Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 51: 51: Tiệc Trước Đi Săn





Nàng liền đỡ lấy đĩa thức ăn, định gắp lên một miếng, thì Đế Quân đã ở đằng sau nàng, hỏi: “Con thích ăn những thứ như vậy sao?”
Nàng thấy Đế Quân thì kinh ngạc đến độ xém chút nữa là ném cả đĩa đồ ăn ngược ra sau.

May mà nàng bình tĩnh, liền nói: “Là quận chúa chọn cho con.”
Quận chúa nghe Đế Quân hỏi như vậy, liền thắc mắc: “Đế Quân, ngài là sư phụ của tỷ tỷ sao?”
Đế Quân nghe như vậy, ánh mắt nhìn đến quận chúa trước mắt, cao lãnh gật đầu nói: “Nàng là đệ tử của bản quân.”
Tiêu Nguyệt Hoa ngạc nhiên, sau đó xoa cằm vừa ngẫm vừa nói: “Vậy thì thật lạ nha.

Rõ ràng tỷ tỷ kể rằng sư phụ của nàng đã nhận nàng làm đồ đệ khi nàng chỉ là một phàm nhân mười lăm tuổi.

Tính đến nay như vậy cũng đã trên dưới một ngàn năm.

Không lẽ ngài ở bên nàng lâu như vậy, nàng hướng với ngài xem như phụ mẫu, ngài lại chưa từng xem trọng nàng, cho nên không biết nàng thích ăn cái gì, đến mức phải đi hỏi sao?”
Đế Quân khẽ nhíu mày.

Diệp Lạc Hy vội bỏ đĩa đồ ăn xuống, nhanh tay bịt miệng Tiêu Nguyệt Hoa, liên tục nói: “Sư phụ, người đừng để tâm.


Là quận chúa uống say rồi, uống say rồi.”
Sau đó, không đợi cho Đế Quân kịp nói câu nào, đã vội vàng kéo Tiêu Nguyệt Hoa chạy mất.

“Tỷ buông ta ra.

Hà cớ gì tỷ phải chạy chứ?” Tiêu Nguyệt Hoa dãy ra khỏi nàng, không vui.

“Ngươi trước đại điện nói một câu như vậy, sau này sư phụ tức giận lại treo ta lên đánh ta vì tội nói năng lung tung thì sao?” Nàng tỏ ra sợ hãi.

“Ông ta còn treo tỷ lên đánh sao?” Tiêu Nguyệt Hoa tròn cả mắt.

“Không phải đánh thì mới nên người sao?” Diệp Lạc Hy xoa cằm, nói: “Dù sao thì mỗi lần như vậy, ta chỉ cần cầu xin Thanh Hà tiên tử, sư phụ sẽ không đánh ta nữa.”
“Tỷ tỷ, ta nghĩ có lẽ vì tỷ cảm kích ông ta nhận tỷ làm đồ đệ, cho nên luôn kính trọng ông ta.

Nhưng làm gì có sư phụ nào đối xử với đồ nhi của mình như thế? Ngay cả ca ca và ta luôn lạnh nhạt với nhau, đến nay cũng chưa từng thấy huynh ấy dám bạc ta.

Nhưng còn ông ta….

Ta thật sự chướng mắt Thanh Hà tiên tử gì gì đó kia, lúc nào cũng bám dính lấy Đế Quân.

Ả ta không có xương sao? Còn quận chúa Thiên Tư Tư gì đấy, rõ ràng ả và ta đều là quận chúa, vậy mà ả nghĩ mình cao quý lắm.

Quyến rũ được ca ca sao? Làm ta thật buồn nôn.” Tiêu Nguyệt Hoa bất bình đến mức tức giận mà nói ra.

Diệp Lạc Hy khẽ cong môi nở nụ cười giảo hoạt, sau đó bày ra vẻ mình không quan tâm, nói: “Ngươi yên tâm.

Ta thì chẳng để tâm đâu.

Thứ nhất, ta với sư phụ, dù cho có thêm hai mươi vạn năm nữa thì vẫn là sư đồ, không thể tiến xa hơn.


Sư phụ muốn cùng ai ân ái, muốn cùng ai kết dây tơ hồng, cũng đâu có ảnh hưởng đến ta? Còn nữa, ca ca của người muốn lấy quận chúa Thiên Tư Tư cũng phải lên thiên giới gặp Thiên Đế làm lễ ra mắt trước rồi mới bàn luận hôn sự.

Đâu phải muốn đưa Quận chúa trở về liền đưa được ngay?”
“Không lẽ tỷ thật không động lòng với ca ca ta sao? Hắn xuất chúng như vậy, hà cớ gì tỷ không động lòng chứ?” Tiêu Nguyệt Hoa không cam tâm, nói: “Ta chỉ công nhận tỷ là ma… ưm… ưm….”
Diệp Lạc Hy vội vàng bịt miệng Tiêu Nguyệt Hoa lại.

Nàng nói: “Dừng.

Quận chúa, tổ tông của tôi ơi.

Ta biết người vì ta nên mới bất bình.

Nhưng mà ta đã nói là ta không quan tâm mấy chuyện tầm phào này.

Ta nói rồi mà.

Ma Tôn quan tâm ai, liên quan gì đến ta? Sư phụ quan tâm ai, liên quan gì đến ta? Ta cùng quận chúa làm bằng hữu, cũng liên quan gì đến hai người họ? Tương lai mai sau ai sướng ai khổ, chưa nói trước được đâu.

Với cả, ta cũng đã có ý trung nhân trong lòng rồi.” Câu cuối cùng, nàng ghé sát tai quận chúa nói khẽ.

“Ta không tin.


Tỷ nhất định đang gạt ta.” Tiêu Nguyệt Hoa lắc đầu ngầy nguậy, phản đối.

“Người không tin, ta cũng đành chịu thôi, vì đó là sự thật.

Nếu như có dịp lên Cửu Trùng Thiên, người đến được Diệp phủ tướng của ta ở lại vài ngày, ta sẽ chỉ cho người thấy.”Nàng mỉm cười.

Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng, đầy tiếc nuối, sau đó ôm lấy nàng, nũng nịu nói: “Vậy thì được rồi.

Nhưng mà, ta không thích làm bằng hữu của tỷ.

Tỷ tỷ, nếu tỷ là nam nhân thì tốt quá! Ta nhất định sẽ gả cho tỷ.”
Diệp Lạc Hy cười gượng gạo.

Ha ha ha, Quận chúa à, người tốt nhất là đừng nói câu nào trước mặt bọn hắn nha.

Bọn hắn nghe được, người liền bị đem đi chôn sống đó!.