Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 1: Hoa mai dẫn (nhất)




“ Cô nương nên uống thuốc” Cung nữ Thanh Nhi ở bên thúc giục/

Bên trong tấm lụa mỏng màu xanh nước, Thiên Vân lẳng lặng nằm trên giường, tựa đầu qua một bên, ánh mắt nàng dừng ở chẩm bạn thư tiên thượng, đập vào mắt là cuốn “ Hoa mai dẫn” mấy ngày trước lật xem.

Nguyên lai nàng đã hôn mê lâu như vậy

“ Hoa mai dẫn” này không cần nhìn sớm đã thuộc lòng

Bạch âu hỏi ta bạc phách đỗ dừng cô thuyền,

là thân lưu, là tâm lưu?

Tâm nếu lưu thì chuyện gì khóa mày?

Phong chụp tiểu rèm đăng choáng váng vũ,

đối nhàn ảnh,

lạnh tanh,

nhớ lại cũ du.

Cũ du cũ du nay ở không?

Hoa xài tìm ngoại lâu,

liễu hạ thuyền.

Mộng cũng mộng cũng,

mộng không đến,

hàn thủy không lưu.

Mạc mạc Hoàng Vân,

ướt đẫm cây bông gòn cừu.

Đều nói không người sầu lo giống như ta,

tối nay tuyết,

có hoa mai,

giống như ta sầu lo.

Gằn từng tiếng đập vào lòng. Trên người vết thương còn ẩn ẩn đau. Nhưng lại không bằng vết thương đau mãnh liệt ở trong lòng

Thanh Nhi nói, sau khi xảy ra chuyện ở ngự hoa viên, nàng hôn mê đã nhiều ngày, hắn nhưng lại nhiều ngày cũng không tới thăm.

Nguyên lai hắn đúng là không tin nàng, hắn cũng nghĩ rằng nàng đem vị thiên kim nhà Tể Tướng đẩy xuống hồ?

Nhớ ngày hôm đó, lúc Hoàng hậu nương nương đem một cái tát tặng cho nàng, nàng đã ủy khuất tìm kiếm xung quanh chỉ mong nhìn thấy bóng dáng của hắn, tự mình ảo tưởng rằng hắn sẽ xuất hiện cứu nàng.

Lúc bộ lam y xuất hiện trước mắt, lòng nàng vui sướng khôn cùng. Nhưng hắn không tới bên nàng mà liền dùng công phu phi đến hồ nước, không do dự nhảy xuống hồ.

Lúc sau, hắn đem vị thiên kim nhà Tể Tướng lên bờ cả người ướt đẫm.

Định mở miệng gọi hắn nhưng lời nói vừa định thốt lên lại thấy được sự tràn ngập ưu thương và lo lắng của hắn đối với vị thiên kim kia, và tiếng oanh oanh khóc của nàng ấy. Cuối cùng hắn gắt gao ôm cô gái ấy hướng đến tẩm cung bay đi.

Từ đầu đến cuối sự việc ấy, hắn chưa hề quay đầu liếc mắt đến nàng một lần.

Trường Thiên Vân lúc ấy trong lòng nghẹn đau vô hạn, lúc ấy nàng tự nói với chính mình rằng đây lúc mình nên rời khỏi nơi này.

Nàng nhớ lại khi xưa hắn từng nói, nơi nào có hắn nơi đó chính là nhà của nàng, chính vì giây phút cảm động đó nàng đã theo hắn tới nơi này.

Nhưng giờ Thanh Nhi nói, hắn là thái tử, tương lai là hoàng đế sau này, thì lẽ tất nhiên hắn sẽ có hậu cung của chính mình, sẽ có rất nhiều nữ nhân bên cạnh.

Theo một khắc đó, Thiên Vân lại bắt dầu hoài niệm về chuyện xưa của chính mình, lúc nàng cùng với bác ở ngôi nhà tranh nhỏ đó.

Rốt cục nàng cũng thấu hiểu, hoàng cung đại nội tựa như một Quỳnh Dao tiên cảnh, chung quy đây cũng không là nhà của nàng.

Xuyên qua tấm màn mỏng, nàng ghé mắt ra ngoài cửa sổ. Lúc này trong viện hoa mai đã nở đầy. Dưới ánh trăng sáng, hoa mai tựa như đang nhảy múa, đang chuyển động. Loáng thoáng có tiếng nhạc cổ truyền đến.

“ Thanh nhi, bên ngoài tựa như rất náo loạn, hôm nay bên trong Đông cung có việc gì xảy ra hay sao? “

Cung nữ Thanh nhi bưng chén thuốc đặt trên bàn gỗ thượng hạng cạnh giường, nhẹ nhàng đem sa mạn cuốn lại sang một bên, đem Thiên Vân tựa nửa người lên giường, đôi mắt khẽ lay động, nước mắt khẽ trực trào.

Nàng vội vàng cúi đầu tránh đi, nhất thời thất thần, tay nàng khẽ nắm chặt như mún bẻ gẫy móng tay của chính mình, mà tâm nàng cũng hung hăng đau đớn thêm.

Trên giường, giai nhân nằm trên, hai gò má khẽ hồng, ánh sáng chiếu vào làn da trắng như bạch ngọc, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại thêm vài phần lệ sắc.

Thanh nhi cúi đầu khẽ thở dài, miệng nói không lộ chút cảm giác đáp:“ Làm sao mà có âm thanh nào, nô tỳ không nghe thấy gì? Cô nương nằm đã nhiều ngày, chắc là sinh ra ảo giác, chờ người khỏe lại, đến lúc đó, Thanh nhi cùng cô nương đi dạo giải sầu “

Thiên Vân bĩu môi, ngoài miệng liền cười nói: “Ha ha, ngươi liền nói thẳng cho ta biết, nếu không chính ta mới lại hồ đồ “

Thanh nhi trong lòng chua xót, khó chịu, nhìn Thiên Vân trên giường cơ hồ muốn rơi lệ, nghe nàng nói vậy, cố nín khóc mỉm cười: “Vừa mới tỉnh, cô nương đã trêu ghẹo nô tỳ. Hiện còn sớm, cô nương nên uống thuốc rồi ngủ tiếp một hồi. “

Uống xong dược, Thiên Vân nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lúc chính mình cùng hắn gặp nhau lần đầu tiên.