Không hiểu vì sao trong tình huống nguy cấp thế này người bên cạnh Yến Hạ còn cười được.Mới đầu Yến Hạ tưởng mình nghe nhầm.
Trong khi khí tức của yêu thú ngày càng mạnh dường như sắp xuất hiện trước mặt hai người, Yến Hạ quay đầu nhìn người đó.Nhưng thứ nàng nhìn thấy là đôi mắt tươi cười rạng rỡ của Minh Khuynh, nàng không biết hình dung cảm giác rung động nơi đáy tim của mình vào khoảnh khắc ấy như thế nào, giống như trong màn đêm tối tăm vạn dặm không có ánh sáng đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao, ngôi sao lộng lẫy nhất thế gian.
Nó xa xôi mà tĩnh lặng, giờ khắc này lại gần trong gang tấc, chỉ cần nàng vươn tay ra là có thể với tới.Sau đó, trong rừng sâu phát ra tiếng gào thét mãnh liệt, tiếng nanh vuốt của yêu thú khổng lồ bay theo tiếng gió mà đến, dừng lại ngay trước cửa động Yến Hạ và Minh Khuynh đang đứng.Nhưng Yến Hạ còn chưa kịp lo lắng, Minh Khuynh đã kéo nàng qua, một tia sáng xoẹt qua trước mắt, lần thứ hai trong ngày Minh Khuynh giúp nàng đứng vững.
Yến Hạ nhìn về phía trước, phát hiện tia sáng mình vừa trông thấy là thứ gì.Là một ngọn đèn.Một chiếc đèn lồng tứ giác vừa phải đang chắn trước mặt hai người.Chiếc đèn đó không biết đến từ đâu, lập lòe kim quang nhàn nhạt.
Chiếc đèn lắc lư trong đêm tối như có thể bị gió lớn thổi tắt bất cứ lúc nào.Nhưng không những nó không tắt mà còn dừng trước mặt Minh Khuynh và Yến Hạ, đồng thời cũng chắn lại nanh vuốt của yêu thú một cách bất ngờ.
Tiếng rít gào của yêu thú lại truyền đến, sức mạnh trên móng vuốt càng lớn, san bằng cỏ cây xung quanh công kích tới.
Đèn lồng lắc lư rồi lập tức đổi góc, sau đó lại vững vàng dừng trước mặt mặt hai người các nàng, thân đèn không ngừng xoay tròn, tiêu hao sức mạnh của yêu thú nọ, cuối cũng vẫn vững vàng dừng ở gần chỗ của hai người.Móng vuốt của yêu thú dừng lại tại đây, không còn tấn công.Yến Hạ mở to mắt nhìn chiếc đèn, sau đó như sực hiểu ra, ánh mắt nàng chuyển sang người Minh Khuynh.Ý cười trên mặt Minh Khuynh vẫn không thuyên giảm, trong tròng mắt phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt khiến trái tim nàng rục rịch.
Hắn không nói gì, trong lúc Yến Hạ còn ngạc nhiên đến ngớ người, hắn dẫn nàng lách người đi vào trong động.
Chiếc đèn đi theo sau bọn họ tiếp tục chặn lại vài đòn công kích nữa cuối cùng mới lặng lẽ chui vào trong động, sau đó thì hóa thành những đốm sáng li ti quanh người Minh Khuynh rồi tan biến.Nếu lúc này có các tiền bối trong trung nguyên ở đây nhất định sẽ nhận ra chiếc đèn lồng này là vật gì, đó là truyền gia chí bảo của Minh gia trong bát đại thế gia chính đạo, Quân Thiên đăng.Khắp thiên hạ rất ít người biết, kỳ thực dù đã rời khỏi Minh gia nhưng chí bảo của Minh gia vẫn được lão gia chủ truyền lại cho Minh Khuynh khi còn là minh chủ từ rất lâu trước đây.Trong sơn động tối thui, Yến Hạ chớp mắt để thích ứng với bóng đêm, nhưng chỉ một lúc sau, ánh sáng lại tỏa ra trong động, Yến Hạ liền nhìn thấy Minh Khuynh cầm một tờ phù chú trong tay.
Vừa nhìn thấy nó, Yến Hạ đã nhận ra tờ phù này có lẽ từng xuất hiện trong câu chuyện của cha nhỏ, hẳn là quang phù mà người tu hành sử dụng làm nguồn sáng trong bóng tối.
Quang phù Minh Khuynh cầm đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong lòng bàn tay hắn, chiếu rõ hoàn cảnh trong sơn động.Trong không gian tĩnh lặng, Minh Khuynh ho khẽ mấy tiếng, tựa vào vách đá sau lưng, cười nói: "Dáng vẻ lúc nãy của cô giống như muốn liều mạng với yêu thú vậy."Trong lời của Minh Khuynh còn mang chút ý cười, Yến Hạ thầm ngỡ ngàng nhưng biết hắn nói không sai, tình hình lúc đó nàng không nghĩ được gì nhiều, nhớ lại lúc đó, ý niệm bật ra trong đầu nàng chỉ có liều mạng.
Nàng mất đi cha mẹ nuôi, từ lúc đó nàng đã hạ quyết tâm, nếu xảy ra tình huống giống như ở Nam Hà trấn nàng nhất định, nhất định không được bất lực như vậy nữa.Yến Hạ không đáp, trong lòng đã có đáp án.
Minh Khuynh chợt nói: "Nhưng ta chỉ định chặn nó lại một lúc, không định đánh nhau kẻ sống người chết với nó."Nhìn sơn động hai người đang ở, Yến Hạ hiểu ý hắn.Giọng nói của Minh Khuynh luôn rất dịu dàng, đến giờ vẫn vậy, hắn nói: "Cô phải nhớ kỹ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được đánh trả không tiếc mạng sống."Yến Hạ khẽ gật đầu, dù đồng ý nhưng những lời của hắn nàng vẫn cái hiểu cái không.Tiếng động ngoài sơn động đã nhỏ hơn rất nhiều, Minh Khuynh nhìn hu.yệt động đen ngòm phía trước, nói: "Sơn động này nhỏ hẹp, yêu thú không tiến vào được đâu, chúng ta tạm thời trốn ở đây đợi trời sáng rồi tính tiếp.""Ừ." Yến Hạ gật đầu, cách này là tốt nhất bây giờ rồi, dù thế nào cũng phải chờ Minh Khuynh khỏe lại đã.·Sơn động đúng là rất hẹp, nhưng thông đạo rất dài.
Sức khỏe Minh Khuynh vẫn còn chưa ổn, Yến Hạ dìu hắn đi rất lâu mới đến cuối sơn động.Đám đệ tử Huyền Dương phái do Phương Trạch dẫn đầu đi vào động đã dừng chân nghỉ ngơi tạm ở đây.
Yến Hạ nhìn quanh phát hiện ở cuối đường này là một thạch thất không lớn không nhỏ, vách tường trong thạch thất khắc đầy chữ nhưng nàng chưa bao giờ thấy dạng chữ nào như vậy.
Chúng chi chít trên tường, trông giống phù văn cổ xưa nào đó dùng để tiến hành một loại nghi thức không thuộc về thế giới này."Đó là văn tự của Ma tộc." Dường như biết được suy nghĩ của Yến Hạ, Minh Khuynh bỗng lên tiếng giải đáp nghi vấn trong lòng nàng.Các đệ tử Huyền Dương phái tuy ngồi nghỉ ngơi trong thạch thất nhưng sự chú ý luôn đặt lên người Minh Khuynh.
Nghe Minh Khuynh nói vậy, những người đang nói chuyện bỗng khựng lại, sơn động phút chốc trở nên yên tĩnh.Minh Khuynh đã sớm quen với đối đãi đặc biệt của người khác với hắn thế này, biểu cảm không hề thay đổi.
Yến Hạ nhìn xung quanh, hỏi: "Sơn động này rốt cuộc là nơi nào?"Vừa hỏi xong Yến Hạ đã hối hận bởi vì nương theo ánh sáng của quang phù và đống lửa nàng nhìn thấy sắc mặt Minh Khuynh cắt không còn giọt máu gần như trong suốt.
Lúc nãy nàng tò mò bèn hỏi, Minh Khuynh cũng đành trả lời nàng, bây giờ nàng không nên hỏi nhiều nữa,đáng lẽ nên để Minh Khuynh nghỉ ngơi mới phải.Nhưng hối hận đã muộn rồi, những người khác cũng đang tò mò vấn đề này, nghe Yến Hạ hỏi bọn họ cũng nhất thời mở mắt chờ mong.
Minh Khuynh nhìn mọi người một cái, không giấu giếm, quay người nói: "Cô đi theo ta."Câu này là nói với Yến Hạ nhưng cũng không cản những người khác, bọn họ đi theo Minh Khuynh đi sang một góc bên phải thạch thất.
Trong góc bên này đá chất thành đống, đằng sau là một cánh cửa đá.Sau cánh cửa là một gian thạch thất khác.Không giống với thạch thất ngoài kia, trong gian này có rất nhiều dấu vết đánh nhau, dưới đất, trên tường, đâu đâu cũng có dấu đao kiếm và vết máu đã khô cho thấy tại nơi này từng diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa.
Bọn họ thấy thế không khỏi nhìn sang Minh Khuynh lần nữa.
Hắn nói: "Hơn sáu mươi năm trước, Vô Ưu Cốc mở trận pháp ở đây hòng thức tỉnh Ma quân bị phong ấn hơn ba ngàn năm trước."Câu chuyện này rất nhiều người đã nghe qua rồi, Yến Hạ cũng vậy.
Ma quân không thể bước chân ra khỏi sơn động này vì hắn vừa tỉnh lại đã bị người trong trung nguyên nhanh chóng khống chế, tan biến hoàn toàn trong sơn động.Người thống lĩnh trung nguyên năm ấy chính là minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất.Yến Hạ không biết tại đây đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn dấu vết xung quanh có thể thấy chắc chắn không phải trấn chiến dễ dàng.
Nàng đưa tay sờ lên vết kiếm hằn trên vách tường, cảm nhận xúc cảm thô ráp từ ngón tay, nàng lẩm bẩm nói: "Ta nghe cha nhỏ nói Ma quân sẽ không chết.""Nhưng mọi người phải khiến hắn tiêu vong mới ngăn cản được tai họa." Minh Khuynh điềm nhiên nói.Không ai nói gì, đám người cực kỳ yên tĩnh, Yến Hạ nhìn Minh Khuynh một cái, nên để hắn đi nghỉ ngơi thôi.
Thế là các nàng nghỉ chân trong thạch thất, đám đệ tử Huyền Dương phái đều duy trì khoảng cách thích hợp với Minh Khuynh, cuối cùng bọn họ kéo nhau đi ra ngoài hết, hai người Yến Hạ và Minh Khuynh nghiễm nhiên chiếm nguyên một căn thạch thất rộng lớn.Hai gian thạch thất, một bên hiu quạnh, một bên náo nhiệt nhưng Yến Hạ không chán ghét bên hiu quạnh tĩnh lặng này.
Nàng bó gối ngồi một góc, quang phù đặt bên cạnh, thỉnh thoảng nàng sẽ đưa mắt ngắm nghía đường nét khuôn mặt của Minh Khuynh, cẩn thận từng chút một không để người đó phát hiện ra.
Nhưng khi nàng đương định nhìn trộm Minh Khuynh lần thứ hai mươi tám thì người nhắm mắt nghỉ ngơi ấy đột nhiên mở bừng mắt."Cô mệt rồi thì cứ ngủ trước đi."Yến Hạ thấy Minh Khuynh lên tiếng thì biết ngay chuyện nhìn trộm của mình bị lộ rồi.
Nàng nhất thời hoảng loạn, tính tìm một lý do lấp liếm cho qua nhưng sau đó bình tĩnh lại, chớp mắt nói: "Ta không mệt."Nàng khựng lại giây lát rồi nói: "Ta ngồi canh ở đây thôi, người nên nghỉ ngơi là Minh Khuynh công tử."Minh Khuynh mỉm cười nhưng nụ cười của hắn có phần mông lung dưới ánh sáng yếu ớt của quang phù.
Hắn như có điều suy tư nói: "Có đôi khi ngủ không phải cách nghỉ ngơi tốt nhất."Thạch thất yên tĩnh đến lạ, bên ngoài là tiếng nói chuyện huyên náo của chúng đệ tử Huyền Dương phái, có lẽ tình hình trong sơn động tạm thời an toàn nên mọi người không im lặng nữa, bắt đầu lấy lại hơi sức cười nói, xem ra khá thích ứng với hoàn cảnh.
Yến Hạ hơi bất ngờ trước sự lạc quan của bọn họ, nhưng Minh Khuynh khẽ mỉm cười, giải thích với nàng: "Thiên hạ trước nay không bao giờ thái bình, trung nguyên chính đạo có thể duy trì cho đến tận bây giờ không phải vì bách chiến bách thắng mà vì bại nhưng không nản."Yến Hạ chìm vào trầm tư, bất giác nhìn ra cửa hang nhỏ hẹp liên kết giữa hai thạch thất, sau đó nàng nghe thấy tiếng Phương Trạch thấp giọng cười mắng.Ánh sáng ấm áp rọi vào từ ngoài cửa, những chiếc bóng lắc lư cũng đổ dài trên nền đất, Yến Hạ nghe Minh Khuynh nói: "Như vậy chẳng phải rất tốt sao?"Đúng vậy, bại mà không nản, cho dù ở nơi nguy hiểm nhất cũng không mất đi hy vọng.Mà người hiểu bọn họ nhất chính là Minh Khuynh.Dường như nhìn ra suy nghĩ của Yến Hạ, Minh Khuynh nghe tiếng nói của những người bên ngoài, ánh sáng nhàn nhạt ánh lên trên người hắn.
Hàng mày đôi mắt hắn như được tạo hóa phác họa tỉ mỉ, tinh tế tự nhiên, tú mỹ như tranh vẽ.
Hắn không để ý thấy ánh mắt chăm chú của Yến Hạ, chỉ thấp giọng nói: "Ta còn nhớ Phương Trạch.
Lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, lần đầu tiên xuống núi làm việc lại bị phái tới Thiên Cương Minh, còn chẳng biết đường đi.
Nhưng hắn rất nghiêm túc, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, khi đó ta bèn nói với Phong Thanh Thanh, tên đệ tử này của hắn sau này nhất định có thể làm rạng danh Huyền Dương phái."Dừng lại một lát, Minh Khuynh nói: "Hắn lớn rất nhanh." Yến Hạ không nghe ra chút cảm xúc gì trong câu nói này của hắn.Phong Thanh Thanh là tên của chưởng môn Huyền Dương phái.
Đây là lần đầu tiên Yến Hạ nghe Minh Khuynh nhắc đến những chuyện khi hắn còn làm minh chủ.Nhìn Minh Khuynh trước mặt mình rũ mi nói khẽ, kể lại chuyện xưa, nàng bỗng nhiên có cảm giác ánh trăng trên bầu trời in bóng xuống mặt nước, còn nàng đứng ở bên hồ, đưa tay ra là có thể bắt được ánh trăng.Khoảng cách tồn tại giữa cả hai từ lần đầu gặp gỡ đến nay dường như vô hình trung được rút ngắn lại, gần trong gang tấc, có thể chạm vào.Nàng nghĩ, Minh Khuynh thân là minh chủ rốt cuộc trông như thế nào.Nàng bắt đầu nghĩ đến những chuyện năm đó, bất giác có chút đắm chìmNàng nghĩ, đó hẳn là dáng vẻ phong hoa tuyệt đại nhất trên thế gian.- Hết chương 38: -.