Vân Thiên Lục Địa

Chương 1: Mưa Đêm




Vùng rừng biên giới giữa Thần Long Quốc và Linh Thú Quốc, một đoàn xe ngựa đang cố gắng đi nhanh hết mức. Dù chiếc xe được thiết kế cho di chuyển đường dài thì cũng không thể che dấu được vẻ hoa lệ của nó. Người ngồi trong xe thân phận không tầm thường. Những người hộ tống chiếc xe cũng không tầm thường, chỉ tầm hai mươi người thôi nhưng ai cũng lộ ra ánh mắt sắc bén, là ánh mắt của những kẻ giết người không nhíu mày. Người đàn ông cưỡi ngựa đi đầu càng lộ ra khí thế áp đảo, hắn là Kha Vân, Đỉnh phong Võ giả, thuộc hạ trung thành thân tín của Long tướng quân Long Phi của Thần Long Quốc.

Mùa hè, khí trời phương nam nóng bức cùng với độ ẩm cao làm cho người ta thấy bứt rứt khó chịu trong người vô cùng, đặc biệt là những người đến từ phương bắc như bọn Kha Vân. Không như thuộc hạ, Kha Vân cảm thấy khó chịu vì hắn cảm thấy bất an, vì hắn cảm thấy sẽ có chuyện không may xảy ra. Lúc này đã là xế chiều, mây đen che kín cả bầu trời báo hiệu cơn mưa sắp đổ xuống. Kha Vân nhíu mày. Hắn xuống ngựa, bước tới bên cạnh xe ngựa, cung kính nói:

- Nhị phu nhân, trời sắp mưa to. Ta đề nghị hạ trại nghỉ qua đêm tại đây, sáng mai lại đi tiếp, dù sao Ma Thiên Trấn còn cách khá xa, đi hết đêm cũng chưa chắc tới được.

Trên xe truyền lại một giọng nói ngọt ngào vô cùng, còn kèm theo cả sự mê hoặc như có như không, làm tim của nam nhân gia tốc ngay lập tức:

- Chuyện này nhờ thống lĩnh Kha vậy. Nơi này cho ta cảm giác bất an, xin hãy tăng cường cảnh giác.

- Ta sẽ đề cao cảnh giác. Xin Nhị phu nhân yên tâm.

Nói rồi quay lại cắt cử người hạ trại. Vừa xong thì mưa xuống như trút nước, phối hợp với đêm đen nơi biên ải khiến cho dù có đưa ngón tay ra cũng khó thấy. Võ giả tu luyện Nguyên khí có thể đề cao Năm giác quan, nhìn trong bóng tối cũng ko khó, nhưng cơn mưa này cũng làm giảm phạm vi cảm giác của Kha Vân xuống nhiều lắm. Hắn một mực ngồi dưới mái che trước xe ngựa. Sự bất an trong lòng làm hắn đề cao cảnh giác gấp mấy lần ngày thường. Mưa cứ tiếp tục rơi và cũng ko có dấu hiệu dừng lại. Nhóm người trong lều ăn lương khô qua bữa. Ai cũng cảnh giác cao độ cả.

Nửa đêm. Mưa thêm nặng hạt. Kha Vân bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bóng đêm phía trước. Hắn rời khỏi chỗ ngồi đi về phía trước, hắn cảm thấy có gì đó. Kha Vân dừng bước chân, nhìn vè phía bụi cỏ cao trước mặt. Ngay lập tức Kha Vân dấn tới trước, vì từ phía sau một thanh dao găm vừa cắt qua vị trí cái cổ của hắn lúc nãy. Kha Vân giơ chân đạp về phía tên sát thủ, dùng lực mười phần, tay phải rút đao, động tác lưu loát trôi chảy, hét to:

- Địch tập, bảo vệ phu nhân.

Nhưng đáp lại hắn là những tiếng hét thảm thiết. Óc Kha Vân cấp tốc xoay chuyển, tên sát thủ trước mắt này là Đỉnh phong Võ giả giống hắn. Nguy hiểm. Cảm giác nguy hiểm bỗng chốc chạy dọc xương sống hắn. Kha Vân ngay lập tức phóng vào bụi cỏ cao lúc nãy hắn nhìn vào. Ngay lập tức một bàn tay mạnh mẽ đánh lên lưng hắn. Kha Vân như một con diều bay đi ra rất xa.

- Tiên Thiên cao thủ.

Người vừa ra tay cũng đuổi theo ngay, nhưng Kha Vân đã biến mất. Làm một kẻ sống lại trên mũi đao nơi chiến trường, Kha Vân rất có kinh nghiệm để sống sót, hắn mượn lực từ chưởng vừa rồi để bỏ chạy. Cơn mưa nặng hạt xoá hết mọi dấu vết giúp hắn.

Tên áo đen vừa ra tay quay trở lại, quát hỏi:

- Giết hết chưa?

- Đại ca, đã xử lý xong, thứ đáng giá cũng đã lột sạch. Thế nhưng con đàn bà thì xử lý thế nào?

- Hừ, đem về sơn trại. Bảo anh em rút lui.

Tên áo đen vừa ra tay có vẻ như là thủ lĩnh. Tên còn lại quát to:

- Tụi bay bắt con đàn bà theo, về trại.

Kỳ lạ là tên này chỉ là Sơ giai Võ giả, thế nhưng đám Trung giai, Cao giai còn lại rất cung kính đáp:

- Vâng, Nhị đương gia.

Cả bọn lục tục kéo nhau đi, trong mưa đen mơ hồ thấy một bóng dáng bị vắt trên vai một tên to cao lực lưỡng.

Mưa đêm vẫn tiếp tục rơi.