Đêm nay nhất định là một đêm ăn mừng không ngủ. Từ quân vương cho đến triều thần đều ở trên mảnh đất A Nhĩ Đóa mới chinh phục được này mở tiệc mỹ thực, rượu ngon, nhìn ca múa mừng cảnh thái bình, nghe giọng hát mềm mại uyển chuyển cất lên. Đông Duật Hoành đặc xá cho văn võ chúng thần không phải để ý tôn ti, cứ thoải mái ăn uống. Vì vậy buổi yến tiệc vô cùng náo nhiệt, bát đũa ngổn ngang.
Sau khi tận hứng Đông Duật Hoành nửa tỉnh nửa say đi về phòng, hắn đi về phía viện của Thẩm Ninh, cũng không cho người đi thông báo, sau khi vào phòng vẫy tay ra hiệu cho tất cả lui ra ngoài, bản thân thì thả chậm bước chân thong thả tiến vào nội thất.
Khóe môi hắn cong lên đầy ý cười, vòng qua bình phong muốn gọi nàng, bất ngờ thấy Thẩm Ninh một mình ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, trong mắt chất chứa đầy bi thương đến mức như muốn tràn ra.
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm phụ nhân đang đau lòng một lúc lâu, giọng khàn khàn mở miệng, "Vì sao Ninh Nhi khổ sở?"
Thẩm Ninh nghe thấy âm thanh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, rồi lại quay mặt qua một bên cứng ngắc nói: "Không có chuyện gì."
"Còn dám khi quân trẫm liền đánh mông của nàng." Đông Duật Hoành tiến lên, dùng sức đỡ người của nàng, kéo nàng ôm chặt vào lòng, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hiện thực đẫm máu đè nén dưới đáy lòng một thời gian dài như muốn rút hết sức lực của Thẩm Ninh, nàng không có cách nào đẩy hắn ra được.
Lồng ngựa ấm áp này là thứ bây giờ nàng cần nhất. Nàng nhắm mắt rúc sâu vào trong nguc hắn.
Thấy nàng yếu đuối như vậy Hoàng đế càng đau lòng hơn, hắn siết nàng thật chặt vào trong nguc mình, nói: "Nói ra đi, trẫm làm chủ cho nàng... Là bởi vì nhớ đến chuyện bị Nỗ Nhi Linh bắt đi?"
Thẩm Ninh không nhúc nhích.
"Chuyện đã qua rồi, tiểu ngoan ngoãn, bây giờ không ai dám bắt nạt nàng nữa." Hắn hôn lên tóc nàng.
Thẩm Ninh vẫn không lên tiếng.
"Ai, buổi trưa ngày mai trẫm sẽ ngũ mã phanh thây tên kia, nàng có muốn đi?" Hắn vừa dứt lời lại lắc đầu, "Cảnh tượng máu me như thế nàng vẫn là không nên đi mới tốt, tránh buổi tối về mơ thấy ác mộng."
Thẩm Ninh hít một hơi thật dài, khàn khàn nói: "...Ngũ mã phanh thây thì thế nào? Hoàng Dật chết rồi cũng không thể sống lại."
Hoàng Dật? Hắn vốn nghĩ nàng nhớ lại cảnh tượng bản thân bị tra tấn mới khó chịu không vui, không ngờ là vi Hoàng Dật. Chẳng lẽ nàng tận mắt chứng kiến Hoàng Dật bị giết? Giọng nói của Hoàng đế thấp hơn, "Hoảng Dật đã chết, nàng đau buồn cùng không có tác dụng gì, tội gì phải như vậy?"
"Hoàng Dật hắn... " Thẩm Ninh đẩy hắn ra muốn nói lại thôi, nhắm mắt lại hình ảnh Hoàng Dật bị chà đạp thê thảm liên tục hiện lên, nàng sao có thể quên tất cả chuyện này một cách dễ dàng như vậy được!
"Hoàng Dật hắn thế nào?" Hắn nghe Từ Hàn hồi báo Hoàng Dật anh dũng hy sinh, vì sao nàng lại giống như có nỗi khổ khó nói?
Bờ môi Thẩm Ninh run rẩy, vô lực lắc đầu.
"Tiểu ngoan ngoãn, nói ra đi, đừng dấu ở trong lòng. Hoàng Dật hắn thế nào? Còn có chuyện gì nàng chưa nói với Tử Lăng à?"
Lời nói dịu dàng cùng với sự an ủi nhẹ nhàng của hắn đã phá tan phòng tuyến yếu ớt của Thẩm Ninh, "Ta... Ta... " Nàng nhịn không được mở miệng, muốn nói chân tướng tàn khốc cho Đông Duật Hoành.
Sau khi Đông Duật Hoành nghe xong, nàng lại không nhìn thấy sắc mặt hắn ama trầm đến đáng sợ.
"Ta không thể ngăn được tên bi3n thái kia, Hoàng Dật hắn... Mắt của ta mở to... Ta... "
"Suỵt suỵt, có trẫm ở đây, trẫm ở đây." Hoàng đế lần đầu nghe nàng kể chuyện lúc bị bắt đi, hắn không chỉ vì Hoàng Dật chết thảm mà khó chịu, mà cũng đau lòng không thôi cho Thẩm Ninh và Đông Minh Dịch tận mắt chứng kiến tất cả. Hắn nghe nói sau khi Đông Minh Dịch được cứu trở về không có cách nào bình tĩnh lại được, là Thẩm Ninh đã giúp hắn khôi phục lại tinh thần để hắn có thể đứng dậy được, nhưng khi đó thể xác cùng tinh thần của nàng bị tổn thương có ai đến an ủi nàng?
"Tất cả đều đã qua rồi, Ninh Nhi, nàng và Đông Minh Dịch đã bảo vệ một chút mặt mũi cuối cùng của hắn, hắn ở dưới suối vàng có biết được nhất định sẽ vui mừng, nàng đã làm rất đúng." Đông Duật Hoành hôn lên trán của nàng, "Làm khó cho nàng rồi, tiểu ngoan ngoãn, khó khăn cho nàng rồi."
Thẩm Ninh nghe Đông duật Hoành dịu dàng an ủi nàng, sự u ám chôn sâu trong lòng nàng như mở ra một lỗ hổng, càng lúc càng lớn. Nàng nghẹn ngào nức nở, đầu dựa vào cánh tay hắn, nhỏ giọng thút thít.
"Ai, muốn khóc thì nàng cứ khóc thành tiếng đi."
Thẩm Ninh nghe vậy, đầu tiên là quật cường lắc đầu, sau đó lại không thể kiềm chế được nằm trong nguc hắn oà khóc.
Hắn rốt cuộc là nên nâng niu bảo bối ngốc nghếch này thế nào mới tốt đây? Hoàng đế thương tiếc nhẹ nhàng vỗ về nàng, thì thầm dỗ dành.
Buổi trưa ngày hôm sau, Hoàng Lăng cùng Giản Hề Hành, Đông Minh Dịch dẫn một đội thân binh áp giải Nỗ Nhi Linh đến một sân bãi phía sau núi bí mật hành hình. Nỗ Nhi Linh cả người đều chồng chất vết thương bị giải đến vị trí trung tâm của pháp trường, đầy, tay, chân hắn đều bị dây thừng lớn buộc chặt trên lưng ngựa. Sắc mặt mọi người đềi nghiêm túc, theo mệnh lệnh một tiếng của Hoàng Lăng, Nỗ Nhi Nhi đã bị lửa than đốt cháy gào lên một tiếng rồi im bặt giữa những tiếng vó ngựa.
Hoàng Lăng ngửi thấy mùi máu tươi hòa cùng với bụi đất, im lặng đứng chắp tay.
Một lúc sau, thân binh mang hộp gỗ đựng đầu của Nỗ Nhi Linh dâng lên trước mặt hắn, Đông Minh Dịch nặng nề nói: "Hoàng Dật từng nói, Hoàng tướng quân nhất định sẽ bắt thù cho hắn, chém kẻ địch thành trăm mảnh, bây giờ cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Hoàng Lăng trầm mặc gật đầu.
Đông Minh Dịch rời đi trước, Giản Hề Hành cúi đầu nặng nề tay nắm thành nắm đấm, sau đó nói: "Tướng quân, ta còn có quân vụ phải làm... "
"Hành Chi, ngươi cùng ta đi đến lễ truy hiệu của Dật Nhi đi." Hoàng Lăng sao có thể không biết những ngày qua Giản Hề Hành vẫn luôn né tránh hắn.
Giản Hề Hành rũ đôi mắt đầy thống khổ xuống, trầm mặc một lycs, giọng nói khàn khàn cất lên, "Ta... Không xứng, ta không xứng làm sư phụ của Dật Nhi, ta không có mặt mũi nào đi gặp hắn!"
Hoàng Lăng biết Hành Chi đang tự trách, tình cảm thầy trò của Hành Chi và Dật Nhi rất tốt có khi thân thiết đến mức khiến người làm cha này ghen tị, cái chết của Dật Nhi cũng khiến Hành Chi bị đả kích không kém gì hắn, bây giờ Hành Chị lại tự trách đủ kiểu, thậm chí ngay cả đối mặt với hắn Hành Chi cũng không dám.
"Đại soái!" Giản Hề Hành bỗng dưng quỷ xuống một chân, "Tất cả đều là lỗi làm của ta, là do ta Dật Nhi mới bị sát hại, hoàng tử gặp nạn. Mạt tướng cam tâm tình nguyện nhận trọng phạt!"
Hoàng Lăng xoay người muốn đỡ hắn dậy nhưng Giản Hề Hành dùng sức quỳ trên đất không muốn đứng dậy.
Đông Minh Dịch chắp tay sau lưng nắm thành nắm đấm, rõ ràng bản thân hắn mới là thủ phạm.
"Hành Chi," Hai tay Hoàng Lăng đỡ hắn lên, "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống chết có số sao có thể trách ngươi được?" Hoàng Lăng nhìn huynh đệ cùng chinh chiến bao nhiêu năm nay, "Ngươi và ta chinh chiến tứ phương, sớm đã hiểu được chiến tranh vô tình thế nào, từ lâu đã không quan tâm sống chết. Kiếp nạn này của Dật Nhi, cũng coi như là ý trời... "
"Ta đã phụ lòng của đại soái, thậm chí để Dật Nhi hắn... " Đầu một nơi thân một nẻo. Giản Hề Hành dũng tướng đã trải qua bao nhiêu cát máu chiến trường nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đỏ cả vành mắt, "Dật Nhi hắn... Còn trẻ như vậy, ta còn nhớ lần đầu tiên đại soái dẫn hắn đến quân doanh, thằng bé còn chưa cao đến eo của ta, cầm cây gậy gỗ chạy lung tung khắp nơi... "
Bàn tay Hoàng Lăng đang đỡ cánh tay của Giản Hề Hành phải dùng rất nhiều sức mới khống chế không run lên, đó là nhi tử khiến hắn luôn kiêu ngạo!
Giản Hề Hành cũng nắm chặt cánh tay Hoàng Lăng, huynh đệ hai người nghẹn ngào nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến chỗ thương tâm nhất của hắn thôi!
***
Khi Hoàng Lăng trở lại phục mệnh Đông Duật Hoành, Đông Duật Hoành đang cùng chúng thần thương thị thu phục tàn dư của Khắc Mông cùng với chuyện thống nhất thảo nguyên. Hắn vốn định để Hoàng Lăng và đại quân ở lại tiếp tục thảo phạt, còn hắn dẫn quân thân chinh khải hoàng hồi triều. Hoàng Lăng chắp tay nói: "Mạt tướng cho rằng nên để đại quân áp giải Nỗ Nhi Linh trở về, sợ còn đảng tàn dư liều chết cướp ngục, không bằng mạt tướng hộ tống bệ hạ về đến Vân Châu mới quay lại Khắc Mông, bệ hạ thấy sao?"
Đông Duật Hoành trầm ngâm một lúc gật đầu đồng ý.
Nghị sự xong Hoàng đế cho chúng thần lui xuống, nghe Hoàng Lăng bẩm báo chuyện bí mất xử tử Nỗ Nhi Linh, Hoàng Lăng đã cầm đầu hắn đi bái tế linh hồn của chúng tướng sĩ, Đông Duật Hoành nặng nề gật đầu, "Hoàng Dật vì bảo hộ Đại hoàng tử mà chết, trong lòng trẫm ghi nhớ cảm kích, sau khi trẫm hồi triều nhất định sẽ truy phong hiệu, không uổng một tấm lòng trung thành bất khuất của tiểu tướng quân."
Hoàng Lăng nghe vậy quỳ xuống, "Thần, thay khuyển tử tạ ơn ân điển của bệ hạ."
Sau đó Hoàng đế nhớ đến một chuyện, ngừng lại một chút nói: "Tử Lăng vì trẫm nam chinh bắc chiến, trong nhà chỉ có hai tiểu thiếp trẫm ban thưởng, dưới gối cũng chỉ có một nhi tử độc nhất là Hoàng Dật. Bây giờ không may Hoàng Dật không còn, Tử Lăng cũng nên chú ý chút đến chuyện nhà, cưới vợ nạp thiếp duy trì nòi giống của nhà họ Hoàng. Hoàng thân quốc thích hay là thiên kim tiểu thư nhà quý tộc nào, có ai lọt vào mắt của Tử Lăng chưa? Bất kể là ai trẫm hạ chỉ tứ hôn là được."
Hoàng Lăng không ngờ Hoàng đế quan tâm đến chuyện nhà cửa của hắn, nói: "Mạt tướng xuất thân từ dân gian, chỉ sợ làm chậm chạp các vị tiểu thư vọng tộc."
"Không sao, Tử Lăng chính là nhất phẩm đại tướng quân của trẫm, là một mối lương duyên tốt mà các gia tộc lớn mạnh đều muốn đạp cửa là thông gia."
Hoàng Lăng do dự một chút, vốn định nhờ Hoàng đế làm chủ, nghĩ nghĩ một hồi nói, "Mạt tướng ở Vân Châu có duyên gặp mặt trưởng nữ của Hoa An Nam tướng quân Hoa Phá Nguyệt một lần, mạt tướng thấy đại tiểu thư mỹ mạo lại chịu nhiều cực khổ, bây giờ Hoa gia trong sạch, mạt tướng định mời bà mai đến phủ Hoa gia ngỏ ý."
"Trưởng tử Hoa gia?" Đông Duật Hoành thực sự không ngờ đến Hoàng Lăng sẽ nhìn trúng Hoa Phá Nguyệt.
"Đúng vậy."
"Nữ tử kia không phải tấm thân thuần khiết, sao có thể làm phu nhân tướng quân?" Đông Duật Hoành nhíu mày.
"Mạt tướng từng nhận ân huệ của Hoa tướng quân, không thể báo đáp, Hoa đại tiểu thư lại đẹp khuynh quốc khuynh thành, mạt tướng thật sự vô cùng ngưỡng mộ, mong bệ hạ thành toàn."
Chuyện này thật là làm khó Đông Duật Hoành. Hắn vốn cho rằng Hoàng Lăng sẽ nhờ mình làm chủ tìm một quý nữ trong hoàng tộc tuyển chọn hôn phối. Không ngờ hắn coi trọng Hoa Phá Nguyệt đã tàn hoa bại liễu, hơn nữa nữ tử này còn có quan hệ mập mờ với Hàn Chấn. Bây giờ Hoàng Lăng mở miệng, cho dù hắn không ban thưởng cho nàng làm chính thê của tướng quân, cũng sẽ ban thưởng cho làm tiểu thiếp của Hoàng Lăng. Mà phụ nhân ở trong nội thất kia, không biết nghe chuyện này có nhảy dựng lên không.
Nàng và Hoa Phá Nguyệt có quan hệ tỷ muội rất sâu đậm, việc này hắn vô cùng hiểu rõ.
"Chuyện này trẫm phải suy nghĩ một chút." Hắn cũng lần đầu tiên giải quyết chuyện nam nữ cá nhân như vậy.
"Vâng." Hoàng Lăng không biết chuyện Hàn Chấn và Hoa Phá Nguyệt rối rắm, cho rằng Thiên gia tám chín phần sẽ đồng ý chuyện này. Mặc dù Hoa gia đã được sửa lại án oan, nhưng bây giờ chỉ còn lại một nữ tử, sớm đã thất thế, bây giờ thông gia với hắn, Thánh thượng chắc cũng sẽ không nghi ngờ hắn có dã tâm gì khác.
Đêm nay là ngày sinh thần của thần Ada mà người Khắc Mông vẫn luôn cung phụng, Hoàng đế đặc chuẩn miễn bỏ lệnh cấm ra ngoài vào ban đêm để người Khắc Mông có thể tổ chức đốt lửa thực hiện phong tục truyền thống tế bái cuồng hoan của bọn họ.
Đông Duật Hoành đi về phía viên của Thẩm Ninh, định sẽ mang nàng cải trang rồi dẫn đi ra ngoài chơi, đêm qua nàng khóc thê lương như vậy cũng nên ra ngoài giải sầu một chút. Hắn nhớ khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng vào đêm đông chí năm đó, không khỏi cong môi mỉm cười.
Chốc lát hai cái câu trước viện lọt vào tầm mắt hắn làm hắn nhớ đến một chuyện. Hắn bước vào trong viện, đúng lúc Thẩm Ninh cũng ở đây.
Liễm Diễm cười dẫn nô tỳ cung nghênh, Thẩm Ninh đứng thẳng bất động, Đông Duật Hoành vừa vẫy lui nô tỳ vừa nhìn Thẩm Ninh khẽ cười hỏi: "Ăn cơm rồi?"
Thẩm Ninh ngoảnh mặt làm ngơ.
Trong lòng Hoàng đế thầm mắng nàng cái đồ qua cầu rút ván, hắn không biết Thẩm Ninh cũng đang buồn bực trong lòng chuyện đêm qua nàng lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt hắn.
Sau khi đám người lui xuống hết, hai người trầm mặc đứng đó một lúc, Thẩm Ninh xoay người đi vào trong phòng, hắn chắp tay sau lưng cũng vội vàng đi theo, khẽ ho một tiếng giống như đang nói chuyện phiếm hỏi: "Trẫm nhớ trẫm có phái người đưa cho nàng một nhánh cây xanh, cây nàng trồng có sống không?"
Thẩm Ninh nghe vậy dừng bước, xoay người lại, đôi mắt vẫn còn hơi sưng đỏ ngước lên nhìn thẳng vào hắn, ". .. Ta đốt đi rồi."
Đông Duât Hoành nhướng mày, ánh mắt dần dần tối lại, "Nàng nói cái gì?"
"Ta nói ta đốt nhánh cây đó rồi."
Hoàng đế lập tức nổi cơn giận dữ, lồng nguc hắn phập phồng. Hai người đối mặt bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối xám xịt, hơi thở chung quanh như muốn đóng băng lại.
"Vì sao nàng muốn đốt nó." Hàm dưới của hắn căng cứng, vẫn quyết định cho nàng cơ hội giải thích.
"Bởi vì ta không muốn."
"... Nàng có biết đó là nhánh cây gì không?" Đông Duật Hoành nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Ninh cụp mắt, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: "Cây tương tư, ta biết."
Đông Duât Hoành thấy rõ ràng là nàng biết mình đốt thứ gì đi, trên mặt cảm giác giống như bị nàng tát một cái.
Được lắm, nàng được lắm! Hắn hít thật sâu hai cái, vẻ mặt hung ác tiến lên, vừa vươn tay ra muốn nắm lấy tay nàng giữ không trung lại dừng lại, hắn trừng mắt nhìn nàng bỗng lại rút tay về, nặng nề hừ một cái đi qua đi lại bên cạnh nàng. Nàng cố ý chọc giận hắn! Được lắm phụ nhân tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn này!
Tôn nghiêm của thiên tử và tôn nghiêm của một người nam tử đều bị nàng tàn nhẫn giẫm đạp dưới chân. Cuối cùng hắn không có cách nào tỉnh táo, hắn quay người bắt lấy tay nàng, "Thẩm thị, Ninh Nhi, nàng nghe đây! Trẫm không biết nàng bị trọng thương, trẫm sợ nàng chạy, mới hạ chỉ bảo bọn họ trông giữ nàng cẩn thận, trẫm chưa từng hạ chỉ muốn giam nàng lại!" Hắn nghiêm túc nắm cánh tay nàng nói, "Nàng tình nguyện giả chết cũng muốn chạy trốn khỏi trẫm, trẫm không thể không buồn bực sao? Hơn nữa lúc trẫm nhận được tin tức, trẫm không biết đó là nàng thật hay là giả, trẫm vui cũng không thể vui được, giận cũng không thể giận, cũng không dám tin đó là nàng, lại cực kỳ sợ hãi không phải là nàng. Mỗi ngày trẫm đều giống như ngồi trên chảo nóng bị lật qua lật lại chỉ có thể chịu đựng, nàng có hiểu được cảm giác của trẫm không!"
Thẩm Ninh thực sự không ngờ hắn tức giận sẽ nói ra những lời này!
Một người tôn quý như Đông Duật Hoành sẽ có những lúc không để ý mặt mũi nói với một phụ nhân những lời này? Nhưng hắn vẫn không thể ngờ phụ nhân này tuyệt tình như vậy, "Trẫm không cho phép nàng đối mặt với với giống như nàng đối mắt với Nỗ Nhi Linh, nàng có nghe thấy không? Hắn là kẻ địch của nàng, trẫm không phải! Trẫm là phu quân là trời của nàng!"
Cánh tay bị hắn nắm chặt rất đau nhưng Thẩm Ninh dường như không cảm nhận được, nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, "Ta bị Nỗ Nhi Linh vấy bẩn rồi."
"Hoang đường!" Đông Duật Hoành lập tức trừng mắt gầm thét.
"Có tin hay không là tùy ngươi!"
Cánh tay mảnh khảng gần như sắp bị bóp gãy, trên trán Hoàng đế nổi đầy gân xanh, lồng nguc lên xuống kịch liệt, "Nàng đừng mơ tưởng lừa gạt trẫm!" Với tính tình của nàng, nếu như nàng thật sự bị thằng nhãi ranh đó làm nhục, nàng nhất định sẽ không nói ra dù có bị đánh rớt răng cũng sẽ nốt máu xuống không nói lời nào. Nhưng nàng lại có thể nói ra những lời này, nàng thà tình nguyện mang tội danh bất trinh không thanh khiết để rời khỏi hắn!
Cả người Thẩm Ninh run lên.
"Bây giờ trẫm đối xử với nàng không tốt sao, nàng lại chỉ một lòng nghĩ cách rời đi?" Trong giọng nói tức giận của Đông Duật Hoành có cả bi thương, tim của phụ nhân này được làm từ băng sao, dù làm thế nào cũng không thể nóng lên được?
"... Ta chưa từng nghĩ đến sẽ ở lại bên cạnh ngươi," Thẩm Ninh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng mặt không biến sắc nói, "Ngay từ lúc mới bắt đầu, ta đã không muốn vào cung!"
"Nàng nói cái gì?" Hắn không thể tin được trừng mắt nhìn nàng, "Nàng chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh trẫm, chẳng lẽ những dịu dàng săn sóc nàng từng đối với trẫm, đều là giả hết sao?" Tất cả là vì hắn nắm giữ tính mạng cả nhà Lý gia nên nàng mới khuất phục nịnh nọt?
Giọng nói của Thẩm Trữ đều đều nhưng kiên định, "Đúng vậy."
Đây là lời nói dối lớn nhất, từ trước đến nay luôn là thật giả lẫn lộn.
Đông Duật Hoành giận không kiềm chế được, bàn tay giơ cao lên.
Cả người Thẩm Ninh căng cứng, nhưng nàng không nhắm mắt lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Không ngờ Hoàng đế đang cuồng nộ nhưng bàn tay lại cứng đờ dừng lại giữa không trung, bàn tay dừng lại trước mặt nàng, thậm chí tạo thành một làn gió nhẹ thổi qua.
Giây phút đối mặt tĩnh mịch ngắn ngủi, Đông Duật Hoành lửa giận vẫn ngút trời như cũ nhưng chỉ đẩy nàng ra, phất áo bỏ đi.
Phong Bảo Lam vốn đã bước một chân ra khỏi cửa lớn định đi tham gia lễ tiết khánh của Khắc Mông, không ngờ chân bên kia chưa kịp nhấc lên đã bị người chặn trước mặt mời trở về.
Hắn đi qua ba bước một tốp thị vệ, năm bước một trạm kiểm soát đến hậu hoa viên, từ xa đã thấy cái đình ba mặt đều được giăng màn che, một thân ảnh màu vàng sáng thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn đi về phía trước trước, thỉnh an Hoàng đế đang ngồi một mình uống rượu, xoa xoa đôi bàn tay thở ra một làn khói trắng, nói: "Bệ hạ, sao trời lạnh thế này người lại ngồi uống rượu ở ngoài?"
Đông Duật Hoành nghiêng người nhìn hắn một chút, cầm ly rượu lên một hơi uống cạn sạch, mới vẫy tay để hắn ngồi xuống.
Phong Bảo Lam được Vạn Phúc đẫn qua ngồi xuống bên trái Hoàng đế, lúc này hắn mới ngửi thấy trên người Đông Duật Hoành nồng đậm mùi rượu, Hoàng đế biểu ca đây là đang muốn uống rượu giải sầu? Lần này hắn lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ, theo lý đại chiến đắc thắng, lẽ ra phải vui mừng mới đúng, còn có chuyện gì có thể khiến người đứng đầu của một nước phiền muộn như vậy?
Vạn Phúc đứng bên cạnh rót cho Phong Bảo Lam một ly rượu, Đông Duật Hoành nói: "Uống đi, uống rồi ngươi sẽ không thấy lạnh nữa."
"Vâng." Phong Bảo Lam lĩnh chỉ đanh phải uống một ly.
Hoàng đế lại uống một ly nữa, vẫy lui Vạn Phúc, tự rót đầy một ly rượu cho mình, lại kiềm chế không được cơn tức giận đập bình rượu bạc thật mạnh lên bàn đá.
Không thể tin được, hắn đường đường là thiên tử của Cảnh Triều, thế mà phải chịu nỗi bực mình uất ức này! Những nụ cười khéo léo đó của nàng, những nhu tình mật ý tất cả đều là lừa hắn, vậy mà hắn lại bị những hư tình giả ý này... Nàng dám khi quân, nàng dám khi quân! Lửa giận mãnh liệt dâng trào lên khắp cả người hắn, hắn muốn nhốt nữ như đáng chết nàng đánh vào trong thiên lao! Buổi trưa sẽ thẩm vấn trước khi chém! Nhìn xem cái miệng độc ác kia của nàng có thể phun ra mấy lời khiến cho hắn phát điên kia nữa không!
Hắn lại uống thêm một ly rượu lạnh, cũng không thể dập tức lửa giận trong lòng hắn lúc này. Một lời chân tình của nàng, từ đầu đến cuối đều dành cho tên chồng trước quỷ bệnh của nàng, trong lòng của nàng chỉ có nam tử kia! Cảm giác đố kỵ quen thuộc chưa từng bộc phát lớn như vậy, dấy lên cả sát ý ngập trời tỏa ra khắp người hắn. So với việc nàng phạm tội khi quân, hắn càng không có cách nào chấp nhận sự thật nàng chưa từng thích hắn!
Sát ý này quá mãnh liệt khiến Phong Bảo Lam không khỏi run lên một cái, hắn nhìn về phía Vạn Phúc, Vạn Phúc lại chỉ lo lắng lắc đầu.
Phong Bảo Lam không có cách nào, chỉ đành không ngừng rót rượu ủ lâu năm một ly lại tiếp một ly bồi Hoàng đế uống rượu. Cho đến khi bình rượu cạn kiệt, Phong Bảo Lam mới lắc lắc bình rượu, "Bệ hạ, uống rượu nhiều có hại thân thể!"
"Lấy thêm rượu tới." Đông Duật Hoành lớn tiếng ra lệnh.
Vạn Phúc bất đắc dĩ nhận lệnh bảo người đi lấy thêm một bình rượu nấu rồi mang lên.
Sau khi uống thêm một ly rượu vào bụng, Đông Duật Hoành mới nhìn về phía Phong Bảo Lam, mở miệng lại là lời khiến người khác kinh sợ, "Chuyện Duệ phi lẩn trốn ở Bạch Châu có phải có phần của ngươi ở trong đó không?"
Lời này không thể là chuyện đùa được, Phong Bảo Lam kinh hãi, lập tức rời khỏi chỗ của mình khom người quỳ xuống, "Bệ hạ thánh minh, dù cho Thanh Lam mượn một ngàn lá gan, Thanh Lam cũng không dám làm chuyện như vậy!"
Hoàng đế liếc xéo hắn một chút, trầm mặc một lúc mới nói: "Đứng dậy đi, trẫm hơi say rồi."
Phong Bảo Lam thở nhẹ một hơi, một lần nữa đứng dậy ngồi xuống chỗ của mình.
"Chuyện của người và nha đầu kia thế nào, kể cho trẫm nghe một chút." Đông Duật Hoành dường như tâm huyết dâng trào, ngồi thẳng người dậy, giọng nói mang theo men say nói.
Phong Bảo Lam trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Thần cũng chỉ có vài câu để kể... Nàng là con gái của một người đầu bếp trong nhà của thần, cũng là nha hoàn trong phòng thần. Thuở nhỏ nàng và thần sớm chiều đều ở chung, nàng còn chưa đến tuổi vấn tóc, thần nghe nói nàng đã hứa cho con trai của một người thị về trong phủ, trong lòng thần sinh lòng đố kỵ. Thần đã làm ra rất nhiều chuyện hoang đường buồn cười, mới nhận ra lòng của mình. Thần thề non hẹn biển với nàng, nàng nhiều lần đều lắc đầu từ chối."
"Ồ?" Đông Duật Hoành hơi nghiêng đầu.
Phong Bảo Lam gượng cười hai tiếng, "Đúng vậy, thần ở phía sau vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nàng, mới khiến cho nàng không thể không ở lại bên cạnh thần." Nói đến đây giọng của Phong Bảo Lam càng lúc càng nhỏ, "Mà những chuyện này, đều là chuyện những năm gần đây thần hối hận nhất.
"
Vết sẹo năm xưa như bị xé mở ra mang theo kho4i cảm thống khổ, Phong Bảo Lam chưa từng thổ lộ chuyện này với ai, ngay lúc này hắn cuối cùng cũng có thể để cho vết thương chảy mủ, hắn có chút không dừng lại được, "Nếu như lúc trước thần không ép nàng ở lại bên cạnh mình, để nàng rời đi lấy chồng sinh con, bây giờ có lẽ thần có thể nhìn thấy nàng cười, hay nàng biến thành phụ nhân bình thường tính toán mấy chuyện lặt vặt... Đều tốt hơn so với sự đau đớn là trống rỗng trong lòng của thần lúc này."
Đầu Hoàng đế "Ong" lên một tiếng, chỉ cảm thấy xung quanh như có bóng tối vô tận bao phủ khắp nơi, hắn trầm mặc một lúc rất lâu.
Vạn Phúc lo lắng nhìn về phía chủ nhân, Phong Bảo Lam cũng cụp mắt không nói.
Cho đến khi hương cháy hết không còn gì nữa, khuôn mặt không biến sắc của Đông Duật Hoàng mới có chút cảm xúc, "Thả nàng... đi?"
- -----oOo------