Một canh giờ sau, Vạn Phúc nghe thấy Hoàng đế gọi nước rửa mặt, lập tức nhanh chóng vào phòng hầu hạ. Hắn không biết có phải là vì chủ nhân vừa nghỉ ngơi lấy lại sức hay không mà hắn thấy long nhan phấn chấn, hai mắt có thần, khóe môi giống như đang giương lên nở nụ cười.
Từ đáy lòng Vạn Phúc nói lời chúc mừng chủ nhân, Hoàng đế cười gật đầu.
Chuẩn bị xong xuôi, Đông Duật Hoành ở trong thư phòng tuyên triệu Phong Bảo Lam.
Phong Bảo Lam rất nhanh đã xuất hiện trong thư phòng, hắn quỳ xuống thỉnh an Hoàng đế biểu ca, "Thẩn Phong Bảo Lam khấu khiến ngô hoàng vạn tuế."
"Bình thân." Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm Phong Bảo Lam người tuyệt đối không nên xuất hiện ở Bạch Châu, "Vì sao ngươi ở đây, Thanh Lam?" Thanh Lam là tên tự của Phong Bảo Lam.
"Thần...Là do trời xui đất khiến." Phong Bảo Lam suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Đông Duật Hoành nhíu mày, "Như thế nào gọi là trời xui đất khiến? Trẫm nghe nói ngươi cứu Đại hoàng tử?"
Phong Bảo Lam trầm ngâm một lúc, nói ra tình hình thực tế, "Không dám lừa dối bệ hạ, thần vốn không biết Đại hoàng tử bị bắt, mục đích ban đầu của thần là đi cứu Duệ phi nương nương..."
"Hóa ra ngươi là người giấu kín Duệ phi?" Đông Duật Hoành nhớ lại cảnh tượng Phong Bảo Lam ở trong nhà giam ôm ngang Thẩm Ninh lên, ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm.
"Thánh thượng minh giám," Phong Bảo Lam biết chuyện này không thể coi nhẹ được, lần nữa quỳ xuống, nói: "Lúc trước nương nương nữ giả nam trang ở Thuyên Châu, dường như có ý đồ tiếp cận thần, nương nương muốn có được khối hắc ngọc Phúc Họa thú." Hắn lời ít ý nhiều, cho hắn lá gan làm loạn hắn cũng không dám nói thẳng trước mặt Hoàng đế biểu ca, nói phi tử của người từng cùng hắn kề vai bá cổ, vào thanh lâu uống rượu...
"Hắc ngọc Phúc Họa thú?" Đông Duật Hoành có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nghe thấy nàng nhắc đến chuyện này, "Nàng muốn có nó để làm gì?"
"Thần thật sự không biết, lúc đó thần vẫn chưa biết thân phận thật của nương nương, nên lúc đi Trung Châu đã mời nương nương đi chung, nhân cơ hội trên đường đi sẽ thăm dò, không ngờ nương nương ở mộ tổ của Lý gia bị người của Khắc Mông bắt đi." Tất nhiên cũng không thể nói với Thiên tử trên đường đi hắn đã phát hiện nàng là nữ tử...
Nàng quả nhiên vừa đến Trung Châu liền đi gặp chồng trước. Đông Duật Hoành không vui nhíu mày, tạm thời chuyện này để sau, suy nghĩ mục đích muốn có Phúc Họa thú của nàng là gì. Phúc Họa thú là vật biểu tượng của gia tộc nhà mẹ đẻ hắn, nàng đã biết chuyện này thì vì sao lại né tránh không nói với hắn? Nhưng Phong gia kỵ màu đen, ở đâu ra có ngọc thần thú màu đen đây? Nàng từ đâu mà biết được khối ngọc bội kia, nàng muốn dùng nó để làm gì? Một năm trước nàng giả chết trốn là đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó nàng có bị nhiễm hoa chẩn không?
Dường như Phong Bảo Lam cũng đang nghĩ đến chuyện này, hắn hỏi: "Bệ hạ, thần từng nghe được lời đồn, lúc trước Duệ phi nương nương bị nhiễm hoa chẩn... "
"Đúng vậy."
"Vậy..." Phong Bảo Lam thăm dò sắc mặt của hắn, do dự hỏi, "Là Duệ phi nương nương lừa người?" Nàng thật ra không mắc hoa chẩn?
Đông Duật Hoành trầm mặc một lát, "Lúc trước không có một trăm người thì cũng có năm mươi người tận mắt nhìn thấy Duệ phi cùng ở một chỗ với một tiểu nô nhiễm hoa chẩn, đứa bé kia chính là bệnh nguyên căn, Duệ phi cùng đứa bé đó cách ly ở chung trong ngôi nhà gỗ nhỏ, Thẩm thái thó lấy tính mệnh của người trong nhà ra khẳng định Duệ phi đã bị nhiễm hoa chẩn."
Cho dù có thể lúc đâu không bị nhiễm bệnh, nhưng khi bị nhốt chung một chỗ nhất định sẽ bị lây nhiễm không thể nghi ngờ được. "Vậy...Là nương nương được cứu?" Thiên hạ rộng lớn, lại có thần y có thể chữa được hoa chẩn! Phong Bảo Lam kinh ngạc.
"...Nếu nói Duệ phi được cứu, thì bản thân sức khỏe của Duệ phi tốt thì đúng hơn." Đông Duật Hoành bây giờ mới nghĩ kỳ sự việc từ đầu đến cuối, hắn cho rằng tuyệt đối không thể có thần y trùng hợp xuất hiện ở Thẩm phủ, lại vô duyên vô cớ cứu được nàng, rồi cùng nàng đồng lõa phóng hỏa giả chết đào thoát. Trừ phi, chính nàng chưa từng mắc bệnh, thuận theo chuyện này trốn ra khỏi phủ.
"Bệ hạ, ngài nói như vậy ý là tự bản thân nương nương bình phục?" Phong Bảo Lam không thể tin được hỏi lại một lần.
Sắc mặt Đông Duật Hoành u ám không trả lời. Hắn cũng biết chuyện này hoang đường, nhưng trừ lý do này thì không còn cách giải thích nào khác.
Phong Bảo Lam khó có khi chân chính kinh hãi, hắn gượng cười hai tiếng, "Hay là, nương nương thật sự là thần nữ đầu thai nên có tiên nhân hộ thể?"
Hoàng đế nghe vậy, nhíu mày lườm hắn một cái, "Không nói đến vấn đề này, ngươi đã đi cứu nàng?" Đã không biết thân phận, thì vì sao tốn công tốn sức như vậy?
"Thần tự biết chuyện có chỗ kỳ quái, phái người đi tra thì phát hiện là do người Khắc Mông gây nên, thần thấy bọn địch mất nhiều công sức như vậy chỉ để bắt một người, nhất định là có âm mưu, vì thế nên mới nghĩ cách cứu giúp." Phong Bảo Lam ngừng một chút, mới nói tiếp: "Thần chui vào trại địch tìm được nương nương, ý muốn cứu người ra, nương nương lại khăng khăng phải cứu điện hạ, lúc đó thần mới nhìn qua phát hiện người đó là Đại hoàng tử điện hạ. Sau đó đoàn người chưa chạy được bao xa đã bị quân địch phát hiện, nương nương lấy đại cục làm trọng, một mình làm mồi nhử dụ ánh mắt của kẻ địch, để chúng thần có thể thuận lợi trốn thoát."
Tác phong lỗ m4ng này đúng là rất giống với việc nàng sẽ làm. Đầu tiên Đông Duật Hoành chấn kinh, sau đó ánh mắt hắn lóe lên tia phức tạp, nàng đã cứu Đại hoàng tử. Lúc trước rõ ràng là đố kỵ với hậu phi không muốn nuôi Nhị hoàng tử, bây giờ vì sao lại xả thân cứu Đại hoàng tử? Người này...Hắn bùi ngùi hít một hơi thật sâu.
Phong Bảo Lam nhìn sắc mặt của Đông Duật Hoành, hắn biết Thiên gia đối với Thẩm Ninh là hữu tình, xác nhận trong thời gian ngắn nàng không chết được. Hắn nói tiếp: “Chúng thần từ trong miệng Đại hoàng tử nói ra mới biết nàng chính là Duệ phi nương nương, Giản tướng quân cùng những người khác thương nghị, dùng kế điệu hổ ly sơn, cứu được nương nương, khiến quân địch tổn thất nặng nề. Nhưng lúc cứu được nương nương, trên người đã đầy vết roi, hơn nữa còn trúng xuân dược, vết c4n đầy trên tay nương nương đều là do nàng tự c4n để chống lại dược tính... "
"Câm miệng!" Đông Duật Hoành bỗng nhiên gầm thét, sát khí nổi lên khắp người hắn, biểu cảm trên mặt cực kỳ âm lãnh.
Phong Bảo Lam trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Nương nương cương liệt, may là chưa từng bị làm nhục..."
Hàm dưới của Hoàng đế căng cứng, hai tay nắm chặt đè nén tức giận, sát ý khát máu không chút nào che dấu trong mắt hắn, "Nỗ Nhi Linh...Tên nhãi ranh là nhục vợ ra, giết ái tướng của ta, thù này không báo, trẫm làm quân vương thật là uổng phí!"
Thiên tử giận dữ, xác người la liệt, máu chảy thành sông. Phong Bảo Lam biết đại chiến sắp đến rồi, "Ngô hoàng bớt giận, chúng thần nhất định sẽ hết lòng tận tụy với bệ hạ, dù có chết muôn lần cũng không chối từ!"
"Ngươi cũng không cần phải đi... "
"Bệ hạ." Vạn Phúc ở bên ngoài khẽ gọi hình như có điều lo lắng, Đông Duật Hoành nhướng một bên lông mày, tạm dừng nói chuyện với Phong Bảo Lam, gọi người tiến vào.
"Bệ hạ, Trương phu nhân phái người đến báo, Duệ phi nương nương không muốn dùng bữa, thậm chí ngay cả thuốc cũng không muốn uống."
***
Đông Duật Hoành sải bước lớn nhanh chóng đến viện của Thẩm Ninh, thoáng nghe thấy Trương phu nhân cùng nô tỳ đang hết lời thuyết phục, đi vào nội thất dưới giường trải đầy tro hương, mùi thuốc đông y nồng đậm xộc vào mũi.
Trương phu nhân dẫn đám người quỳ gối, Thẩm Ninh nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.
"Hồ nháo, sao lại để nương nương nằm nghiêng? Không biết trên tay nương nương có vết thương à?" Hắn nghiêm nghị quát khẽ.
Trương phu nhân thấy thế, lập tức cáo tội, "Tiện thiếp có tội, chỉ là nương nương..." Bà nhìn về phía người nằm trên giường không nhúc nhích, muốn nói lại thôi.
Tinh rồi à? Đông Duật Hoành tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ninh nằm nghiêng người chợp mắt, hắn nhìn chằm chằm một lúc vẫy tay một cái, Vạn Phúc hiểu ý, dẫn Trương phu nhân cùng những người khác lui xuống.
Trong phòng yên tĩnh, Hoàng đế nhìn một chút nước thuốc dưới đất được tro hương rải lên, tâm tình phức tạp hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vén áo bào lên ngồi xuống giường.
Hai người trải qua sinh ly sinh biệt, lúc gặp lại lại là tỉnh cảnh khó xử này. Đông Duật Hoành không biết nên nói gì, chỉ yên lăng chăm chú nhìn dung nhan người bên cạnh, lại cảm thấy sự yên bình trước nay chưa từng có.
Nàng còn sống, khóe môi hắn không kìm được giương lên.
Lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân hắn không nên như vậy. Hắn đưa tay lên xoa xoa cái cằm, há hốc miệng vẫn không biết nên dùng khẩu khí gì nói chuyện với nàng, quá dịu dàng không thể bộc lộ được oán giận của hắn, quá nghiêm khắc lại cảm thấy bản thân quá hà khắc. Lại trầm mặc một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng khẽ đẩy nàng, "Được rồi, nàng vừa mới tỉnh lại đã làm càn rồi, nàng có mấy cái mạng để giày vò hả?"
Thẩm Ninh không nhúc nhích.
Nửa ngày cũng không thấy nàng đáp lại, Hoàng đế bất ngờ cũng không tức giận, còn đang đoán xem có phải bản thân nói là nghiêm khắc rồi không, khẽ ho một tiếng, nói: "Ninh Nhi, có lời gì thì uống thuốc xong lại nói..."
"Lăn." Giọng nói khàn khàn chỉ lạnh lùng nói một chữ.
Đông Duật Hoành không thể tin trừng mắt nhìn nàng, cứng ngắc nói: "Làm càn!"
Thẩm Ninh nghe thấy vậy chỉ cười lạnh một tiếng, "Muốn chết giết hay róc thịt thì cứ tự nhiên làm gì cũng được." chỉ cầu hắn đừng có ở trước mặt nàng làm bộ làm tịch. Bây giờ nàng không còn sức lực để cùng hắn giả vờ giả vịt nữa.
Đây là thái độ khi nàng gặp phu quân của mình! Trên trán Đông Duật Hoành nổi đầy gân xanh, hắn hít một hơi thật sâu, d3 xuống không vui nói: "Nàng đừng chỉ lo phát cáu, trẫm cũng có chuyện muốn tính sổ với nàng. Nhưng đợi đến khi nàng khỏe lại nói cũng không muộn."
"... Không cần chờ sau này." Thẩm Ninh nâng mí mặt nặng trĩu lên nhìn, nói với hắn, "Bây giờ ngươi dùng một tay cũng có thể bóp ch3t ta, tranh thủ nhanh chóng động thủ đi." Chết sớm, sớm siêu sinh.
"Ai muốn đánh giết nàng?" Đông Duật Hoành cảm thấy ảo não, muốn giải thích chuyện nhà lao nhưng lại trở ngại mặt mũi không nói ra được, "Nếu trẫm muốn giết nàng còn cứu nàng làm gì?" Nàng có biết viên ngư đan hắn đút nàng ăn là một viên linh đan duy nhất còn sót lại trên đời này hay không, thậm chí đan dược này có thể làm người chết sống lại!
Viên ngư đan này là phương thuốc bí truyền của hoàng triều Đông thị truyền lại, dược liệu phối vô cùng trân quý khó kiếm, nhiều năm mới có thể luyện ra một viên này. Viên ngư đan này mặc dù không thể trị được bệnh bất trị, nhưng có thể kéo dài tính mạng của người đó, cho dù chỉ còn một hơi thở yếu ớt cũng có thể chuyển nguy thành an, cho nên mới có chuyện nói có thể làm người chết sống lại.
"Hừ... " Thẩm Ninh nâng mí mắt lên nhìn chằm chằm góc màn, giọng nói không có một tia gợn sóng, "Ai biết." Có lẽ hắn lại muốn tra tấn nàng thêm một lần nữa.
Dáng vẻ mất hết niềm tin của nàng khiến cho lòng Hoàng đế bị tắc nghẽn, hắn biết trong lòng nàng trách hắn, nhưng nàng bệnh chưa lành, sao có thể lấy bản thân ra làm trò đùa được? Thế là hắn mềm giọng lại, "Trẫm...Là trẫm lỗ m4ng rồi." Nghĩ đến hằn với nàng vừa gặp lại nhau, nên lời dỗ dành càng nói càng thuận miệng, "Trẫm làm nàng uất ức, nàng...Chớ có đau buồn, thân thể quan trọng hơn."
Trên đời này có mấy người có thể khiến cho bậc Cửu Ngũ Chí Tôn hạ mình nói chuyện như vậy? Người bệnh nằm trên giường lại không hề có chút cảm kích nào, giống như từ bùn nặn ra không hề nhúc nhích.
Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, nghiêng người về trước nhẹ nhàng vỗ về nàng, "Ninh Nhi?" Hay là nàng lại hôn mê?
Không ngờ hắn vừa dứt lời, tay của hắn liền bị một bàn tay khác đẩy ra.
"Đừng đụng vào ta." Thẩm Ninh quay người nhịn xuống đau đớn toàn thân, trước mắt bỗng tối đen, hơi thở yếu ớt quát hắn.
Hoàng đế cứng đờ, mặt có hơi buồn bực, "Cả người nàng đều là vết thương đấy!"
"Ngươi lăn đi." Thẩm Ninh nhắm mắt thở phì phò, quật cường nói.
"Thẩm Ninh!"
"Nhanh nhốt ta vào trong thiên lao đi, nhanh lên." Thẩm Ninh lạnh lùng khàn khàn nói, "Xem lúc này ngươi lại lấy lý do gì."
Rõ ràng đã suy yếu đến như vậy, giọng nói của nàng lạnh băng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giống như có một tầng sương che phủ. Nàng bây giờ giống như con nhím cả người đều xù gai lên, đây đâu phải là thái độ đối với phu quân đối với quân chủ, rõ ràng thái độ của nàng đối với hắn là thái độ thù địch!
Lồng nguc Đông Duật Hoành phập phồng, lòng tốt của hắn lại thành lòng lang dạ thú, nàng không những không cảm kích, ngược lại còn dám nhìn hắn với ánh mắt căm ghét này? Nàng thật to gan! Nếu như không phải nàng đang bệnh, nếu như nàng không phải đang bệnh... "Uống thuốc, dùng bữa, đây là thánh chỉ!"
Thẩm Ninh lần nữa lại cười lạnh, nàng muốn xoay người lại nhưng cả người không có sức, nhắm mắt không nhìn hắn nữa.
"Ngu phụ! Trẫm không cho phép nàng chịu khổ!" Hoàng đế bị thái độ của nàng làm cho tức giận máu nóng dồn lên não, thẹn quá hóa giận phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Ninh đợi đến khi tiếng bước chân dần xa nàng vừa mở mắt ra thì cảm thấy mí mắt nặng trịch, đầu cảm thấy choáng váng, trong mơ hồ dường như nàng thấy mẹ vui vẻ cười với nàng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Mẹ ơi, tất cả mọi người đều bắt nạt con.
***
Đông Duật Hoành nổi giận đùng đùng đi ra khỏi viện, gió lạnh thổi đến làm cho hắn tỉnh táo mấy phần, trong lòng lại bắt đầu hối hận. Tính tình đó của nàng hắn không phải không biết, thế mà hắn vẫn cùng nàng đang mang bệnh tranh chấp? Sự chán ghét trong mắt nàng thực sự khiến hắn khó mà chịu đựng, nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ vẫn là để nàng mau chóng bình phục mới được.
Hắn quay lại nhìn trong phòng một chút, muốn quay lại thì phải buông bỏ mặt mũi xuống, hắn cũng biết giờ có quay lại cũng chỉ phí công. Hắn bực bội đi qua đi lại trong sân. Trương phu nhân và Tranh Nhi đều đang quỳ trên mất cung tiễn hắn, thấy hắn như vậy trong lòng càng thấp thỏm không dám đứng dậy.
Có thị vệ đến bẩm báo Đông Minh Dịch, Giản Hề Hành và Ngưu Chính cầu kiến. Môi Hoàng đế mím chặt phất tay áo, vừa chắp tay sau lưng đi được hai bước, quay đầu lại hạ thánh chỉ với đám người Trương thị, "Trẫm không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải mời được nương nương uống hết chén thuốc, nếu như không được, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!"
Trương phu nhân vội vàng nơm nớp lo sợ nhận khẩu dụ, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ. Ngay cả Thánh thượng cũng không khuyên được sủng phi, bọn họ có cái đức gì mà có thể khuyên được đây!
Từ sau khi Đông Minh Dịch đến mỗi ngày Đông Minh Dịch đều đi qua đi lại muốn thỉnh an phụ hoàng, Giản Hề Hành cùng Ngưu Chính cũng phụng chỉ chờ Hoàng đế thương nghị quân sự.
Đông Duật Hoành triệu kiến bọn họ thần sắc vẫn như bình thường, nhưng ngón trỏ không ngừng gõ lên tay vịn cùng ánh mắt liên tục nhìn ra bên ngoài tiết lộ cảm xúc của hắn bây giờ. Hoàng đế đợi tướng sĩ bẩm báo sự tình xong, cũng không lập tức ra quyết sách. Hắn tự biết bây giờ bản thân hắn nhấp nhô không yên, không phải lúc tốt nhất để ra quyết định, nên hắn cho bọn họ lui xuống.
Đông Minh Dịch lưu lại, hắn thỉnh an phụ hoàng, giống như theo lễ quan tâm hỏi thăm tình trạng của Thẩm Ninh, nghe thấy nàng đã tỉnh lại, trong mắt lóe lên tia khác thường, "Vậy thật tốt quá rồi!" Tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống.
Lúc này Đông Duật Hoành không có tâm trạng để ý đến vẻ mặt mừng rỡ của Đông Minh Dịch, hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, biết là nô tỳ đi xem tình hình của Thẩm Ninh đã trở lại, hắn đuổi Vạn Phúc ra ngoài, không bao lâu sau Vạn Phúc quay lại mặt khó xử tiến lên.
"Sao rồi?"
Vạn Phúc cúi đầu thấp nói: "Bệ hạ, nương nương ngủ một giấc, từ đầu đến cuối đều không chịu uống thuốc, cũng không chịu để đại phu xem bệnh."
Cái đồ không khiến hắn bớt lo này! Đông Duật Hoành buồn bực đến đầu đều đau. Hắn đang muốn cho mọi người lui xuống hết rồi lại đi qua xem Thẩm Ninh thì nghe thấy Đông Minh Dịch vội vàng xen vào, "Phụ hoàng, vì sao nương nương không chịu uống thuốc?"
Đông Duật Hoành thuận miệng nói: "Con không cần quản những chuyện này, lui ra đi."
Vừa hỏi ra khỏi miệng Đông Minh Dịch cũng biết bản thân đường đột, sự bi thương ngày hôm đó của nàng vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, chỉ là hắn không nghĩ nàng sẽ nản lòng thoái chí đến vậy! "Phụ hoàng, không biết nhi thần có thể đi thăm Duệ phi nương nương không?" Hắn không có cách nào không lo lắng cho Thẩm Ninh, chẳng lẽ nàng sắp thoi thóp rồi mà còn muốn chống lại phụ hoàng? Thế này chẳng khác gì chỉ có một con đường chết!
Đông Duật Hoành giương mắt nhìn về phía hắn, trong mắt là thâm ý không thể hiểu được.
Đông Minh Dịch có chút sợ hãi, trán hắn bắt đầu rịn ra mồ hôi.
Lúc sau, Đông Duật Hoành mới chậm rãi mở miệng, "Cũng tốt, trẫm nghe nói Duệ phi cứu con, con đi thăm nàng một chút nàng chắc cũng sẽ vui mừng."
"Đa tạ phụ hoàng! Nhi thần lập tức sẽ đi vấn an nương nương, nhi thần cáo lui!"
Sau khi Đông Minh Dịch rời khỏi, Vạn Phúc nói: "Bệ hạ, Đại hoàng tử lần này qua được đại kiếp, có thể thấy bản thân cố gắng vượt qua, không hổ là huyết mạch của hoàng gia, điện hạ rất có khí phách năm đó của bệ hạ."
Sắc mặt Đông Duật Hoành vẫn như thường, "Nam nhi vốn là nên như vậy."
- -----oOo------