Vãn Thiên Hà

Chương 3




Yến Chi quan.

Đã đầu mùa hạ. Ngoài thành băng tuyết trên thảo nguyên đã tan, đồng cỏ tươi tốt.

Thân ảnh đơn kỵ nổi bật dưới ánh mặt trời chính ngọ, một thân bạch y trên lưng ngựa, tóc đen tung bay, như lưu tinh thiểm điện, chạy thẳng về phía doanh trướng Nhan Xung Vũ.

Trong doanh trướng, trên giá sắt là một nồi thịt linh dương đã chín. Nhan Xung Vũ thân trên xích lõa, nghiêng bên hông đeo thanh loan đao, da thịt màu mật ong, đường cong cơ thể cực mỹ, không hề có chút thịt mỡ dư thừa nào, cả người giống như một con báo đang nghỉ ngơi.

Lều lớn xốc lên, Lý Nhược Phi toàn thân mồ hôi bước vào.

Nhan Xung Vũ cười nói: “Lại đi thử tầm bắn của liên nỏ chúng ta mới chế tạo sao?”

Lý Nhược Phi ngồi xuống, cầm túi nước da dê, há mồm uống, hổn hển thở nói: “Sửa lại phần đuôi tên nỏ, có thể bắn ra bảy trăm bước, nhưng lại không thể xuyên thủng trọng giáp, binh đoàn trọng giáp của Trữ quốc cũng không phải dễ trêu vào.”

Nhan Xung Vũ vươn tay giúp hắn lau đi vệt nước bên miệng, nói: “Ăn thịt dê trước, lúc ngươi đi Yến sơn thử nỏ, ta nhàn rỗi bắt linh dương.”

Hai người ngồi đối diện, dùng đao mỏng cắt từng miếng thịt dê, chỉ thấy Lý Nhược Phi miệng dính đầy dầu mỡ, không quan tâm thịt dê rất nóng, chỉ đem từng miếng từng miếng nhét vào miệng.

Nhan Xung Vũ tốc độ chậm rãi, vuốt vuốt sau lưng giúp hắn tránh bị nghẹn, thấp giọng nói: “Nhược Phi, từ từ ăn, nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên quên chuyện bị đói năm xưa đi.”

Lý Nhược Phi sững người, ba năm đói khát thấp hèn kia… Mỗi khi nhắc đến ngay cả hô hấp cũng đau đớn, giống như dấu vết thống khổ khắc vào nơi sâu nhất trong xương tủy, như ác mộng cả đời mình cũng không thể thoát ra được.

Sau khi mẫu thân chết, Lý Nhược Phi vừa mới sáu tuổi, bị trục xuất khỏi vương phủ, lưu lạc trên thảo nguyên, ai cũng không biết hắn làm sao sống sót được. Ngay cả chính hắn tựa hồ cũng chỉ nhớ khi đó cùng con sói già yếu tranh nhau một khối thịt thối mà bị cắn đến thương tích đầy mình, đêm đông thiếp đi dưới lớp tuyết tay chân tê cóng lạnh lẽo, vô số lần đói mà ngất đi hoặc là ngã bệnh, vài lần chết đi sống lại.

Mãi cho đến năm chín tuổi gặp được Nhan Xung Vũ.

Nhan Xung Vũ e rằng đến chết cũng không thể quên ngày đầu gặp gỡ đó.

Thế tử Nam Viện vương nhiệt huyết năm đó vừa tròn mười bốn tuổi, tuổi trẻ, dũng mãnh lại quả cảm danh truyền khắp thảo nguyên, Nam Viện vương Nhan Nhai đặc biệt cho phép hắn suất lĩnh một đôi thân binh, trong vài chiến dịch quy mô nhỏ ở biên quan, cũng lần lượt lập được chiến công, tiến thoái chặt chẽ. Vì tham gia Đạt Mục đại hội lần đầu này, Nhan Xung Vũ chuẩn bị đơn thân săn đầu báo tuyết mừng lễ trưởng thành của mình.

Ngày đông giá rét hắn bám theo một con báo mẹ sắp sinh đã hai ngày hai đêm, báo tuyết tính cảnh giác cực cao, sức chịu đựng lại kiên cường, Nhan Xung Vũ cũng xem như rèn luyện năng lực bản thân.

Lúc hoàng hôn rốt cuộc cũng thấy báo mẹ sức cùng lực kiệt tránh sau đồi núi nhỏ nghỉ ngơi. Nhan Xung Vũ xuống ngựa, trong tay cầm liệp đao cùng thiết côn vòng qua sau núi tiến lại gần, một đao bổ xuống đùi sau.

Báo mẹ chịu đói hai ngày căn bản không hề sợ hãi đòn đánh lén của Nhan Xung Vũ, phát ra tiếng rú dài thê lương, vừa xoay người liệp đao đã rời khỏi cơ thể, “sưu” một tiếng nhắm vào Nhan Xung Vũ, tốc độ cực nhanh lực đạo mạnh mẽ, thiết côn trong tay cũng không có đất dụng võ, phốc cái bổ nhào lên người Nhan Xung Vũ, răng nhọn cắn xuống nơi cổ tràn đầy huyết mạch của hắn. Nhan Xung Vũ từ nhỏ luyện võ, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, ném đi thiết côn, hai tay bắt lấy móng vuốt báo, cúi đầu bảo trụ dưới cằm báo tuyết. Một người một báo giằng co trên đất tuyết.

Thời gian trôi đi, nước dãi báo tuyết nhỏ xuống tóc xuống sau gáy Nhan Xung Vũ, ban đầu nóng bỏng sau dần kết thành băng. Báo mẹ thở hổn hển, bởi đang chịu đựng đau đớn sắp sinh, sức lực của Nhan Xung Vũ cùng từng chút từng chút một bị rút đi, trái tim thình thịch đập loạn, tay bắt đầu mỏi nhừ.

Ai cũng không biết ai sẽ là kẻ sống sót, nhưng không ai từ bỏ, đây là cách sinh tồn trên thảo nguyên, tuyệt không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh.

Thái dương xuống núi, Nhan Xung Vũ cảm giác báo mẹ bắt đầu bất an, dưới ánh sáng thưa thớt, dư quang khóe mắt nhìn thấy một đôi chân trần đi trên nền tuyết.

Đôi chân đã chịu đựng sự tàn phá của gió tuyết này, vết thương trên chân đã đông cứng, dịch mũ cùng thịt non ngưng kết lại, khiến người buồn nôn.

Cước bộ rời đi. Báo mẹ lại càng thêm bất an, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, nhưng Nhan Xung Vũ lại càng nắm chặt hơn, chịu đựng càng kiên cường, hắn biết sinh tử chính là giờ khắc này.

Hàn quang đột nhiên nhoáng lên, máu nóng từ sau gáy chảy xuống, sau lưng một trận đau nhức.

Đầu báo mẹ đã lìa khỏi cổ, đao này tinh chuẩn vô cùng, lực đạo sung mãn, đao chém xuống nơi yếu nhất trên cổ, một đao chặt đứt đầu báo mẹ, lại không biết vô tình hay cố ý, thuận theo đao thế, chém một đường sau lưng mình.

Nhan Xung Vũ hổn hển hoạt động cái cổ một chút, phát hiện cứu hắn chính là một tiểu hài tử.

Tiểu hài tử gầy ốm, hai chân để trần, cúi đầu, mái tóc thật dài che khuất đôi mắt, tay cũng như chân đều đầy vết sẹo, trên tay còn nắm chặt liệp đao.

Nhan Xung Vũ đứng dậy, đến gần hắn, nói: “Cám ơn ngươi!”

Tiểu hài tử lùi lại hai bước, ngẩng đầu cảnh giác nhìn hắn. Cái nhìn này, chạm đến nơi mềm yếu nhất trong nội tâm của Nhan Xung Vũ, ánh sáng ảm đạm mờ ảo, ánh mắt kia vừa cường hãn lại yếu ớt, vừa lãnh khốc lại hồn nhiên.

Nhan Xung Vũ vươn tay, ôn nhu nói: “Tiểu huynh đệ, không cần sợ, ta tên Nhan Xung Vũ, ngươi tên gì?”

Tiểu hài tử giống như bị sự ôn nhu của hắn làm chấn kinh, lúc sau mới nói: “Ta tên Lý Nhược Phi, liệp đao này của ngươi giờ là của ta, đầu báo này cũng là của ta, ngươi nếu muốn tranh với ta, ta sẽ giết ngươi.”

Thanh tuyến cực kỳ trong trẻo, lời nói ra lại giống như cường đạo.

Nhan Xung Vũ vừa bực vừa buồn cười: “Thì ra ngươi cố ý đả thương ta! Ngươi yên tâm, lưng ta đã bị thương, sao có thể tranh đao của ngươi? Dù sao ngươi cứu ta một mạng, con báo tuyết này vốn là của ngươi!”

Lý Nhược Phi mừng rỡ, nhào đến bên báo tuyết vừa chết, kề sát miệng, há mồm uống máu báo nóng hổi, dùng liệp đao cắt từng miếng thịt tươi trực tiếp bỏ vào miệng. Vừa ăn vừa không ngừng xé da báo, máu chảy đầm đìa từ túi da đeo bên người, động tác rất thành thục.

Màn đêm buông xuống, những chấm nhỏ xa xôi bắt đầu ánh lên ánh sáng mờ ảo lạnh lẽo, Nhan Xung Vũ vẫn luôn yên lặng quan sát, bỗng nhiên nói: “Lý Nhược Phi, ngươi có muốn theo ta về nhà không?”

Lý Nhược Phi đang há mồm nuốt thịt báo, nghe thấy lời nói này đột nhiên bị mắc nghẹn, nắm cổ ho khan. Nhan Xung Vũ vội tiến đến vỗ mạnh lên lưng hắn, khó khăn lắm mới nhả khối thịt kia ra ngoài, Lý Nhược Phi một phen đẩy hắn ra, tê thanh nói: “Ta có nhà! Ta có mẫu thân! Mẫu thân vẫn luôn bên ta! Ngươi cút cho ta!”

Nhan Xung Vũ trong lòng đau xót, đồng thời lửa giận dâng lên, thân thủ của hắn vốn cao hơn Lý Nhược Phi rất nhiều, lúc này nhân cơ hội tốt, xuất thủ như thiểm điện, một phen đoạt lấy đao của Lý Nhược Phi, cũng không quản vết thương sau lưng đang nứt ra, dụng lực bắt lấy đôi tay bẩn của Lý Nhược Phi bẻ về phía sau, huýt một tiếng gọi ngựa của mình, một tay bắt giữ Lý Nhược Phi, một tay cầm cương, nhảy lên lưng ngựa.

Lý Nhược Phi giống như sụp đổ khóc lớn nháo loạn, Nhan Xung Vũ cũng không nói lời nào, chỉ gắt gao ôm hắn trước ngực, một đường chạy như bay trở về Nam Viện vương phủ.

Hạ nhân trong vương phủ bị dọa đến mức khiếp sợ, thế tử hai ngày không về, khi trở về toàn thân là máu, còn bắt về một tiểu hài tử vừa bẩn vừa hôi vừa khóc lại vừa mắng, vội vàng báo cho vương phi.

Nhan Xung Vũ bị thương mệt mỏi, Lý Nhược Phi khóc cũng đã sức cùng lực kiệt, đang không biết xử trí thế nào, nhìn thấy hoa phục mỹ phụ, choàng áo lông chồn tử sắc, đạp tuyết mà đến, một thân ung dung quý khí, khóe miệng lộ ra nụ cười xinh đẹp, chính là vương phi Uất Trì Hương.

Uất Trì Hương nói: “Xung Vũ, sao lại như vậy?”

Nhan Xung Vũ thực ủy khuất nói: “Con muốn Lý Nhược Phi ở trong nhà chúng ta.”

Uất Trì Hương cũng không hỏi vì sao, chỉ cười xoa đầu Lý Nhược Phi: “Hài tử, ngươi là hảo hữu của Xung Vũ, cũng chính là khách nhà chúng ta, để Xung Vũ đưa ngươi đi tắm rửa một chút trước được không?”

Lý Nhược Phi ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho Nhan Xung Vũ nắm tay kéo đến ôn tuyền tắm rửa.

Tắm rửa xong, vết thương cũng được đại phu xử lý ổn thỏa, Nhan Xung Vũ giúp hắn thay một bộ y phục tuyết trắng mềm mại.

Khi Lý Nhược Phi xuất hiện, Uất Trì Hương cùng đám thị nữ đều nhìn đến ngơ ngẩn, chưa từng thấy tiểu nam hài tuấn mỹ như vậy, hơn nữa ánh mắt thu thủy gần như trong ngần, khiến người ta nhìn đến si mê.

Lý Nhược Phi chậm rãi đến gần Uất Trì Hương, sóng mắt ôn nhu nhìn bà, sợ sệt đưa tay nắm lấy vạt áo, tựa đầu lên gối ngủ thiếp đi, Uất Trì Hương cảm động, rơi lệ, thầm nghĩ coi Lý Nhược Phi như con ruột của mình mà nuôi dưỡng.

Lý Nhược Phi từ đó ở lại Nam Viện vương phủ, kết làm an đáp với Nhan Xung Vũ, như hình với bóng. Nhan Xung Vũ phát hiện Lý Nhược Phi dù rằng chưa từng học võ, nhưng lực sát thương lại giống như dã thú, động tác ngắn gọn tàn nhẫn, có thể là học được hoặc từ trong đánh nhau cùng sói trên thảo nguyên mà thành. Chính thức bắt đầu dạy võ cho hắn, ngộ tính cũng cao hơn người. Học cưỡi ngựa bắn tên chỉ vừa một tháng, đã có thể ngoài trăm bước bắn xuyên đầu thỏ rừng. (= = các bạn cứ thích đem thỏ ra bắn nà sao?!!)

Chỉ một điều phiền phức, sau khi học võ, Lý Nhược Phi đặc biệt thích cùng đám hài tử xung quanh đánh nhau.

Trên thảo nguyên vô luận địa vị nào cũng đều sùng bái võ lực, tiểu hài tử chơi đùa với nhau thường mô phỏng trận địa hai bên chém giết lẫn nhau, nhưng cũng biết thủ hạ lưu tình, nhiều nhất chỉ đánh cho đối phương bầm dập mặt mũi, Lý Nhược Phi lại không, chỉ cần bị tiểu hài tử khác vượt qua hoặc bị đánh, lập tức xuất thủ ngoan độc, con trai đại tướng quân Hoa Lê lần đầu dẫn hắn ra ngoài chơi liền bị bẻ gãy cổ tay, Uất Trì Hương lại còn rất cao hứng, cười nói: “Nhược Phi rất có tiền đồ! Đừng thấy Xung Vũ bây giờ rất ngoan, mấy năm trước cũng là ngày ngày đánh người, ta đều phải đến phủ người khác giải thích, bây giờ, ta lại có thể làm việc này rồi!”, diễu võ dương oai dẫn theo một đoàn thị nữ tự mình đăng môn giải thích, Nhan Xung Vũ đứng một bên tức giận đến mũi cũng lệch đi, lần thứ hai đá gãy xương đùi của tiểu công tử Hữu thừa tướng, từ đó không kẻ nào dám trêu chọc.