Lúc Thẩm Ninh trở lại Lý phủ, một gia đinh tiến lên đón nàng nói: "Phu nhân, người trở lại rồi, lão phu nhân đang tìm người khắp nơi đó."
"Ta lập tức qua liền." Thẩm Ninh gật đầu, hỏi hắn: "Chiến sự hôm qua có tin tức gì không?"
"Có có! Là tin vô cùng tốt!" Gia đinh không nén được vui sướng khoa chân múa tay, nói với Thẩm Ninh những chuyện trên phố đang truyền tai nhau, "Lục vương gia thống lĩnh đại quân, đánh cho Khắc Mông tè cả ra quân, đánh sập thành Ca chỉ trong vòng một nén hương, giết sạch người trong thành."
Thẩm Ninh nhíu mày, "Giết sạch tất cả mọi người trong thành?" Hắn chỉ giết binh lính của Khắc Mông hay là...
"Đúng vậy."
"Như vậy là ý gì?"
"Chính là... chính là, nói thế nào nhỉ..." Gia đinh cố gắng nhớ lại cái từ máu me kia, "Diệt thành, đúng rồi, là diệt thành!"
Diệt thành? là giết sạch toàn bộ người dân trong thành? Thẩm Ninh kinh hãi, "Là lệnh của ai?"
"Tất nhiên là lệnh của Lục vương gia." Gia đinh nói với vẻ mặt sùng bái, "May mà Lục vương gia đến đây, sau này sẽ không có người dám đến bắt nạt chúng ta nữa."
"Phụ nữ và trẻ em, cũng giết?"
"Giết, đều giết hết rồi. Nữ tử Khắc Mông cũng biết cưỡi ngựa bắn cung, những đứa trẻ đó cũng tựa như những con sói nhỏ, giết sạch mới tốt." Gia đinh chỉ sợ nhổ cỏ không diệt tận gốc, ngày sau sẽ ngóc đầu quay trở lại.
Nam nhân mới vừa ngồi xổm trên đất bắt dế, không ngờ hôm qua là người vô tình hạ lệnh giết cả một thành, ngay cả người già, trẻ em cũng không tha... Lục vương gia Đông Tinh Thần... trong chốc lát Thẩm Ninh không thiếp nhận được chuyện này, nuốt nước bọt cười cười ra hiệu đã biết.
Lý lão phu nhân uống hết chén canh, định gọi nha hoàn dìu bà về nghỉ, bỗng dưng nhớ ra một chuyện, "Ninh Nhi, vương gia ban thưởng cho con ấm ngọc Dương Chi, con đã đi tạ ơn người chưa?"
Thẩm Ninh sửng sốt, "Dạ, con chưa đi." Mấy ngày nay từng chuyện từng chuyện xảy ra, nàng quên mất chuyện ban thưởng này. Sớm biết vừa rồi thuận tiện cảm ơn là được rồi, bây giờ nàng thực sự không dám gặp cái tên Lục vương gia kia, nàng chỉ mong rằng cả đời này không gặp lại hắn.
"Mặc dù bây giờ chiến tranh loạn lạc, nhưng lễ nghi không thể không chú ý đến, nếu như sau này Lục vương gia nhớ đến chuyện này, chúng ta sẽ bị coi là đại bất kính."
"Con biết rồi, nương, buổi chiều con đi liền."
"Ai, vết thương của con còn chưa lành, có thể lùi lại hai ngày, không cần gấp."
Thẩm Ninh thở dài, tên đó đã nhìn thấy nàng đi khắp phố phường, còn cùng hắn đi bắt mấy con dế, giờ lấy cớ gì thoái thác không đi?
Thẩm Ninh quay về phòng nằm một lúc, sau khi ăn cơm trưa xong nàng làm theo lời Hàn Chấn dạy nghiên cứu chương cuối của Hàn gia tâm pháp, nàng ngồi khoanh chân trên giường thử mấy lần. Có lẽ là do nàng không có một chút nội công nào nên hiệu quả luyện được rất ít, nhưng nàng thực sự có thể cảm nhận được một dòng khí thanh khiết rất nhỏ chảy trong người.
Võ thuật cổ đại thật sự vô cùng uyên thâm. Thẩm Ninh lặng lẽ nghĩ một cái danh xưng, không chừng sau này nàng lại có thể trở thành cao thủ võ lâm. Nàng lạc quan nghĩ.
Lúc này Tiểu Hoa tiến lên, "Phu nhân, bên ngoài có một nam tử cầu kiến phu nhân."
"Là ai?"
"Người nọ đội mũ vành rộng, gia đinh nói nhìn không rõ mặt mũi."
"Nói hắn chờ một lát, ta lập tức ra đó."
Thẩm Ninh từ trong nội viện đi ra, vém rèm đi vào phòng đón khách, vừa vào nàng thấy một nam tử mặc áo gấm đội mũ vành rộng màu đen, trong lòng người này dường như có chuyện không yên cứ đi qua đi lại trong phòng khách.
"Vị gia này hữu lễ." Thẩm Ninh tò mò đi đến trước mặt hắn, nâng váy thi lễ.
Nam tử nghe thấy tiếng động, ánh mắt của hắn xuyên qua lớp mũ vành nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề khách sáo nói: "Lý phu nhân, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi, ngươi hãy cho hạ nhân lui xuống hết đi."
Vừa mới mở miệng là cái giọng điệu ra lệnh ngang ngược đó, Thẩm Ninh khẽ nhướng một bên lông mày, bảo người hầu và gia đinh rời đi.
Nam tử cởi mũ vành xuống, chính là Lục vương gia Đông Tinh Thần.
Thẩm Ninh bên ngoài cười nhưng trong lại không cười, khẽ nhún người chào hắn lần nữa, "Hóa ra là vương gia đại xá hạ cố ghé thăm, không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội." Tên này làm cái gì ở đây, sáng nay mới lừa của nàng sáu văn tiền, bây giờ đến nhà nàng giả bộ thần bí? Hắn rảnh đến vậy hả?
Hai tay Đông Tinh Thần chắp sau lưng nhìn rất uy nghiêm, Thẩm Ninh mời hắn ngồi, hắn khẽ ho một tiếng, bản vương còn rất nhiều công việc chồng chất đang chờ xử lý nên không nhiều lời với ngươi làm gì, ta có chuyện vô cùng quan trọng giao cho ngươi đi làm."
"Xin hỏi vương gia là chuyện gì?"
Đông Tinh Thần lại khẽ ho một tiếng, hắn hắng giọng, nói: "Dế hôm qua của bản vương chết oan uổng, mà bây giờ chiến sự quan trọng, ta không chăm lo được đám quỷ nhỏ này." Ẩn ý dụ dỗ.
"..." Thẩm Ninh không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ khác thường.
Đông Tinh Thần thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ, thẹn quá hóa giận, "Sao nào?"
Sáng hôm nay nàng gặp quỷ! Thẩm Ninh chỉ cảm thấy vô lý, một lúc sau nàng mới từ từ hỏi: "Xin hỏi vương gia, đồ ăn sáng hôm nay... Ngài ăn thấy có ngon không?"
Đông Tinh Thần cau mày, trong lòng suy nghĩ không biết phụ nhân này hỏi thế là có ý gì, hắn nhờ nàng giúp bắt hai con dế, nàng lại hỏi hắn đồ ăn sáng ăn có ngon không, "Ở cái nơi rừng núi hoang sơ này còn quan tâm đến chuyện ăn uống cái gì, ăn vào chỉ tổ đau bụng thôi."
Nụ cười giả lả trên môi Thẩm Ninh cứng đờ, khóe miệng nàng khẽ giật giật vài cái.
Sinh đôi? Không có khả năng, ở Cảnh Triều sinh đôi là điềm lành, hoàng thất có một đôi long bào thai, thì đã sớm thông báo khắp thiên hạ rồi chứ.
Người hai nhân cách, có khả năng.
Hoặc là, thuật dịch dung trong truyền thuyết.
Dù thế nào Thẩm Ninh cũng bằng lòng tin tưởng người trước mặt nàng là bị bệnh tâm thần, chứ không hề muốn tin rằng Đông Tinh Thần hiện tại và Đông Tinh Thần sáng nay là hai người hoàn toàn khác.
Chuyện này thật đáng sợ! Là ai đã bắt tiểu vương gia quyền cao chức trọng ngây thơ thuần khiết này núp trong bóng tối, còn hắn thì mang khuôn mặt giống vương gia đi khắp nơi giả danh lừa bịp, điều khiển thiên quân vạn mã, hạ lệnh giết sạch cả một thành, tên vương gia giả đó còn làm gì nữa? Càng nghĩ nàng càng thấy sợ hãi, nếu như không phải là Lục vương gia làm... Thì người có quyền lực lớn như vậy là ai...
Một suy nghĩ chợt léo lên trong đầu nàng, Thẩm Ninh hoảng hốt.
"Lý phu nhân?" Sao đột nhiên im bặt rồi? Đông Tinh Thần cảm thấy nàng ngày càng kỳ lạ.
"Hả? À, à." Thẩm Ninh hoàn hồn, vội nói: "Vương gia yên tâm, ta sẽ giúp vương gia bắt thêm mấy con dế nữa." Nàng ngừng một lát, vẫn chưa từ bỏ ý định ban đầu, "Vậy thì dế ba đuôi, ngài có muốn bắt dế ba đuôi không?"
Hai mắt Đông Tinh Thần sáng rực, "Muốn, tất nhiên là muốn rồi! Không có ba đuôi sao có thể lưu lại giống nòi được!"
Tên này thật sự không phải người buổi sáng đi cùng nàng... Thẩm Ninh tuyệt vọng.
"Bản vương còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lại lâu được, ngươi không được nói với người khác là hôm nay ngươi gặp bản vương, đợi đến khi nào rảnh bản vương sẽ tự tới tìm ngươi... Ngươi chỉ cần làm tốt việc bản vương giao cho ngươi là được, khi nào gặp lại sẽ có thưởng cho ngươi!" Đông Tinh Thần dặn dò xong lại đội mũ vành rộng lên nhìn một vòng xung quanh, không đợi Thẩm Ninh hành lễ, vội vàng rời đi.
Thẩm Ninh ngây người đứng trong phòng nhìn bóng lưng Đông Tinh Thần nhanh chóng khuất dạng sau hành lang. Nàng sững sờ đến hóa đá.
***
Thẩm Ninh gặp Du Tri Uyên ở sảnh phụ trong phòng ngủ của phủ Tri Châu, bình thường người luôn tuân thủ nghiêm chỉnh các phép tắc như Du Tri Uyên sẽ không gặp khách ở trong phòng ngủ, nhưng vì phát sốt do chấn thương rạn xương tái phát, cộng thêm chuyện Tào Vinh khiến ông tức giận đến sinh bệnh. Hôm nay ông thật sự nằm trên giường không thể dậy nổi, uống hết hai chén thuốc mới có thể miễn cưỡng để phu nhân dìu ra bên ngoài sảnh phụ của phòng ngủ.
"Du đại nhân, sao hai ngày không gặp ngài tiều tụy đến mức này?" Thẩm Ninh giật mình.
"Hạ quan hổ thẹn, trong những lúc quan trọng như thế này đầu lại nóng, cơ thể thì yếu ớt, đúng là thư sinh vô dụng, không đáng để nhắc tới." Du Tri Uyên hít một hơi, dựa vào Du phu nhân từ từ ngồi xuống, sau khi ngồi xuống cũng không quên nói lời cảm ơn.
"Nếu không phải là do tên Tào Vinh kia gây họa, hắn dám làm loạn cướp ngục Nỗ Nhi Linh đã không nói rồi, thế mà còn dám chạy trốn khiến vương gia tức giận, liên lụy đến cả lão gia." Du phu nhân đau lòng nhìn khuôn mặt trắng nhợt của tướng công, tức giận nói.
"Còn có thể tìm được Tào Vinh không?"
Du Tri Uyên lắc đầu, "Ở y doanh đang loạn cả lên, không một ai biết Tào Vinh chạy lúc nào, lại không biết đi đâu để tìm hắn đây? Ài, cũng chỉ có thể trách hạ quan có mắt như mù, để kẻ gian chạy trốn."
Thẩm Ninh muốn nói nhưng thấy ông thực sự rất suy yếu, cũng không nên quấy rầu lâu, cho nên nàng nuốt những lời định nói xuống.
"Không nhắc tới mấy chuyện này nữa." Du Tri Uyên cũng có chuyện muốn hỏi, nhìn về phía Thẩm Ninh, ông do dự một lúc mới mở miệng: "Hạ quan nghe nói, phu nhân nhờ vương gia xin bệ hệ ban thưởng lập đền thờ trinh tiết?". Hôm qua ông nghe Hoàng tướng quân nói chuyện này, trong lòng có chút phức tạp. Theo lý mà nói ông thấy Lý phu nhân hiền lương thục đức, trung trinh không hai lòng thì phải nên vui mừng mới phải, nhưng ông không biết tại sao lại có cảm giác không muốn như vậy...
"Muội muội cầu bệ hạ ban thưởng lập cho đền thờ trinh tiết?" Vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt Du phu nhân, bà lập tức quay qua nhìn Thẩm Ninh, từ tận đáy lòng bà rất vui mừng, "Đúng là một chuyện tốt! Nếu như muội muội nguyện ý làm vậy thì đúng là mang vinh quang lại cho nhà chồng rồi." Thảo nào Thẩm Ninh không muốn làm thiếp, hóa ra là còn có chuyện như vậy.
Thẩm Ninh cong môi cười cười.
"Phu nhân." Lông mày Du Tri Uyên hơi nhíu lại, cắt ngang lời của phu nhân nhà mình, "Lý phu nhân, hạ quan cho rằng cách làm này của phu nhân có chỗ không thỏa đáng."
Thẩm Ninh có chút ngạc nhiên, nàng còn nghĩ một người giống như mọt sách lại cổ lỗ sĩ như ông sẽ là người đầu tiên ủng hộ nàng. "Vì sao?" Nàng thắc mắc.
"Chuyện này... Phu nhân tuổi còn trẻ, lại không có con dưới gối, tội gì phải làm đến nước này?"
Du phu nhân nghe vậy, không kìm được liếc trộm phu nhân một cái. Lão gia nói vậy là ý gì? Rõ ràng là chuyện vô cùng tốt, vì sao lão gia còn mở miệng ngăn cẳn, chẳng lẽ...
Thẩm Ninh khẽ cười, "Cảm ơn đại nhân đã quan tâm, nhưng ý ta đã quyết, đại nhân cũng không cần khuyên." Đặc biệt ở thời điểm này mà vô tình bị lộ danh tính, cái đền thờ này càng cần thiết hơn.
Nàng không tin ở thời đại trọng nam khinh nữ này còn có người thứ hai như Lý Tử Kỳ. Nàng không muốn sẽ có thêm nhiều tình cảm liên quan đến thời đại này. Bây giờ ràng buộc trên người nàng đã càng ngày càng nhiều, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn muốn về nhà. Thế kỉ hai mươi mốt ở Trung Quốc tồn tại hai mươi ba năm vết tích của nàng, sao nàng có thể nằm mơ giấc mộng Trang Chu* được?
*Nguyên văn 庄生晓梦 Giấc mộng Trang Chu (Trang Chu mộng hồ điệp): Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu mộ hồ điệp được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự mờ ảo trong mơ, hồi tưởng về quá khứ hoặc niềm vui trong giấc mơ.
"Hôm nay ta đến đây vì có một chuyện muốn hỏi." Thẩm Ninh nhìn Du phu nhân một chút, áy náy cười một tiếng, "Tẩu tử, muội hỏi Du đại nhân một câu rồi sẽ đi ngay."
Du phu nhân nghe vậy nhìn Du Tri Uyên một cái thấy ông khẽ gật đầu, đành giúp ông chỉnh lại áo khoác trên người rồi nhìn Thẩm Ninh một cái sau đó dẫn nha hoàn ra ngoài.
Chờ đến khi Du phu nhân vừa đi khỏi, Thẩm Ninh tiến lên một bước, hỏi: "Du đại nhân, ngài thành thật trả lời ta một câu hỏi thôi, rốt cuộc Lục vương gia là ai?"
Du Tri Uyên nghe câu hỏi của nàng có chút không hiểu, ông cân nhắc một chút, trả lời: "Lục vương gia Thành Thân vương, là vị hoàng tử do Vương quý phi của tiên đế sinh ra, năm nay hai mươi hai tuổi, Vương quý phi và thái hậu thân như tỷ muội, lúc bệ hạ còn nhỏ cũng luôn chăm sóc lo lắng, nên giờ bệ hạ vô cùng sủng vị Thành Thân vương này, coi như đệ đệ thân cận nhất."
... Du Tri Uyên thật sự không biết gì. Hi vọng cuối cùng của Thẩm Ninh bị dập tắt.
"Lý phu nhân, vì sao ngươi lại hỏi câu này?"
"Ngài..." Thẩm Ninh hơi do dự, nàng cảm thấy vẫn không nên nói, giả bộ như bản thân không biết mới là thượng sách, "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Nàng đứng dậy, "Du đại nhân nghỉ ngơi tốt, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
Du Tri Uyên quan tâm hỏi nàng: "Vết thương của phu nhân thế nào rồi? Có nặng không?" Ông thấy sắc mặt Thẩm Ninh trắng nhợt, có vẻ là chưa khỏi bệnh, nghĩ lại thấy bản thân còn không bằng một nữ tử yếu đuối, thực sự hổ thẹn, chỉ là Lý phu nhân người vẫn mang bệnh nhưng lại tự mình đến đây chỉ để hỏi một câu này thôi sao? Rốt cuộc là sau đó có ẩn ý gì không?
"Cảm ơn đại nhân đã quan tâm, vết thương của ta cũng sắp khỏi hẳn rồi." Bây giờ vết thương trên người không thể so được với cú sốc nàng vừa nhận... "Ừm chuyện này, ở trong phủ ngoại trừ Lục vương gia còn có vị khách quý nào cùng bọn họ đến đây không?"
Không có ai hết, không có ai hết, Lục vương gia tâm thần phân liệt, Lục vương gia tâm thần phân liệt. Trong lòng nàng lặng lẽ ác độc nguyền rủa ai đó mắc bệnh tâm thần.
Du Tri Uyên hơi ngạc nhiên, "Sao phu nhân biết được chuyện này?" Vị khách quý kia rất thần bí, ở phía phòng nhỏ bên kia chưa từng bước chân ra khỏi phòng, phục vụ cũng là do hai nha hoàn từ Khúc Châu theo tới.
"Ta... Đoán." Nàng không thể nói cho Du Tri Uyên biết, ông là người luôn tận trung với Cảnh Triều, nếu như ông biết được chuyện này chắc chắn sẽ không che dấu được biểu cảm trên khuôn mặt mình, kết quả là nàng sẽ lại bị cuốn vào chuyện này. Thẩm Ninh đứng dậy nói lời từ biệt, lúc ra đến cửa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khẩn cấp. “Đúng rồi, Du đại nhân, ta có chuyện muốn nhờ..."
- -----oOo------