Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 53: Đêm ở Tướng phủ




"Tỉnh?"

Vân Dung xoay người, thấy Sở Mạch Trần đã ngồi xuống chiếc ghế làm từ cây Lê đặt ở trong phòng. Đang cầm chén trà nhỏ uống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn  nàng.

A, bọn họ vì sao đều giữ được bình thản như thế? Kết quả nàng hiểu rõ là bị tính kế, bị lừa bịp chỉ có một người là chính mình.

Vân Dung rất tức giận, hơn nữa là tức giận cực kỳ.

Nàng cầm lấy mũ phượng ở trên đầu,  hung hăng ném về hướng Sở Mạch Trần, hắn phất tay một cái, mũ phượng rơi xuống đất, trong khoảnh khắc trân châu đá quý đều rơi đầy dưới mặt đất.

Nhưng Sở Mạch Trần lại giống như chưa phát sinh sự tình gì, tiếp tục thưởng thức trà, thậm chí không hề ngẩng đầu.

"Các ngươi không biết là nợ ta một lời giải thích sao?" thời điểm nói những lời này, âm thanh của Vân Dung kích động  có chút run run.

Nàng bất quá chỉ là một tiểu nữ tử khát vọng hạnh phúc, dựa vào cái gì bị những người này một tay che trời, hô mưa hoán vũ?

Sở Mạch Trần rốt cuộc buông chén trà nhỏ trong tay, đứng dậy đi đến trước mặt Vân Dung, lại đột nhiên vươn tay bắt lấy cái cằm nhỏ của Vân Dung cười nói: "Ngươi có tư cách gì để cho ta đối với ngươi giải thích?"

Cảm giác truyền đến toàn tâm đau đớn, Sở Mạch Trần xuống tay rất nặng không có một chút thương tiếc nào, cùng lúc trước ở trước mọi người lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu căn bản là hai người khác nhau.

"Nếu ta đã không có tư cách, vì sao còn muốn cưới ta?"

Khuôn mặt đẹp trai của Hắn cách Vân Dung chỉ có khoảng rất gần, trong ánh mắt đã tràn ngập khinh miệt cùng hèn mọn.

Đột nhiên cười ha ha nói: "Thú ai với ta mà nói đều không sao cả, ta căn bản không ngại, hơn nữa thấy bộ dáng ủy khuất phẫn hận này của ngươi, ta lại vui vẻ!"

"Ngươi......." Vân Dung không nghĩ tới Sở Mạch Trần lại trả lời như vậy, tức giận đến nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

Sở Mạch Trần nhíu nhíu mày, khỏa chu sa ở mi tâm động tác kia thật nhỏ nhưng kh phát ra lại thấy được, ngay sau đó hắn chán ghét  buông lỏng Vân Dung ra, lui ra phía sau từng bước nói: "Ta ghét nhất thấy nữ nhân khóc, thật sự là dối trá."

Dối trá? Cùng như một nam nhân  không hiểu biết gì nhau đã bái đường, hắn cư nhiên còn nói nàng dối trá?

Cái này là rất khi dễ người, mấy ngày qua ủy khuất tích lũy của Vân Dung lập tức toàn bộ dâng lên, vươn tay hung hăng  hướng tới đánh vào ngực của Sở Mạch Trần: "Các ngươi cái tên hỗn đản? Vì sao muốn đối với ta như vậy, hiện tại kiệu hoa của Hi Thần lập tức sẽ đến Hoài Nam, Ta lại đối với ngươi tên hỗn đản này đã bái đường, ta căn bản là không biết ngươi, ngươi vì sao muốn đối với ta như vậy, các ngươi từng bước từng bước đều là ác ma, đều là ác ma....."

Sở Mạch Trần nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nữ tử, trong lòng vừa động, nhiều năm trước từng có cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này nảy lên trong lòng, hắn nhẹ nhàng  nhắm mắt lại: "Hận sao?"

Vân Dung cắn chặt hàm răng, rống thật to lên nói: "Ta hận ngươi, ta hận ngươi... Ngươi lập tức thả ta đi......"

Nhưng  nào biết tiếp theo giây, lại bị Sở Mạch Trần gắt gao cô vào trong lòng: "Thả ngươi đi? Ta có giết ngươi, cũng tuyệt không sẽ thả  ngươi?"

Vân Dung cả kinh, đã ngừng rơi nước mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấy Sở Mạch Trần như cũ nhắm mắt lại, nàng rõ ràng cảm giác được, những lời này của hắn, giống như là nói với một người khác."

Trong phòng  không khí chợt thay đổi lãnh lẽo còn mang theo một loại hơi thở nguy hiểm.

Quả nhiên, ngay sau đó Vân Dung bị Sở Mạch Trần hung hăng đè ngã sấp xuống giường, tiếp theo toàn bộ thân hình hắn liền đè ở phía trên, một bàn tay kéo vạt áo bên hông của Vân Dung.

Vân Dung ra sức phản kháng, kinh hô: "Sở Mạch Trần, ngươi muốn làm gì? Ta là thê tử của Bạch Hi Thần, ngươi dám động vào ta một chút, chắc chắn không được chết tử tế."

Nào biết, Vân Dung nói xong câu đó sau, ánh mắt Sở Mạch Trần đều đỏ lên, cắn răng  nói: "Ta cho ngươi biết, ta liền đối với thê tử của người khác cảm thấy hứng thú......"

"A......" Vân Dung nhất thời bị những lời này sợ cháng váng......

Mà động tác của Sở Mạch Trần cũng càng thêm làm càn......

Đúng lúc này, theo ngoài cửa truyền đến âm thanh mềm mại: "Tướng công....."

Sở Mạch Trần ngưng lại động tác, Vân Dung giãy dụa  đẩy hắn ra, theo thanh âm nhìn lại thì thấy hai vị nữ tử cực kỳ xinh đẹp, một người phong lưu thướt tha, một người thân thể đầy đặn, vô hạn phong tình  hướng Sở Mạch Trần đi tới.

Doanh Doanh (nhẹ nhàng) hạ bái: "Tướng công, lão phu nhân để cho nhóm chúng ta đêm nay tới hầu hạ tướng công."

Vân dung thở một ngụm khí dài, nào biết Sở Mạch Trần lại cười nói: "Tới rất đúng lúc, các ngươi đêm nay sẽ cùng phu nhân hầu hạ ta đi....."

Vân Dung suýt nữa hôn mê bất tỉnh, nguyên lai những gì Chu Vân Phương nói đúng là thật sự?

Hai nữ tử kia nghe xong lại bình tĩnh như thường, cười nói: "Vâng!"