Thuyên Châu là một thành không lớn không nhỏ của Cảnh Triều, nhưng phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, của cải cũng cực kỳ phong phú. Trừ những thứ đó ra Thuyên Châu còn có hai sản phẩm đặc biệt, một là đồ thêu thùa, hai là mỹ nhân.
Nhắc đến mỹ nhân, không ai có thể nổi tiếng hơn mỹ nhân nhà Phong gia có ba đời làm phi tử của Hoàng đế. Mẹ đẻ của đương kim Hoàng đế chính là xuất thân từ gia đình Phong gia, bây giờ Trang phi cũng là nữ tử từ đây ra, Phong gia chỉ dựa vào hai nữ nhân này đã trở thành quốc cữu công uy phong hiển hách. Chỉ tiếc mỹ nhân sinh ra rồi cũng trở thành con của nhà khác. Lưu truyền dòng dõi gian nan luôn là nỗi phiền lòng lớn nhất của Phong gia, nam tự ngày càng đơn bạc. Nam tử Phong gia bất kể có nạp bao nhiêu thế tử dễ đẻ đến đâu vào của, cũng khó bảo toàn được thai tự, cho đến ngày nay thành nhất mạch đơn truyền.
Bây giờ bảo bối quý giá nhất của Phong gia tên là Phong Bảo Lam, chỉ cần một chữ "Bảo" này cũng có thể nhìn ra được địa vị của hắn. Người dân Cảnh Triều coi chữ "Bảo" là chữ quý, trưởng bối trong nhà vì để giữ gìn hòa thuận trong gia đình thường rất cẩn thận khi dùng chữ này dù cho có yêu thích đứa cháu này hơn đứa cháu khác, vì vậy dù chữ này có ý nghĩa to lớn nhưng lại ít người dùng. Tiểu thiếp của Phong gia sinh ra được một đứa cháu đích tôn khỏe mạnh, lã thái gia không chút nghĩ ngợi dùng chữ "Bảo" đặt tên cho đứa cháu trai, trong nhà không một ai phản đối. Thậm chí vì đứa cháu trai hiếm muộn này, lão thái gia đưa chính thất của nhi tử xuống, nâng mẹ ruột của Phong Bảo Lam lên làm chính thê, chỉ để đứa cháu trai này danh chính ngôn thuận làm con trai trưởng.
Chỉ là Phong Bảo Lam này lại không hiểu được điều người trong nhà tha thiết chờ mong, năm nay hai mươi bốn tuổi dáng người cao lớn mắt to mày rậm, nhưng lại suốt ngày không có việc gì, chỉ biết cùng đám bạn xấu ăn chơi trác táng, làm chuyện xằng bậy. Ở thành Thuyên Châu không một ai không biết hắn là thủ lĩnh của đám ác bá. Bởi vì trên đầu hắn có danh hiệu quốc cữu gia, ngay cả Tri Châu cũng phải nể hắn ba phần, càng không ai dám cản hắn. Khi hắn đang hoành hành ngang ngược càng lúc càng càn rỡ, Mạnh Lễ phó úy Chiêu võ từ Trường Dương điều đến đây lại không quen nhìn ngang ngược như vậy, ở trên đường khiêu khích hắn xuống ngựa, hai người từ đó kết thù không độ trời chung.
Tên Mạnh Lễ này là con nhà nghèo cũng được con nhà giàu cũng tốt, nhưng hết lần này đến lần khác thân phận của hắn lại là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng hậu, cháu trai của một trong tam công lớn mạnh nhất trong triều, trên đầu cũng có danh hào quốc cữu, Phong Bảo Lam không thực sự không thể làm gì được hắn. Thế là hai quốc cữu gia này ở Thuyên Châu đấu đá đến cực kỳ vui vẻ, vô cùng náo nhiệt. Sòng bạc sau chợ búa xa gần đều có cá cược liên quan đến hai người bọn họ.
Ngày hôm đó đánh cược lại diễn ra. Không biết vì nguyên nhân gì, lại muốn lấy trận đá cầu mây để phân thắng bại.
Phong Bảo Lam hiếm có khi dậy sớm được như này đang mặc một bộ đồ mới thẳng tắp tinh tươm, tay hắn cầm quả bóng da mới chế, tinh thần phấn chấn đi vào đấu trường. Hắc thấy cách đó không xa có một thân ảnh gầy yếu dường như đang cúi đầu đấm lưng, nhếch môi nhanh chân bước về phía trước, nhắm ngay cái lưng yếu ớt kia bỗng nhiên vỗ một cái, "Ê! Tiểu Lý Tử!"
Mặc dù Phong Bảo Lam vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng ở trong nhà cũng được ăn ngon uống tốt bổ sung dưỡng chất, vóc người cao lớn, vô cùng khỏe mạnh. Tiểu Lý Tử bị một chưởng này của hắn đánh suýt chút nữa nằm rạp trên mặt đất, Tiểu Lý Tử lảo đảo hai bước, mới miễn cưỡng tránh được một màn tiếp xúc thân mật với mặt đất. Tiểu Lý Tử quay đầu lại, lấy một cái gương nhỏ từ trong nguc áo ra, nhe răng trợn mặt phàn nàn, "Bảo gia, cây trâm trên đầu hôm qua mới mua ta làm từ ngọc Linh Lung đó, đừng đánh lệnh của ta chứ." Cái thằng nhóc thô lỗ này, không thấy nàng là một người lớn tuổi sắp già rồi sao!
Tiểu Lý Tử mặt trắng không râu, thân thể gầy yếu này chính là Thẩm Ninh nữ giả nam.
"Suốt ngày chỉ biết soi gương, ngươi so với đàn bà còn giống đàn bà hơn!" Phong Bảo Làm lườm hắn một cái.
"Ai da, Bảo gia, ngài nhìn xem bình thường ta anh tuấn tiêu sái như thế, lại phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, không tỉ mỉ sửa soạn một lượt sao xứng đáng với các vị tiểu thư hôm nay đến xem trận bóng?" Thẩm Ninh chăm chú soi cái gương nhỏ mờ mờ, cố ý ra vẻ tự luyến. Nàng đóng vai nam tử không chuyên nghiệp, sợ để lộ ra sơ hở nên dứt khoát đóng vai nam tử ẻo lả mê hoặc ánh mắt ánh người khác.
Phong Bảo Lam hừ mạnh một cái, đoạt lấy gương nhỏ của nàng, cánh tay thô lỗ quắp cổ nhỏ của nàng, "Nếu bây giờ ngươi lập được công, ngươi coi trọng tiểu thư nhà nào gia đều tự mình làm mai cho ngươi, nếu là cô nương đã đính hôn gia cũng sẽ giúp nương đoạt về!"
Thẩm Ninh giả bộ như thở không được, "Bảo gia, nhẹ chút, nhẹ chút, cổ, cổ!"
Phong Bảo Lam khinh bỉ nhìn cơ thể nhỏ bé của Tiểu Lý Tử, nếu không phải hắn thấy đôi chân nhỏ nhắn này linh hoạt, hắn cũng sẽ không chuyên người này. "Một lát kiềm chế chút cho gia, đừng để cuối cùng bị người ta đụng bay đi luôn! Nếu ngươi làm mất mặt mũi của gia, gia sẽ lột quần ngươi rồi ném ngươi đến tiểu quan quán*!" Hắn đẩy Tiểu Lý Tử ra đe dọa.
*小倌馆 - Tiểu quan quán: Giống kỹ viện nhưng người bán hoa là nam tử, nam - nam là chân ái:)
Thẩm Ninh giả bộ ho khan, không trả lời hắn.
Phong Bảo Lam nhíu mày nhìn nàng chằm chằm một lúc, "Mắt của ngươi sao lại vừa đỏ vừa sưng thế, đêm hôm qua có phải lại theo đám người nào đi uống rượu rồi không? Không phải gia đã bảo ngươi phải nghỉ ngơi dưỡng sức à!"
"Không, ta là... Căng thẳng, căng thẳng." Thẩm Ninh cười gượng xoa xoa đôi mắt.
"Nhìn chút tiền đồ của ngươi này!" Phong Bảo Lam hừ lạnh một tiếng mắng.
Mẹ nó! Bị một tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi mắng không có tiền đồ, nàng thật sự hết thuốc chữa rồi. Thẩm Ninh ý chí mạnh mẽ khinh bỉ bản thân.
Có trời mới biết đôi mắt cá chết này của nàng là khóc sưng thành ra thế này.
Từ khi phóng hỏa giả chết ở Thẩm phủ đến nay đã hơn một năm rồi. Một năm này nàng trôi qua vô cùng khó khăn. Ngay từ đầu nàng cho rằng bản thân có thể xua đuổi suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, chẳng qua là yêu một người không yêu mình, mà người trùng hợp này lại là Hoàng đế có vô vàn phi tử thôi. Nàng cho rằng bản thân mình sau khi trải qua trò chơi tình yêu này, những vết thương do hắn gây nên sẽ phai nhạt dần, nhưng nàng không hề hay biết bản thân từ khi nào đã lún sâu đến như vậy, sâu đến mức... Bây giờ chỉ cần nghĩ đến hắn, nước mắt nàng sẽ tự động lặng lẽ tuôn rơi.
Nàng chưa từng nghĩ rằng tình yêu là bị tình cảm thuần hóa, tình yêu chẳng qua chỉ là hormone hấp dẫn lẫn nhau... Nhưng mà khoa học lại không giải thích được tại sao trái tim nàng đau đớn giống như bị xé thành hai!
Có khi trong đêm nàng nhớ đến hắn, sẽ mỉm cười ôm giấc mộng ngọt ngào đi ngủ. Có khi nhớ đến những lúc cùng hắn triền miên, cơ thể sẽ không nóng trống trống khó chịu. Mà điều nàng thường nhớ về hắn nhất là hắn vô tình, nhớ tới hiện thực là hắn không yêu nàng, nước mắt sẽ chầm chậm chảy xuống cả đêm, nàng không ngủ được cứ vậy mà đợi bình minh đến.
Hơn bốn trăm ngày đêm nàng đều chịu sự giày vò như vậy, nàng đã nếm hết sự đau khổ trong tình yêu, lại không hiểu trước đây bản thân vì cái gì mà lại yêu hắn như vậy.
Loại tình cảm này... Khiến cho con người ta đau khổ không chịu nổi nhưng lại khiến người ta không hối hận về những điều chết tiệt đó.
Nhất định là do thời gian và không gian chưa đủ xa. Nàng nhất định phải trở về, nhất định phải trốn đi thật xa thật xa.
Một năm trước với khinh công vỡ lòng của mình, nàng liều mạng bò ra khỏi bức tường sau hoa viên ra được bên ngoài, may mắn là trên người có ngân phiếu và vàng bạc trang sức khi đi Linh Ẩn tự nành đã lên kế hoạch cất giấu, dựa vào số gia sản này nàng đến Thuyên Châu mai danh ẩn tích. Nàng suy sụp tinh thần một thời gian rất lâu, mãi sau đó mới lấy lại được tinh thần đi nhà mẹ đẻ của Trang Phi là Phong gia để tìm con đường dẫn đến ngọc bội thần thú kia.
Phong Bảo Lam quan hệ rộng rãi, bạn bè xấu lại rất nhiều. Nàng tạo cho bản thân một thân phận giả. Nàng đóng vai thư sinh đi đến thư viện nổi tiếng của Thượng thư về hưu treo biển lên ở Thuyên Châu, hơn nữa nàng còn ghi danh tên mình giống tên của một tên học sinh, tên hắn là Lý Hậu Sinh. Nàng mất rất nhiều công sức mới dò la được bối cảnh của tên học sinh đó, nói toàn bộ của hắn thành của mình. Đối với Phong Bảo Lam hình tượng học sinh này chỉ là những người ngoại trừ biết đọc sách lại không có chí tiến thủ, con nhà giàu chỉ biết trốn học tiêu xài linh tinh.
Nàng tìm mấy lần cơ hội, cuối cùng qua một cuộc thi nàng cũng lôi kéo được sự chú ý của Phong Bảo Lam bằng tài ném thẻ vào bình rượu của mình, nàng ném mười thẻ trúng chín thẻ vào bình, từ đó nàng trở thành một thành viên trong đám bạn xấu của hắn. Sau đó suốt ngày theo đám người bọn hắn đi đánh nhau gây sự, đi thanh lâu vào sòng bạc, vậy mà nàng lại vô cùng thành thạo, cũng không biết là nàng nhân cơ hội ph4t tiết hay là bản chất của nàng là một nữ lưu manh...
Tóm lại hiện đại nàng đã lấy được một chút tín nhiệm của Phong Bảo Lam, nàng đang chờ thời cơ hỏi hắn chuyện liên quan đến con chim thú kia.
"Tránh ra." Ngay lúc Thẩm Ninh đang khởi động gân cốt thì bị người sau lưng đẩy một cái.
Nàng biết là đám người Mạnh Lễ đến, nàng quay người mắng, "Tên nào dám đẩy lão tử!" Hình tượng nữ tử thất bại của nàng hình như càng ngày càng lớn rồi...
"Ông nội của ngươi đấy!" Tên tùy tùng bên cạnh Mạnh Lễ đáp lại, tên này cùng chung một quân doanh với Mạnh Lễ đến đây, chắc cũng là nhi tử của một quan viên nào đó.
Phong Bảo Lam đang luyện tập chuyền bóng với đồng đội ở phía trước, thấy Tiểu Lý Tử và đám người Mạnh hình như sắp xảy ra tranh chấp, không chút nghĩ ngợi ném quả bóng da trong tay về phía Mạnh Lễ.
Mạnh Lễ mặt không đổi nghiêng người tránh quả bóng đang lao tới, nhíu mày nói, "Được rồi, đừng ở đây nhao nhao nữa, kết quả trên sân mới nói lên tất cả." Sau đó hắn không nhìn Thẩm Ninh, cũng không nhìn Phong Bảo Lam, dẫn người đi về phía địa bàn của mình.
Thẩm Ninh nhìn bóng lưng của đám người tuổi trẻ, nghĩ thầm đứa nhỏ Mạnh Lễ này đúng là người ngay thẳng chính nghĩa, là một người đồng chí tốt, chỉ là làm việc còn có chút nóng nảy, ở trên địa bàn của Phong gia mà lại đối nghịch với Phong Bảo Lam... Nhưng mà như vậy mới là thanh xuân chứ... Nữ tử hai mươi bảy tuổi biểu lộ hâm mộ với một cỏ non mười tám tuổi.
"Xảy ra chuyện gì?" Phong Bảo Lam đi đến hỏi.
Thẩm Ninh qua loa tường thuật là chuyện vừa rồi.
"Một lát nữa gia sẽ báo thù cho ngươi." Ánh mắt Phong Bảo Lam lóe lên tia hung ác.
Thẩm Ninh nhìn hắn một chút, thần sai quỷ khiến thế nào mở miệng hỏi hắn: "Bảo gia, Mạnh Lễ này chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử, người lớn vậy rồi chấp nhặt với hắn làm gì?"
"Hừ." Phong Bảo Lam nhìn về phía Mạnh Lễ đứng đó không xa, cười lạnh, "Gia không ưu nhất là loại người tự xưng mình là người chính phái thanh cao, nếu không phải hắn là đệ đệ của Hoàng hậu, gia đã sớm cho hắn nếm thử chút mùi bẩn thỉu là thế nào rồi!"
... Bạn học Mạnh Lễ à phòng cháy phòng trộm phòng tiểu nhân!
Trận bóng kết thúc, kết quả là đội Đại Hoạch của Phong Bảo Lam toàn thắng. Là đội trưởng Phong Bảo Lam cuồng vọng chạy một vòng quanh sân bóng, cười lớn đón nhận cơn mưa khăn thơm của các vị tiểu thư đến xem thi đấu. Vốn dĩ các vị tiểu thư rất ít khi được lộ mặt trong các dịp kiểu này, nhưng trận bóng này hai bên thi đấu đều là công tử có chút danh tiếng ở Thuyên Châu, các vị tiểu thư cũng có chút ý tứ ra mắt.
Thẩm Ninh không ngờ Phong Bảo Lam tiếng xấu đồn xa vậy mà vẫn có tiểu thư yêu thích hắn, chẳng lẽ đạo lý nam tử không xấu nữ tử không yêu có từ thuở chí kim?
Tất nhiên là có người vui vẻ thì cũng sẽ có người buồn rầu, các tiểu thư thích Mạnh Lễ thấy người trong lòng của mình bị vũ nhục như vậy, tức giận đến muốn ném vỏ trái cây lên đầu Phong Bảo Lam.
Người ái mộ còn như vậy, người trong cuộc càng không cần nhắc đến. Đám người Mạnh Lễ ai cũng sắc mặt khó coi giống như thời tiết tháng mười hai trời âm độ lạnh vô cùng.
Sắc mặt này một phần là do thua cuộc, còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn là bọn họ đều trúng độc! Mạnh Lễ không biết Phong Bảo Lam sai người hạ độc lúc nào, tóm lại cả đám cầu thủ của bọn họ từ khi trận bóng vừa bắt đầu cả người không kiềm chế được mềm nhũn, không có chút sức lực, chưa cần nói đến chuyện đá bóng, mới chỉ việc chạy trên sân bọn họ đã phải dùng mười hai phần sức lực mới có thể chạy được.
Phong Bảo Lam vênh váo đắc ý đi đến trước mặt bọn họ, "Sao nào, phụ hay không phục?"
Mạnh Lễ miễn cưỡng đứng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phong Bảo Lam, ngươi thật hèn hạ! Loại thủ đoạn hạ lưu này ngươi cũng sử dụng được!"
"Ha ha ha, gia chỉ biết kẻ thắng làm vua." Phong Bảo Lam cười to ba tiếng, khinh miệt liếc đám người Mạnh Lễ, "Thắng bại đã định, nhân lúc cả đám người các ngươi đều ở đây, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu ba cái cho gia đi!"
"Ngươi dùng thủ đoạn vô sỉ, chúng ta không phục!" Trong đám người Mạnh gia có người kêu lên.
"A," Phong Bảo Lam quái gở kéo dài giọng, "Chẳng lẽ Mạnh công tử danh tiếng lẫy lừng bây giờ lại định lật lọng hay sao? Được rồi, gia là người rộng lượng, các ngươi không quỳ thì không quỳ, chúng ta đi!"
"Chậm đã." Mạnh Lễ nắm chặt tay, hắn chưa từng chịu đựng loại sỉ nhục đáng giận này, hắn bị tên Phong Bảo Lam hèn hạ này chọc tức đến cả gan đều muốn nổ tung, nhưng hắn cũng biết nếu bản thân không tuân thủ hứa hẹn, bị tên này truyền ra ngoài, trong chốc lát thanh danh của hắn và Mạnh gia đều bị hủy hoại. "Ta có hơi khó chịu." Từng câu từng chữ hắn phải cố gắng mới bật ra được.
Thẩm Ninh nhìn gân xanh trên trán Mạnh Lễ, không khỏi thương tiếc lắc đầu. Một cây cỏ non bị tàn phá... Bất quá nàng theo chủ nghĩa thực chiến, cũng không có quá nhiều đồng tình với hắn. Mặc dù hành vi của Phong Bảo Lam cũng không quanh minh, nhưng tục ngữ có câu, hại người có thể có thể không, nhưng lòng phòng bị người thì không thể không có. Mạnh Lễ biết rõ Phong Bảo Lam là một tên ác bá, còn cho hắn là sẽ quang minh chính đại tranh tài với mình, không phải đã phạm phải nguyên tắc đầu tiên tính sai nước rồi sao?
"Tiểu Lý Tử, lại đây, nhìn xem những người của Mạnh công tử liễm chân gia như thế nào!" Phong Bảo Lam còn ngại chưa đủ vui, một tay kéo Thẩm Ninh đến trước mặt mình, để nàng có thể cùng hắn nhìn Mạnh gia quỳ xuống.
"Phong Bảo Lam ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Tên này lại muốn bọn hắn quỳ xuống trước một tên ẻo lả không biết từ ngóc ngách nào chui ra, một người trong đám Mạnh gia suýt nữa là xông lên muốn đánh hắn.
"Ôi, Bảo gia, người tha cho ta đi." Mấy tên nhóc hổ báo này, Phong Bảo Lam không sợ bọn họ trả thù nàng à! Thẩm Ninh âm thầm kêu khổ, thấy bọn họ trợn mắt nhìn, định giả bộ sợ hãi trốn sau lưng Phong Bảo Lam.
Phong Bảo Lam làm gì suy nghĩ nhiều như vậy, hắn có ý muốn dẫm vào điểm chết của Mạnh Lễ, sống chết lôi kéo không cho nàng đi, còn không nhịn được cười nói: "Rốt cuộc là các ngươi có quỳ hay không đây, gia bày tiệc ăn mừng ở Phiêu Hương viện, đám xướng phụ thân thể nhỏ nhắn tr4n truồng còn đang chờ gia đấy!"
Đám người Phong gia thô tuc cười cợt.
Không thể nghi ngờ đây chính là sự nhục nhã lớn nhất mà Mạnh Lễ từng chịu đựng, tự tôn cao ngạo của hắn bị một tên công tử bột áo lụa ác bá giẫm đạp dưới chân, còn nhất định phải quỳ xuống trước cả một điêu dân nữa. Nếu không phải hắn đã dùng hết sức lực vào việc kiềm chế, hắn nhất định sẽ một kiếm chém cả hai người bọn để rửa mối hận trong lòng! Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể c4n chặt răng, cả người căng cứng quỳ xuống, nhanh chóng dập đầu ba cái, sau đó lập tức đứng dậy, trừng mắt nói với Phong Bảo Lam: "Phong Bảo Lam, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác ta sẽ trả lại gấp bội!" Dứt lời ánh mặt khắc nghiệt liếc về phía Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh run lên một cái, bản thân khi không lại kết thêm thù địch. Nàng thầm kêu nàng vô tội mà, thực ra nàng cố gắng đối xử với bọn hắn tốt nhất rồi có được hay không, thấy bọn hắn không có chút sức lực nàng không hề đụng vào bọn hắn... Hình như có chỗ nào không đúng...
Đam người đi theo Mạnh gia cũng hậm hực dập đầu, kìm nén một bụng tức giận đi theo Mạnh Lễ rời đi.
Phong Bảo Lam còn đổ thêm dầu vào lửa, ở sau lưng bọn họ lớn tiếng nói: "Gia nghe tang gia có chó sủa!"
Hiển nhiên tên này không hiểu được câu tha người được chỗ nào thì nên tha chỗ đó.
Bầu trời trăng sáng ít sao, Phiêu Hương viên bình yên như bao ngày ánh nến lập lờ, ca hát xen lẫn ngữ điệu thô lỗ cùng giọng nói mềm mại hòa lẫn thành một đống ngôn ngữ lộn xộn. Phong Bảo Lam đã bỏ rất nhiều bạc lớn bạc nhỏ vào bữa tiệc rượu này, khách nhân được chiêu đãi ngồi trên chiếu, riêng phần hắn thì trong nguc có hai mỹ nhân, uống rượu làm thú vui, vô cùng náo nhiệt. Duy chỉ có một mình Thẩm Ninh giả nam tử bên cạnh không có xướng kỹ bồi rượu, nàng cầm ly rượu híp mắt nhìn Lan Xảo Xảo dẫn đầu đang bay múa. Khi thấy Lan Xảo Xảo vừa nhẹ nhàng kết thúc bài múa, Thẩm Ninh lập tức vỗ tay, luôn miệng khen hay.
Phong Bảo Lam ngồi ở vị trí chính giữa say đến choáng váng, cầm trái cây trên bàn ném về phía nàng, "Lau nước miếng của ngươi đi!"
Thẩm Ninh né được, cười hỏi: "Bảo gia, bây giờ ngài còn bao Lan cô nương múa mấy màn nữa vậy?"
Lan Xảo Xảo sắc mặt không đổi đi đến trước mặt Phong Bảo Lam, bị hắn đột nhiên kéo vào trong nguc ôm ấp, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Phong Bảo Lam liếc Thẩm Ninh một chút, ý tứ không cần nói cũng biết: "Hôm nay gia cho ngươi hai người tươi mới, ngươi lại ngại ba ngại bốn, lúc thì mùi hương quá nồng, lúc thì tay không sạch sẽ, như thế nào, bây giờ còn muốn tranh nữ tử với gia à?"
"Đây không phải... Lan cô nương đẹp quá...Cái này gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử tất nhiên sẽ muốn..."
"Được rồi, được rồi, gia đau đầu." Phong Bảo Lam không thích nghe mấy lời văn vẻ nho nhã này nhất, không kiên nhẫn cắt ngang lời nàng.
Thẩm Ninh cũng không tức giận, một tay cầm ly một tay cầm bình rượu đi đến trước mặt Phong Bảo Lam, "Bảo gia, ta mời ngài một ly, chúc mừng ngài hôm nay đại thắng, gi3t ch3t uy phong của tiểu tử kia!"
"Ha ha ha, được!" Phong Bảo Lam lập tức hớn hở, cầm lấy bình rượu rót đầy một ly một hơi uống cạn sạch.
"Tửu lượng tốt!" Thẩm Ninh lớn giọng khen một câu, sau đó cất giọng nói: "Bảo gia bây giờ đang vui các ngươi còn không mau đến mời Bảo gia rượu!"
Đám người nghe thấy vậy lập tức xúm lại, trái một ly phải một ly kính Phong Bảo Lam, Phong Bảo Lam ai mời cũng không từ chối, một ly tiếp một ly rượu ngon vào bụng.
Lan Xảo Xảo núp trong nguc của hắn, trên mặt bị mấy giọt rượu đổ xuống, nhíu mày, không dấu vết khẽ tránh ôm ấp của hắn, muốn lấy khăn lụa ra lau mặt.
Một cái khăn tay mộc mạc xuất hiện trước mặt nàng, Lan Xảo Xảo ngẩng đầu, là tên bất nam bất nữ Lý Hậu Sinh. Lan Xảo Xảo thấy hắn híp mắt cười nhìn mình, trong lòng dấy lên cảm giác chán ghét, nàng duỗi tay ra đánh vào tay hắn, "Ta không muốn đồ của của ngươi, đồ quỷ sứ."
Lan Xảo Xảo này là hồng bài của Phiêu Hương viện, tư sắc hơn người lại đa tài đa nghệ, tuy là kỹ nữ nhưng lại ăn nói của ý tứ, lạnh lùng như băng, nhiều vị công tử con ông cháu cha hết lần này đến lần khác mang một khoản tiền lớn đến đặt trước chỉ vì muốn mời nàng ngồi nói chuyện một lúc. Phong Bảo Lam này là một tên đại phong lưu, người khác thích hắn cũng thích, hắn càng thích cướp thứ người khác ưu thích rồi nhìn vẻ mặt hâm mộ cùng đố kỵ của bọn họ.
Lại nói Lan Xảo Xảo này được nam tử thổi phồng lên lại dám đánh khách của kim chủ, may mà Thẩm Ninh là nữ giả nam nên lòng tự trọng cũng không bị tổn thương, ngược lại còn nắm lấy tay của nàng, vu0t ve trong lòng bàn tay của mình, lướt qua từng khớp ngón tay, chợt mười ngón tay không nặng không nhẹ đan vào nhau rồi lướt qua.
Vậy mà mặt của Lan Xảo Xảo bỗng nhiên đỏ bừng. Nàng không ngừng rút tay về, vô thức trừng mắt nhìn Thẩm Ninh một chút.
Thẩm Ninh cong môi cười. Đây là kỹ xảo nàng học được từ Đông Duật Hoành, mặc dù hắn không phải cười để lấy lòng nữ tử, nhưng nghiêm túc mà nói hắn chỉ đơn giản dùng tay cũng có thể khiến cả người nàng mềm nhũn. Nàng chỉ học được một chút da lông, nhưng xem ra hiệu quả không tệ.
Phong Bảo Lam ôm Lan Xảo Xảo trở lại, xoa một bên mềm mại của nàng, lớn giọng hỏi: "Thế nào, nàng coi trọng tiểu huynh đệ này của ta à, vậy đêm nay hầu hạ hắn đi!"
Lan Xảo Xảo giận dỗi đứng lên, "Nếu Bảo gia đã có ý lãng phí Xảo Xảo, vậy thì lượng thứ Xảo Xảo không thể phụng bồi!"
Phong Bảo Lam sững người, sau đó cười ha ha, hơi thô lỗ kéo nàng lại, "Được rồi được rồi, tiểu tâm can của gia, gia đùa nàng thôi, gia nào có nỡ bỏ tiểu yêu tinh này."
Lan Xảo Xảo ở trong nguc hắn còn giãy dụa mấy cái.
"Ai ai, đều là tại tiểu đệ không tốt, thấy sắc đẹp liền mờ cả mắt, Bảo gia, tiểu đệ nhận tội với ngài." Thẩm Ninh cười giải hòa, rót đầy ly rượu của mình uống cạn rồi nói.
Phong Bảo Lam nhìn về phía Thẩm Ninh, nói: "Nhìn không ra tiểu tử ngươi cũng có mấy trò thủ đoạn trêu đùa nữ tử đấy, nhưng mà tật xấu của ngươi vẫn nhiều hơn một chút."
Thẩm Ninh vò đầu cười ngây ngô, trong lòng khẽ thở ra một hơi.
Lại qua một đợt mời rượu, mọi người trong bữa tiệc đều có mấy phần men say, Phong Bảo Lam bị rót đến thảm nhất, gục trên mặt bàn mắt không mở nổi ra, Lan Xảo Xảo cũng bị hắn rót đến say mèn phải để cho nha hoàn đỡ ra ngoài nôn. Thẩm Ninh rót đầy rượu cho Phong Bảo Lam, nhẹ nhàng nói: "Bảo gia, ta thấy ngọc bội bên hông ngài thật có thần khí!"
Phong Bảo Lam nghiêng đầu, nghĩ một lát mới gỡ ngọc bội xuống, cầm lên nhìn nàng, "Ngươi nói cái này?"
Thẩm Ninh nhìn ngọc bội điêu khắc biểu tượng gia tộc của hắn, khẽ gật đầu, "Đây là biểu tượng của Phong gia ạ, đúng là thần khí mà!"
"Tất nhiên rồi!" Phong Bảo Lam đột nhiên như không có chút sức lực, trượt tay đập mạnh xuống mặt bàn, ngọc bội va chạm phát ra âm thanh vang dội thanh thúy.
"A, cẩn thận ngọc!" Thẩm Ninh nhìn thoáng qua.
"Đây là là Phúc Họa thú của nhà ta!" Phong Bảo Lam bĩu môi lầm bẩm tự nói.
"Phúc Họa thú..." Thẩm Ninh nhìn chằm chằm ngọc bội thú lạnh ngắt kia, bàn tay cầm bình rượu xiết chặt, "Ta thấy thần thú này rất uy vũ, nếu là điêu khắc trên hắc ngọc, chắc chắn sẽ càng hùng tráng hơn uy nghiêm hơn,"
"Hắc ngọc..." Phong Bảo Lam ngẩng đầu lên, híp mắt nghiêng đầu nhìn Thẩm Ninh một lúc, mới vẫy tay nói, "Không có hắc ngọc!"
"Không có hắc ngọc?" Thẩm Ninh sửng sốt, "Đây là ý gì?"
Phong Bảo Lam cũng không để ý đến nàng, cầm ly rượu lên nói: "Uống rượu!"
Lòng Thẩm Ninh rối loạn, theo lời hắn uống một ly rượu, nhìn một vòng thấy Lan Xảo Xảo lại đến đây, nàng quay đầu hỏi lại lần nữa, "Bảo gia, vừa rồi ngài mới nói không có hắc ngọc là có ý gì?"
Phong Bảo Lam mơ mơ màng màng nhìn Lan Xảo Xảo đang đến, đáp: "Phong gia kỵ, kỵ màu đen, đen! Mỹ nhân, mau đến đây, lại đến hầu gia uống rượu!"
Thẩm Ninh nín thở, không dám tin lập lại lời của hắn, "Phong gia kỵ màu đen, cho nên, không có hắn ngọc thần thú?"
"Thông minh!" Phong Bảo Lam như phát điên, bỗng nhiên vỗ mạnh lên mặt bàn, nhìn nàng cười ha hả.
Khóe môi Thẩm Ninh cong lên, muốn cười mà cười không nổi. Một tia hy vọng cuối cùng của nàng... Cứ như vậy mà tan biến?
Phong gia không có khối ngọc nàng cần tìm, thiên hạ rộng lớn, nàng biết đi đâu tìm khối ngọc thú chết tiệt kia đây! Nàng còn có thể tìm được khối ngọc không? Khối ngọc kia liệu có thật sự tồn tại ở thời đại này không? Tìm được nó thật sự nàng có thể trở về sao?
Trong nháy mắt Thẩm Ninh bị tuyệt vọng đánh bại, nàng cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, nàng vô lực nằm xoài người lên bàn, ngây người cười hai tiếng.
- -----oOo------