Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 78




Hoàng đế thúc ngựa vội vã trở lại Bạch Châu, trong thành đã bị thống lĩnh Từ Hàn mặc áo giáp đen đã tự mình dẫn binh lính phong tỏa cửa thành, Hoàng đế vừa vào thành, lập tức âm trầm chất vấn: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Từ Hàn và Trương Tri Châu quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Từ Hàn nói: "Hôm nay nương nương hào hứng hơn ngày thường rất nhiều, người ra khỏi phòng muốn đi vườn hoa du ngoạn, chỉ cho phép Trương phu nhân và Liễm Diễm cô nương đi cùng, nô tài phái người canh gác ở bên ngoài vườn hoa. Lúc sau nô tài sai người mang nước vào vườn hoa, không lâu sau nô tỳ kia hét lên một tiếng, nô tài lập tức xông vào trong vườn, phát hiện Trương phu nhân và Liễm Diễm cô nương ngất nằm trên đất, nương nương... Thì không thấy bóng dáng đâu."

"Đồ đần!" Lại là vườn hoa! Lại là vườn hoa! Sau này hắn nhất định sẽ không cho nàng đi ra vườn hoa dù chỉ một bước!

"Nô tài đáng chết muôn lần!" Từ Hàn vội vàng nói, "Nô tài phát hiện nương nương mất tích, lập tức cho người phong tỏa cửa chính và cổng thành, hơn nữa sau khi Trương phu nhân và Liễm Diễm cô nương tỉnh lại, biết được... "

"Biết được cái gì?"

"Biết được... Là Duệ phi nương nương đánh ngất bọn họ." Trương Tri Châu nơm nớp lo sợ nói tiếp Từ Hàn.

Hàm dưới Hoàng đế căng cứng, trên trán nổi đầy gân xanh. Nàng còn dám trốn!

"Bệ hạ, nương nương mặc hoa phục, đi lại trong trạch viện sẽ dễ bị phát hiện, nếu như người muốn ra khỏi thành nhất định phải thay y phục, nô tài phát hiện ra sớm nên cả gan đoán rằng nương nương vẫn còn ở trong thành."

"Vậy thì đi tìm từng nhà đi!" Đông Duật Hoành nghiến răng nghiến lợi, "Đào ba thước đất lên cũng phải tìm thấy nàng!"

Từ Hàn không dám nói hắn đã phái người đi tìm một lượt, lập tức lĩnh chỉ lại phái thêm người đi lục soát toàn thành.

Đông Duật Hoành còn lo không đủ, bảo trú quân ở ngoài tiến vào, trong chốc lát binh sĩ tràn vào thành giống như thủy triều dâng trào, áo giáp sắt mũ kiếm chỉnh tề, khắp nơi đều là binh lính mặc áo giáp đen. Người dân Bạch Châu đều bàng hoàng, hoàn toàn không biết vì sao quan gia lại huy động nhiều người như vậy.

"Bệ hạ, các tướng sĩ không biết tôn dung của nương nương, thì nên tìm kiếm thế nào?" Trương Tri Châu hỏi.

"Nương nương vì bệnh là gầy gò, mang tất cả những nữ tử gầy yếu đến đây gặp trẫm, từ thiên kim tiểu thư đến ăn mày bên đường, không được bỏ sót một ai!"

"Rõ!"

Hoàng đế lên tòa tháp đứng nhìn, sắc mặt âm trầm nhìn binh sĩ lít nhít bên dưới chạy ra chạy vào phố lớn phố nhỏ, từng nhà tìm kiếm Thẩm Ninh. Tay hắn nắm chặt lan can bằng gỗ, chặt đến mức gần như muốn bóp nát nó.

Có người dân Bạch Châu to gan liếc trộm về phía tháp lâu, thấy người đó mặc bộ y phục màu tím họa tiết song long ngậm châu, lập tức biết ngay người này là Hoàng đế bệ hạ, bị dọa suýt nữa là hồn bay phách tán, vội vàng đi nói với những người khác, một truyền mười mười truyền trăm, dân chúng biết được Thiên tử ngự giá đích thân đến, đều phỏng đoán phải chăng là đang bắt trọng phạm của triều đình không, cũng không dám thở mạnh.

Sắc trời dần tối, nữ tử bị bắt tới muôn hình muôn vẻ nhưng không có ai là người hắn vừa yêu vừa hận, cơn thịnh nộ của Hoàng đế sắp đến cảnh giác cuối cùng. Màn đêm buông xuống, binh sĩ mang đến một nhóm nữ tử cuối cùng đang sợ hãi không thôi, Đông Duật Hoành nhìn kỹ từng người, cuối cùng không thu hoạch được gì, hắn tức giận đập mạnh lên lan can, những dấu tay của hắn in sâu vào lớp gỗ cứng.

"Lại tìm!" Hắn phẫn nộ quát.

Trương Tri Chậu sợ hãi rụt rè tiến lên, "Bệ hạ, sắc trời đã tối, sợ là các tướng sĩ cũng không thể tìm hết được, không bằng ngày mai..."

"Bớt nói nhiều đi!" Đông Duật Hoành quát lui ông xuống, hắn đứng trước lan can tận lực khác chế hỗn loạn trong lòng, lúc trước nghe tin nàng nhiễm hoa chẩn hắn còn có thể cưỡng ép bản thân trấn định, bây giờ nàng tự tiện chạy trốn khiến hắn thấp thỏm lo sợ, cũng khiến sự sợ hãi trong lòng hắn bộc phát không thể khống chế được!

Nặng nề thở ra hai cái, Hoàng đế nhìn chằm chằm phía trước, thần sắc ngưng trọng trầm tư một lúc lâu, sau đó thân hình hắn khẽ động, gọi Vạn Phúc đến, "Đi mang những nô tài bình thường hầu hạ nương nương áp giải đến pháp trường, chỉ trừ người già và trẻ con, không, chỉ trừ trẻ con, người lớn trong thành này đều phải đến pháp trường chờ, một người cũng không được phép bỏ sót!" Thành Bạch Châu ở biên cảnh, nhân khẩu thưa thớt, tổng cộng cả thành Bạch Châu bao gồm khu quản lý trực thuộc có hơn hai vạn hộ dân, một thành nói chung có tám ngàn hộ.

Vạn Phúc lo lắng không biết Hoàng đế nghĩ gì, nhưng nhìn sắc mặt của chủ nhân hắn cũng không dám nòi nhiều, khom người lĩnh mệnh.

Một canh giờ sau, pháp trường Bạch Châu nổi lửa, bách tính toàn thành đều tụ tập ở đây, thậm chí ngay cả tiểu thư không bức ra khỏi nhà bao giờ cũng bị mang ra ngoài, khóc lóc nhào vào lòng nhũ mẫu, cũng có hài nhi trong trong nguc mẫu thân lớn tiếng khóc nỉ non, trong lòng mọi người đều bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên pháp trường có hai hàng phạm nhân đang quỳ, phu nhân Tri Châu và tiểu thư tất nhiên cũng xuất hiện ở trong đám người này. Chỉ có người biết chuyện mới biết những người quỳ trên đó đều là nô tài trong viện của Duệ phi nương nương.

Tiểu nha đầu Bản Nhi trong viện của Trương phu nhân đứng ở bên dưới, cầm bàn tay của nha hoàn Tiểu Xảo mới đến hai ngày, toàn thân run lẩy bẩy, muốn khóc lại không dám khóc, "Tiểu Xảo, Tiểu Xảo, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Tranh Nhi phải chết, phu nhân và tiểu thư cũng đều phải chết!"

Tiểu Xảo lo lắng nhìn về phía đài hành hình, không biết là đang khuyên Bản Nhi hay đang an ủi bản thân, "Sẽ không sao, sẽ không sao đâu..."

Quảng Đức đế thúc nguc đến, sải bước đến nơi thẩm vấn trên đài xử tử. Phía dưới lập tức lạnh ngắt như tờ, ngay cả tiếng khóc của nỉ non của đứa bé cũng bị mẫu thân bịt miệng lại. Đông Duật Hoành mặt không đổi sắc nhìn dân chúng phía dưới, toàn thân phát ra hàn khí khiến người khác không dám đến gần. Trương Tri Châu thậm chí không dám tiến lên xin cho vợ và nữ nhi, chỉ xoay người đứng một bên gấp đến mồ hôi chảy đầm đìa.

"Tham kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Bách tính dẫn nhau nhao nhao quỳ xuống, sợ hãi cúi rạp người xuống.

Đông Duật Hoành cũng không nói bình thân, nhìn Từ Hàn gật đầu, trầm mặt ngồi lên bảo tọa.

Từ Hàn lĩnh mệnh, tiến lên lớn tiếng nói: "Mọi ngươi nghe đây, những người quỳ gối ở đây đều là những tội nô bất lực tội không thể tha! Long nhan thịnh nộ, đặc biệt chém đầu để răn dạy, răn đe!"

"Thánh thượng tha mạng, Thánh thượng tha mạng!" Tiếng khóc lóc xin tha vang lên, những người quỳ xuống đó vừa thương hại vừa sợ hãi trong lòng.

Từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu im lặng rơi xuống mặt đất, Tiểu Xảo nằm rạp trên mặt đất, hai tay cào mạnh trên mặt đất tạo thành từng vệt trên mặt bùn.

Phong Bảo Lam cùng Thẩm Chiêu theo quân đội đến đứng ở hai bên, Thẩm Chiêu đứng nhìn chăm chú một hồi tiến lên khuyên nhủ: "Bệ hạ, những nô tài này hiển nhiên là có tội, nhưng cũng không đáng tội chết, cầu xin bệ hạ suy nghĩ lại!" Đến giờ hắn vẫn không thể tin Duệ phi nương nương khởi tử hoàn sinh, bây giờ lại đang dùng kế chạy trốn.

"Bê hạ, đại chiến sắp đến yên ổn lòng của dân chúng Bạch Châu mới là thượng sách." Phong Bảo Lam cũng khuyên nhủ.

Đáy mắt Đông Duật Hoành đều là vẻ hung tàn, "Lui xuống."

"Bệ hạ, nương nương làm thế này là đại nghịch bất đạo, tìm được trở về cũng không thoát khỏi chữ chết, mong bệ hạ lấy chuyện nương nương cứu Đại hoàng tử xí xóa hết, coi như từ nay nương nương không còn tồn tại trên nhân thế nữa?" Thẩm Chiêu quỳ xuống khẩn cầu.

"Im ngay!" Đông Duật Hoành tức giận, vỗ đầu rồng trên bảo tọa, "Ở trong mắt các ngươi, đều nghĩ trẫm ước Duệ phi nương nương chết đi à!" Người nào cũng thế! Từng người từng người đều nghĩ như vậy!"

Lời này ngược lại làm cho Thẩm Chiêu và Phong Bảo Lam chấn kinh, chẳng lẽ bệ hạ tức giận như vậy mà chưa từng nghĩ đến chuyện xử tử Duệ phi?"

Một hồi tĩnh mịch qua đi, Đông Duật Hoành âm trầm liếc pháp trường một vòng, "Hành hình!"

"Rõ!" Từ Hàn nhận lệnh, chỉ huy đao phủ kéo ba người lên chém đầu, một người trong số đó là Tranh Nhi. Hắn xoay người đang muốn mở miệng, thì thấy phía dưới có một nữ tử ăn mặc giống nô tỳ chậm rãi đứng lên.

Binh lính lập tức tiến lên bao vây nàng.

Bản Nhi cảm thấy người bên cạnh có động tĩnh, giật mình kêu lên, bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn vội nói: "Tiểu Xảo ngươi... " Lời đang nói bỗng dưng im bặt, bởi vì vẻ mặt của Tiểu Xảo vô cùng lạ lẫm. Gương mặt người này tái nhợt gầy gò, hai mắt còn có ánh lửa phẫn nộ.

Nàng không phải là Tiểu Xảo! Trái tim của Bản Nhi đập thình thịch liên hồi.

"Đừng nói chuyện! Bản Nhi!" Nữ tử bên trái truyền đến tiếng động, Bản Nhi quay qua nhìn, thấy rõ người này mới là Tiểu Xảo. Đầu của Bản Nhi lập tức hỗn loạn, nàng không biết nữ tử này từ khi nào xen vào giữa nàng và Tiểu Xảo. Vậy người này hắn là...

Từ Hàn giật cả mình, quay đầu thấy Hoàng đế đã sớm đứng lên, nhìn chằm chằm Duệ phi nương nương tự chui đầu vào lưới. Chính vào lúc hắn cho rằng những nô tài này đã thoát được một kiếp, lại nghe thấy Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng thốt ra một chữ, "Chém!"

Đao phủ giơ cao đao lên, con ngươi Thẩm Ninh lập tức mở to, nàng gào khản cả giọng, "Không..."

Nàng tức giận đến mức trợn tròn mắt rồi ngất đi.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Quảng Đức đế đã nhanh vọt xuống dưới.

Thẩm Ninh nằm trên giường chầm chậm tỉnh lại, lúc đang mông lung đập vào mí mắt nàng là khuôn mặt của Đông Duật Hoành, nàng sửng sốt chớp mắt một cái chợt nhớ đến chuyện gì đã xảy ra, không chút suy nghĩ ngồi dậy giơ bàn tay phải lên, dùng hết sức tát một cái lên mặt hắn.

Đông Duật Hoành biết nàng tỉnh lại nhất định sẽ không chịu để yên, sớm đã dự liệu trước đuổi hết hạ nhân ra ngoài, nhưng hắn vẫn không thể ngờ nàng dám đánh hắn!

"Nàng đúng là cái phụ nhân vô pháp vô thiên!" Đông Duật Hoành bắt lấy cánh tay của nàng gầm thét, lại nhớ đến vết thương trên tay nàng, vô thức buông lỏng lực trên tay.

Thẩm Ninh lại giống như lên cơn điên hất tay hắn ra, "Ngươi muốn giết thì giết ta này, tại sao ngươi lại muốn giết bọn họ! Cái tên điên này! Ngươi cái tên điên này!" Nàng càng lúc càng gào to, dùng sức đánh vào nguc hắn, cuối cùng không nhịn được gào khóc.

Cuối cùng cũng khóc được. Đông Duật Hoành thấy vậy, mặc cho nàng ph4t tiết.

Nàng dùng hết sức lực, cho dù còn chưa bình phục, hắn vẫn cảm thấy đau nhói, nhưng Hoàng đế cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý đến cánh tay của nàng chưa lành, hắn siết chặt lấy nàng lãnh khốc nói: "Dù cho nàng có chạy trốn đến chân trời góc bể trẫm cũng không bỏ qua cho nàng, nhưng nếu nàng lại chạy trốn, trẫm sẽ giết thêm càng nhiều người, không chỉ giết những nô tài này, trẫm sẽ tru di cửu tộc Lý gia, diệt cả cửu tộc của Thẩm gia!"

"Ngươi là ma quỷ!" Thẩm Ninh dùng hết sức bình sinh liều mạng giãy dụa, "Ngươi để cho ta gánh vác bao nhiêu mạng người vô tội, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy! Rốt cuộc là ngươi muốn tra tấn ta đến khi nào mới chịu bỏ qua? Ngươi muốn mạng của ta? Ngươi cầm đi, lấy đi!"

"Trẫm không muốn mạng của nàng, trẫm muốn nàng sống thật tốt ở bên cạnh trẫm!"

"Ngươi lăn đi, cút đi! Trừ phi ta chết cũng không muốn ở bên cạnh ngươi!" Lồng nguc Thẩm Ninh phập phồng kịch liệt, lần nữa dùng sức đánh đá loạn xạ, không ngăn nổi từng giọt nước mắt rơi xuống.

Đông Duật Hoành không tránh cũng không né, cảm thấy từng nắm đấm của nàng càng lúc càng không có sức, đáy mắt hiện lên vẻ đay lòng, hắn nắm lấy hai tay nàng, nói: "Bên cạnh trẫm chính là đầm rồng hang hổ*, thương thế của nàng còn chưa lành đã muốn chạy trốn?" Hắn khẽ quát một câu, lại nói: "Trước kia có rất nhiều chuyện, trẫm từng có lỗi, nàng cũng có lỗi, nàng quên đi quá khứ, trẫm cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau này trẫm sẽ đối xử với nàng thật tốt, trẫm nhật định sẽ đối xử với nàng thật tốt, Ninh Nhi!"

*龙潭虎穴: Đầm rồng hang hổ; địa thế hiểm nguy; nơi cực kỳ nguy hiểm (ví với những nơi nguy hiểm)

"Đông Duật Hoành, ta là một con người, không phải một con chó!" Thẩm Ninh mất khống chế vung tay hắn ra, "Ngươi cho rằng cho ta hai viên kẹo ngọt, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi vui thì gọi đến buồn thì đuổi đi à!"

"Trẫm, không coi nàng là..." Hắn muốn nói nhưng lại có chút bất lực, hắn nhớ đến từng chuyện từng trước đây, hắn không có mặt mũi nào mở miệng giải thích với nàng. Lúc trước hắn thực sự đối xử với nàng nghiêm khắc hơn những hậu phi khác, hắn yêu cầu nàng phải hòa thuận với hậu phi, không cho phép nàng phá hư bất kỳ quy củ nào, hắn có thể hạ quyết tâm sắt đá để phạt nàng. Ví dụ như chuyện nàng giả trang làm thái giám đưa đồ ăn, rõ ràng từ đáy lòng hắn vô cùng vui vẻ, một chút xíu cũng không muốn trách tội này, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn phạt nàng quỳ nửa canh giờ. Có trời mới biết được lúc đó hắn không muốn nàng quỳ chút nào, nhưng vì tuân theo phép tắc hắn vẫn phải xử phạt nàng.

Chỉ có một mình hắn hiểu, là hắn tự lừa mình dối người, lừa gạt bản thân cùng những người khác, Duệ phi và những người phi tần khác đối với hắn đều giống như nhau.

Cho đến khi hắn nghe tin nàng nhiễm hoa chẩn sắp chết, hắn vẫn làm bộ trấn định tiếp nhận.

Nhưng khi hắn đứng trước linh cữu của nàng, hắn không có cách nào lừa dối bản thân, hắn không có cách nào để trái tim hắn ngừng đau.

Thẩm Ninh là nữ tử hắn yêu.

Nhưng ngay cả nàng cũng không biết, thậm chí còn tự phụ, Đông Duật Hoành chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt.

"Rốt cuộc là ngươi có trái tim hay không? Ngươi đã không thích ta, vì sao dùng trăm phương ngàn kế để bắt ta tiến cung? Nếu như ngươi thích ta, vì sao có thể dễ dàng buông bỏ ta như vậy?" Thẩm Ninh bị thương đến chết tâm, nàng khóc cạn kiệt cả nước mắt, nhìn chằm chằm hắn hỏi.

Hoàng đế trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, nghiêng người về phía trước, hôn nàng thật sâu.

Thẩm Ninh nghiêng đầu, dùng hết sức đẩy hắn ra, "Đừng đụng vào ta! Ngươi khiến cho ta buồn nôn!

Hàm dưới của Đông Duật Hoành căng cứng, hít sâu hai hơi đè lửa giận xuống, mới mạnh mẽ nói, "Trẫm thông cảm nàng gần đây cảm xúc thất thường, chuyện tự tiện chạy trốn trẫm không truy cứu nữa, tốt nhất nàng thu liễm lại tính tình cương liệt của mình lại đi, nếu không người chịu tội sẽ là những người bên cạnh nàng! Nàng nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, cuối cùng nàng vẫn là...Phi tử của trẫm, đến lúc trở về hoàng cung sẽ sắc phong Bảo Duệ quý phi, nàng chỉ dưới mỗi Hoàng hậu thôi."

Rõ ràng là muốn cầu hòa, nhưng lời nói ra lại bị Hoàng đế cứng rắn nói như bố thí.

Thẩm Ninh cười lạnh một tiếng, "Ai mà thèm!" Đầu nàng choáng váng trước mắt bỗng tối sầm lại, cả người thoáng lung lay một cái.

Ánh mắt Đông Duật Hoành hiện lên vẻ lo lắng, "Trẫm đi gọi người đến hầu hạ nàng uống thuốc."

"Ta không uống!"

"Nàng không uống thì những nô tỳ đó phải chết!" Đông Duật Hoành dứt khoát ngoan độc nói ra một câu.

Cả người Thẩm Ninh run lên, nhớ lại đám người Tranh Nhi vì nàng mà chết, hối hận ôm đầu gối òa khóc. Tất cả đều do nàng ích kỷ! Tất cả đều là lỗi của nàng!

Đông Duật Hoành nghe thấy nàng vì những nô tài kia mà khóc đến không thở ra hơi, hắn đứng bên cạnh mày rậm nhíu chặt nhìn nàng chăm chú. Nàng thấp giọng thút thít khóc cùng dáng vẻ mềm yếu này như bàn tay đang nắm chặt tim hắn, hắn kìm lòng không đặng nói: "Nàng chỉ biết vì những nô tài kia mà khóc, nàng có biết lúc trẫm nghe tin nàng chạy trốn..."

Hắn, cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi.

- -----oOo------