Lục Hắc Thần quay lưng đi ra phòng khách. Lục Hắc Thần rời đi, Vân Thi Ca đang ngủ bỗng có cảm giác an tâm hơn. Khi Lục Thần ở đây, cô có một cảm giác như thể đang bên cạnh ác quỷ.
Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia nắng xuống căn biệt thự, ánh nắng lọt qua khe cửa chiếu vào mắt cô gái đang màng.
Vân Thi Ca theo bản năng lấy tay che mắt, vươn vai ngồi dậy. Vì tối qua uống nhiều rượu nên đầu cô có hơi nhức.
Đập vào mắt cô đầu tiên, là người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Cô không thể tin nổi, sợ mình bị hoa mắt Vân Thi Ca dơ tay lên dụi mắt.Vân Thi Ca coi lại quần áo trên người, vẫn trỉnh tề. Lục Hắc Thần này ít ra vẫn còn tính người. Nhưng cô không khỏi ngạc nhiên.
-“Sao anh lại ở đây”.
Lục Hắc chuyển ánh mắt về chỗ cô rồi lập tức quay về lại trang báo trên tay.
Phải rồi, đây là chỗ nào...
Từng mảng kí ức hiện về trong đầu cô.
Hôm qua cô thế lại dám công khai chửi Lục Hắc Thần.
Thật không giám tin, cô chọc tới ác quỷ rồi...
Thật muốn đâm đầu xuống đất, chắc cô chết mất.
Vân Thi Ca có một điều thắc mắc:“Sao anh lại tốt bụng vậy,còn đưa tôi về đây”.
-“Tôi chỉ không muốn mất đi thuộc hạ có chút bản lĩnh”. Lục Hắc Thần nói như đó là chuyện đương nhiên.
Vân Thi Ca tự hào về mình, ngay cả Lục Hắc Thần cũng công nhận cô có bản lĩnh.
-“Điều này thì tất nhiên rồi”.Còn phải nói, bản lĩnh của cô thật không thể khinh thường.
Hình như có cái gì đó không đúng...
Cái gì, thuộc...thuộc hạ...
Vân Thi Ca trợn tròn mắt:“Thuộc hạ, ý anh là gì”.
Lục Hắc Thần cũng lười giải thích:“Cô là thuộc hạ của tôi”.
Vân Thi Ca tức giận:“Ai là thuộc hạ của anh chứtôi đã đồng ý chưa”.
-“Đồng ý...”. LụcHắc Thần ngừng một lúc:“Em không có lựa chọn”.
Người đàn ông này lạ nói cô phải nghe theo sắp đặt của hắn:“Tôi có quyền quyết định cho lựa chọn của mình”.
Sau khi cô nói xong câu này, ánh mắt Lục Hắc Thần lóe lên một tia tàn ác:“Không muốn”. Như kiểu nếu cô trả lời là không thì anh cũng chuẩn bị đưa ra mộtquyết định. Mà quyết định đó cô không cần nghĩ cũng biết, với phong cách của Lục Hắc Thần thì chỉ có con đường chết.
Ông trời sinh ra mình, còn lại là tự mình quyết định số phận của mình. Ngay cả việc cô bị ghét bỏ rồi bị đẩy xuống vực, tất cả đều do cô ngu ngốc, cô chưa từng trách ông trời bất công.
Còn bây giờ, làm việc gì cũng phải do Lục Hắc Thần quyết định, cô nói nhỏ:“Ngay cả ông trời còn chưa dám quyết định số phận của tôi nữa là”.
Cô không định nói những lời này cho Lục Hắc Thần, nhưng anh đã nghe rõ những lời này:“Em nói gì”.
Vân Thi Ca ra sức chối đây đẩy:“À không, không có gì”. Đương nhiên là có rồi, anh có quyền gì chứ.
Tiếng nói của Lục Hắc Thần vang lên không trung như môt mệnh lệnh:“Từ nay tôi sẽ là ông trời của em”. Nếu ông trời không thể quyết định số phận của em thì tôi sẽ làm ông trời của em.
Còn Vân Thi Ca thì đã bị lời nói của Lục Hắc Thần làm cho hóa đá, làm ông trời, vậy từ nay về sau mọi việc của cô đều do Lục Hắc Thần quyết định. Có chết cô cũng không muốn xuất hiện một ông trời quyết định số phận.
Nhưng để sống, để không có lỗi với bản thân thì phải chấp nhận ông trời này.
Cô tự nhủ cô vốn không có thứ gì tốt.
-“Là anh quá coi trọng tôi thôi, tôi vốn không có tài năng gì”. Nói ra một câu mà trong lòng nơm nớp lo sợ.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Hắc Thần thì cô đã đưa ra quyết định:“Nếu ngài Lục đã coi trọng thì tôi xin nghe theo”.
Khí chất không sợ trời không sợ đất của Vân Thi Ca đâu rồi, Vân Thi Ca cô đã là ác quỷ, còn Lục Hắc Thần là chúa tể của mọi ác quỷ. Ngay cả Vân Phong cô còn không sợ bằng như vậy.
Hôm nay là chủ nhật, Lục Hắc Thần không có việc gì bận nên anh luôn ở nhà.
Còn Vân Thi Ca càng tồi tệ. Cô không được đi đâu còn phải ngồi ì một chỗ đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng y như tượng đá. Cô không giámnói gì, cũng bị Lục Hắc Thần không cho đi đâu, thật là buồn chán.
Cô còn chưa được ăn sáng nữa mà:“Tôi đi mua đồ ăn sáng”.
Lục Hắc Thần không thèm nhìn mặt cô một cái:“Ừm 5 phút”.
Năm phút là cái gì chứ, chỉ cho cô năm phút để mua đồ ăn sáng thôi sao. Đến khi Vân Thi Ca kịp tiêu hóa lời nói của Lục Hắc Thần thì đã là vài giây sau. Cô không kỉp nghĩ ngợi lập tức chạy ù đi. Tròn năm phút sau, cô xuất hiện trước mặt Lục Hắc Thần với bó xôi trong tay.
Cô cười hì hì:“Tròn năm phút”.
Chưa bao giờ phải chạy kịp thời gian như vậy. Trước giờ cô luôn là người đúng giờ không chậm chễ lấy một giây.
Thấy cô đúng giờ như vậy, Lục Hắc Thần cũng gật đầu hài lòng. Thật xứng là thuộc hạ bên cạnh anh.