Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 393: 393: Dữ Quân Là Ai 1





“Diệp gia, ta nói này.” Tiêu Nguyệt Dạ đen mặt.
“Ừ? Làm sao?” Nàng vẫn không quan tâm người đang đứng trước mắt mình nghĩ gì, điềm nhiên hỏi lại.
Hắn đen mặt, chỉ vào ba cái cao da chó đang bám lấy nàng, hỏi: “Ngươi cùng ta vào mật thất, lại dắt theo ba cái đứa trẻ này để làm gì? Vào đọc sách cho vui à?”
Lục Yên Nhiên giơ tay phát biểu, bé con hồn nhiên nói rằng: “Vâng! Phụ thân được mẫu thân nói rõ cho nghe lịch trình của người hôm nay rồi, cho nên người mới bảo chúng con đến đây chăm sóc người.” Chính xác mà nói, ánh mắt Lục Yên Nhiên muốn cảnh cáo nam nhân trước mắt rằng: Tránh xa nương thân ta ra, tên tra nam.
Khác với sự cảnh giác cao độ của Lục Yên Nhiên, Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt chỉ ngồi khoanh tay, dựa người vào ghế.

Đứa trước đứa sau đều nói: “Chán.

Muốn đi theo mẫu thân chơi.” Rồi cả hai đứa nó nở nụ cười làm Tiêu Nguyệt Dạ thấy… ghê.
Tiêu Nguyệt Dạ biết rõ mất đứa nhóc quỷ ranh ma này.

Lần trước nha đầu Lục Yên Nhiên vậy mà dám lén cả phụ mẫu nó đến đây đe dọa hắn tránh xa nương thân của nàng ra.

Còn Tu Văn, Tu Kiệt thì thôi.

Mỗi lần hai cái tiểu tử này lấy danh nghĩa đến thăm bào muội hắn, thực tế là chỉ muốn đến chỗ thư phòng hắn náo loạn lên trời một phen.
“Diệp, một là ngươi đem ba cái xú tiểu tử này ném cho Hoa nhi trông.

Hai là câu chuyện ngươi muốn xuống mật thất chỗ ta tìm cuốn sách đó, kêu phu quân ngươi đến gặp ta thương lượng đi.

Hài tử, hài nữ của ngươi thật chỉ biết quậy ta đến phát ốm.” Hắn ảo não.
Hắn thề, hắn không hề ghét trẻ con, hắn chỉ ghét con nít quỷ nhà họ Diệp ngồi trước mắt hắn mà thôi! Hắn thề luôn đó!
Nàng ôm lấy Yên Nhiên, đút cho con điểm tâm ngọt rồi dỗ dành: “Ta biết ý định của con là gì.

Nhưng lần này ta thật sự có chuyện cơ mật đại sự cần đi cùng Tiêu thúc thúc đến một nơi không phải để chơi.

Nếu muốn bảo vệ ta thì gọi phụ thân con đến đi a.

Còn không thì con dẫn theo hai bào đệ của con chạy qua chỗ Hoa Hoa tiểu cô cô chơi đi.”
Yên Nhiên biết hiện tại, Tiêu Nguyệt Dạ đã không còn cái nhìn đầy thương tâm như năm đó nàng thấy, từ lúc nàng gặp hắn lần đầu tiên.

Hiện tại, thật sự hắn chỉ còn xem nương thân nàng là nương thân trên danh nghĩa.

Mà hai nhà Tiêu – Diệp cũng vì vậy mà hợp tác làm ăn với nhau trên nhiều phương diện, bình đẳng và lâu dài.

Mặc dù Yên Nhiên nàng giống phụ thân, sợ rằng mẫu thân ngốc nhà mình bị lừa đi mất.

Nhưng chẳng hiểu vì sao lần này nhìn bộ dáng bất lực của Tiêu Nguyệt Dạ, nàng lại thấy mình tội lỗi thế nào ấy.
Tu Văn và Tu Kiệt lại không thích dính mẫu thân như trưởng tỷ, ngoài gần gũi với phụ thân ra, hai đứa này thích nhất là chạy đến thư phòng của Tiêu thúc thúc.
Diệp Lạc Hy sau khi dỗ được Yên Nhiên lại thấy Tiêu Nguyệt Dạ đau đầu.

Hắn nhướng mày nói với nàng: “Diệp.


Nếu lần sau ngươi dám đem ba cái xú tiểu tử này đến gặp ta nữa, đừng trách ta đem cả mẫu lẫn tử các ngươi ném khỏi địa bàn của ta.

Hừ!”
Sau đó, rốt cuộc vẫn là Diệp Lạc Hy phải dùng biện pháp mạnh, đem hài tử, hài nữ nhà mình gói thành ba cái kén nhộng và đem đến trước mặt Nguyệt Hoa.
Chu Sa, Minh Hiên bắt lấy hai cái bọc kén Tu Văn, Tu Kiệt, còn Nguyệt Hoa bắt lấy cái kén Yên Nhiên.

Diệp Lạc Hy cười, nàng nói: “Phiền muội trông mấy đứa này giúp ta cho đến khi bọn ta xong việc nhé.”
Và hai cái bóng một đen một đỏ cứ vậy mà bay vụt đi, hướng đến mật thất nằm sâu trong lòng núi đối diện.
Bên ngoài có lính canh vô cùng cẩn thận.

Đây đều là những sĩ tử ma tu được đào tạo vô cùng bài bản.

Xung quanh bên ngoài đầy rẫy mật thất.

Nếu như không phải là kẻ thạo đường như Tiêu Nguyệt Dạ dẫn đi, sợ rằng chỉ vài cơ quan ở đây thôi cũng đủ hại chết người.
Đi đến tầng hầm trong cùng của ngọn núi, Tiêu Nguyệt Dạ đưa tay chạm lên một phiến đá.

Lam quang phát sáng, cả phiến đá liền tách đôi ra.

Sau đó, hắn cắn vào đầu ngón tay mình khiến máu rỉ ra.

Tiêu Nguyệt Dạ vẽ lên vài văn tự cổ trên cánh cửa trước mắt.

Đoạn, cả cánh cửa mở ra.
Bên trong đúng là một kho tàng lớn sách.
“Đúng là nếu như không có ngươi dẫn đường, chỗ này thật sự là nội bất xuất, ngoại bất nhập.” Nàng cảm thán.
“Có phải ngươi khinh thường ta đời trước chỉ là một kẻ lêu lổng, thường xuyên làm bạn với mỹ tửu phải không?” Tiêu Nguyệt Dạ nhướng mày.
Diệp Lạc Hy chép miệng: “Chà, ta không nghĩ là ngài thức thời như vậy luôn đó, Ma Tôn đại nhân à.”
Tiêu Nguyệt Dạ ghét nhất kiểu nói móc nói mỉa này của nàng.

Dù hắn tức cũng không dám làm gì nàng đâu.

Bản thân nàng đã cường đại, có thể cùng hắn đánh tay đôi rồi.

Nếu hắn đắc tội nàng, đừng nói là phu quân nàng sẽ cho hắn chết thảm mà ngay cả chính Ma giới của hắn cũng bị lật xuống mất.

Hắn nhớ đến Đế Quân năm đó, tự khắc hắn sẽ biết thân biết phận mình a.
Xung quanh nơi này toàn là sách và sách.

Tất cả sách ở đây đều rất vô giá.

Những trang sách ở đây đều được niêm phong và yểm lên một loại phù chú.

Sách ở đây sẽ luôn được bảo quản vĩnh hằng theo thời gian, xé không rách, đốt không cháy, khi chôn xuống đất sẽ tự động trồi lên.


Nàng xem qua còn thấy, hình như nó còn có cả bút tích của nương thân nàng ở đây nữa.
Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, hỏi hắn: “Cuốn sách mà ngươi nói đâu?”
Hắn bước về phía giữa trung tâm của căn phòng.

Ở đó có một linh cầu lớn, bên trong chứa một cuốn sách có bìa sách màu hoàng kim.
“Nó đây.”
Nàng nhìn cuốn sách ấy, không có tựa đề ở bìa sách, cũng không hề có ghi tên tác giả của cuốn sách ấy là ai.

Nhưng nàng có thể chắc rằng, cuốn sách này do chính Bàn Cổ đại đế tạo nên.
Hắn thu lại phong ấn bảo vệ cuốn sách rồi đem cả cuốn sách cho cô.

Hắn nói: “Ngươi xem đi.

Nhưng hãy nhớ, thiên hạ này sẽ chẳng kẻ nào dự đoán được tương lai cả, vậy nên đừng quá tò mò.

Cuốn sách ấy chỉ cho ngươi xem thực tại và quá khứ mà thôi.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười.

Nàng vẫy cuốn sách trước mặt Tiêu Nguyệt Dạ và nói: “Chà.

Ta cũng thật chẳng tò mò về tương lai về sau của ta nó sẽ trở nên thế nào cả.

Chẳng phải chúng ta đều biết rất rõ với nhau hay sao? Tương lai của ta là do ta định đoạt.

Kẻ nào muốn định đoạt thay ta, giết khong tha.”
Tiêu Nguyệt Dạ bật cười: “Diệp, điểm này thì ta đồng ý với ngươi.” Ánh mắt hắn cũng nghiêm nghị lạ thường: “Phải.

Tương lai của chúng ta đều là do chính chúng ta quyết định.

Nào có kẻ nào có thể can thiệp được chứ?”
Diệp Lạc Hy nhìn vào cuốn sách.

Đoạn, nàng suy nghĩ đến những vị thần có ám ảnh căn linh đạt cảnh Huyễn Vương.

Khi mở ra, cuốn sách ấy lại… trắng tinh.

Nàng khẽ nhíu mày, hỏi hắn: “Không lẽ không có sao?”
Tiêu Nguyệt Dạ tròn mắt: “Làm sao không có được? Ngươi rót linh lực vào cuốn sách chưa?”
Nàng hỏi ngược lại: “Còn phải rót linh lực vào cuốn sách nữa sao?”
Hắn thản nhiên: “Ngươi nghĩ là thần vật từ thời Sơ Khai đến nay thì nó hoạt động bằng cái gì? Hít không khí để sống chắc?”

Nàng nhíu mày.

Nhưng rồi cũng theo lời hắn, rót linh lực từ từ vào cuốn sách.

Chỉ khi ánh hào quang vàng kim xung quanh cuốn sách biến mất thì từ giữ những trang sách, hàng ngàn dòng chữ hoàng kim bay ra thành từng dòng, uốn lượn trong không trung rồi lập thành hai bảng lớn.

Trên đó viết tên, thân phận và địa vị các vị thần có ám ảnh căn linh từ Huyễn Vương cảnh cấp một đến cấp chín.
“Hửm? Ma Thượng thần tôn không phải là người đầu tiên có ám ảnh căn linh sao?” Nàng khá ngạc nhiên.
Tiêu Nguyệt Dạ cũng phải nhíu mày.

Đoạn, hắn phải hỏi lại: “Không thể nào! Rõ ràng các nhóm căn linh đều được phân chia rõ ràng, các vị cổ thần là người đầu tiên thức tỉnh chúng và truyền dạy lại cho các thế hệ sau.

Tại sao lại nói thái tổ ta không có cho được?”
Diệp Lạc Hy chạm tay vào cuốn sách, hỏi lại lần nữa: “Người đầu tiên trong thiên hạ này sở hữu ám ảnh căn linh là ai?”
Cuốn sách lại hiện lên tên của một người, gọi là Dữ Quân.
Dữ Quân?
“Dữ Quân?” Hai người nhìn nhau, rồi cùng hỏi: “Dữ Quân là ai?”
Cuốn sách lại lần nữa hiện lên ánh kim quang sáng lấp lánh, hiện lên đầy những thông tin của người tên Dữ Quân này.

Nhưng mà….
“Cảnh giới không biết.” Tiêu Nguyệt Dạ trợn mắt.
“Thân phận, là con trai út của Bàn Cổ đại đế.” Diệp Lạc Hy càng kinh ngạc.
“Căn linh: Sáu căn linh trong những căn linh mang năng lượng hắc ám.” Tiêu Nguyệt Dạ càng không tin.
Cả hai người nhìn nhau, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cuốn sách.
“Bàn Cổ đại đế vậy mà còn một người con trai nữa.

Mà người đó còn chẳng phải là lão Phật gia.” Tiêu Nguyệt Dạ không tin, nhíu chặt mày.
Diệp Lạc Hy trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Đoạn, nàng lại hỏi cuốn sách: “Hãy cho ta biết những vị thần sở hữu căn linh đầu tiên thuở Sơ Khai.”
Bắt đầu từ thuở Sơ Khai, người sở hữu thần lực khủng khiếp nhất, điều hành cả thiên, địa này là Bàn Cổ Đại Đế.

Sau đó, Bàn Cổ tự mình hấp thụ tinh hoa của trời đất mà sinh ra bốn người con, ba trai một gái.
Trưởng nữ Thiên Thượng thần cổ, với tám căn linh thuộc nhóm nguyên tố, bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, băng, lôi, phong.
Thứ nam Ma Thượng thần cổ với bốn căn linh thuộc nhóm thứ nguyên, bao gồm triệu hoán, không gian, hỗn độn, âm.
Con trai thứ ba, Minh Thượng thần cổ với bốn căn linh thuộc nhóm năng lượng trắng: Chữa trị, tâm linh, thôn phệ và chúc phúc.
Cuối cùng chính là Dữ Quân với nhóm năng lượng hắc ám: ám ảnh, nguyền rủa, vong linh, độc và ác ma.
Ác ma căn linh đã bị tận diệt cách đây mười vạn năm.

Bởi vì các vị thần đời trước cho rằng căn linh ấy tuy giúp người sở hữu mạnh lên một cách đáng sợ, nhưng đồng thời nó cũng rút đi nguyên thọ và lý trí của người sử dụng.

Đối với những kẻ có thừa linh lực hoặc ma năng lại càng nguy hiểm hơn.

Cho nên, ác ma căn linh phải bị tiêu diệt.
Nhưng Dữ Quân kia là ai? Người này tuy là con trai út của Bàn Cổ đại đế, nhưng tại sao hắn lại không tranh chấp bất cứ thứ gì? Nếu như thật sự có người này, có lẽ thiên hạ này đã có Tứ Thiên rồi.
“Dữ Quân? Dữ Quân? Dữ Quân? Ma Tôn, chỗ ngươi có sách hay tư liệu cụ thể gì về người này không?” Tiêu Nguyệt Dạ khó hiểu, nhíu mày.
“Quan trọng hơn, tại sao ghi chép về kẻ này lại bị xóa bỏ hoàn toàn? Không ai nhớ đến hắn, kể cả trong giới ma tu, học thuật minh sĩ cũng chẳng ai biết đến hắn là tại sao?” Nàng càng phải nhíu mày.
Tiêu Nguyệt Dạ nhìn Diệp Lạc Hy, hắn nói: “Bây giờ ta và ngươi có ở đây thắc mắc cũng chẳng thể giải quyết cho xong nổi chuyện này.”
Nàng càng nhíu mày: “Vậy ngươi nói, ta phải làm thế nào bây giờ? Nếu như kẻ này không chỉ là hậu duệ trực hệ của Bàn Cổ đại đế, lại có âm mưu muốn tạo ra cái năng lượng hủy thiên diệt địa, thậm chí là xóa sổ cả thế giới này, còn chẳng được sách sử lưu lại.


Chuyện này dù là Thiên – Ma – Minh, tam thiên thêm một lần nữa hợp sức cũng khó mà giải quyết được.”
Ma Tôn nói: “Ta và ngươi đều được xem là cương vị những kẻ mạnh nhất đứng hàng đầu một thiên.

Chuyện này ban đầu vốn dĩ ngươi cho rằng chỉ là chút rắc rối và phiền toái của long tộc, nhưng trên thực tế thì ta nghĩ, nó cũng chẳng phải chuyện của mình ngươi nữa rồi.”
Diệp Lạc Hy đồng tình.

Nhưng bây giờ phải làm sao? Nếu như nàng không thể tìm ra được nguồn gốc của Dữ Quân kia, càng không thể đoán được mục đích của hắn, nàng không chỉ không có cơ sở mà còn chẳng có bằng chứng để lo liệu vạn sự.

Mặc dù nàng đúng là muốn lật cả Tam Thiên xuống.

Nhưng không phải là kiểu hủy thiên diệt địa mà chỉ muốn thay đổi thiên đạo.
Ma Tôn đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Trong tiềm thức của hắn vang lên một giọng nói mà hàng vạn năm qua, hắn chưa từng nghe lại.

Nghe xong lời sấm truyền trong đầu, hắn nói: “Diệp, bây giờ chúng ta mau rời khỏi đây, theo ta đến bàn thờ thái tổ bài vị của ta.”
Nàng ngạc nhiên: “Ngươi bảo ta đến đó làm gì?”
Hắn nói: “Thái tổ muốn gặp ngươi.

Cũng là nói cho hai ta hiểu rõ về người kia.

Dù sao, thái tổ, kiêm sư phụ của ta cũng là huynh trưởng của người này kia mà.”
Diệp Lạc Hy gật đầu, nói: “Vậy thì còn chờ gì nữa? Ta mau đi thôi.”
Cùng lúc đó, tại một cung điện đã từng nguy nga, tráng lệ.
Xung quanh căn phòng vừa tối vừa nồng nặng mùi rượu nặng.

Một nam tử quần áo xộc xệch, cả người gầy còm, đến cả sắc mặt cũng tái nhợt khó coi.

Râu người này đã mọc dài đến qua ngực, một màu đen hơi bàng bạc.
Hắn vẫn cứ nốc hết vò này đến vò khác cơ man là rượu, nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn chính mình.

Hắn muốn có cái gì đó đủ để hắn cảm thấy bản thân mình đang sống chứ không phải là như thế này.
Một cơn gió đen thổi vào phòng.

Kẻ đang say kia còn chẳng thèm liếc nhìn đến làn khói ấy.

Hắn gằn một chữ “cút”!
Cơn gió ấy không chỉ không cút, ngược lại còn hóa thân thành hình người.

Nhưng hình người này của y không được hoàn chỉnh.

Chỉ có nửa gương mặt hiện ra, một nụ cười thân thiện mà hiền lành.

Y cất giọng thanh tao: “Chà, tiểu bằng hữu, lâu rồi không gặp, đây là cách ngươi đón tiếp ta sao?”
Người kia ném vò rượu về phía bóng đen nọ, nhưng y né được, còn chụp lấy bình rượu, mỉm cười nói: “Rượu này không chỉ ngon mà còn rất quý.

Đa tạ nhé, Tiểu Dạ Dạ.”
Độc Cô Tư Dạ đưa mắt liếc nhìn kẻ kia, cười lạnh: “Kẻ phản bội như ngươi đến đây làm cái gì?”
Y ngửa cổ uống một ngụm rượu, cười hào sảng: “Đương nhiên là đến tính toán nốt nợ nần của chúng ta a.”.