Thẩm nhị phu nhân tuân chỉ vào cung thăm nữ nhi Thẩm tiệp dư vừa sinh hạ nữ nhi đang ở cữ.
Thẩm tiệp dư chính là con gái thứ Thẩm Mi bà nuôi dưỡng. Một năm trước khi Duệ phi con gái ruột của bà Thẩm Ninh vì mắc hoa chẩn mà qua đời, Hoàng đế bệ hạ phun ra một ngụm máu bà mới biết tình cảm của Hoàng đế đối với nữ nhi sâu đến thế nào. Không lâu sau đó, Hoàng đế triệu Thẩm Mi vào cung hầu giá, bà sợ là Hoàng đế muốn dùng Thẩm Mi để tìm hồi ức về Thẩm Ninh, trượng phu nghe vậy cũng chỉ lắc đầu, nói bà suy nghĩ nhiều.
Một khoảng thời gian sau truyền đến tin vui Thẩm Mi có thai, đến ngày hôm nay, Thất công chúa đang nằm trong nguc của bà. Trương thị cẩn thận ôm đứa bé trắng hồng đang ngủ say, lại nhớ đến cảnh con gái ruột năm trong tã lót năm nào.
"Thẩm phu nhân, để nô tỳ ôm tiểu công chúa cho." Lão ma ma đứng bên cạnh nói.
"Không sao, ta muốn ôm một chút nữa." Trương thị nhẹ nhàng đung đưa.
"Cái này..." Lão ma ma nhìn Thẩm Mi ngồi trên giường một chút, rồi quay đầu nói lời xin thứ tội với Thẩm phu nhân, "Phu nhân thứ tội, trên người ngài có mùi thuộc, nô tỳ sợ tiểu công chúa..."
Hóa ra là chê trên người bà có bệnh khí. Lông mày Trương thị hơi động một chút, rồi cười nói: "Đúng vậy, ta vui quá quên mất."
Thẩm Mi gần mười sáu đã trở thành mẹ chỉ qua mấy ngày dường như lập tức già đi mười tuổi, dựa vào đầu giường yếu ớt nói: "Mẫu thân chớ trách bọn họ, bọn họ cũng chỉ là sợ thôi. Thất công chúa vừa mới sinh, long nhân cực kỳ vui mừng, nếu tiểu công chúa có chút khó chịu bệ hạ sẽ hỏi tội bọn nô tài."
"Thật sự có chuyện này ư?" Trương thị ngạc nhiên. Lục công chúa sinh trước đó cũng không nghe thấy nói Lục công chúa được Hoàng đế sủng ái. Dưới gầm trời này Hoàng đế hay nam tử nào cũng đều là người trọng nam kinh nữ.
"Đúng vậy ạ, bệ hạ còn tự mình đến ôm Thất công chúa." Lão ma ma tiếp nhận công chúa, giọng nói có chút vinh dự lây khi Thất công chúa được sủng ái.
"Ai da, đây chính là đại phúc của tiểu công chúa!"
Đang nói, bên ngoài có tiếng thái giám đến bẩm báo, nói là ngự giá đến.
Trương thị vội vàng dẫn lớn nhỏ ra ngoài nghênh giá. Từ sau lần đó ở Thẩm phủ, chỉ có lúc ăn tết bà có nhìn thấy Hoàng đế vài lần, không biết là do trong nội tâm bà kính sùng kính Hoàng đế hay là vì cái khác, mà bà luôn cảm thấy lớp mặt nạ bình tĩnh kia của Thánh thượng, dường như có nhiều hơn một thứ gì, mất đi một chút gì đó. Hôm nay tiếp giá ở gần, cảm giác đó càng mãnh liệt.
"Thẩm Nhị phu nhân, người đã nhìn Thất công chúa chưa?" Đông Duật Hoành vừa thấy Trương thị, chắp tay cười nhạt hỏi.
"Bẩm bệ hạ, thiếp thân mới nhìn, dáng vẻ Thất công chúa thực sự rất đáng yêu." Trương thị cúi đầu nói.
"Bệ hạ, nương nương ở bên trong thỉnh an ngài." Lão ma ma ở bên trong nói.
Hoàng đế từ trước đến nay không nhìn sản phụ, nếu là đến thăm hoàng tử, công chúa, phi tần chỉ cách lớp rèm quỳ xuống thỉnh an.
"Bình thân, Thất công chúa đã thức chưa, ôm con bé đến để trẫm nhìn một chút."
Trương thị nghe xong, bà cảm thấy rất kỳ lạ, bệ hạ đúng là rất để ý đến tiểu công chúa này. Mi Nhi đúng là có phúc, sinh được một tiểu công chúa cũng có thể được bệ hạ quan tâm như vậy.
Nô tỳ nhận lệnh đi ôm tiểu công chúa ra, Đông Duật Hoành sờ lên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu công chúa, cô bé không biết là do đã ngủ đủ hay là biết phụ hoàng đến, chậm rãi mở hai mắt, không khóc cũng không nháo, chỉ nhìn Đông Duật Hoành chằm chằm.
"Chắc là tiểu công chúa nhớ bệ hạ, ngài nhìn tiểu công chúa động lòng người này, lại không hề khóc rống nha." Lão ma ma đứng bên cạnh nói.
Đông Duật Hoành nghe vậy cũng rất vui vẻ, lại tự mình ôm lây tiểu công chúa, khóe môi cong lên nở nụ cười nhìn đứa bé một lúc lâu, đột nhiên nói: "Thẩm phu nhân, trẫm cảm thấy Thất công chúa lớn lên sẽ giống Duệ phi, ngươi cảm thấy con bé có giống không?"
Trong lòng Trương thị kinh hãi. Đây rõ ràng là hài tử của Mi Nhi, sao bệ hạ lại nói là giống Ninh Nhi?
Đông Duật Hoành không để ý nghĩ gì Trương thị, "Ngươi nhìn xem có giống không?"
Chẳng lẽ tiểu công chúa thật sự giống Ninh Nhi? Trương thị không kìm lòng được lại gần một bước, Đông Duật Hoành cũng hạ thấp cánh tay xuống để bà nhìn rõ ràng.
Gương mặt nằm trong tã lót và gương mặt trong trí nhớ của bà chồng chất lên nhau, Trương thị cảm thấy chua xót, nhìn chăm chú một lúc, hoảng hốt nói: "Khuôn mặt này...thực sự giống khuôn mặt của nương nương lúc nhỏ đến mấy phần...Ngay cả cái mũi này...Thiếp thân nhớ kỹ lúc nương nương còn nhỏ mũi cũng hơi sụp, thiếp thân sợ mũi của nương nương dài không đẹp, cả ngày nắn vuốt cái mũi nhỏ của con bé."
Đông Duật Hoành trầm mặc một lát, khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của tiểu công chúa, "Tiểu mũi tẹt, Tiểu Kiều Kiều..."
Không biết tại sao, Trương thị nghe ra sự đau khổ trong giọng nói đó. Bà ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, chỉ thấy sắc mặt của hắn vẫn là biểu cảm cưng chiều, trong mắt lại là vẻ ưu thương sâu thẳm.
Thẩm Mi ở Tây điện trong cung Xuân Hi, Đông Duật Hoành sau khi nhìn tiểu công chúa cũng không rời đi, mà đi vào trong đông điện trong có chủ nhân. Một năm này, số lần Hoàng đế ngủ lại ở cung Xuân Hi dần dần tăng lên theo thời gian, sau khi Thẩm Mi mang thai không thể thị tẩm, Đông Duật Hoành vẫn như cũ đến cung Xuân Hi, nhưng mà là một mình ở trong Đông Thiên điện.
Trước khi Thẩm Ninh trở về thăm Thẩm phủ, đồ trong cung điện không mang gì đi vẫn như cũ, bởi vậy bàn ghế đồ vật trong Đông Thiên điện gần như không có gì khác khi Thẩm Ninh vẫn còn ở, thậm chí ngay cả thư phòng của nàng hay phòng võ cũng chưa từng thay đổi.
Vạn Phúc biết nơi này chỉ sợ là sẽ rất lâu cũng không có chủ tử mới vào ở.
Đông Duật Hoàng ngồi trên giường, cánh tay trái đặt lên tay vịn như ý, sắc mặt bình thản không nói một lời.
Vạn Phúc theo hầu bên cạnh, đã quen với hành động này của Đông Duật Hoành.
Từ sau khi Duệ phi rời đi, hơn một tháng bệ hạ chưa từng bước vào cung Xuân Hi. Đến khi Thẩm tiệp dư tiến cung, bệ hạ ban thưởng nương nương vào Tây điện của cung Xuân Hi, lúc đó bệ hạ mới bước chân vào cung Xuân Hi. Trong đêm đầu tiên lâm hạnh Thẩm tiệp dư, lúc bệ hạ bước qua bậc thềm của cung Xuân Hi bỗng dưng bước chân người dừng lại. Vạn Phúc đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng bệ hạ bỗng toát ra vẻ đau thương, lúc đó hắn không hiểu tâm trạng đó của người từ đâu mà có, một lúc lâu sau hắn mới hiểu được, đó là bệ hạ thương tâm.
Đêm đó bệ hạ không đi Tây điện, mà một mình đi vào trong Đông Thiên điện.
Sau này số lần bệ hạ đến cung Xuân Hi càng nhiều lên, số ít là triệu Thẩm Mi thị tẩm, đại đa số đều là bệ hạ ngồi một mình trong Đông Thiên điện, dường như lần nào cũng giống hiện tại ngồi ở đằng kia không nhúc nhích. Thỉnh thoảng sẽ mỉm cười, nhưng sau khi mỉm cười vẻ đau đớn trong ánh mắt lại càng nồng đậm hơn.
Vạn Phúc lo lắng bệ hạ đau buồn quá sẽ thành bệnh, cẩn thận khuyên giải mấy lần, Đông Duật Hoành mới gật đầu, cũng ít tới cung Xuân Hi hơn, nhưng sau khi mỗi lần đến giống như càng nặng nề hơn, không lâu sau bệ hạ lại bước vào cung Xuân Hi. Ngay hôm sau lúc đi ra khỏi cung, vẻ u ám trong ánh mắt càng đậm, nhưng cử chỉ vẫn như bình thường, đám đại thần không còn tiếp tục lo lắng nữa.
Vạn Phúc từng nghe nói đến một loại thuốc có thể xoa dịu người sắp chết trong thời gian ngắn, tác dụng của thuốc là hết đau trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại đau lại gấp đôi, vì vậy cần phải liên tục sử dụng loại thuốc độc này cho bệnh nhân.
Hắn cảm thấy bây giờ bệ hạ giống như đang dùng loại thuốc độc này. Hắn cùng Liễm Diễm run rẩy nhưu cầy sấy khuyên rồi lại khuyên, Đông Duật Hoành nổi giận. Từ đó không người nào dám hó hé thêm.
Hắn chưa từng nghĩ Duệ phi mất đi sẽ mang lại đả kích lớn như vậy cho bệ hạ, sợ là chính bệ hạ cũng không ngờ tới.
Hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh bệ hạ, bồi bạn với bệ hạ đã hơn hai mươi năm, hắn đã chứng kiến vị anh minh quân chủ bật nhất trưởng thành lên ngày và càng cường đại hơn, không có ai có thể hiểu rõ thái độ của bệ hạ đối với phi tử hơn hắn. Bệ hạ yêu thích các nương nương, yêu thích các vẻ phong tình khác nhau của các nàng, xinh đẹp tuyệt trần, các vị nương nương chỉ là nét đẹp tô điểm thêm cho giang sơn thịnh vượng của bệ hạ. Bệ hạ vui vẻ sẽ sủng ái các nàng, nhưng khi các nàng và giang sơn cơ nghiệp có chỗ xung đột, bệ hạ sẽ không do dự vứt bỏ các nàng, không hề quan tâm đêm hôm trước có phải đã cùng nhau lửa nóng triền miên hay không.
Vạn Phúc từng cho rằng Duệ phi cũng chỉ giống như vậy, điểm khác biệt nhất là bệ hạ thực sự quan tâm thôi. Mà sự thật cũng là như thế, khi bệ hạ biết Duệ phi nhiễm bệnh nan y, cho dù bệ hạ có đau lòng nhưng vẫn ở lại trong cung, tỉnh táo hạ ý chỉ. Vạn Phúc vẫn luôn nghĩ sua khi Duệ phi nương nương chết, bệ hạ chắc chắn sẽ đau lòng mấy ngày, bởi vì cuối cùng bệ hạ cũng động t1nh rồi. Nhiều nhất bệ hạ cũng chỉ thương tâm mấy ngày, kế hoạch đại nghiệp Cảnh Triều lớn mạnh vẫn cần bệ hạ chỉ điểm, bệ hạ cũng không thể vì một nữ nhân suy sụp tinh thần.
Nhưng mà đã một năm trôi qua, những người bên cạnh đau thương cũng dần vơi đi, chỉ có nỗi buồn của bệ hạ lắng đọng lại như rượu ủ lâu năm, càng lúc càng thêm nồng đậm.
"Vạn Phúc." Đông Duật Hoành đột nhiên lên tiếng, phá vỡ Vạn Phúc đang trầm tư.
"Nô tài có." Vạn Phúc vội vàng trả lời.
"Ngươi mới vừa rồi có nghe thấy không, Thẩm phu nhân nói Thất công chúa giống Ninh Nhi."
"Nô tài có nghe thấy." Vạn Phúc nhẹ nhàng nói.
Khóe môi Đông Duật Hoành cong lên, "Trẫm nói không tính, Thẩm phu nhân là mẫu thân sinh ra nàng, bà ấy nói như vậy nhất định là giống."
"Vâng... "
"Thôi thì trẫm không được nhìn thấy nàng lúc nàng tóc trắng, có thể nhìn thấy nàng lúc tuổi nhỏ coi như cũng được rồi."
"Bệ hạ..."
"Ninh Nhi khi còn nhỏ là tiểu mũi tẹt, ha, nếu như trẫm nghe nói sớm hơn, nhất định phải cười nhạo nàng." Bàn trang điểm trước mặt có chút mơ hồ, nữ tử xuất thần vẫn ngồi ở chỗ đó, khoảnh khắc tiếp theo dường như nàng sắp quay đầu lại cười với hắn.
Vạn Phúc cúi đầu không dám nói lời nào.
Hoàng đế cũng trầm mặc một lúc lâu, "Ngươi nói trẫm... " Hắn muốn nói lại thôi.
Hắn muốn hỏi người khác, vì sao hắn vẫn không thể quên được nàng. Hậu cùng người cũ người mới, chết đi, thiếu một người đối với hắn đều chỉ là thoáng qua như mấy khói. Nhưng mà vì sao chỉ có riêng nàng lại không giống như những người khác?
Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại yêu thích nàng như vậy, có lẽ là lần đầu gặp nàng đã ngã về phía hắn, cũng có thể là nàng ở trước mộ phu quân nghẹn ngào khóc nức nở, lại có thể là từng chuyện từng chuyện sau khi nàng tiến cung... Nàng thông minh, nàng thẳng thắn, nàng láu cá, nàng tùy hứng, hắn đều yêu thích. Hắn chỉ biết mỗi lần nhìn thấy nàng đáy lòng hắn đều vui vẻ, giống như hồi nhỏ hắn bắn tên trúng tâm sẽ đơn giản vui vẻ, có thể được ôm nàng nhìn đôi mắt cười trong trỏe của nàng, hắn liền muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho nàng. Thỉnh thoảng thậm chí hắn còn có uy nghĩ muốn nhốt nàng ở trong cung Xuân Hik, ngoại trừ hắn không ai được nhìn thấy nàng.
Nàng là h4m muốn sâu thẳm nhất của hắn... Đến tận giờ phút này hắn mới nguyện ý thừa nhận.
Cô tịch quen thuộc cùng cảm giác đau nhói quanh quẩn trong lòng. Đông Duật Hoành vu0t ve ngọc âm dương trong tay. Ngọc này vốn là trang sức của Thẩm Ninh, bây giờ trở thành ngọc bội của hắn. Lúc trước hắn đưa cho nàng ngọc bội này là bởi vì miếng ngọc này khắc tà âm, Thẩm Ninh tướng mạo khác thường, vì đề phòng chuyện không may xảy ra, Đông Duật Hoành lệnh cho người đi thỉnh miếng ngọc này về đeo lên cho nàng, để nàng có thể khắc tà âm. Nhưng ngoại trừ khắc tà âm, miếng ngọc này cũng có thể bảo hộ được tính mạng, vậy mà hôm nay cảnh vật còn người mất, lửa lớn thiêu cháy thân thể của nàng, miếng ngọc này lại không có chút tổn hại gì.
Trên thế gian này không còn thấy bóng dáng của nàng nữa. Sợ là trước khi chết nàng vẫn mang theo có oán hận với hắn mà đi. Hắn nắm chặt ngọc bội trong tay, hơi thở dần trở nên nặng nề. Thân thể nàng là của hắn, tâm của nàng cũng nên là của hắn, nàng là Bảo Duệ quý phi đã ghi vào trong sổ sách, sao có thể nói không thấy là không thấy nữa!
. . . Chẳng qua là, chắc nàng cũng không biết được, hắn đã sai người xây một cái miếu bên cạnh Hoàng Lăng, để tăng nhân ở trong cung canh giữ linh vị của nàng, khóa lại hồn phách của nàng, đến khi hắn băng hà mới được thả nàng rời đi, hắn muốn ở bên cầu Nại Hà có thể gặp lại nàng một lần. Hắn muốn kiếp sau nàng sẽ trở thành vợ của hắn, hắn sẽ đền bù những uất ức đời này của nàng, kiếp sau hắn nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, nàng muốn cái gì, hắn cũng sẽ cho nàng... Nghĩ đến đây ánh mắt của Đông Duật Hoành dịu lại, dường như bên tai lại nghe thấy giọng nói ba phần dịu dàng bảy phần nghịch ngợm của nàng gọi "Hoàng đế bệ hạ". Lại chớp mắt một cái, trước mắt hắn là khoảng không yên tĩnh không có ai, sự lạnh lẽo lẫn nữa quét qua người hắn.
Sự tra tấn này cứ lặp đi lặp lại vô số lần, tối nay Quảng Đức đế lại vô cùng khó chịu, có lẽ Thất công chúa đã phá vỡ tĩnh mịch trong lòng của hắn, khiến vết sẹo trong lòng hắn lần nữa lại chảy máu mở ra.
Hắn chọn nạp Thẩm Mi vào cung, chỉ vì Thẩm Mi là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, hắn nghĩ để Thẩm Mi sinh ra một công chúa giống Thẩm Ninh, vì vậy khi Thất công chúa sinh ra khiến cho lòng hắn thoải mái hơn. Nhưng mà càng nhìn khuôn mặt nhỏ càng thấy giống Thẩm Ninh, mặc dù trong lòng hắn tràn đầy nhu tình, nội tâm lại sinh ra một chút sợ hãi. Hắn sợ hãi Thất công chúa là Thẩm Ninh chuyển thế. Nàng không thể trở thành nữ nhi của hắn được, hắn muốn đời đời kiếp kiếp nàng phải đều là nữ nhân của hắn, là người có thể cùng hắn thân mật dính chặt nhau không có một khe hở kia.
Hắn càng sợ Thẩm Ninh hứa hẹn với chồng cũ của nàng, hứa hẹn kiếp sau hai người sẽ lại làm phu thê, trước đây chính miệng nàng từng thừa nhận tình cảm của nàng và chồng trước là "Tình càng lúc càng sâu đậm"! Mặc dù khi còn sống đã viết giấy hòa ly, nhưng lỡ như hai người bọn họ ở dưới địa phủ gặp được nhau, Thẩm Ninh nhất định sẽ đi theo tên kia, cho dù có nhốt linh hồn nàng lại sợ nàng vẫn sẽ đi theo chồng trước...
Nàng nhất định sẽ không vì hắn mà ở lại.
Ánh mắt Đông Duật Hoành đột nhiên lạnh buốt, bàn tay lớn đập lên mặt bàn.
*********
Thẩm Ninh ở trong nhà mấy ngày, đập phá mọi thứ có thể đập phá trong nhà, gần như trở lại trạng thái khi nàng vừa mới đến Cảnh Triều. Chỉ là lần này không có Lý Tử Kỳ an ủi, ngược lại nàng phải đối mặt với sự thật là hắn qua đời! Ba mẹ, bạn bè thân thích, còn có tên Hoàng đế đáng chết kia thỉnh thoảng đều xuất hiện trong đầu nàng, nàng gần như muốn điên lên.
Mấy ngày sau, Thẩm Ninh cuối cùng bước ra khỏi cửa tiếp nhận sự thật.
Nàng quyết định rời Thuyên Châu. Ông trời muốn nàng sống ở đây vậy thì nàng sẽ sống tốt. Dù sao đời người ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm, nàng cũng coi như không uổng công chuyến này. Chỉ là đã quyết định thu xếp cuộc sống ổn định thì nàng không thể ở lại Thuyên Châu đi theo Phong Bảo Lam lăn lộn nữa. Chưa nói đến chuyện sớm muộn gì cũng bị lộ, với lại cứ tiếp tục như thế này con đường nàng đi sẽ không có lối về... Một đường thẳng thành nữ lưu manh.
Sau khi ra quyết định, nàng dự định sẽ đi từ biệt Phong Bảo Lam, mặc dù hắn không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng mà có đầu có cuối sẽ không sinh ra mấy chuyện rắc rối.
Lý do rất dễ tìm, tên nô bộ ác độc nào đó tố giác nàng ở Thuyên Châu hoành hoành, trong nhà giận dữ, yêu cầu lập tức về nhà, không được chậm trễ.
Hoàn mỹ không khuyết điểm.
... Gần như.
Chứng đau đầu đau răng của Thẩm Ninh lại tái phát khi nàng bị một đám thiếu niên học sinh ngăn ở trong hẻm nhỏ, cảnh giác của nàng trở nên thấp đến giá trị âm rồi sao?
Người cầm đầu không ai khác ngoài Mạnh Lễ, chỉ thấy gương mặt non nớt của hắn bình tĩnh, dáng vẻ giống như muốn lấy nàng ra để khai đao trút giận. Thẩm Ninh nhìn số lượng người bao vây mình, lại nhìn một chút bức từng cao ngất bao quanh... Chỉ có thể dựa vào cái miệng này để chui ra?
"Mạnh thiếu gia, các vị, từ hôm chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Nàng cố gắng kéo hai khóe miệng lên nở nụ cười.
Mạnh Lễ cau mày nhìn tên gầy gò trước mặt.
"A Lễ, xử lý tên tiện chủng này như thế nào?" Một người hỏi.
Bờ môi Mạnh Lễ mím chặt, hắn xưa nay khinh thường làm mấy chuyện bắt nạt ỷ đông hiếp yếu như thế này, nhưng mà chuyện sỉ nhục hôm đó cứ như rắn độc quấn lấy hắn, nếu không ph4t tiết thực sự khó nuốt trôi mối hận trong lòng.
"Đưa hắn cây kiếm đi." Mạnh Lễ lạnh lùng nói.
Một người ném cây kiếm đến dưới chân Thẩm Ninh.
Mạnh Lễ rút bảo kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng, "Rút kiếm ra đi, thắng ta, ta để cho ngươi đi."
Thẩm Ninh nghe xong ngược lại nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, thật ra vẫn là một đứa trẻ ngoan nha! Nàng dứt khoát để hai tay chống lưng, "Mạnh phó úy là định ỷ thế hiếp người?"
"Ta bảo ngươi rút kiếm!"
"Lý mỗ tự biết không phải là đối thủ của ngươi, có kiếm hay không đều giống nhau thôi, ngươi muốn giết thì cứ giết, dù sao ta tay trói gà cũng không chặt, chiến tích anh hùng của phó úy lập tức sẽ được ghi thêm một chuyện!"
"Ngươi..." Mạnh Lễ tiến lên một bước, bỗng nhiên kề kiếm lên cổ nàng, "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi!"
"Mạnh phó úy đương nhiên dám," Thực ra trong lòng Thẩm Ninh hiểu với tính cách này của Mạnh Lễ hắn sẽ không giết một người thư sinh tay không tấc sắt như nàng đâu, "Chỉ là trước khi chết Lý mỗ có một chuyện không thể không nói."
"A Lễ, đừng nghe hắn nói nhảm, hắn cùng bọn Phong gia chính là cùng một ruột, đều là người âm hiểm gian trá."
Thẩm Ninh cười lạnh một tiếng, "Như thế nào, nếu như ta thật sự âm hiển gian trá, các ngươi sẽ sợ hãi? Các ngươi cũng chỉ biết dùng sức mạnh giải quyết vấn đề thôi?"
"Tên khốn, ngươi nói cái gì!" Một người đứng trong đám hét lên muốn xông lên đánh nàng.
"Ta nói sai rồi sao?" Thẩm Ninh cũng không né tránh, lạnh lùng nói, "Theo ta thấy các ngươi không chỉ không có lý do tức giận, ngược lại cảm tạ Phong Bảo Lam mới đúng."
"Ta thấy cái tên này điên rồi!"
Kiếm của Mạnh Lễ lại gần thêm một chút, cổ đang dựng thẳng của Thẩm Ninh bị cắt một vết.
"Cho dù ta không giết ngươi, cũng có thể đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ."
"Mạnh thiếu gia, những lời này ta nói đều là từ tận đáy lòng," Thẩm Ninh nhìn thẳng vào hắn, "Ta nhìn ngài mặc áo giáo, tương lai là muốn lên chiến trường giết địch? Vậy thì sao giờ, sau này ngươi cũng sẽ để cho kẻ kịch của mình đánh lén à?"
"Ngươi...!"
"Phong Bảo Lam không là chính nhân quân tử gì, điều này phó úy không biết à? Nếu biết thì tại sao lại yên tâm hắn sẽ quang minh lỗi lạc cùng ngươi so tài? Chẳng lẽ tất cả mọi người đập tay lập lời thề sẽ không âm thầm giờ trò quỷ?"
Mạnh Lễ bị nàng không nể mặt mũi nói đến không nói lại được câu nào.
"Ngươi không cần phải ngụy biện! Ở trên chiến trường tất nhiên chúng ta sẽ tự đề phòng, hơn nữa trận đá bóng này sao có thể so sánh với chiến trường được, nói cho cùng là Phong Bảo Lam hèn hạ, các ngươi cũng chỉ là chó săn không có liêm sỉ!"
"Chúng ta không có liêm sỉ, các ngươi sẽ không đề phòng chúng ta không có liêm sỉ à?" Thẩm Ninh phản bác, "Ta biết các vị trời sinh tính tình thanh cao, xem thường âm mưu quỷ kế, nhưng mà đâu phải trên đời này tất cả mọi người đều giống các ngươi thẳng như ruột ngựa đâu."
"Nói năng bậy bạ!" Mạnh Lễ gầm hét, "Theo lời của ngươi nói, chẳng lẽ tất cả mọi người trên thế gian này đề không phân trắng đen như vậy mới có thể có lối thoát à? Vậy thì trên đời này làm gì có chính nghĩa nữa?"
"Đen là đen, trắng là trắng." Thẩm Ninh nhìn thẳng là phó úy trẻ tuổi, kiên định nói, " Chính nghĩa là nguyên tác, tâm kế là thủ đoạn. Ta cho rằng công kích hay phòng thủ phải luôn song hành, kinh thường hại người đâu có nghĩa là nhất định sẽ không bị người hại, nếu không tất cả đều trở thành lời nói suông."
Tay cầm kiếm có hơi lảo đảo, trái tim nhỏ bé của Thẩm Ninh âm thầm run rẩy, thiếu gia, thanh kiếm này của ngài được rèn rất sắc bén đó nha.
Đám bạn của Mạnh Lễ thấy hắn hình như có chút buông lỏng, lập tức vội vàng khuyên nhủ: "A Lễ, chẳng qua hắn cũng chỉ là miệng lưỡi dẻo quẹo thôi, là hy vọng chúng ta tha cho hắn, ngươi đừng mắc mưu của hắn."
Mạnh Lễ lần đầu tiên thực sự tỉ mỉ đánh giá tiểu tùy tùng bên cạnh Phong Bảo Lam này, tên này đôi lông mày anh khí nhưng lại xinh đẹp giống nam mà cũng giống nữ, đôi mắt vô cùng trong trẻo sạch sẽ, hoàn toàn không giống đám người Phong Bảo Lam.
Thẩm Ninh sợ nhất người khác nhìn chằm chằm nàng, nàng cúi đầu thấp, cố ý hắng giọng.
Mạnh Lễ nhìn nàng một lúc lâu, phúc chốc thu lại trường kiếm.
"A Lễ!"
"Mặc kệ những lời hắn nói có phải là do tự vệ hay không, nhưng những lời này đều có đạo lý." Nếu là người khác nói, Mạnh Lễ tất nhiên sẽ xem đây như một lời chỉ dạy. Bực tức trong lòng vơi đi hơn phân nửa, dường như trong lòng có gì đó được khai sáng. "Chúng ta đi!"
Đứa nhỏ Mạnh Lễ này, tương lại nhất định sẽ làm nên đại nghiệp. Cuối cùng Thẩm Ninh cũng thở dài một hơi, phủi phủi bụi bặm trên người, bước chân chậm rì rì di chuyển di ngoài hẻm nhỏ.Nàng quay người đi ngược lại hướng đám người Mạnh Lễ rời đi, không hiểu sao sau lưng cảm thấy ớn lạnh, vô thức xoay người.
Phong Bảo Lam đang ngậm rễ cỏ đuôi chó, đứng dựa người vào bức tường cao hứng thú nhìn nàng.
F.U.C.K!
"Bảo gia..." Thẩm Ninh gượng cười chào hỏi, "Ngài...Đi ngang qua?"
Phong Bảo Lam nhìn chằm chằm Thẩm Ninh đang đi về phía hắn, hắn ngậm sợi cỏ cười như không cười, "Gia nghe nói ngươi bị Mạnh gia chặn đường, vắt chân lên cổ chạy đến cứu ngươi."
Thẩm Ninh lén véo thật mạnh vào bắp đùi mình một cái, giọng nói run rẩy, "Bảo gia, phần tình nghĩa này tiểu đệ cả đời sẽ không quên..."
Phong Bảo Lam nhỏ cỏ đuôi chó trong miệng ra, vẫy tay nói: "Thôi được rồi, gia vốn định nhân cơ hội ngươi bị đấnh đến đầu óc không bình thường nữa mới xuất hiện làm anh hùng, không ngờ Mạnh gia bên trong ngốc nghếch bên ngoài ngu đần kia bị ngươi nói hai câu liền lắc lư rời đi."
"Đúng vậy, Mạnh gia là một tên ngu đần." Khóe miệng Thẩm Ninh giật giật, vì để tự vệ, nàng phải lựa chọn gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Phong Bảo Lam gật đầu đồng ý, sau đó hắn vuốt cằm nói: "Thật ra cũng không thể chỉ trách hắn, hai câu này của ngươi nói đến gia nghe còn phải có chút cảm động." Hắn nhìn về phía Thẩm Ninh, "Trong lòng ngươi gia chính là tên âm hiểm tiểu nhân phải không?"
Thẩm Ninh lau mồ hôi lạnh trên trán, "Bảo gia, ta đây là...bảo vệ mạng sống thôi... "
Phong Bảo Lam cúi đầu xuống, nắm lấy cổ áo nàng, mắt đối mắt mũi đối mũi nhìn nàng chằm chằm.
"Bảo...Gia?" Hay là muốn trở mặt? Thẩm Ninh thầm sợ hắn nổi lên lòng nghi ngờ.
"Ngươi..." Phong Bảo Lam trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu mới đứng thẳng dậy, bàn tay thô ráp sờ sờ khuôn mặt của nàng, "Da mặt của ngươi rất mềm đấy!"
Nàng bị đùa giỡn? Phong Bảo Lam nhìn ra nàng là nữ tử, hay là hắn thay đổi khẩu vị? Cho dù là cái nào, đều không phải là kết quả tốt. Thẩm Ninh muốn mượn cớ chuồn đi, lại bị hắn đột nhiên vỗ vai, cũng nghe thấy hắn lớn tiếng nói, "Được!"
Nếu ở đây là bùn nàng nhất định sẽ bị đánh thành cái cọc đóng bùn? Thẩm Ninh c4n răng nhịn đau, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn một tay kéo nàng qua, "Nếu đám ranh con kia được một phần thonoh minh lanh lợi này của ngươi, gia cũng không cần phải chuyện gì cũng đau đầu thế này! Gia quyết định, sau này ngươi sẽ đi theo gia, gia sẽ đào tạo con khỉ con ngươi thật tốt!"
Nàng có cảm giác nàng giống như là Nobita bị Chaien bắt được... Thẩm Ninh đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cong môi cười, nói: "Sợ là tiểu đề vô phúc nhận sự ưu ái của Bảo gia, tiểu đệ bị nô bộ trong nhà mách lẻo, cha vô cùng tức giận, gửi thư gọi tiểu đệ về nhà ngay."
"Không sao, ta giúp ngươi gửi một phong thư, với tiếng tăm Phong phủ của ta, ta tin chắc cha ngươi không dám nói nhiều đâu," Phong Bảo Lam nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu mà vẫn không được, ta sẽ nói muội muội trong cung ra ý chỉ đến nhà ngươi!"
... Đại ca, muội muội Trang phi của huynh thật sự có tác dụng thật sao? Ngài nghĩ thông suốt chưa? Thẩm Ninh căng thẳng.
"Được rồi, đi nào!" Phong Bảo Lam nói như những người anh em tốt, khoác vai Thẩm Ninh kéo đi về phía trước.
Thẩm Ninh cố cười giữ khoảng cách an toàn, "Bảo gia, có thư của ngài gửi về ta cũng không sợ bị cha đánh chửi nữa, nhưng thân là con cũng không thể để hai ông bà già ở nhà lo lắng được, hay là... Ta về nhà một chuyến, nói chuyện rõ ràng với cha, xong xuôi rồ lại đến tìm ngài, nương tựa vào Bảo gia, được không?"
Phong Bảo Lam xoa xoa cằm nghĩ, "Cũng không phải không thể..."
Chưa để Thẩm Ninh kịp vui mừng, hắn lại nói thêm một câu, "Vậy đợi sau khi cùng gia ra ngoài thành trở về, ngươi hãy về nhà!"
"Ra ngoài thành?" Thẩm Ninh trợn mắt, "Tại sao lại ra ngoài thành? Đi làm gì?"
Nhắc đến mấy chuyện này Phong Bảo Lam không kiên nhẫn, "Chỉ là mấy chuyện vớ vẩn, không nói đến cũng được, tóm lại là gia muốn đi ngoại thành một chuyến, ngươi cũng phải đi theo gia!" Nói xong hắn xách Thẩm Ninh lên giống như xách con gà đi.
"Ta, ta phải về thu thập hành lý.. ."
"Không cần, trên đường đi mua."
"Ta đi lấy lộ phí... "
"Gia có rất nhiều!"
- -----oOo------