Đông Tinh Thần hơi sững người, nhìn hai mắt nàng có vẻ hơi sưng đỏ, bật cười ha ha, "Thật trùng hợp, bị phu nhân đoán trúng rồi. Không dám giấu giếm, bản vương muốn bắt một con ba đuôi mang về nuôi."
Ba đuôi? À, là muốn bắt dế cái. Từ trước đến nay người chơi dế không chỉ nuôi riêng con đực, còn nuôi cả con cái để bầu bạn với thú cưng của mình.
"... Không phải lần trước vương gia cũng đã bắt hai con cái về rồi sao?"
"Đừng nhắc nữa, cả hai đều không còn nữa rồi."
"A, vậy thì hỏng rồi." Cũng không biết hắn nói thật hay dối, cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, Thẩm Ninh chỉ có thể giả vờ như bọn họ tình cờ đến cứu nàng một mạng, cảm kích nói: "Đa tạ hai vị vừa rồi ra tay cứu giúp." Nàng liếc mắt nhìn con rắn lục đã chết dưới đất, nhìn hình dáng của con rắn này thì đây là Trúc Diệp[a] thanh xà, gần đây nàng toàn gặp phải chuyện vô cùng xui xẻo... Nhưng mà rốt cuộc là ai phóng ám khí, xem ra là người có công lực rất cao.
Ngọa hổ tàng long, người xưa quả thực nói không sai. Thẩm Ninh toát mồ hôi.
"Chỉ là tiện tay thôi, Lý phu nhân ở nơi rừng núi hoang vu như thế này, phải nên cẩn thận một chút mới đúng."
"Vương gia nói đúng, lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận hơn." Thẩm Ninh quay người cầm lấy ly rượu, bê cái rổ nhỏ thong thả đi về phía hai người, "Ơn cứu mạng này không cách nào báo đáp, hay là để dân phụ giúp vương gia xem hướng gió, trợ giúp vương gia bắt thêm một con dế đẹp đến rung động lòng người?" Nếu hắn thật sự đến để bắt dế, vậy nàng đành phải liều mình hầu quân tử. Có lẽ hai người bọn họ đã nhìn ra vẻ khó xử của nàng. Đối với việc hai người can thiệp vào chuyện riêng tư của mình, Thẩm Ninh không hẳn tức giận mà chỉ là cảm thấy bất lực vì người này quyền cao chức trọng, cũng chỉ có thể mở miệng để hắn xuống nước trước.
Đông Tinh Thần liếc nhìn nàng một cách khó hiểu, rồi từ tốn đáp: "Vậy thì làm phiền phu nhân."
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Vạn Phúc một lần nữa lại chìm trong trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn trợn tròn hai mắt… Lại muốn… bắt dế?
Thật sự bắt dế nữa à? Thẩm Ninh nở nụ cười như có như không.
Hai người thật thật giả giả đi về phía trước một đoạn, Thẩm Ninh phát hiện bóng đen của một con dế mèn trong đống lá khô, nàng ra hiệu im lặng, nhẹ nhàng đặt giỏ nhỏ xuống, chậm rãi bước về phía trước mấy bước.
Đông Tinh Thần nhướng mày, nâng vạt áo dài buộc vào thắt lưng màu vàng ngọc và tiến lên hai bước, chợt khoanh tay ngồi xổm xuống, tràn đầy hứng thú nhìn trái nhìn phải bắt đầu săn những con mồi nho nhỏ.
Thẩm Ninh nhìn đôi giày đen khảm tơ vàng của hắn, nàng ngước mắt lên nhìn tư thế phóng khoáng dường như có chút l0 mãng kia, cùng với nụ cười bên khóe môi cũng không giống như giả bộ, dáng vẻ đó lập tức khiến nàng trợn mắt há mồm. Nhìn hắn như vậy, bất ngờ lại không hề có chút cảm giác không hài hòa nào...
Đột nhiên một con dế nhảy ra, Đông Tinh Thần nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người vươn bàn tay lớn chụp về phía trước nhưng lại chụp vào khoảng không.
Hành động của Đông Tinh Thần khiến đám côn trùng núp dưới đống lá khô chạy tán loạn, hai người tiếp tục đi đến chỗ khác tìm. Đông Tinh Thần tiếc nuối đứng dậy, "Đồ chơi nhỏ này rất lanh lợi." Hắn vừa nói vừa cúi đầu tìm kiếm, vẻ mặt nghiêm túc tìm kiếm đó không khác gì lúc điều binh trên chiến trường.
Trong lòng Thẩm Ninh thực sự rất rối rắm.
Lần này Đông Tinh Thần tìm thấy một con dế đang ẩn mình, hắn quay đầu ra hiệu cho Thẩm Ninh đi về phía trước, Thẩm Ninh được khích lệ, hoảng hốt bước tới, đứng sau lưng Đông Tinh Thần giúp hắn coi chừng.
Đông Tinh Thần bước từng bước nhẹ nhàng về phía trước, người hơi cúi thấp, hai tay co lại, nhìn chằm chằm vào một bóng đen nhỏ trong bụi cỏ, vụng về bổ nhào về phía trước. Đế mèn đã cảnh giác từ sớm, đạp một cái hai chân sau bật lên nhảy về phía trước, nào ngờ hai chân còn chưa chạm đến đám cỏ phía trước đã bị một đôi tay khác giăng lưới chụp được.
"Bắt được rồi hả?" Đông Tinh Thần quay đầu vội hỏi.
Thẩm Ninh cúi đầu chịu đựng từng đợt đau đớn trên người. Nàng ngã bệnh, bị nội thương vậy mà vẫn theo phản xạ nhảy tới bắt dế, chẳng lẽ nàng sẽ là người đầu tiên chết vì bắt dế?
Đông Tinh Thần đi tới, thấy nàng không nhúc nhích, không nói không rằng.
Một lát sau, Thẩm Ninh ngẩng đầu cười nói: "Bắt được rồi."
Đông Tinh Thần nhìn trên trán nàng đổ mồ hôi, trên môi cố nở nụ cười gượng gạo, hai tay chắp sau lưng cười nói: "Tốt! Vạn Phúc, mau cầm cái lồng lại đây."
Vạn Phúc đau khổ, hắn kiếm đâu ra cái lồng bây giờ? Vạn Phúc cuống quýt nhìn xung quanh, mắt nhìn thấy một cây trúc, rút dao găm sắt nhọn ghim ở bên hông, không tốn mấy sức lực cắt khúc giữa rồi từ trong nguc áo lấy ra lấy một chiếc khăn lụa, dùng hai ba động tác làm thành cái đèn lồng đơn giản.
Thẩm Ninh chậm rãi cầm con dế mới bắt được bằng hai ngón tay, nhìn cái đuôi, "Đáng tiếc, là con đực."
"Không sao." Đông Tinh Thần xích lại gần, "Vừa rồi nghe tiếng kêu của nó rất vang, nhất định sẽ là một chiến sĩ hung ác."
Thẩm Ninh bỏ dế vào trong chiếc lồng vừa mới làm xong, nhìn Vạn Phúc.
Vạn Phúc cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
"Nhưng mà vương gia, lần trước ngài nhắm một cái là bắt trúng, sao lần này không được nữa rồi?" Thẩm Ninh lặng lẽ khẽ vuốt nguc hít mấy hơi, thuận miệng nói.
Đông Tinh Thần lúng túng ho một tiếng, "Hôm nay tinh thần của bản vương không được tốt, ngươi chờ đó đi, bản vương chắc chắn sẽ tự mình bắt được một con ba đuôi." Hắn quay người đi vào trong rừng.
Thẩm Ninh “tự chui đầu vào rọ” đành phải nhận lệnh đi theo sau.
"Chủ nhân..." Vạn Phúc ở phía sau khó khăn gọi một tiếng mà chỉ có mình hắn nghe thấy.
Hai người cẩn thận lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện tung tích của dế. Lần này Thẩm Ninh quyết định không bắt dế nữa, nàng chỉ giả bộ ngồi xuống, cũng không tìm dế, nàng không có việc gì làm vụng trộm đánh giá sườn mặt chăm chú của Đông Tinh Thần. Vị Vương gia này... thật sự là một nhân tài. Rõ ràng đã khôi phục hình tượng cao quý, trong nháy mắt sao lại giống mấy tên thiếu gia ăn chơi ngồi xổm trên mặt đất bắt dế. Chẳng lẽ hoàng tộc thời cổ đại đều như vậy, tuổi còn trẻ đã gánh trọng trách quốc gia trên lưng nhưng vẫn còn một chút tính tình trẻ con? Chỉ là, tính cách của người này hơi phân lập... Như thể là hai người anh em.
"Ha ha, bắt được rồi." Trong lúc nàng mải suy nghĩ, phía trước truyền đến âm thanh vui vẻ.
Thẩm Ninh lấy lại tinh thần, tiến lên chúc mừng, hỏi: "Là con đực hay cái?"
Đông Tinh Thần tạo một lỗ hở nhỏ giữa những ngón tay, con dế nhỏ bên trong thấy vậy liền vỗ cánh, Thẩm Ninh tay nhanh hơn não, hai tay nhanh chóng d3 xuống.
Trong nháy mắt có dòng điện chạy qua, ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Ninh lập tức rụt tay lại, hỏi: "Dế không chạy ra ngoài chứ?"
Cảm xúc mát lạnh từ từ biến mất trên mu bàn tay, Đông Tinh Thần chậm rãi lên tiếng, "Ừ."
"Không chạy là tốt rồi, Tiểu Vạn Phúc, mau lại đây, vương gia nhà ngươi lại bắt được một con."
Giọng nói kiêu hãnh giống như đang dỗ dành một đứa bé, Vạn Phúc cắm đầu bước về phía trước, "Chúc mừng vương gia."
Đông Tinh Thần cầm con dế nhỏ lên nhìn, nhíu mày, "Con cái."
Trên trán Vạn Phúc đổ mồ hôi lạnh, chủ nhân, ngài “nhập gia tùy tục” quá nhỉ?
"Aizz, chỉ là không biết con dế này nhiêu tuổi, nếu là dế già bảy mươi, tám mươi tuổi vậy thì công sức vất vả của chúng ta coi như đi tong rồi."
"Già bảy mươi tám mươi tuổi," Đông Tinh Thần sửng sốt, phá ra cười ha ha, "Tên ngốc này, dế sống qua được nửa năm đã coi như trường thọ rồi, sống được bảy, tám mươi tuổi thì chẳng phải đã thành dế tinh hết rồi à?"
Thẩm Ninh nín nhịn đến đỏ mặt, ai mà không biết cái này chứ, chỉ là khẩu khí này của hắn... thật sự không có một chút cảm giác hài hước nào hết.
Đông Tinh Thần thấy trên khuôn mặt của nàng có sắc hồng, lắc đầu cười, quả phụ quái dị này, hắn còn cho rằng nàng không có nửa phần nữ tính, không ngờ nàng cũng biết đỏ mặt.
Kết quả, sau khi bị Đông Tinh Thần trêu chọc, nàng lại cùng hắn bắt hai, ba con dế cái "già". Thẩm Ninh lê lết tấm thân đau nhức theo hầu “lãnh đạo” thị sát dân sinh sau cuộc tàn sát, Vạn Phúc dắt hai con ngựa, cầm theo một ống dế đi phía sau.
Hiện nay đã có mấy hộ dân vì kế sinh nhai mà phải mở tiệm, trên đường có tiếng giao bán hàng, Đông Tinh Thần ngửi thấy mùi thơm, thấy hơi đói bụng, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Ninh đang hết nhìn đông lại nhìn tây, nói với nàng: "Bản vương còn chưa ăn sáng, Lý phu nhân có biết tiệm điểm tâm nào nổi tiếng không?"
Thẩm Ninh cũng đang tìm đồ ăn, nàng không chút nghĩ ngợi nói: "Trịnh gia có bánh bao ngon, Thiết gia thì có bánh rán, mỳ của Trương gia cũng không tệ, chỉ là mới có hai tiệm mở, không biết vương gia muốn ăn gì?"
"Phu nhân thấy như thế nào?"
Thẩm Ninh nghĩ rồi nói, "Vậy thì mùa nào thì thức ăn đó tươi, bánh rán Thiết gia thêm một đĩa rau dài xào kiểu địa phương, ở nơi khác không có món này đâu, vương gia nếm thử cái mới nhé?"
"Được, vậy thì ăn bánh rán Thiết gia." Đông Tinh Thần cũng không dây dưa dài dòng.
Vạn Phúc đứng sau lưng vẻ mặt đau khổ. Chủ nhân muốn ăn đồ ăn vỉa hè? Lỡ như đồ ăn không sạch sẽ...
Thẩm Ninh dẫn đường, đi ngang qua cửa tiệm bánh bao của Trịnh Gia lão làng, nói một câu: "Đây chính là cửa tiệm bánh bao của Trịnh gia."
Đông Tinh Thần nhìn qua, sau đó nói: "Nói đến bánh bao, Trường Dương có một loại bánh bao, bên trong có nước thịt, da mỏng nhân nhiều, nhìn bên ngoài giống như một đóa cúc trắng, dâng lên bệ hạ, được phong danh hiệu thiên hạ đệ nhất bánh bao."
"Ta có nghe qua rồi... Là phu quân kể cho ta nghe, đáng tiếc đó là đồ ăn của hoàng gia, nếu không thì có cơ hội, ta cũng sẽ nếm thử." Mặc dù ở thế giới hiện đại nàng từng ăn bánh bao canh rồi nhưng cũng không phải là chính gốc, huống chi ở thời cổ đại, đây được coi là bánh bao làm riêng cho hoàng đế ăn, không biết còn kỳ công đến mức nào, mong là đừng như nhân bánh trong Hồng Lâu Mộng làm thành mười bảy mười tám dạng, một cái bánh bao một cái đầu lợn.
"Chuyện này có đáng gì, nếu như bệ hạ triệu kiến ngươi đến diện thánh nhan, bản vương có thể cầu bệ hạ thưởng cho ngươi hai cái bánh bao." Đông Tinh Thần trêu ghẹo nói.
"Vương gia nói đùa, dân phụ chẳng qua chỉ là một kẻ đến từ nông thôn sơn dã, cơ duyên may mắn giúp được Hoàng tướng quân và Du đại nhân chút việc nhỏ, nào đâu có tư cách gặp mặt thánh thượng."
"Những lời ngươi nói ta nói đều không tính, chỉ chờ chiếu chỉ của bệ hạ."
Thẩm Ninh bật cười ngây ngô.
Đây là xã hội phong kiến tàn ác.
Đến cửa tiệm bánh rán của Thiết gia, Thẩm Ninh gọi ba cái bánh rán lớn, ném vài đồng tiền qua bàn bên cạnh.
"Một cái bánh rán mấy văn tiền?"
"Hai văn." Thẩm Ninh nhận một cái bánh rán lớn được con dâu lão Thiết bọc kỹ trong giấy thấm dầu, đưa cho Đông Tinh Thần, "Đây, Đông gia, nhân lúc còn nóng ngài ăn đi."
Mùi thơm của bánh rán phả vào mũi, Đông Tinh Thần thấy nàng gọi mình là “Đông gia”, bản thân hắn cũng không quan tâm đến uy nghi hoàng gia nữa, dù sao bây giờ ngay cả dế hắn cũng bắt rồi, lại còn ở ngoài ăn mấy món ăn vặt đường phố này? Nghĩ lại, vừa rồi có một người đi ngang qua, vừa gánh hàng rong vừa há miệng cắn một miếng bánh rán lớn, phải ăn như vậy mới đúng cách. Vậy là hắn cũng há miệng cắn một miếng lớn mặc kệ mùi dầu mỡ của bánh rán.
Bánh rán giòn tan dậy lên mùi thơm của bột ngô, không biết là do đói bụng hay bánh rán thật sự ngon, Đông Tinh Thần cảm thấy món bánh rán này vô cùng ngon.
"Đây là rau gì?"
"Món này là bông cải xanh." Thẩm Ninh lại nhận thêm một cái bánh đưa cho Vạn Phúc: "Này, Tiểu Vạn Phúc, thấy ngươi thèm như vậy, cứ nhìn chằm chằm cái bánh của Đông gia."
Biểu cảm trên khuôn mặt thanh tú của Vạn Phúc thay đổi liên tục, vị phu nhân này...
"Ha ha ha, phu nhân đã cho thì nhận đi." Đông Tinh Thần lại cắn thêm một miếng, "Ta cũng không thưởng được cho ngươi cái bánh như vậy đâu."
"Chủ nhân..." Sao chủ nhân lại hùa với Lý phu nhân trêu ghẹo hắn? Vạn Phúc bất đắc dĩ, cũng không thể không nhận, hai tay nhận bánh rán, cầm bánh trên tay cũng không ăn.
Thẩm Ninh nhận bánh sau cùng.
Đông Tinh Thần nói: "Ngươi bị thương chưa lành, không nên ăn mấy món ăn vặt này."
"Hả?" Sự quan tâm đột xuất của Đông Tinh Thần khiến Thẩm Ninh ngẩn người. Sao lúc bắt dế hắn không nhớ tới chuyện nàng còn đang bị thương?
"Cái bánh này ta giúp ngươi xử lý." Nói xong hắn lấy giấy thấm dầu trong tay nàng.
Cái bánh rán hai văn tiền mà hắn cũng cướp của nàng... Thẩm Ninh tức giận mà không dám nói gì, đúng là càng có tiền càng keo kiệt!
"Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, người quỳ xuống rồi lui đi."
Quỳ xuống, lui đi là ý gì! Thẩm Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi, thằng nhãi này rất có bản lĩnh đấy, bản lĩnh của mấy tên du côn lưu manh!
"Đông gia, nếu ngài muốn ăn món ngon, ngày mai có thể quay lại, chỉ cần nhớ ghi vào sổ nợ Lý phủ là được." Thẩm Ninh hào phóng nói.
Cái đồ không biết liêm sỉ này! Đông Tinh Thần trừng mắt với nàng, hắn thiếu hai văn tiền nàng cũng không chịu!
Đầu Vạn Phúc cúi càng ngày càng thấp, không biết là đang khóc hay đang cười.
"Được lắm cái đồ không biết phải trái." Đông Tinh Thần nhìn theo bóng lưng Thẩm Ninh đang ung dung thong thả rời đi, miệng trách móc nàng thế nhưng trên môi lại nở nụ cười.
Trong lòng Vạn Phúc có điều muốn nói. Chủ nhân thực sự rất hiếm khi để ý đến thương thế của một người phụ nữ, nếu đổi lại là người khác không biết tạ ơn, hay dù chỉ là chậm một chút thì... Thế mà cái vị Lý phu nhân này hết lần này đến lần khác đối đãi với chủ nhân như những người bình thường, còn ghi thù chủ nhân giành bánh rán của nàng... Một loạt những chuyện thất lễ này, thực sự một lời khó nói.
Thẩm Ninh đi ngang qua một căn nhà, một người phụ nữ mặc đồ tang bưng một chậu nước hắt ra trước cửa ra vào, nhìn bóng lưng của nàng quát to, "Xùy xùy xùy! Đồ sao chổi!" Nhưng Thẩm Ninh không hề quay đầu lại.
Tầm mắt của Đông Tinh Thần vẫn dõi theo bóng lưng nàng, nụ cười trên môi dần tắt. Hắn im lặng một lúc, bàn tay lớn vẫy vẫy, "Đi thôi."
[a]Chị nhớ là Trúc Diệp chứ nhỉ.
- -----oOo------