Vãn Thiên Hà

Chương 15




Lý Nhược Phi tức giận, một quyền đánh thẳng vào mắt hắn, lại bị Phó Hoài Xuyên chế trụ, khẽ cười: “Ngươi thật sự càng ngày càng không khống chế được tính tình của mình. Bất quá, ta lại rất thích ngươi như vậy.”

________

Đã gần nửa đêm, Tứ Dã vương phủ đèn đuốc lại thắp sáng, môn hộ mở rộng.

Phó Hoài Xuyên ung dung phiêu dật, trong chủ điện vương phủ cùng Phó Hình Giản thưởng thức bức 《Xích Bích đồ 》, sắc mặt trấn định như thường lệ.

Nghe thấy tiếng vó ngựa chạy thẳng vào phủ, thanh âm khẽ chạm trên nền đá xanh lót đường càng lúc càng gần, Phó Hình Giản lãnh nhãn nhìn thấy khóe miệng Phó Hoài Xuyên chậm rãi nở nụ cười, trong đáy mắt hiện lên tia ôn nhu chính hắn cũng chưa từng thấy, trong lòng nhất lời vừa lạnh vừa sợ.

Lý Nhược Phi thúc ngựa chạy thẳng vào đại điện, ôm Tần Sơ Nhụy xuống, phân phó hạ nhân đưa nàng trở về nghỉ ngơi, đem đứa nhỏ trong tay nhét vào lòng Phó Hoài Xuyên, nói: “Lát nữa ngươi trả lại cho Thái tử, ta đi ngủ.”

Xoay người định đi, lại bị Phó Hoài Xuyên giữ vai: “Ngươi không định giải thích chút nào sao?” Nhíu mày nhìn thế tử khóc nháo không ngừng, tay của đứa nhỏ lộ ra vết máu, tỉ mỉ nhìn kỹ, ngón tay út đã bị cắt đứt.

Lý Nhược Phi trong lòng thầm than một tiếng, ngồi xuống, đôi chân thon dài phóng túng duỗi thẳng, nói: “Ta dẫn Sơ Nhụy đi gặp Triệu Mạnh Húc, bị Thái tử phát hiện, ta đã bắt con của hắn, hắn hồ ngôn loạn ngữ, ta liền cắt đi ngón tay của con hắn.”

Lý Nhược Phi trước mặt cùng hình ảnh năm đó đánh bại mình trên thảo nguyên Ngạch Luân cơ hồ lặp lại, ương ngạnh âm ngoan trong xương cốt  phóng khoáng hiển lộ, như thanh đao mất vỏ, không hề che đậy dù một chút. Phó Hoài Xuyên trong lòng dâng lên hưng phấn cực hạn, đôi mắt nhịn không được phát sáng.

Phó Hình Giản lại mang theo chán ghét không áp chế được: “Ban đêm xông vào phủ Thái tử, bắt cóc tổn thương thế tử, chất tử như ngươi so với hoàng đế còn có bản lĩnh hơn.” Chăm chú nhìn Lý Nhược Phi, như có chút suy nghĩ: “Hoặc giả, ngươi căn bản cố ý? Sợ Thái tử làm khó Tứ đệ chưa đủ?”

Lý Nhược Phi cười nói: “Thái tử thì tính cái gì, các ngươi chẳng lẽ kiêng kỵ hắn?”

Phó Hoài Xuyên thản nhiên liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi đi quá giới hạn.” Vừa cười nói: “Bắt cóc tổn thương trẻ nhỏ, Bình Nam vương cư nhiên cũng làm loại chuyện bỉ ổi này, khiến ta có chút thất vọng.”

Lý Nhược Phi trầm mặc một lát, nói: “Ta vốn không định làm vậy, là bất đắc dĩ, chỉ có thể không từ thủ đoạn, nếu không ta tuy dễ thoát thân, nhưng Sơ Nhụy sẽ lọt vào tay Thái tử.” Cười đến khiêu khích: “Tứ Dã vương tay nắm trọng binh, nắm trong tay sinh tử thành bại của hàng vạn người, không đến mức lòng dạ đàn bà như vậy?”

“Sơ Nhụy?” Tia tò mò chợt lóe rồi biến mất trong mắt Phó Hình Giản: “Ngươi nói là Kim Chi phu nhân? Ngươi rất thích nàng?”

Lý Nhược Phi thanh âm ôn nhu: “Ta thích tỷ ấy, cháo tỷ ấy nấu rất ngon, lại trị thương cho ta, ta bị bệnh tỷ ấy ở bên ta.”

Tri ân đồ báo, cho dù bản thân lâm vào cảnh nguy khốn cũng sẽ không bỏ rơi người mình thích, ý niệm bảo vệ một người —— rất hiếm có, rất ngây thơ, cũng rất dễ hại chết chính mình.

Ánh mắt Phó Hình Giản mơ hồ hiện vẻ ấm áp, lại lạnh lùng nói: “Cũng không thử nhìn thân phận của ngươi là gì!”

Lý Nhược Phi nhãn thần u tối, há miệng ngáp lớn. Phó Hoài Xuyên chăm chú nửa ngày, nói: “Ngươi đi ngủ đi.”

Nhìn thân ảnh xa dần của hắn, Phó Hoài Xuyên mỉm cười, Lý Nhược Phi kỳ thực bất quá cũng là một hài tử, người khác tốt với hắn một phần, hắn sẽ hồi báo lại mười phần, loại ngây thơ mà cao ngạo lạnh nhạt này dần dần khiến hắn không thể nhẫn tâm, thời gian còn nhiều, hắn sẽ thuộc về ta —— Phó Hoài Xuyên khẽ đè ngực, tựa hồ có thể cảm nhận được nhịp tim vui sướng đập của mình.

Sau khi Thái tử đón tiểu thế tử, mặc dù giận đến khó kiềm, nhưng cố kỵ Phó Hoài Xuyên, lại nghĩ đến nhãn thần đêm đó của Lý Nhược Phi, càng có một cảm giác sợ hãi đè nén khiến hắn không thể nào xoa dịu được, bởi vậy không có hành động gì.

Phó Hoài Xuyên cư nhiên cũng không hỏi chân tướng sự việc.

Đảo mắt đã là mùa xuân, hoàng đế Phó Đông Bình thân thể cũng tốt lên khá nhiều, vì vậy phụ từ tử hiếu, quốc thái dân an.

Thế cục Trữ quốc giống như dòng sông đã đóng băng, tuy sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng chỉnh thể nằm trong trạng thái ổn định cân bằng vi diệu.

Phó Hoài Xuyên hôm nay đang cùng Lý Nhược Phi ngồi trên nền đất trong phòng đối diện đánh cờ.

Trong Tứ vương phủ noãn các đều lót bằng gạch xanh, dưới gạch để rỗng, than hồng tản mát nhiệt khí nhu hòa đều đặn, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên đất trải thảm da thú dày.

Lý Nhược Phi mấy tháng trước mới học cách chơi cờ từ Tần Sơ Nhụy, Lý Nhược Phi năng lực học tập kinh người, rất nhanh liền đánh Tần Sơ Nhụy đến không còn sức chống đỡ, cục diện vô cùng thê thảm. Tần Sơ Nhụy tức giận bình luận: “Đánh cờ vốn di tình dưỡng tính, giống như ngươi công sát tính toán, đã rơi xuống hạng tiểu thừa rồi.” Liền không cùng hắn đánh cờ nữa, Phó Hoài Xuyên lại cảm thấy hứng thú vô cùng, hai người thường xuyên luận bàn.

Lý Nhược Phi chơi cờ tựa như dụng binh, lạc tử như phi (*), quỷ thủ không ngừng, kỳ hiểm giảo quyệt, tùy hứng kiêu ngạo cũng gạt bỏ, trọng công bỏ thủ, Phó Hoài Xuyên bố cục tinh vi, thận trọng, thu phóng đều tùy tâm sở dục, mặc dù từ đầu dưới công sát trực tiếp mạnh mẽ, quấn triền truy kích của Lý Nhược Phi có phần yếu thế, những thận trọng mềm dẻo, cân bằng đảm bảo, đến trung bàn, bố cục tinh diệu lúc trước liền nhất nhất lộ rõ, thường khiến Lý Nhược Phi đẩy bàn nhận thua.

(*) Lạc tử như phi: Khi chơi cờ tốc độ ra cờ rất nhanh, ý chỉ rất quả quyết rất nhanh chóng, chứng minh kỳ nghệ rất cao.

Ván cờ hôm nay, Lý Nhược Phi thay đổi tác phong thường ngày, tuy rằng dục vọng công kích vẫn nặng, nhưng toàn vẹn phát huy duy trì bù đắp thế cô, ẩn nhẫn tàn nhẫn, trung bàn đếm bước có thể đi, thà ủy khuất tuyệt không manh động thiếu suy nghĩ, chỉ đợi Phó Hoài Xuyên trong lúc giao chiến phạm phải sai lầm.

Quả nhiên chung cục liếc mắt vừa xem, tính toán kỹ lại, Lý Nhược Phi tiểu thắng.

Lý Nhược Phi vui mừng, nhấc một chung Lê Hoa Bạch bên người một hơi uống cạn, cười nói: “Ngươi cũng có lúc bại dưới tay ta!”

Chỉ thấy hắn một thân hắc y, ngọc quan buộc tóc bị hắn tháo xuống, tóc đen tản mác như vẩy mực, ngồi trên mặt đất, mày kiếm tà phi, đường nét thanh liệt, đôi mắt xinh đẹp, sắc đen lẫm liệt xuyên suốt khắc trên sắc trắng sáng như băng tuyết, bởi uống rượu, sắc mặt trắng xanh nổi lên tầng ửng đỏ nhàn nhạt, đôi môi ưu mỹ cũng càng thêm phần tươi đẹp.

Bị mê hoặc, Phó Hoài Xuyên chậm rãi tiến lại gần khuôn mặt kia, không để ý sắc kinh nghi phòng bị trong mắt hắn, đột nhiên nhẹ nhàng hôn xuống.

Lý Nhược Phi tức giận, một quyền đánh thẳng vào mắt hắn, lại bị Phó Hoài Xuyên chế trụ, khẽ cười: “Ngươi thật sự càng ngày càng không khống chế được tính tình của mình. Bất quá, ta lại rất thích ngươi như vậy.”

Lý Nhược Phi Mu bàn tay gân xanh trồi lên, miễn cưỡng đè xuống, nói: “Ta thấy ngươi uống nhiều quá rồi!”

Phó Hoài Xuyên lại nghiêm mặt nói: “Là ta mạo phạm, ta xin lỗi. Ta cam đoan nếu ngươi không thích, về sau tuyệt không bắt buộc ngươi.”

Lý Nhược Phi rũ mỹ, trong lòng thầm mắng: “Ngược lại ngươi cứ thử…”

Lại nghe Phó Hoài Xuyên hỏi: “Tần Sơ Nhụy dạo này vẫn luôn bệnh?

“Chỉ là thương tâm thôi,” Lý Nhược Phi kinh ngạc nói: “Lần trước đi phủ Thái tử, nhất định là Triệu Mạnh Húc mật báo Thái tử.”

Phó Hoài Xuyên thở dài: “Tần Sơ Nhụy xem như người si, Triệu Mạnh Húc đối với nàng như vậy, nàng cư nhiên còn có thể vì hắn mà thương tâm, một chữ tình này, đả thương người như vậy, dán chặt cả một đời một kiếp.”

Lý Nhược Phi có vài phần hoang mang: “Ta không hiểu, Triệu Mạnh Húc đã là một phế nhân, lại vô tình vô nghĩa như vậy…”

Phó Hoài Xuyên tự tiếu phi tiếu ngắt lời: “Có lẽ, Triệu hầu chỉ là nhẫn nhục phụ trọng, trong lòng lại có toan tính khác.”

Lý Nhược Phi bỗng nhiên chớp mắt: “Có ý gì? Ngươi nhìn ra cái gì?”

Phó Hoài Xuyên cười đến tao nhã: “Không có ý gì, thuận miệng nói thôi.” Liền đổi chủ đề, trêu cợt: “Ngươi đối với ta cũng rất vô tình vô nghĩa, ba năm nay ta không phải vẫn luôn khắc cốt nhớ mong ngươi?”

Lý Nhược Phi liếc mắt hung dữ trừng hắn, Phó Hoài Xuyên lại cười đến sung sướng.

Tiết trời đúng thật rất tốt, nắng chiều giống như màu vàng, khẳng khái chiếu rọi, dưới mái hiên vẫn như cũ có bóng râm, Phó Hình Giản yên lặng đứng đó rất lâu, nghe thấy thanh âm đàm tiếu của hai người trong phòng, ngón cái tay phải siết chặt hổ khẩu tay trái đến xuất huyết, đôi mắt như sương mù mơ hồ lộ vẻ quyết đoán.

Đông đi xuân đến, Tần Sơ Nhụy vẫn đau ốm trên giường, phong thái diễm sắc ngày trước chỉ còn sót lại nơi sóng mắt.

Tạ Lưu thường đến thăm, có khi một câu cũng không nói, cứ như vậy yên lặng ngồi hàng canh giờ. Giống như nhìn một đóa hoa chậm rãi úa tàn, đau lòng tột đỉnh, lại không thể kéo vãn thời gian.

Rốt cuộc có một ngày, Lý Nhược Phi không nhịn được, nhân lúc hai bên không có người, ra lệnh: “Sơ Nhụy tỷ, ta nhất định phải đưa tỷ rời khỏi nơi này! Tỷ đến thảo nguyên, ta phó thác tỷ cho Xung Vũ đại ca.”

Tần Sơ Nhụy nói: “Ta nếu chạy trốn, bọn họ sẽ không buông tha Mạnh Húc, giống như ngươi, cũng không có cách nào rời khỏi được, nếu ngươi đi, Phó Hoài Xuyên sẽ không buông tha Lãng quốc.” Nụ cười tựa cánh ve thu cuối cùng bi ai rung lên: “Ngoại trừ chết, cái gì ta cũng không làm.”

Chết? Chữ này đối với Lý Nhược Phi mà nói là một cấm kỵ.

Từ lúc đến Trữ quốc đến nay, chưa bao giờ nghĩ đến chữ này.

Nhưng, có lẽ là một cơ hội.

Lý Nhược Phi nhãn thần lóe lên: “Chúng ta đi chết!”

Khuôn mặt Phó Hoài Xuyên mang theo vài phần mệt mỏi, cùng Tạ Khê, Giang Mộ Thu bước ra khỏi hoàng cung.

Phó Đông Bình vừa rồi triệu tập bọn họ hỏi thăm tình hình quân phí binh phòng nơi biên quan trọng yếu, hoàng đế thân thể tuy không bằng lúc trước, nhưng khí thế vẫn còn, cho dù Phó Hoài Xuyên đáp đến một giọt nước cũng không lọt, nhưng vẫn có cảm giác thể xác cùng tinh thần uể oải mệt mỏi, ngươi lừa ta gạt không hề thoải mái chút nào so với kim qua thiết mã.

Ra cửa cung, xa xa liền thấy Phó Hình Giản đợi hắn.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt tiếu dung tự nhiên của Phó Hình Giản, giống như đóa hoa rơi vào giấc mộng Giang Nam, gột rửa sạch sẽ hồng trần cuồn cuộn, vò nát điệp mộng dạt dào, nhưng phối với đôi mắt vô ưu vô hỉ của hắn, lại sản sinh cảm giác êm dịu trong thiền ý.

Phó Hoài Xuyên tiễn những người kia, đi đến trước mặt hắn, Phó Hình Giản lại cười nói: “Có phải đang nhớ Lý Nhược Phi?”

Vội vàng đến Nhị vương phủ, vào ngọa thất Phó Hình Giản, liền thấy Lý Nhược Phi nằm trên giường, không hề cảm giác, sắc mặt tái nhợt.

Trong mắt Phó Hoài Xuyên xuất hiện tơ máu, đầu nhọn ngón tay không khống chế được mà run rẩy.

Thử thăm dò, vẫn còn khí tức, xốc chăn lên liền thấy, cả người xích lõa, trên người cũng không có vết thương nào.

Thoáng yên tâm, thanh âm có vài phần lạnh lẽo: “Nhị ca, ngươi làm gì hắn?”

Phó Hình Giản bất động thanh sắc: “Ngươi tốt nhất đừng dùng loại nhãn thần này nhìn ta, nếu ta không để tâm cảm nhận của ngươi, chỉ sợ hắn bây giờ đã nằm trong phủ Thái tử.” Đến bên giường: “Ta chỉ là đến quý phủ của ngươi, trong thức ăn bỏ chút dược, sáu canh giờ sau sẽ tỉnh dậy.”

Phó Hoài Xuyên chăm chú nhìn ánh mắt của hắn: “Ngươi có ý gì?”

“Nhiều năm như vậy, lần đầu ngươi đối với ta nói lời ác ý thế này.” Phó Hình Giản sắc mặt có phần thương cảm: “Ta sợ ngươi thích hắn sẽ đánh mất lòng người. Ngươi không truy cứu hắn làm sao tìm được cơ hội ban đêm xông vào phủ Thái tử, ngươi cũng nhìn không thấy thâm ý đêm khuya xông vào phủ Thái tử của hắn, càng không cần nói trong sinh thần Thái tử ngươi bao che cho hắn như thế nào…” Mỉm cười: “Ngươi nếu đã muốn hắn, ta giúp ngươi. Thượng hắn xong, ngươi sẽ tỉnh táo lại, hiểu được thân phận của hắn cùng thân phận ngươi đều có ý nghĩa như thế nào.”

Xoay người ra cửa.