Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 46: Quyết định giúp nàng




"Đại tỷ, Ngươi xác định muốn làm như vậy?" Vân Dung trong lòng có chút không yên cảm giác cảm thấy làm như vậy cũng không phải thập phần thỏa đáng.

Bùm một tiếng Chu Vân Phương quỳ trước mặt Vân Dung  "Tiểu muội, gả cho Sở Mạch Trần Ta sẽ chết mất." Chu Vân Phương từ trong lòng ngực xuất ra một khăn lụa trắng như tuyết, mặt trên nhiễm loang lổ vết máu.

"Đây là mẫu thân thay Ta chuẩn bị, Ta cũng đã không phải là tấm thân trong sạch gì nữa, thậm chí còn có một đứa nhỏ chết non, mà Sở Mạch Trần là loại người nào, mẫu thân nghĩ đến chỉ khăn con này có thể thoát được ánh mắt của Hắn sao? Đến lúc đó Ta nhất định sẽ bị Hắn lăng nhục đến chết."

Từ trong miệng Chu Vân Phương Sở Mạch Trần này bị hình dung như là một người giống như ma quỷ, mà Vân Dung nghe xong, cũng không nhịn được mà run run.

"Đại tỷ, Ngươi muốn đi đâu?"

Chu Vân Phương trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, hơi hơi gục đầu xuống: "Ta tự nhiên là muốn đi tìm Hắn."

Vân Dung biết Hắn tự nhiên là tình lang của Chu Vân Phương, chuyện riêng tư của người ta tốt nhất không nên hỏi quá rõ ràng, nhưng tình hình trước mắt, Vân Dung vẫn là không thể không nói ra lòng nghi hoặc của bản thân: "Đại tỷ, Hắn vì sao không đến cứu Ngươi đi?"

Chu Vân Phương trên mặt lộ ra một tia không hờn giận, cắn răng nói: "Ta biết Hắn cũng rất khổ sở, hơn nữa cùng Hắn ở cùng một chỗ, là là chính Ta cam tâm tình nguyện, Ta cũng cần Hắn phải vì Ta mà trả giá cái gì."

Vân Dung nghe được có chút tức giận phình miệng, nói: "Vậy ngươi trả giá như vậy đáng giá sao? Ngươi đi lần này, chỉ sợ toàn bộ Chu phủ đều phải đi theo chịu liên lụy."

Chu Vân Phương cười lạnh một tiếng: "Phụ thân dã tâm rất lớn, quan hệ của Hắn cùng với Tể tướng đều không phải như là Ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy, mà nay Hắn lại đặt tâm tư lên Nhị hoàng tử, Ngươi nghĩ rằng Ta và Ngươi đào hôn đối với Hắn có ảnh hưởng cái gì sao? Nhiều nhất bất quá là thiếu bớt một quân cờ trên bàn cờ mà thôi."

"Tiểu muội, Ta nếu là không bận tâm đến việc gì, có thể tìm đại người khác giúp Ta, chính là khi đó, người giúp Ta khẳng định sẽ vì cứu Ta chết. Mà Ngươi bất đồng, Ngươi là người trong tim của Nhị hoàng tử, Ta nghe nói nhị hoàng tử trước khi rời đi, đã muốn cùng Ngươi là vợ chồng thực sự....... Ngươi giúp Ta, không người nào dám bắt Ngươi cả."

Lúc này, bên ngoài lại có người thúc giục nói: "Đại tiểu thư, lão phu nhân phái người đến thúc dục."

Chu Vân Phương trên trán đổ ra một trần mồ hôi, đối với ngoài cửa nói: 

"Một lát nữa thì tốt rồi."

"Tiểu muội, cầu Ngươi." Nàng cơ hồ là khóc nói ra những lời này.

Vân Dung giúp đỡ bả vai của Nàng, còn thật sự nhìn Nàng nói: "Đại tỷ, Ta cùng với Chu gia cũng không có chút cảm tình, nếu có khả năng giúp đỡ cho Ngươi, Ta tự nhiên sẽ không từ chối, chính là, một mình Ngươi nhất định phải thật cẩn thận."

Chu Vân Phương mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống đất lễ bái, vội vàng thay xiêm y cho Vân Dung, nhìn vào khuôn mặt trong gương phác họa một phen, sau đó Chu Vân Phương cư nhiên cùng với Vân Dung có sáu bảy phần giống nhau.

Nhìn bộ dáng giật mình của Vân Dung, Vân Phương giải thích nói: " Dịch Dung Thuật của Phụ thân mới chân chính là lợi hại, Ta cùng với Vân Yên vụng trộm bắt chước học được một chút, còn chưa bằng được một phần mười của phụ thân đâu."

Vừa nói một bên vừa giúp Vân Dung mặc giá y đỏ thẫm "Ta sau khi ra ngoài, tự nhiên sẽ phẫn thành bộ dáng những người khác, Ngươi không cần lo lắng, Ngươi chỉ cần kéo dài một hồi, cuối cùng xốc khăn voan, trở lại với diện mạo ban đầu liền đại công cáo thành."

"Tốt"

Chu Vân Phương đi vội ra ngoài, nghe Nàng bắt chước thanh âm của chính mình nói với thị nữ  ở bên ngoài cửa:"Đại tỷ cảm xúc có chút không ổn định, cho nên các ngươi chờ một lát lại đi vào."

"Phải"

Tiếp theo ngoài cửa liền yên tĩnh trở lại.

Khẩu khí Vân Dung thật dài ra. Chỉ ngóng trông chạy thật nhanh rời khỏi nơi này.

Một lát sau, ở cửa phát ra một tiếng liền lập tức bị đẩy ra, cách một hồng sa, mông lung trông được gặp vào là một vị nữ tử.

Nàng vài bước đến trước mặt Vân Dung, một phen xé xuống khăn voan trên đầu Nàng.

Khi Vân Dung thấy rõ bộ mặt của Nàng thì không tự chủ được  hít vào  miệng khí lạnh.