Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 60: San sẻ với hắn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Beta: Cò Lười

Ngày đó, trong hoàng cung Thiên triều.

Trong điện, vài cung nữ cúi đầu mà đứng, chính giữa của một tòa ngọc đình, thỉnh thoảng tản ra từng đợt hương thơm mát, ở giữa sương khói lượn lờ, càng toát lên sự yên tĩnh của tòa điện.

Một trận gió thổi tới, tầng lụa mỏng buông xuống nhẹ nhàng chuyển động, mỹ nhân nằm trên tháp với trang phục thêu phượng hoàng sang trọng quý phái, phía sau có hai vị cung nữ đang chậm rãi quạt.

Một cung nữ búi tóc ngồi bên cạnh, bàn tay nắm vào nhẹ nhàng đấm chân cho người nằm trên tháp.

Phu nhân nằm trên tháp nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: "Đến rồi sao?" Ba chữ nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm và sắc bén.

Cung nữ cúi đầu đứng phía bên phải tiến lên một bước, thấp giọng bẩm tấu: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái Tử Phi đang ở thiên điện và đang chờ triệu."

"Truyền. . . . . ."

Không bao lâu, Thái Tử Phi Sở Văn Xu chậm rãi bước về phía mỹ nhân đang nằm trên tháp, quỳ xuống thi lễ nói : "Thần tức tham kiến mẫu hậu."

Phu nhân nằm trên tháp không mở mắt ra, ngón tay đeo hộ chỉ* gõ có tiết tấu trên mép tháp.

Người này là đương kim Hoàng hậu nương nương, mẹ đẻ của thái tử Bạch Tử Hiên

Chưa được bà cho phép, tất nhiên là Sở Văn Xu không dám đứng lên, ai biết lần quỳ này lại quỳ đến nửa tuần hương.

Từ khi gả đến Đông Cung, mẫu hậu vẫn luôn cưng chiều nàng, cách đối xử giống như hôm nay, từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra.

Mồ hôi trên trán Sở Văn Xu không ngừng chảy xuống.

"Lúc con thành thân với thái tử vẫn là mùa đông, chỉ chớp mắt một cái, mùa hạ đã sắp trôi qua, thời gian trôi qua thật là nhanh."

"Vâng"

Rốt cuộc hoàng hậu cũng mở mắt, trong lúc lơ đãng ánh mắt hiện lên vẻ uy nghiêm, lúc Sở Văn Xu ngẩng đầu lên nhìn khiến cho nàng không khỏi rùng mình.

"Nay đệ đệ con cũng thành hôn, nghe nói là cưới đích nữ của Chu gia ở Hoài Nam?"

"Vâng"

Nghe xong hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, Sở Văn Xu lạnh cả vùng lưng, vội vàng cúi đầu xuống.

"Tỷ tỷ xuất giá trước nhưng cũng đừng khiến cho đệ muội đoạt mất nổi bật. . . . ."

"A?" Đầu tiên Sở Văn Xu cũng vẫn không hiểu ý lắm, nhưng sau đó rất nhanh xuất hiện nét ửng đỏ.

"Vâng"

Hoàng hậu khẽ thở dài một cái, lúc này mới nói: "Đứng lên đi."

Bên cạnh đã có một cung nữ lấy ghế đẩu ra, Sở Văn Xu ngồi xuống bên cạnh chân hoàng hậu.

"Nhị hoàng tử quay lại triều chính, được hoàng thượng cưng chiều, con thân là chính phi của thái tử, phải toàn lực san sẻ với thái tử mới đúng."

Sở Văn Xu thấp giọng nói: "Thái tử cũng không đề cập đến chuyện triều chính với con. . . . . . . . ."

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, dùng hộ chỉ nâng mắt Sở Văn Xu lên: "Chuyện tiền triều không cần con phải hỏi đến, nếu con muốn giúp thái tử, biện pháp tốt nhất là cướp đoạt sự nổi bật trước Bạch Hi Thần, sinh cho bệ hạ một trưởng tôn."

Sở Văn Xu lại đỏ bừng mặt, nhưng lại chỉ có thể nói: "Thần tức đã biết."

Hầu như thái tử đều ở thư phòng, hoàng hậu sao lại không biết, nhưng nha đầu ngốc này vẫn cho là thái tử chỉ sủng ái một mình nàng.

Hừ, trong lòng con của mình nghĩ điều gì, người làm mẫu thân như bà sao lại không biết. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một màn của mấy tháng trước kia, sự sợ hãi sâu trong lòng bà lại xuất hiện một lần nữa.

Bà nắm chặt mền trên tháp nhỏ giống như muốn vò nát nó.

Sở Văn Xu cúi đầu nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc của thái tử, nàng với hắn có đứa nhỏ, chỉ suy nghĩ như vậy thôi trong lòng liền dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Hạnh phúc thật gần nhưng lại thật xa. . . . . . .

"Đêm nay trở về, phải chuẩn bị thật tốt, thái tử sẽ đến tìm con, đến lúc đó cần phải hầu hạ thật cẩn thận. . . . . ." Lời nói của hoàng hậu khiến nàng vừa lo vừa sợ.

Nhưng buổi tối thái tử sẽ đến thật sao?
[/size]



Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Hộ chỉ, hay còn có tên đầy đủ là Hộ chỉ sáo  指甲套 (hộ= bảo vệ, chỉ= ngón tay, sáo= bao bọc, bao lại, vật gói lại, bao lại). Nó còn có các tên khác là hộ giáp ( đồ vật bảo vệ móng tay).
Hộ chỉ là một loại phụ kiện trang sức đeo trên ngón tay nữ giới. Nó đã xuất hiện từ thời Minh nhưng phải đến thời Thanh mới thực sự thịnh hành và trở nên phổ biến. Quý tộc triều Thanh, cả nam lẫn nữ thường đều có thói quen để móng tay dài, trong đó nữ giới để dài hơn cả. Hộ chỉ chính là thứ đồ hữu hiệu để bảo vệ móng tay, kiêm luôn trang sức trang trí trên bàn tay.