Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 66: Vương gia cưng chiều (1)




Edit: Cò lười

Thoáng một cái, Vân Dung đã ở phủ Tể Tướng không ít ngày.

Từ sau ngày từ Xá Ân Tự trở về, trừ Sở Mạch Trần thỉnh thoảng đến phòng nàng ngồi một lát ra, gần như vốn không gặp qua bất kì kẻ nào khác.

Trong ngày thường phần lớn chỉ có hai người là nàng và Uyển Nhi, trong lúc hoảng hốt lại nhớ tới đoạn cuộc sống ở phủ Hoài Nam Chu kia, chẳng qua là thay đổi một chỗ mà thôi.

Càng bình tĩnh, trong lòng càng là bất an, như tùy thời có mưa to gió lớn không biết khi nào sẽ gào thét mà đến.

Vân Dung tính Bạch Hi Thần mang kiệu hoa đi Hoài Nam đón dâu, hẳn là rất nhanh trở lại kinh thành, trong lòng vừa chờ đợi lại vừa khủng hoảng.

Nếu Bạch Hi Thần phát hiện không thấy mình, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp đi tìm mình đi? Lấy năng lực của hắn nhất định rất nhanh tra ra được mình tự đưa thân vào trong phủ Tể Tướng.

Đến lúc đó có phải mình là có thể đoàn tụ với hắn hay không?

"Vân nhi, ở trước mặt của nàng, ta vĩnh viễn không phải là hoàng tử điện hạ gì, chỉ là Bạch Hi Thần."

"Chậm thì một tháng nàng chính là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng." Đêm ly biệt kia như ở ngay trước mắt.

Người này thoạt nhìn ôn nhuận xinh đẹp tuyệt trần, xuất trần vô hại, thật ra trong xương cốt đầy thủ đoạn, lần đầu tiên hôn nàng thì hắn đã nói: "Ta có nói qua ta là chính nhân quân tử sao?" Bá đạo lại không phân rõ phải trái.

Lòng của Vân Dung rung động một trận, như trên môi còn lưu lại nụ hôn của hắn.

Bất tri bất giác đã tách ra lâu như vậy. . . Thật đúng là rất nhớ hắn. . .

Bên ngoài biết, kêu oa táo.

Nàng lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, hạnh phúc ngọt ngào từ trong ánh mắt lóe lên một cái, rất nhanh đã bị một tia lo lắng thay thế.

Một nhà Tể Tướng quá mức bình tĩnh, như căn bản không thèm để ý chuyện mình là người Bạch Hi Thần muốn kết hôn này chút nào.

Hơn nữa, bọn họ như là chờ giờ khắc này Bạch Hi Thần sẽ đến phủ Tể Tướng tìm người.

Xa không chỉ này, còn có chuyện càng làm cho Vân Dung lo lắng hơn, Chu Vân Yên ái mộ Bạch Hi Thần như vậy, có thể thay mình gả vào phủ nhị hoàng tử hay không? Nghĩ đến nữ nhân kia mới có thể bái thiên địa thậm chí vào động phòng với Bạch Hi Thần. . . Vân Dung bỗng đứng lên, cả người chảy mồ hôi lạnh.

"Tiểu thư, làm sao vậy?" Uyển Nhi buông đồ thêu trong tay ra, đi tới.

"Không có gì, chỉ là có chút phiền lòng." Trong ngày thường Uyển Nhi nói rất ít, nhưng hầu hạ Vân Dung lại đặc biệt tận tâm, trước mắt tự nhiên hiểu được tâm tư của Vân Dung.

"Uyển Nhi, lại thêu cái gì đấy?" Uyển Nhi lập tức đỏ bừng mặt, xoay tay lại nửa che nửa đậy lấy ra một cái hà bao thêu một nửa, Vân Dung phát hiện sợi tơ thêu hà bao lại mang theo vài sợi tóc.

"Thứ này là cái gì? Chẳng lẽ là tóc của ngươi?" Uyển Nhi vâng một tiếng, có chút xấu hổ: "Hoài Nam truyền lưu cách làm, nữ tử dùng chính tóc dài của mình nối sợi tơ vào nhau thêu hà bao cho nam tử mình yêu, hai người sẽ hạnh phúc với nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau."

Vân Dung gục đầu xuống, đùa nghịch cái hà bao kia: "Uyển Nhi, dạy ta, ta cũng muốn thêu một cái."

"Tiểu thư là muốn đưa cho Bạch công tử đi?" Vân Dung cười mà không nói, trong mắt trong suốt lại hiện ra một tia đau thương.

"Tiểu thư, Uyển Nhi nói qua, chỉ cần người vào phủ Tể Tướng, lão phu nhân sẽ không lại gây khó khăn cho chúng ta, sau này nếu có cơ hội, Uyển Nhi nhất định sẽ liều mạng giúp tiểu thư rời khỏi nơi này."

Trong lòng có tình, tự nhiên học vô cùng nhanh, qua giờ cơm trưa, hà bao đã thêu hơn phân nửa.

Rèm thủy tinh chợt rung rung, Vân Dung vừa ngẩng đầu, Sở Mạch Trần đã hứng trí dạt dào đứng ở trước mặt của nàng.

Lúc trước hắn cũng đã tới vài lần, cũng không nói chuyện, tự mình ngồi ở bên cạnh, nhưng hôm nay hắn như có chút khác thường.

Vân Dung thất thần một lát, hà bao trong tay đã bị Sở Mạch Trần cướp vào trong tay.

"Sở Mạch Trần, ngươi trả lại cho ta. . ."