được số lẻ sau ba đơn vị, ở thời đại này mà nói thì con bé đã đi trước rất nhiều bước rồi.

Đông Duật Hoành khẽ cười, chăm chú nhìn nàng nói: "Ninh Nhi lại lập công rồi."

Thẩm Ninh cười cười, "Ta cũng không dám tranh công, đó là công của Vô Song."

"Ninh Nhi có nghiên cứu về thuật toán sao?"

"Ta? Không giỏi, không giỏi đâu, ta cực kỳ dở tính toán." Lúc học cao trung nàng phải cố rất nhiều mới có thể qua được môn toán học, nào có giống Vô Song không học tự thông.

Đông Duật Hoàng thấy nàng lắc đầu như trống bỏi, cười nói: "Nàng không biết vì sao lại coi trọng toán thuật? Trẫm nghe được Lý Vô Song này là nha đầu nàng mua trên đường, bình thường có chút đần độn, hết lần này đến lần khác nàng chỉ đem mỗi Lý Vô Song vào cung, còn sắp xếp một chỗ ở Ti Thiên Đài cho Lý Vô Song."

"Chuyên này... Ta thấy thuật tính toán của cô bé rất nhanh, vừa nhìn đã biết đáp án, loại thiên thú dị bẩm này không phải ai cũng có nha." Thẩm Ninh cười nói.

"Ồ?" Đông Duật Hoành cười như không cười, sờ cằm nói, "Chỉ là tên Xá Mẫn vương tử này vì sao lại coi trọng toán thuật, có liên quan đến quốc lực cường thịnh của Vân Phù quốc không?"

Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, "Ta không biết, chẳng qua có thể hắn thấy hữu dụng thôi, phải hỏi các học sĩ mới biết được." Nàng nghĩ đại khái toán học này có thể dùng trong kiến trục máy móc chế tạo phương tiện, nàng nghĩ như vậy, nhưng không nói ra.

Đông Duật Hoành trầm tư một hồi, khẽ gật đầu, sau đó nói: "Ngày mai nàng gọi con bé đến, hỏi nó muốn ban thưởng cái gì." Hắn dừng một chút, "Nhắc đến mới nhớ, Xá Mẫn có hứng thú với nha đầu kia, nói với trẫm muốn nạp con bé làm trắc phi."

Thẩm Ninh lập tức đứng bật dậy, "Không được, không được, Vô Song là nhân tài, không thể gả cho ngoại quốc là thiếp được."

"Sốt ruột cái gì, trẫm cũng đâu đồng ý." Đông Duật Hoành cười nhìn nàng một chút. "Những lão già trong triều kia đều không có mắt nhìn người được như Ninh Nhi." Nói cái gì mà chỉ là một nử tử biết chút toán thuật, có thể có được vương tử của dị quốc ưu ái, làm quan hệ của hai nước qua lại thuận tiện hơn, sao lại không đồng ý? Nhưng đây chỉ là một nữ tử thường dân khuôn mặt lại không đẹp, có thể khiến cho cao ngạo vương tử muốn nạp về bên cạnh?

"Ừm, không thể đồng ý được." Thẩm Ninh gật đầu thật mạnh.

Sáng sớm ngày hôm sai, trước khi Đông Duật Hoành thượng triều bảo Thẩm Ninh gọi Lý Vô Song đến, đầu tiên hắn quan sát tỉ mỉ vẻ ngoài không đẹp lúng ta lúng túng nhưng được cái hiền lành chất phác của Lý Vô Song, sau đó cười cười nhìn về phía Thẩm Ninh. Thẩm Ninh hiểu ý, vẫy vẫy Lý Vô Song lại gần, nói: "Vô Song, toán thuật của em lập được công lớn, Hoàng đế bệ hạ muốn ban thưởng cho em đấy, em muốn cái gì?"

Lý Vô Song ngây người nhìn Thẩm Ninh, đầu tiên là lắc đầu, sau đó hình như nhớ ra cái gì đó, nói: "Phu nhân!"

"Ừm?" Thẩm Ninh nghiêng đầu.

"Em muốn phu nhân." Lý Vô Song nắm chặt tay của Thẩm Ninh. Bọn họ đều nói phu nhân chết rồi, nàng sẽ không bao giờ được gặp phu nhân nữa, nàng chưa từng tin, nàng muốn phu nhân còn sống, hơn nữa phải sống thật tốt.

Hoàng đế và Thẩm Ninh đều sửng sốt, Thẩm Ninh vô sùng vui vẻ bưng lấy khuôn mặt của cô bé hôn một cái, "Vô Song của chúng ta thật đáng yêu!"

Hoàng đế cười nhạo một tiếng, từ đâu chạy ra một con nhóc con dám tranh giành Ninh Nhi với hắn.

Lưu Ly cũng cười nói: "Vô Song cô nương, đây là điều không thể được."

Lý Vô Song nghe xuống, thất vọng tràn trề, sau đó lại lắc đầu, biểu thị không muốn cái gì.

"Ai, hay là Vô Song của chúng ta muốn một trăm lượng bạc không, hay là xin một căn nhà nhỏ nhé." Thẩm Ninh đề nghị cho con bé, trước tiên phải sống yên ổn đã rồi mới tính toán đến những chuyện khác.

"Nàng thật biết tính toán." Đông Duật Hoành buồn cười.

Lưu Ly thấy Hoàng đế có chút thích thú, cũng trêu ghẹo nói: "Vô Song cô nương xin bệ hạ một vị hôn phu cũng được đấy."

Lý Vô Song ngoảng mặt làm ngơ, nhíu mày ngơ ngác đứng đó một lúc lâu.

Đông Duật Hoành cũng không có thời gian đợi cô nhóc này suy nghĩ, gọi người bên ngoài chuẩn bị bai giá, lại nghe thấy cô nhoc này "A" một tiếng, sau đó nói: "Sư phụ nói nhân lực của Ti Thiên Đài không đủ, muốn thêm người!"

Hoàng đế nghe vậy, lại nhướng lông mày nhìn Thẩm Ninh, "Cô nhóc này thật sự rất giỏi toán thuật?" Tại sao lại giống một đứa ngốc thế nhỉ?

Biểu cảm khó thấy được này của Đông Duật Hoành chọc cười Thẩm Ninh, "Không thì chàng kiểm tra cô bé một chút đi?"

Đông Duật Hoành nhìn Lý Vô Song một chút, cười cười lắc đầu, "Sư phụ của ngươi là ai?"

Vấn đề này Lý Vô Song trả lời rất nhanh, "Là Đàm sư phụ."

"Ai?"

"... Là Đàm Hòa Phong." Thẩm Ninh đáp.

Hóa ra là hắn, đáy mắt Đông Duật Hoành lướt qua tia cổ quái, nhìn Thẩm Ninh một chút, ngừng lại một lúc mới nói: "Nha đầu ngốc này muốn ba thưởng gì vẫn là do nàng quyết định đi." Hắn vừa dứt lời nhanh chân bước ra khỏi cung điện.

Lưu Ly không rõ nội tình, chỉ cảm thấy nghi hoặc, tại sao nhắc đến Đàm Hòa Phong, sắc mặt của bệ hạ và nương nương dường như thay đổi?

Sau khi Hoàng đế thượng triều, Thẩm Ninh bảo Lưu Ly chờ sau khi hắn tan học mời hắn đến, mình nói chuyện một lúc với Lý Vô Song, sau đó đi cung Chiêu Hoa thỉnh an, hồi cung chờ gặp Đông Minh Dịch.

Ai ngờ Lưu Ly còn chưa kịp đi mời, Đông Minh Dịch đã tự mình đến.

"Nhi thần thỉnh an mẫu phi."

"Ở chỗ của ta không cần nghi thức xã giao này." Thẩm Ninh ngăn lại động tác chuẩn bị quỳ xuống của hắn, ngạc nhiên nói, "Đại hoàng tử, con lại cao lên rồi."

"Mẫu phi, nhi thần từng nói mẫu phi cứ gọi nhi thần một tiếng Minh Dịch là được rồi mà." Đông Minh Dịch đã cao hơn Thẩm Ninh một cái đầu khẽ cười nhìn Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh cũng cười một tiếng, "Ta biết rồi, mau tới ngồi xuống, ta đang định bảo người đi tìm ngươi."

"Mẫu phi tìm nhi thần có chuyện gì?" Đông Minh Dịch hiếu kỳ hỏi.

"Con đến tìm ta có chuyện gì?" Thẩm Ninh hỏi lại.

"Nhi thần đến đây là có một chuyện rất quan trọng muốn nói." Đông Minh Dịch suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói.

Thẩm Ninh thấy vậy, bảo người lui xuống, chỉ lưu lại Lưu Ly bên cạnh, "Con cứ nói đi."

Đông Minh Dịch nhìn nữ quan phụ hoàng đích thân chọn cho Thẩm Ninh, sau đó ánh mắt mới qua lại nhìn Thẩm Ninh, nói: "Mẫu phi, những ngày qua ngoài cung có truyền một chút lời ô uế, không biết có truyền đến tai người không?"

Thẩm Ninh sửng sốt, nhìn hắn nói: "Cái gì?"

"Là chuyện có người đồn đại chuyện Khắc Mông bẩn thỉu, lời nói cực kỳ ác độc."

"Vậy con... Có sao không?" Thẩm Ninh nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn có vẻ vô cùng lo lắng, trong mắt lại không giống vẻ mềm yếu.

"Nhi thần đã trải qua sinh tử, sao còn có thể bị mấy trò xiếc này làm cho sợ hãi?" Đông Minh Dịch dõng dạc nói.

"Vậy thì ta yên tam rồi." Thẩm Ninh thở phào một hơi, "Hôm qua Hoàng hậu nương nương có gọi ta đến, chính là vị lo lắng con vì chuyện này là tinh thần không vui."

Đông Minh Dịch sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, "Mẫu hậu quá lo lắng rồi, đa tạ mẫu phi quan tâm, trước đó vài ngài nhi thần chẳng qua chỉ là giả bộ một chút thôi, chính là muốn xem người nơi nào dám ở phía sau quấy phá."

"Vậy đã tìm được tiên đầu sỏ chưa?"

Đông Minh Dịch nói: "Bây giờ mới chỉ có được một manh mối nhỏ, chỉ là trong thời gian ngắn cũng không thể tìm được chứng cứ để tra ra chân tướng, chỉ là việc này quá kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?"

Đông Minh Dịch nhìn thẳng vào nàng nói, "Thứ lỗi cho nhi thần nói thẳng, việc này nếu không phải là do mẫu phi làm, người khác tất nhiên sẽ phải kéo mẫu phi liên lụy vào."

Lưu Ly kinh sợ hô lên một tiếng, "Đại hoàng tử điện hạ!"

Thẩm Ninh nhìn Đông Minh Dịch một chút, sau đó cười với Lưu Ly, "Đại hoàng tử nói có lý."

"Chỉ là người kia vì sao không kéo luôn mẫu phi vào một công đôi chuyện?" Đông Minh Dịch không để ý đến Lưu Ly tiếp tục nói.

"Ta cũng đang nghĩ về vấn đề này đây."

Lưu Ly lại cẩn thận lắng ngeh, phát hiện Đông Minh Dịch thực sự hoàn toàn tín nhiệm Thẩm Ninh, rốt cuộc là bọn họ ở Khắc Mông trải qua chuyện gì mà khiến cho quan hệ của trưởng hoàng tử với quý phi thân mật như vậy?

"Mẫu phi, chuyện của ngài ở chùa Ngô Long chưa tra ra được chân tướng, tiên sinh trong phủ của nhi thần cho rằng hai chuyện này có liên quan, sợ là người này còn có hậu chiêu." Đông Minh Dịch ngừng một lúc, "Mặc kệ thế nào, mong mẫu phi phải cẩn thận."

Thẩm Ninh lúc này mới nhớ đến chuyện ở trên núi, nàng gật đầu, "Cảm ơn con, ta sẽ cẩn thận, con cũng phải chú ý một chút."

"Nhi thần biết rồi."

Thẩm Ninh bảo hắn ăn một chút điểm tâm, rồi ôm lấy đầu hỏi: "Con cảm thấy chuyện này phụ hoàng ngươi có biết không?"

Đông Minh Dịch dừng động tác trên tay lại, nói: "Chắc là người đã biết rõ sự tình."

Thẩm Ninh gật đầu, Hoàng hậu chắc cũng cho rắng Đông Duật Hoành biết chuyện này, chỉ là hắn chưa ra mặt thôi. Nàng thở dài một hơi, nói: "Sư tử luôn đẩy con xuống thung lũng để chúng tự bò lên, phụ hoàng con đại khái là nghĩ như vậy."

Đông Minh Dịch dường như có điều suy nghĩn gật đầu, sau đó giống như nhớ ra cái gì, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, vậy giống như là con sư tử cái..."

Thẩm Ninh ngạc nhiên, che miệng bật cười, "Tuyệt đối đừng để phụ hoàng ngươi biết!"

Đông Minh Dịch rời đi không bao lâu, thái giám của cung Càn Khôn mang đến một mẩu giấy có bút ký của Hoàng đế, trên giấy viết, "Ngoan ngoãn chờ, không cần nhiều chuyện."

Thẩm Ninh mím môi trầm tư, Hoàng hậu cố ý thăm dò, rốt cuộc là nàng nên từ chối thế nào đây?

Thái giám kia lại chạy về bên Quảng Đức đế, Hoàng đế nhìn trên giấy vẽ mặt tròn thè lưỡi.

Hắn không khỏi lắc đầu bật cười thành tiếng.

Lúc này nội các đều ở trong thư phòng nghị sự, mỗi ngày đều như vậy, trong lòng thầm nghi ngờ.

Hoàng đế gấp tờ giấy cất vào trong tay áo, khẽ ho một tiếng nói: "Tử Lăng truyền đến tin tức gì?"

Một phụ quan nói: "Đại tướng quân gần đây đã tiến công Mật Thấp, tiêu diệt được dư nghiệt của Khắc Mông, tin tưởng ít ngày nữa triều ta sẽ thống nhất giang sơn."

Đông Duật hoành lộ ra nụ cười hài lòng, "Lương thảo thế nào? Có đủ cung cấp cho đại quân không?"

"Bẩm bệ hạ, mặc dù tình hình gần đây có chút căng thẳng, nhưng sắp đến mùa thu hoạch, cũng không có gì đáng ngại."

Hoàng đế gật đầu, suy nghĩ một chút, "Các khanh, trẫm gần đây trẫm đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định thực hiện phương thức chia ruộng đất, chia ruộng đất cho các hộ nông dân để khai khẩn đất hoang, làm giàu quốc khố, bách tính an cư."

Vậy này thương nghị đã lâu, năm người của nội các cuối cùng cũng có được thánh chỉ, khom người nhận lệnh.

"Truyền chỉ của trẫm, trong mấy ngày sắp tới các châu phải tính toán xong ruộng hoang, báo cáo chi tiết, sau khi triều đình thống nhất thì bắt đầu phân chia, lãnh thổ mới tử Khắc Mông chia thêm vào cho các Châu, cũng theo thương pháp này mà làm."

"Chúng thần tuân chỉ."

Sau khi năm vị đại nhân rời đi, nội vụ tổng quản Quan Hữu Vi yết kiến, hắn đến không vì chuyện khác, mà chính vì chuyện lời đồn đại về Đông Minh Dịch, hắn bẩm, "Ý đồ của kẻ xấu khó dò, trước mắt là muốn hủy hoại danh dự của Đại hoàng tử, thần cho rằng nên trả hỏi và xử phạt thích đáng."

Hoàng đế nghe xong chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Quan Hữu Vi nhìn sắc mặt của Hoàng đế một chút, lại nói: "Bệ hạ, nếu để chuyện này trắng trợn truyền ra ngoài, Đại hoàng tử... " Sẽ mất hết mặt mũi, không thể lập uy được.

"Bản thân hắn tự gây họa, còn muốn trẫm giúp hắn chùi đít?" Đông Duật Hoành nhíu mày đánh gãy lời hắn.

"Chuyện này... "

"Được rồi, tự có người thay hắn thu xếp." Hoàng đế phất tay cho hắn lui ra.

"Bệ hạ, nô tài còn có một chuyện." Quan Hữu Vi vội vàng khom người nói.

"Còn có chuyện gì?"

"Bệ hạ, ngài nói nô tài đi điều tra chuyện của Lý phủ, mật thám nô tài điều đi đã trở về."

"Ừm." Đông Duật Hoành cầm một quyển sổ gấp lên, chờ hắn nói tiếp.

Quan Hữu Vi lại có chút lo lắng bất an, "Theo mật thám hồi báo, tám tên nô tài năm đó Lý phủ thả đi, ngoại trừ một người không biết tung tích, những người còn lại... Đều chết rồi."

Đông Duật Hoành vốn có chút thờ ơ lập tức ngẩng đầu lên, "Không có một ai còn sống?"

"Vâng, bệ hạ, tất cả đều chết rồi."

"Chết như thế nào?" Hắn nhíu mày hỏi.

"Chuyện này... Nhắc đến cũng kỳ lạ, hình như tất cả đều bệnh chết."

"Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?" Hoàng đế không vui, "Chỉ có mấy tên nô tài đó biết chuyện quý phi vào phủ như thế nào?"

"Đúng vậy, mật thám nghe ngóng chuyện từ miệng của lão quản gia của Lý phủ ở Vân Châu, ngày hôm đó mấy tên nô tài này đều cùng Lý đại công tử xuất phủ, lúc trở về thì mang theo quý phi nương nương tiến vào trong phủ, ngay cả Lý lão gia và Lý phu nhân cùng là nghe qua miệng con trai lớn mới biết thân thế của nương nương."

Những người biết lai lịch của Ninh Nhi đều chết? Hơn nữa còn bệnh chết? Một loại cảm giác không nói rõ được cứ quanh quẩn trong lồng nguc Hoàng đế, khiến hắn không biết tại sao lại thấy nôn nóng.

Thân thế của Ninh Nhi, sao càng lúc càng thần bí?

Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua được, cả nhà từ lớn đến bé của Lý gia, nô tài Lý gia của Vân Châu, tất cả đều phải dò xét lại cho trẫm!"

Quan Hữu Vi vâng vâng dạ dạ nhận chỉ, chỉ là trong lòng càng lúc càng thêm nghi ngờ, Bảo Duệ quý phi này càng lúc... Chính xác là ngay từ ban đầu cả người đều toát ra vẻ thần bí rồi. Chỉ là vì sao bệ hạ không hỏi thẳng nương nương cho rõ ràng?

Hoàng đế ngồi trên bảo tọa mười ngón tay đan vòa nhau, ngòn trỏ khẽ gõ. Hắn trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nhớ đến chuyện buổi sáng nay, hắn bỗng nhớ đến một người, "Gọi Đàm Hòa Phong đến!"

Một lúc sau, Đàm Hòa Phong đã đứng trước mặt Hoàng đế, cúi đầu khoanh tay đợi Thánh thượng lên tiếng.

"Đàm Hòa Phong, trẫm nghe nói ngươi muốn tuyển thêm nhân lực cho Ti Thiên Đài?" Lúc này Đông Duật Hoành vừa cúi đầu phê duyệt tấu chương, vừa thản nhiên hỏi chuyện.

Đàm Hòa Phong không ngờ chuyện này truyền đến tai Hoàng đế, lại càng không biết Hoàng đế quan tâm chuyện này là có dụng ý gì, chỉ có thể cận thận đáp "Bẩm bệ hạ, vi thần đúng là có ý này."

"Vì sao?"

Đàm Hòa Phong do dự một chút, sau đó khom người đáp: "Vi thần còn có chuyện chưa kịp viết tấy chương báo cáo bệ hạ, vi thần định trùng tu lại lịch pháp, mong bệ hạ chuẩn tấu."

"Ồ?" Đông Duật Hoành lúc này mới thấy hứng thú ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Vì sao muốn trùng tu lịch pháp?"

"Năm gần đây vi thần xem tượng suy tính nhiều lần đều không hài hòa, thời khắc giao nhau, tọa độ của nhị thập bát tú đều có sai sót, vi thần sợ không thể tính toán thiên vận đúng được, cho nên thần mới muốn trùng tu lịch pháp."

"Vậy sao... " Hoàng đế buông bút ngọc xuống, "Trung tu lịch pháp cùng không phải là chuyện nhỏ."

"Đúng vậy, nhưng nhờ vào hồng phúc của bệ hạ, từ khi Bảo Duệ quý phi nương nương tiến cử Lý Vô Song cô nương vào Ti Thiên Đài, toán thuật của Lý Vô Song cô nương vô cùng lợi hại không phải người thường có thể sánh được, Hơn nữa trong Ti Thiên Đài có một người họ Quách tên Lỗ Thừa, hắn am hiểu thiên văn địa lý, cũng là nhân tài vô cùng hiếm có. Vi thần cho rằng ba người chúng thần chủ lực, cộng thêm nhân lực trên dưới, có thể hoành thành lần trùng tu này."

Đông Duật Hoành trầm tu một lúc lâu, mới hạ quyết định, "Khanh đã có chỗ nghi ngờ, lại có lòng tin sẽ làm được, trẫm tất nhiên sẽ chuẩn tấu cho phép khanh thực hiện, chỉ là nếu như không có thành tựu gì, khanh cũng biết mình sẽ chịu tội gì rồi chứ."

Đàm Hòa Phong quỳ xuống, "Vi thần hiểu ró, tạ ơn bệ hạ ân chuẩn."

"Thôi được rồi, ngươi muốn bao nhiêu người, còn mấy vấn đề vụn vặt cần chuẩn bị gì cứ viết tấu trình lên."

"Vâng." Đàm Hòa Phong đứng dậy.

"Đàm jhanh, trẫm gọi khanh đến còn có một chuyện." Đông Duật Hoành nhìn về phía hắn, ngừng lại chút rồi nói, "Ngươi hiện hay có thể nhìn ra tướng mạo của Bảo Duệ quý phi chưa?"

Đàm Hòa Phong nghe vậy hổ thẹn cúi đầu, "Vi thần học nghệ không tin, đến nay thần vẫn không thể nhìn ra bảo tướng của Bảo Duệ nương nương... Nhưng mà... "

"Nhưng mà cái cái gì?" Đông Duật Hoành truy vấn.

"Chuyện này, vi thần cả gan, nếu như tu thành lịch pháp, vi thần có lẽ từ khía cạnh khác nhìn ra được tiền căn hậu quả của nương nương."

"Ồ? Ngươi trùng tu lịch pháp chính là vì quý phi?" Giọng nói đều đều của Hoàng đế không nghe ra được hỉ nộ, lại khiến cho người không biết chuyện sợ mất mật.

Đàm Hòa Phong cuống quýt cúi đầu nói: "Bệ hạ minh giám, vi thần thực sự là vi giang sơn Cảnh Triều mới bẩm báo chuyện trùng tu lịch pháp, nương nương tiên dung khác lạ, vi thần làm tướng sĩ, lòng có thắc mắc là chuyện thường tình, mong bệ hạ minh giám!"

Quảng Đức đế dừng lại một lúc, sau đó cười nói: "Đàm khanh không cần hoảng loạn, trẫm chẳng qua thuận miệng hỏi một chút. Khanh có thể biết được kiếp sau của nương nương, đối với trẫm đây là chuyện không thể tốt. Năm đó Ôn đại sư nói ngươi sẽ vượt qua được cả ông ấy, trẫm ký thác kỳ vọng vào khanh."

"Vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực, báo đáp tín nhiệm của Thánh thượng."

Sau khi Đàm Hòa Phong rời đi, cảm giác nôn nóng trong lòng Đông Duật Hoành vẫn không tan, chẳng lẽ trên đời này không có ai biết được thân thế của Ninh Nhi?

***

Ở trên đỉnh của một núi tuyết phương xa, Hàn Chấn ôm bình rượu, vừa uống rượu vừa múa kiếm, nhìn vô cùng tiêu dật bình tĩnh, nhưng thật ra bộ pháp phù phiếm, người đã say đến không biết trời trăng đất hỡi.

Một viên đá lớn bằng ngón tay cái bắn thẳng về phía Hàn Chấn, bình rượu không nguc hắn vỡ nát. Mùi rượu lập tức hòa vào không khí cùng với tuyết rơi.

"Thối chết đi được!" Một ông lão đầu tóc bạc phơ hơi mập mạp mặc y phục trắng đứng trước cửa hang nhíu mày quát, người này chính là thần y Vô Trần giúp đỡ trong cuộc chiến với Khắc Mông. Nơi này là chỗ ẩn cư của hắn.

Hàn Chấn say khướt nhìn ông một chút, hắn lết bảo kiếm trên đất, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến hầm của hắn lấy thêm một vò rượu.

"Những cái vò đó là thuốc ngâm của ta!" Vô Trần nhíu lông mày đã bạc trắng trừng mắt nhìn người mấy ngày hôm nay đã uống cạn hâm rượu của mình, hận đến ngứa răng.

Hàn Chấn không để ý đến ông, dứt khoát quăng kiếm qua một bên ngồi xuống ghế đá, bưng vò rượu uống một ngụm lớn.

Vô Trần hừ một tiếng, đi qua gạt tuyết đọng trên ghế xuống, ngồi thẳng khinh thường nhìn Hàn Chấn ngày ngày đều uống rượu say, lạnh lùng nói: "Không chỉ phải là một nữ tử thôi sao! Có đang để ngươi người không giống người, quỷ không giống quỷ không!"

Hàn Chấn cúi đầu cười khổ một tiếng, lắc đầu lại uống một ngụm.

"Ta đã sớm nói mà, nữ nhân còn độc hơn cả độc dược, ngươi lại chấp mê không tỉnh." Vô Trần nói, "Bọn họ giống như mật quết trên lưỡi đao, li3m một cái là đứt lưỡi như chơi."

Hàn Chấn trầm mặc một lúc lâu, mới nặng nề nói: "Nếu như ta có thể như ông, vô tình không thích ai hết, thì tốt biết mấy." Hắn chỉ hận chẳng biết lúc nào tình đã quá đậm quá đắng.

"Phật nói, con người vì ái dục mà lo được lo mất, từ lo mất lại sinh ra sợ hãi, không thích tức là không lo, không lo tức là không sợ." Vô Trần nhìn hắn cười lạnh một tiếng, "Ta nhìn ngươi cả đời này cũng chỉ là vọng tưởng."

"Không lo không sợ, vô dục chắc chắn sẽ đạt được cảnh giới cao nhất!" Hàn Chấn tự giễu cười một tiếng, khó trách hắn bây giờ mềm yếu như phụ nhân!

Nhưng khi hắn nhắm mắt, lại nhớ đến nét mặt tươi cười phách lối của nàng khi mới gặp, hình ảnh nàng khóc lóc lã chẵ bi thương lại hiện lên, sao hắn có thể gạt được nàng ra khỏi lòng hắn đây!

Vô Trần ghét bỏ hắn lắc đầu, đứng dậy từ trong hang đá lấy ra một cái chén, "Uống đi, đây là rượu thuốc, uống vào tốt cho tỳ vị của ngươi."

Hàn Chấn chỉ nghe là rượu, không quan tâm là rượu gì, nắm uống một hơi cạn sạch.

Không ngờ rượu này quá nặng, vừa uống vào trong bụng giống như có lửa bốc lên, chỉ chốc lát sau Hàn Chấn không địch lại cơn say lảo đảo ngã xuống mê man.

Vô Trần dường như đã sớm dự liệu trước, bình tĩnh ngồi trước mặt hắn, cong môi nở nụ cười, "Ngươi là không được, ta đành phải giúp ngươi thôi."

Ô Tử Kê: sợ có vài bạn thắc mắc nên mình viết cái note này:)))

Trước đó Thẩm Minh chưa về hoàng cung với lại cũng không muốn về cung, nên xưng hô với Đại hoàng tử mình để là ta - ngươi, nhưng bây giờ về cung rồi thành quý phi nên cũng coi như có vai về nên mình để ta - con.

- -----oOo------