Ta không chỉ muốn ngươi nắm thiên hạ trong tay, ta còn muốn ngươi vì ta mà nắm lấy thiên hạ.
Tám năm trước tại đô thành Tây Châu ngươi cứu ta ra khỏi cảnh ngộ không khác gì súc sinh, ngươi chính là ánh sáng ấm áp duy nhất trong sinh mệnh của ta.
_____
Tính cảnh giác của Lý Nhược Phi sắc bén giống như dã thú, cho dù đang ngủ, chỉ sợ mình vừa mới đến trước giường đã bị đao cắt đứt yết hầu không chút lưu tình.
Lần trước ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Lý Nhược Phi cũng là thừa dịp hắn bệnh nặng, lúc ấy bản thân không nhịn được khẽ lén hôn hắn.
Còn lần này?
Tác dụng của mê dược, Lý Nhược Phi ngủ dị thường yên lặng, không hề phòng bị, hơn nữa thân thể còn xích lõa.
Nhịn không được khẽ vuốt ve, dưới ánh nến thân thể thiếu niên tựa như khối ngọc trong suốt, đường cong thân thể xinh đẹp không ai sánh bằng cùng khung xương thon dài, thắt lưng tinh tế mềm dẻo, bờ mông căng mịn, thân thể này sạch sẽ như vậy, ngây ngô như vậy, thậm chí còn lộ ra khí chất cấm dục.
Phó Hoài Xuyên khố hạ trướng đến phát đau.
Trái lại thở dài, đến bên y quỹ (tủ quần áo) tìm y phục của Phó Hình Giản, đơn giản giúp Lý Nhược Phi mặc vào.
Ôm hắn nằm xuống.
Luyến tiếc thổi tắt nến, cúi người khẽ hôn lên bờ trán nhợt nhạt.
Lại bị nanh sói chạm vàng hắn đeo trên cổ cấn phải, tinh tế nhìn, gốc nanh sói dùng vàng bện chặt, bên trên khắc một chữ “Vũ” nho nhỏ, đã có phần mờ đi, nanh sói chạm vào láng mịn. Đáy lòng không khỏi âm thầm chửi mắng tên Nhan Xung Vũ chết tiệt kia.
Mệt mỏi ập đến, mơ màng ôm thân thể hơi lạnh của Lý Nhược Phi mà ngủ, lại một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm tỉnh mộng, Phó Hoài Xuyên nhìn hàng mi dày khẽ rung của Lý Nhược Phi trong nắng mai, nhất thời trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt.
Chợt thấy Lý Nhược Phi xoát một cái mở mắt, trong mắt lại không có một tia buồn ngủ, trong vắt như ngâm trong nước tuyết, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm trầm khàn không giấu được vẻ biếng nhác mới tỉnh dậy, hạ thân Phó Hoài Xuyên lập tức phản ứng, cười khổ nói: “Nhị ca ta hạ mê dược ngươi, cởi hết y phục đặt trên giường.”
Chợt thấy con ngươi nháy mắt bốc hỏa của hắn, vội giải thích: “Ta đã nói, trừ phi ngươi nguyện ý, bằng không ta sẽ không ép buộc ngươi, đương nhiên càng không nhân lúc người gặp họa, cho nên tìm y phục của Nhị ca mặc cho ngươi.”
Mỉm cười, tổng kết nói: “Không mảy may cọng tóc.”
Lại ôn nhu bổ sung thêm câu: “Sau này cẩn thận Nhị ca ta.”
Lý Nhược Phi đáy mắt hiện vẻ ấm áp, gương mặt như bạch ngọc chậm rãi nhuốm một tầng ửng đỏ, Phó Hoài Xuyên nhịn không được trong lòng vừa động, đã bị hắn nhanh chóng nhấc chân, một cước thật mạnh đạp trước ngực, đau ngã lăn xuống giường.
Lý Nhược Phi tông cửa xông ra, khóe môi Phó Hoài Xuyên cười đến ba phần thâm tình ba phần thâm trầm ba phần thương tiếc một phần tình thế bắt buộc.
Phó Hình Giản lại thập phần thất vọng.
“Nhị ca, ngươi không cần lo ngại hắn sẽ cản trở con đường của ta.” Phó Hoài Xuyên đứng dậy, dương quang khắc sâu trên gương mặt góc cạnh, mang theo khí thế độc bộ thiên hạ, làm chủ chìm nổi: “Cũng như năm đó vì ngươi, chỉ vẻn vẹn hai năm đã bình định Đông Liêu đánh hạ Tây Châu, bây giờ ta cũng sẽ vì Lý Nhược Phi, đoạt lấy đế vị, nắm trong tay giang sơn này.”
Không, Tứ đệ ngươi không hiểu.
Ta không chỉ muốn ngươi nắm thiên hạ trong tay, ta còn muốn ngươi vì ta mà nắm lấy thiên hạ.
Tám năm trước tại đô thành Tây Châu ngươi cứu ta ra khỏi cảnh ngộ không khác gì súc sinh, ngươi chính là ánh sáng ấm áp duy nhất trong sinh mệnh của ta.
Thân ở Tây Châu hai năm, suy bại thành bùn, càng không cần nói đến tiện hóa thấp hèn Triệu Mạnh Húc kia, Lý Nhược Phi dựa vào cái gì có thể may mắn tránh khỏi? Kiêu ngạo như vậy, phi dương như vậy, may mắn thuần khiết như vậy?
Mẫu thân đã chết, ta từ nay chỉ còn mỗi ngươi, ta sẽ toàn lực giúp ngươi cho đến cuối đời, ngươi cũng chỉ có ta, ngươi chỉ có thể thật lòng đối với một mình ta.
Ngươi đối với Lý Nhược Phi như thế, với ta khác nào thiên đao vạn quả vạn tiễn xuyên tâm.
Ngươi có biết chăng?
Miệng mơ hồ có mùi máu tươi, lại đem hàng vạn suy tư muôn vàn đau khổ kết thành nụ cười lạnh thản nhiên bên bờ môi, không vướng hồng trần: “Ta không lo.”
Tháng ba, bá quan Trữ quốc bận rộn chưa từng thấy.
Đầu tiên Giang Nam gặp lũ lụt, vản mảnh ruộng tốt, cả thảy đều đổ sông đổ biển, trăm vạn con dân, trôi dạt tha phương. Bởi vì Phó Tinh Hạc chức vụ nhàn rỗi, Phó Đông Bình liền phái hắn nam hạ quan sát dân tình, cứu tế trấn an.
Phó Hình Giản nhân cơ hội lần nữa đề cập đến vấn đề tu sửa thủy hệ Tam giang cùng thủy vận Toa Hà. Sử dụng mười vạn dân công, khai mở kênh đào nhân tạo từ Kim Giang đến Toa Hà, đường thủy vận chuyên vận chuyển quân lương, từ đó quyền khống chế thủy vận của bộ tộc Nghiêm thị cậu Thái tử dần dần đánh mất.
Phó Đông Bình vì Thái tử mời hai vị nhân sĩ trị quốc uyên bác danh xưng “Trung Nguyên song ẩn” Thương Mẫn Kỳ cùng Chu Tang Hiểu ra làm phụ tá.
Phó Hoài Xuyên lại bận rộn việc thay binh ở Hạ Châu, Sầm Châu và Lăng Châu.
Năm đó khi Lý Nhược Phi bị bức phải thoái lui từng từ Hạ Châu vòng qua quay lại Lăng Châu, cướp quân lương của Tạ Khê, khi cách Sầm Châu, biết Sầm Châu thuộc địa hạt của Trữ quốc, một mồi lửa lớn thiêu trụi thành Sầm Châu, kể cả ngoại thành cùng thảo nguyên giáp giới Hạ Châu, đều bị thiêu trụi hoang tàn, dã thú biến mất. Lý Nhược Phi trong cảnh cùng đường mạt lộ, vẫn ngoan tuyệt ra tay to gan như vậy, triều đình lúc đó đều khiếp sợ.
Từ lúc vào xuân đến nay ở ngoại thành Sầm Châu càng là bão cát che khuất mặt trời, trên sườn núi cỏ cây thưa thớt, thảm cỏ thấp bé, đất cát lồ lộ khó che lấp, hoang vu điêu tàn, đã có không ít binh sĩ đơn thân của Trữ quốc vì không chịu đựng được khó khăn mà lén chạy lên ngọn núi ngoại thành làm sơn tặc, cướp bóc khách thương vãng lai hai nước làm kế sống.
Mà trên ngọn núi ngoại thành Thâm Châu thuộc quản hạt của nước láng giềng Lãng quốc cây cối san sát, xanh tươi um tùm, cảnh sắc tươi đẹp không cần phải nói, giữa thảo nguyên lại có đầm nước, thủy sản tươi tốt, bên hồ bò dê thành đàn. Lôi cuốn hấp dẫn, lại có không ít binh sĩ biên cảnh quy hàng được chiêu mộ, dần dần có tin đồn, Lãng quốc trị quân dù nghiêm, quân lương cũng cao hơn Trữ quốc.
Chuyện biên phòng Tam Châu thay đổi cơ cấu, nhất thời lộ vẻ bức bách khẩn cấp.
Phó Hoài Xuyên cực kỳ đau đầu, biết rõ mười năm nay Trữ quốc khai cương thác thổ không ngừng không nghỉ, tạo thành nhu cầu cần nhiều võ quan quân sĩ, vì vậy trị quân khó có thể nghiêm, quân lực dù mạnh, nhưng tầng tầng võ tướng bên trên bóc lột cắt xén lương hưởng binh sĩ bên dưới đã trở thành luật bất thành văn, quan viên chưởng quản lương thảo Tư Không Kiến Quan nửa công khai đứng giữa nhân cơ hội mà kiếm chác đút túi mình. Loại tệ nạn này, muốn giải quyết cũng không thể đạt được hiệu quả trong nhất thời, trước mắt phải củng cố biên phòng, chỉ có thể thay đổi một nhóm tướng sĩ.
Tin tức Tam Châu thay đổi biên phòng truyền đến Nam Viện vương phủ ở Khai Yết, Nhan Xung Vũ chắp tay xa xa nhìn về hướng Trung Nguyên, Yến Chi quan nơi kia không ngừng nhớ mong, chiến mã đường trường không ngừng lay động, nhưng hứa hẹn dành cho nhau, lại khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không phụ nhau.
Thảo nguyên cuối xuân ánh mặt trời đã bắt đầu phát nóng, sau giờ Ngọ ngày hôm nay, Nhan Xung Vũ đang dựa bàn nghỉ ngơi.
Nhan Xung Vũ mặc áo bào bố y mỏng, cơ thể kiện mỹ dưới bố y giống như báo săn, dù đang nghỉ ngơi, cũng có một loại sức bật tùy thời nhảy bổ tới ẩn dấu bên trong.
Phó Vãn Vãn bưng một chung trà sữa im lặng bước đến bên cạnh hắn, nhất thời cũng không lay hắn dậy, chỉ khao khát nhìn hàng mi anh tuấn cùng đôi môi dày của hắn, nam nhân trước mặt, luôn là người nàng cả đời phải ngẩng đầu nhìn.
Khi vừa mới biết phải viễn giá Lãng quốc, vừa nghĩ đến thân kim chi ngọc diệp lại phải gả cho dị tộc hoang dã, không khỏi bi ai muốn chết. Không ngờ đêm tân hôn khi mũ phượng châu ngọc được tháo xuống, lại thấy gương mặt tuấn lãng cùng một mạt buồn rầu nơi đáy mắt, phương tâm đại loạn.
Từ sau ngày thành thân cũng không khó khăn, nhưng thập phần lạnh lẽo.
Nhan Xung Vũ thông binh thư chiến pháp, thiện đao cung kỵ xạ, đôi khi cũng đàm chuyện phong cảnh Trung Nguyên cùng nàng, tú sắc Giang Nam, nhân tài cỡ này, ở Trữ quốc cũng là số một số hai, không kiềm được một tia nhu tình ký thác vào hắn.
Chỉ là trong một năm nay, hắn trái lại có nửa năm ở quân doanh tuần tra biên quan hoặc thao luyện quân mã, nửa năm còn lại dù ở Khai Yết, ban đêm lại thường xuyên nghị sự trong cung, hoặc ở lại trong quý phủ của trọng thần bàn chuyện, thời gian bên mình có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, âm thầm thở dài.
Nhan Xung Vũ bừng mắt tỉnh dậy, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Công chúa sao lại đến thư phòng của ta?”
Một câu thản nhiên, trong phòng lại dấy lên cảm giác áp bức mưa gió muốn xông đến.
Phó Vãn Vãn đôi mắt sáng mở to, bản thân không biết nên đáp thế nào, chợt nghe một thanh âm thanh thúy thanh thoát vang lên: “Vãn Vãn, con vẫn là nên quay về phòng đi. Thư phòng nam nhân, chúng ta ngàn vạn lần không nên bước vào.”
Chính là Nam Viện thái phi Uất Trì Hương, bà dù đã ngoài bốn mươi, lại giống như một đóa mẫu đơn thơm ngát rực rỡ, trong ung dung tươi đẹp lại mang vài phần hoạt bát mạnh mẽ, vẫy tay gọi Phó Vãn Vãn, nói: “Ta vừa phái người mua vài xấp lụa của Tĩnh Phong, đã để trong phòng con, về phòng coi thử có vừa ý không….”
Liền nháy mắt, thiếp thân thị nữ đã dẫn Phó Vãn Vãn trở về phòng.
Còn mình lại bước vào thư phòng, ngồi đối diện Nhan Xung Vũ, khanh khách cười nhìn hắn, nói: “Vãn Vãn làm phiền ngươi? Đang xem gì sao?”
Nhan Xung Vũ dùng tay che miệng, cười nói: “Cũng không có gì, đêm qua cùng Lý Minh Nguyện bàn luận chuyện nhiếp chính có hơi muộn một chút, vừa rồi đã ngủ một lát.”
Uất Trì Hương đau lòng nói: “Một năm nay ngươi cũng đã thay đổi! Lúc trước chỉ một lòng suy nghĩ quân đội, đánh giặc, hiện tại lại suy nghĩ đến chuyện trên triều đình.”
Trong mắt Nhan Xung Vũ mơ hồ có giông bão: “Đó là vì con hiểu được rằng, trên chiến trường dù có bách chiến bách thắng lại không thể chi phối hoàn toàn thế cục. Một đạo thánh chỉ của kẻ hèn mọn Lý Đồng, đã hại Nhược Phi, con lại không thể làm gì được.”
Năm ngón tay xòe ra đón ánh mặt trời, Nhan Xung Vũ nheo mắt: “Con thề, phải nắm trong tay quyền lực kia, bảo vệ thứ con yêu, đoạt lấy thứ con muốn, nắm trong tay sinh tử phúc họa của người trong thiên hạ. Vì con đã đáp ứng Nhược Phi, phải trở nên càng mạnh mẽ hơn.” Thanh âm trầm thấp, mỗi chữ sung huyết: “Sẽ không còn người có cơ hội cùng quyền lực giam lỏng con trong phủ, mặc cho Nhược Phi bị người tổn thương.”
Uất Trì Hương trong lòng phát lãnh, nhìn kỹ Nhan Xung Vũ, lại thấy so với một năm trước, hắn phân hóa lực lượng trong binh doanh, càng thêm vài phần khí phách quyền mưu ẩn mà không lộ.
Trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Phó Vãn Vãn cùng Thiên Thiên thật ra rất giống hai tỷ muội, không ngờ con không cưới Thiên Thiên, đổi lấy một Vãn Vãn, cũng không có gì khác biệt.”
Nhan Xung Vũ mỉm cười nhìn Uất Trì Hương, cũng không tiếp lời.
Uất Trì Hương giả vờ tức giận nói: “Tiểu tử thối, đừng cho là ta không biết con đang suy nghĩ cái gì! Dám tính toán thiệt hơn với nương của ngươi sao!”
Nhan Xung Vũ nửa thật nửa giả cả kinh nói: “Chẳng lẽ nương thật sự biết con đang nhớ Nhược Phi?”
Uất Trì Hương liếc mắt trừng hắn, có vài phần sủng nịch bất đắc dĩ: “Ta làm mẹ của ngươi, chẳng lẽ không biết tâm tư hai tiểu tử thối nhà mình?”
Nhan Xung Vũ im lặng, nhiệt liệt ôm bà từ phía sau: “Cảm tạ nương thành toàn.”
Uất Trì Hương khe khẽ than thở: “Nhược Phi đi cũng gần một năm, không biết bây giờ như thế nào.”
“Hắn sắp trở về rồi!” Nhan Xung Vũ đứng dậy, cười đến đường nét lạnh lùng giống như đao khảm rìu đục cũng mất đi, càng thêm đa tình.
Phó Hoài Xuyên nhíu mày, dưới ánh nến nghiên cứu Phòng bố đồ bốn phương biên cảnh, chuyện thay quân ở Hạ, Sầm, Lăng Tam Châu đã điều phái xong xuôi, trong lòng âm thầm tính toán tăng thêm tuyển chọn người trấn giữ, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Lý Nhược Phi lưng ngược ánh trăng, thần tình lạnh lùng, cũng không bước vào, nói thẳng: “Sơ Nhụy muốn đến Tạ phủ.”
“Ân.”
“Ngươi vừa lòng rồi chứ?”
“Phải.”
“Ngươi đúng là cầm thú máu lạnh!”
Phó Hoài Xuyên rốt cuộc ngẩng đầu, mi tâm chau thành một đường lằn thâm sâu, trong mắt tơ máu thoáng hiện lộ vẻ mệt mỏi: “Là tự nàng tâm tàn ý lạnh, tự nguyện đọa lạc, ta cũng không bức nàng.”
Lý Nhược Phi tức đến run bần bật, lại nghe Phó Hoài Xuyên nói: “Mặt khác, ta không thích ngươi mắng ta là cầm thú, mấy nay ta bề bộn nhiều chuyện, sau này ta sẽ dạy ngươi nên nói năng với ta như thế nào.” Phất tay không kiên nhẫn nói: “Ngày mai ngươi đưa nàng đi Tạ phủ đi, không cần đến quấy rầy ta nữa.”
Lý Nhược Phi thoáng dừng lại, xoay người rời đi, một đường mang theo nụ cười quỷ quyệt khoái trá.
Hoàng hôn, hai ngày sau.
Phó Hoài Xuyên đã giải quyết chuyện quân phòng chu đáo chặt chẽ, cũng nhân cơ hội này mà đưa một vạn thân quân của mình an bài ở ngoại ô Tĩnh Phong. Như vậy cho dù có sớm đoạt vị, tốp binh tinh nhuệ này cũng có thể nội trong một canh giờ đánh vào Tĩnh Phong. Phó Đông Bình trong tay tuy có hai vạn cấm quân, nhưng trong tay mình lại nắm quyền hơn ba vạn quân đội thủ thành, một khi nổi loạn, đủ để đại quân Cần vương ở các nơi đến trước, quyết định đại cục.
Chỉ cần Phó Hoài Xuyên hắn sắp đặt ổn thỏa, tất cả đều sẽ nằm trong lòng bàn tay.
Nhấp một ngụm trà Long Tĩnh mới hái, bụng ngón tay ấn lên huyệt Thái Dương để thả lỏng, đắc ý không khỏi lộ ra. Đồng thời, tâm tình muốn gặp Lý Nhược Phi cứ như nấm mọc sau mưa sinh sôi nảy nở, bùng cháy mãnh liệt nhanh chóng.
Đang định đi tìm Lý Nhược Phi, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Quân An, mang theo sợ hãi cùng lo lắng cật lực che giấu: “Vương gia!”
Lòng Phó Hoài Xuyên mạc danh trầm xuống: “Vào trong nói!”
Quân An bước vào, đóng cửa, chắp tay, mở miệng —— động tác cực kỳ quen thuộc, cổ tay áo khe khẽ rung: “Lý Nhược Phi dẫn theo Kim Chi phu nhân chạy trốn ra khỏi thành…”
Phó Hoài Xuyên lại cười, không hề ngạc nhiên: “Hắn rốt cuộc nhịn không được, thật sự khiến người đau đầu a!”
Quân An gạt mồ hôi, nói: “Bọn họ lúc này ở trong Sách gia thôn ngoại thành tây đã bị Nhị vương gia phóng hỏa thiêu chết rồi.”