Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 401: 401: Thập Tam Đồ Đệ 3





“Lạc Hy Thượng thần giá đáo!”
Đại hội Tiên Kiếm năm năm một đại lễ chỉ dành cho những con dân của Thiên giới.

Nếu như Thiên Đế năm đó có nhã hứng, đương nhiên sẽ mời thêm khách đến từ những nơi khác.
Diệp Lạc Hy hiện tại là một trong những vị thượng thần chiến tướng hàng đầu của Cửu Trùng Thiên, đảm nhận trấn giữ biên cương, nơi giao giữ Tam Thiên và Vực Vạn Dặm.

Thậm chí, vị trí mà nàng đang trấn giữ hiện tại chính là thay cho vị trí của Nữ Oa và Ngọc Tỷ.

Chính vì vậy, luận địa vị, thứ bậc và thân phận, ai cũng đều cung kính cúi đầu gọi nàng một tiếng “Diệp gia”.
“Cung Nghênh thượng thần giá đáo!”
Năm nay không chỉ là Đại hội Tiên Kiếm mà còn là đại lễ chúc mừng Phong Thần Bảng lần nữa rạng danh tên tuổi vài vị thần tiên.

Khác với những người tu luyện dần thăng tiến và bước lên Cửu Trùng Thiên thì Phong Thần Bảng lại là thành tích ghi nhận chiến công của các vị thần tiên từ tứ phương hội tụ về.

Cho nên, đại lễ ăn mừng lớn hơn, cũng khác biệt hơn rất nhiều.
Năm nay, Diệp Lạc Hy cũng đi cùng với phu quân của mình.

Chuyện Lạc Hy thượng thần đã thành thân nhưng vẫn chưa có dự định sinh tiểu thần tiên khiến chúng nhân cũng có phần trông ngóng và khá hụt hẫng.

Bởi vì nếu như Lạc Hy thượng thần có thể sinh hài tử, đương nhiên các vị thần tiên xung quanh đều muốn cùng nàng kết thông gia.
Một tiếng hô thượng thần giá đáo đã khiến cho chúng nhân đều hướng mắt về phía đám mây ngũ sắc kia.


Năm nay Lạc Hy Thượng Thần vẫn uy vũ như mọi khi, vẫn là ngự giá Ma Long từ biên cương bay đến.

Hồng y hôm nay được trang hoàng thật giống giáo bào, cũng thật giống lễ phục, vừa nổi bật cũng thật bách mắt nhưng không phô trương.
Diệp Lạc Hy ngự Ma Long bay đến, Ma Long vừa tiếp đất liền hóa thành một nam tử vô cùng tuấn tú.

Thế nhưng, ngay lúc hắn vừa hóa thành hình người thì bên cạnh Ma Long đã xuất hiện thêm một bóng dáng nữa, chính là Tam Lang.

Hai vị này không chỉ là linh thú của Lạc Hy mà còn là chiến hữu của nàng.

Thực lực của hai vị tướng tài này cũng vô cùng khủng khiếp.
Chúng tiên nữ nhìn thấy hai vị ấy liền nảy sinh lòng ngưỡng mộ.

Thế nhưng, theo cái nhìn nhận của Na Tra thì hai người này, chính là giống hắn và A Bính nhà hắn.
Đi hai bên Diệp Lạc Hy chính là bốn phu quân của nàng.

Mỗi người bọn họ đều đẹp theo một cách riêng và đều vận lễ phục.

Chẳng qua thay vì nổi bật như Diệp Lạc Hy, trông bốn người họ có phần thanh nhã và điềm đạm hơn.
“Phu quân của sư phụ, đẹp thì đẹp thật đó.

Nhưng có phải là sư phụ quá bá đạo hay không nha? Một nữ nhân có đến những bốn phu quân, người nào người nấy điềm đạm nhã nhặn, lại mang theo vẻ hiền thục nhu mì.


Ta đang nghĩ, phu quân như vậy, sư phụ có đủ dùng không?”Na Tra vừa bịt tai A Bính, vừa ghé đầu sang bên Chu Thành và Chu Minh, hỏi nhỏ.
Chu Minh trợn mắt, Chu Thành nhíu mày.

Hai người bọn hắn cùng nói cho Na Tra biết thế này: Phu quân của sư phụ, người nào người nấy đều là Cửu Ngũ Chí Tôn Thiên Hạ, tức là bọn họ đã đạt đến cảnh giới cuối cùng của quá trình tu luyện.

Đừng nói bản thân sư phụ đã không phải là đối thủ của bọn hắn mà sợ rằng cả thiên hạ này cũng chẳng có ai đi.
Na Tra lại không tin, hắn nói: “Là bọn họ bị sư phụ ép gả sao?”
“Đệ bị ngốc à?” Quân Cửu vỗ đầu Na Tra, nàng nói: “Chỉ có sư phụ ngốc nhà bọn ta mới bị lừa gả cho bọn hắn đó!”.

||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị |||||
Na Tra lại càng không tin.

Đứa trẻ này sống với Diệp Lạc Hy gần như cả tuổi thơ của mình.

Ít nhiều nó cũng thấy được nhiều khía cạnh của Diệp Lạc Hy, đặc biệt là bản chất bá đạo ngang ngược có thừa của nàng.

Đừng nói là bốn phu quân, cả một hậu cung bốn vạn người, nhiều hơn lão Trụ Vương kia đương nhiên sư phụ dư khả năng lập ra.
“Thập Tam, đệ đừng suy nghĩ bậy bạ như vậy a.” Lam Hạo khoác vai Na Tra, hắn nói: “Sư mẫu nhà chúng ta ghen tuông đáng sợ lắm! Chỉ bốn người bọn họ bình thường tranh đấu thôi cũng đủ khiến chúng nhân vô tội xung quanh như chúng ta cũng phải bị vạ lấy rồi.

Nếu như hậu cung này thêm một người, bọn hắn liền giết đến một người đó.”

Như vậy thì bao nhiêu sinh mạng vô tội bị hại đây?
Na Tra nghe bọn họ nói như vậy, nhưng lại càng không tin.

Hắn không tin mấy nam nhân hiền lành kia có thể làm ra chuyện động trời như vậy.
Lưu Nhất Thanh đứng gần đó, hắn nói: “Thập Tam.

Hẳn đệ còn nhớ Tát Lãng thúc thúc chứ?”
Na Tra nghe nói đến Tát Lãng Minh Lang, liền gật đầu.

Hắn nhớ chứ.

Cái người lúc trước mỗi lần hắn đánh thua đều bị người này lôi đi đánh thêm mấy trăm hiệp nữa, đương nhiên hắn nhớ.
Lưu Nhất Thanh gật đầu, hắn nói: “Tát Lãng Minh Lang, Lưu Tiểu Tuyết, Càn Tử Thanh và Cố Nam Dương.

Bốn người bọn họ xuất thân đều là quan môn đồ đệ của nhị sư mẫu đệ.” Vừa nói, Lưu Nhất Thanh vừa chỉ cho Na Tra thấy Đào Ngột.
Hắn trợn mắt.

Cái gì?
Na Tra từng nghe chính Lưu Tiểu Tuyết lão bà bà kể cho hắn nghe, năm xưa Huyền Minh đại lục đại loạn thế nào, sư phụ của nàng đã giải quyết ra sao và chính người đã thu phục nàng bằng cách… đánh nàng thừa sống thiếu chết.
Lưu Tiểu Tuyết là Mị Ma tộc, hơn nữa còn là một Mị Ma Tộc thuần chủng với tuổi đời không dưới mười hai vạn năm.

Vậy mà có thể ngoan ngoãn gọi người kia là sư phụ, Na Tra còn lâu mới tin nhị sư mẫu hắn là sư phụ của Lưu Tiểu Tuyết lão bà bà.
Diệp Lạc Hy sau khi bái kiến Thiên Đế, Thiên Hậu cùng các vị Thiên Tôn xong thì quay sang chỗ mấy đồ nhi nhà mình.

Nàng nhìn thấy Na Tra đang được sư huynh nói cái gì mà sắc mặt đứa trẻ không mấy thấy vui, ngược lại thì giống như đang lỳ lợm phản bác vậy.

“Sao thế? Vi sư mới vắng mặt một tí, mấy đứa liền cãi nhau rồi à?” Diệp Lạc Hy mỉm cười hỏi.
“Bái kiến sư phụ!” Mấy huynh đệ ôm quyền hạ lễ.
“Bái kiến Diệp thượng thần.” Ngao Bính cũng ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy hành lễ.
Diệp Lạc Hy xoa đầu Ngao Bính nhỏ nhất, ánh mắt nàng nhìn về phía An Nhiên đang nhìn nàng với ánh mắt đầy sự thắc mắc.

Diệp Lạc Hy định gọi An Nhiên ra ngoài để nàng nói chuyện riêng thì Na Tra đã hỏi ngay: “Sư phụ, sư mẫu của con thật sự lợi hại sao?”
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên nhìn Na Tra, nàng bật cười, sau đó mới nói: “Lợi hại hay không, con có thể tự mình đi kiểm tra.

Ta cho phép a.”
Na Tra còn chưa kịp đa tạ thì bát sư huynh, cửu sư huynh, thập sư huynh của hắn đã vội tóm hắn lại, đè hắn xuống đất, kinh hãi gào lên: “Sư phụ, dù người thu nhận đứa nhỏ này vì mục đích gì thì nó cũng là đồ nhi của người mà! Sao người lại nỡ lòng nào đẩy đệ ấy vào cửa tử được thế?”
Lưu Nhất Thanh nói: “Tiểu bát, tiểu cửu, tiểu thập, buông tay.”
Lam Hạo quay sang, kinh hãi nói: “Nhưng đại ca a, ngươi thật sự nhẫn tâm sao?”
Lưu Nhất Thanh chỉ nhún vai, hắn nói: “Thì sao nào? Tiểu tử kia vừa ba tuổi đã bị sư phụ trói lại bằng chỉ linh lực nhưng vẫn còn sức vừa dãy vừa mắng người là lão bà thối đó.”
Mấy huynh tỉ, dĩ nhiên là trừ An Nhiên ra, đều nhìn Na Tra với ánh mắt không thể tin được, thật sự không thể tin được.

Sau đó, mấy người họ cũng đành buông ra, để Na Tra tự mình đi tìm… đường chết.
“Sư phụ!” An Nhiên gọi nàng.
Diệp Lạc Hy nói: “Qua đây vi sư nói chuyện với ngươi.”
“Sư phụ, người tính làm gì?!” Na Tra trợn cả mắt khi thấy sư phụ hắn một tay cặp An Nhiên vào nách, một tay tóm thêm cổ áo của Ngao Bính, định rời đi.
“Con đi tìm sư mẫu của con chơi đi.

Ta mượn nương tử của con một chút.

Lát nữa trả cho.” Nàng thản nhiên, sau đó cứ vậy mà đem cả hai người đi vào không gian của chính mình nói chuyện, mặc kệ ở đằng sau, Na Tra không phục..