Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 389: 389: Ta Ngươi Và Chúng Ta 1





“Mộ Thương kia, ngươi nói xem, rốt cuộc tỷ tỷ ta và huynh trưởng xảy ra chuyện gì?” Tiêu Nguyệt Hoa nàng không điềm đạm như Chu Sa, có thể kiên nhẫn hỏi xem Mộ Thương Minh Hiên đã biết chuyện gì.

Với tính cách nóng nảy của Tiêu Nguyệt Hoa, nàng đương nhiên là tóm thẳng cổ kẻ kia, hỏi cho ra nhẽ.
Tiêu Nguyệt Hoa thấp hơn Mộ Thương Minh Hiên đến một lần rưỡi đầu, bộ dáng của nàng bây giờ chính là nhón chân lên để tóm lấy cổ áo hắn.

Hắn thật không nghĩ, nàng tức giận mà cũng đáng yêu đến như vậy.

Cười vô sỉ, hắn nói: “Hôn ta một cái đi, rồi ta nói cho nghe.”
Chu Sa nghe vậy, với kinh nghiệm sống hơn mười mấy vạn năm có lẻ của mình, nàng còn định can Tiêu Nguyệt Hoa bị cái tên vô liêm sỉ kia lừa gạt.

Nhưng nàng chẳng ngờ, Tiêu Nguyệt Hoa chỉ vì quá nóng lòng muốn hóng chuyện của tỷ tỷ nhà mình với huynh trưởng, cho nên nàng không ngần ngại kéo mạnh cổ áo hắn xuống, hôn lên má nam nhân này một cái.
Xong việc, nàng đưa tay chùi miệng, ra chiều ghét bỏ rồi nói: “Nói nhanh đi.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hắn đơ người giây lát, nhưng rồi cũng thỏa mãn mà nói rằng: “Cái này thì phải quay về khoảng thời gian rất rất lâu về trước.

Chắc tầm vài trăm năm đi.”
Hắn nhớ rõ, khi đó hắn đã bắt gặp sư phụ ăn mặc phong phanh, ngồi trên mái hiên nhà, gió lạnh vù vù mà uống rượu.

Điều này khiến chính Mộ Thương Minh Hiên phải kinh ngạc đến trợn cả mắt, há cả miệng.
Đêm thu trăng sáng, nhưng thay vì con người ta lên nóc nhà để ngắm trăng, hoặc trong đêm sáng trăng ấy uống rượu ngâm thơ thì Mộ Thương Minh Hiên hắn lại phát hiện ra được rất nhiều, rất nhiều chuyện khá mới lạ.
Sư phụ của hắn là Tiêu Nguyệt Dạ, còn là Ma Tôn của Ma giới.

Thiên hạ đồn đại hắn là ma đầu khát máu nhất thiên hạ, một kẻ tàn nhẫn và phi thường, được chúng nhân ma giới vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng bằng tất cả sự chân thành của một ma tu.
Bởi vì từ khi quen biết sư phụ, đến khi bái sư và ở bên cạnh hắn ta đến giờ là cả trăm năm.

Vậy mà đến một giọt rượu cũng không thấy người này dùng đến.

Thậm chí là đại sảnh yến tiệc.

Trong khi thần quân của hắn đang vui vẻ hăng say tiệc rượu, vò rượu của hắn cũng chỉ có nước lã.
Vậy mà đêm nay lại uống rượu thật, hơn nữa còn uống rất nhiều, vò rượu trong sân cái thì rớt bể loảng xoảng, cái thì may mắn không bể lại chất cao thành núi.

Sau khi bái sư, hắn mới phát hiện, Tiêu Nguyệt Dạ hình như không giống mấy lời mà thiên hạ đồn đại lắm.
Đồn rằng nơi Tiêu Nguyệt Dạ tại vị là một chiếc ghế được đặt trên lầu cao bảy thước được xây từ đầu lâu, xung quanh điện trang trí bằng màu máu tươi hắn thích.

Nào phải? Đại điện Ma giới được xây bằng đá cẩm thạch, nhìn thì có vẻ lạnh nhưng thực tế lại rất cao sang, thanh nhã.
Ngươi nói Ma Tôn là một kẻ khát máu man rợn, giết người như ngóe và thậm chí là ăn thịt người, uống máu người, dùng đầu lâu làm hộp sọ? Không! Hắn ăn uống rất bình thường.

Chẳng qua so với nhân dân Ma giới, hắn ăn uống lại từ tốn, lịch sự và tao nhã hơn rất nhiều.

Thức ăn cũng chỉ là những món ăn hết sức bình thường, nào có đến lấy thứ gì tươi sống? Thậm chí là Tiêu Nguyệt Dạ còn không thích máu tươi.
Cho nên, Mộ Thương Minh Hiên đã ngầm mặc định Tiêu Nguyệt Dạ là kẻ sống thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, vô nhân vô ái.

Đáng nói hơn là hậu cung của hắn lại trở thành tòa tháp lồng giam, phong ấn duy nhất một nữ nhân chẳng ai biết tên tuổi, bị giam cầm sâu dưới ba trăm tầng đất đá, đến cả một tia hơi thở cũng chẳng thấy nàng ta đâu.
Thế mà cái đêm định mệnh ấy, Mộ Thương Minh Hiên lại may mắn nhìn thấy một Tiêu Nguyệt Dạ tự chuốc mình say đến chẳng thể phân nổi đông tây, chẳng thể biết được kẻ trước mặt mình là kẻ nào.
Nhìn số vò rượu có thể chất cao thành núi trước sân, Mộ Thương Minh Hiên vừa lắc đầu khó hiểu.

Chẳng lẽ cái người bình thường bình dị, mang vẻ mặt bồ tát như Tiêu Nguyệt Dạ kia lại có tâm sự chẳng thể nói với ai sao?
“Sư phụ, đừng uống nữa.

Đồ nhi dìu người xuống.” Hắn không đành nhìn người như vậy, cho nên mới cẩn thận, dè dặt đến bên cạnh, vừa cẩn thận dìu người xuống nóc nhà, tránh cho sư phụ hắn uống say té ngã.

Mặc dù hắn biết sư phụ mình có ngã lộn cổ từ trên đỉnh Cửu Trùng Thiên xuống vực Vạn Dặm thì người cũng chẳng bị thương cho nổi đâu, nhưng dù sao, đây cũng là trách nhiệm của hắn.

Thân là đồ nhi, hắn tất phải làm cho tròn.
Đỡ người từ trên xuống, vừa đáp đất, hắn đã nghe Tiêu Nguyệt Dạ lầm bầm gọi: “Lạc Hy.

Lạc Hy, ta xin lỗi.

Từ đầu đến cuối, đều là lỗi tại ta.

Tại ta mà.

Nàng đừng bỏ ta mà đi.”

Hắn vừa nghe cái tên phát ra từ miệng của Tiêu Nguyệt Dạ, cả người Mộ Thương Minh Hiên đã cứng đờ.

Lạc Hy? Lạc Hy?
Cả thiên hạ này, hắn chỉ biết một người duy nhất tên là Lạc Hy.

Bách Chiến Thượng thần, Tà Thần đương nhiệm, kẻ thống lĩnh bách yêu bách quái.

Vị thần có vị thế hàng đầu trên Cửu Trùng Thiên.
Nhưng… chẳng phải nàng ta đã có con rồi sao? Còn có tới bốn cái tên phu quân chuyên gia ăn giấm chua linh tinh nữa.
Hắn lay hỏi: “Sư phụ, sư phụ.

Người nói ai cơ?”
Nhưng Tiêu Nguyệt Dạ chỉ có thể câm lặng không trả lời.

Hắn chảy nước mắt, rấm rứt khóc không thành tiếng.

Tay hắn cứ ôm chặt lấy vò rượu, lẩm bẩm gọi tên nữ nhân đã vĩnh viễn không bao giờ thuộc về hắn nữa.
Mộ Thương Minh Hiên cảm thấy Lạc Hy thượng thần đúng là hồng nhan họa thủy.

Không chỉ khiến cho A Hoa của hắn sùng bái nàng ta như thần thánh mà còn khiến cho sư phụ hắn si tâm đến đáng thương.

Cho nên, hắn cảm thấy vừa sợ vừa khinh loại nữ nhân như Diệp Lạc Hy rất nhiều.
Có điều, dù hắn rất muốn đem chuyện này đến trước mặt Diệp Lạc Hy đòi nàng công đạo cho sư phụ, nhưng lại ngặt nỗi bốn cái phu quân kia của nàng quá đỗi hung dữ, lại cường hãn biết bao.

Hắn đánh không lại a.
“Sư phụ, may mắn là biểu đệ của nàng gọi ta một tiếng đại ca.

Ta đến hỏi hắn xem tình hình thế nào.

Sư phụ, nữ nhân đó có gì tốt, có gì là hay? Người si tâm như vậy, chính ta cũng không đành lòng.”

Cho nên, sau khi dặn dò mấy hạ nhân chăm sóc cho Ma Tôn, Mộ Thương Minh Hiên lập tức lên đường đi tìm Tôn Ngộ Không hỏi chuyện.

Nhưng xui xẻo sao đó cho hắn là hôm đó đến tìm Tôn Ngộ Không không chỉ có hắn mà còn có cả ba tên hỗn thế thạch hầu ca ca của y, thành ra hắn không hỏi được gì, chỉ có thể ôm một bụng tò mò về hỏi sư phụ.
Tiêu Nguyệt Dạ biết người hôm qua đưa hắn về là Mộ Thương Minh Hiên.

Hắn biết lý do vì sao hôm qua mình say, nhưng cho dù có say đến mơ hồ thì với chút khí tức hôm qua còn sót lại, hắn biết người đưa mình về phòng là ai.

Hắn lại nghĩ tên đồ đệ này hẳn sẽ đến chỗ Diệp Lạc Hy đòi lại công đạo cho mình mà liều mạng, còn đang định bụng chuẩn bị giúp tiểu tử này chuẩn bị luôn quan tài, chờ tên nào đó báo về liền sẵn tiện lịm luôn.
Có ngờ đâu Mộ Thương Minh Hiên không chỉ trở về, mà còn trở về lành lặn.

Có lẽ Tiêu Nguyệt Dạ đã khá thất vọng đó a.
Nghe đồ nhi hỏi vậy, Tiêu Nguyệt Dạ liền đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, không cho phép ai ở bên cạnh nghe lén hắn và đồ nhi nói chuyện.

Hắn mới nói với Mộ Thương Minh Hiên rằng, Lạc Hy thượng thần hình thành nên bản tính như ngày hôm nay, đều là do chính Tiêu Nguyệt Dạ trực tiếp ban cho.
Hiện tại, Tiêu Nguyệt Dạ biết bản thân hắn hối hận về những gì đã qua, nhưng hắn cũng không đủ khả năng để nghịch thiên quay ngược thời gian trở về để sửa chữa sai lầm nữa.

Bởi vì hắn biết, hắn càng sửa càng sai, hắn càng sai càng không thể quay đầu, cho nên hắn chấp nhận sự thật rằng, nàng đã vĩnh viễn rời hắn mà đi rồi.

Nhưng hắn không thể quên được nàng, chỉ có thể mượn cơn say để thỏa nỗi nhớ trong lòng mà thôi.
Mộ Thương Minh Hiên không được sư phụ tiết lộ chuyện trùng sinh, cho nên hắn cho rằng việc Tiêu Nguyệt Dạ đã làm chính là phụ tình Lạc Hy thượng thần, cho nên mới có chuyện nữ nhân bị giam ở hậu cung kia.

Vì vậy, hắn nói: “Sư phụ, việc gì người phải khổ sở như vậy? Người ta đang hạnh phúc biết bao, còn mang thai đến ba hài tử của ba nam nhân khác nhau.

Nghe đâu chừng trăm năm nữa sẽ lâm bồn nữa cơ.

Sư phụ à, người nên buông bỏ quá khứ đi.

Nàng ta có thể tính toán với người, nhưng người cũng đâu thể vì thế mà dày vò bản thân mãi được?”
Tiêu Nguyệt Dạ nghe xong như sét đánh bên tai.

Nhưng rồi cũng phải hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Nàng mang thai? Nàng mang thai rồi sao? Từ khi nào? Từ bao giờ?”
Mộ Thương Minh Hiên bị hỏi dồn như vậy, cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng nói thật, để tránh bị vị sư phụ cường đại của mình bóp chết, hắn nói: “Nàng mai thai rồi.

Hai hài nam một hài nữ.

Thời gian có lẽ cũng là mười năm về trước đi.”
Chẳng biết sau đó Tiêu Nguyệt Dạ đã nghĩ gì, nhưng rồi hắn ta cũng biến mất đến chín mươi năm.

“Cho nên, huynh trưởng nhà ta đột nhiên biệt tăm biệt tích chín mươi năm đó là vì chuyện này sao?”Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày khó hiểu.
Chu Sa cũng mường tượng ra được lý do vì sao Tiêu Nguyệt Dạ lại đột nhiên biến mất như vậy.

Có lẽ là đi tìm ai đó trút giận rồi đi.
Nhưng Tiêu Nguyệt Hoa lại không nghĩ vậy.

Nàng đập mạnh bàn, quát hỏi: “Tại sao ngươi lại nói chuyện này cho huynh trưởng của ta biết chứ? Ngươi có biết hậu quả của việc đó là gì hay không? Ngươi… tại sao ngươi lại làm vậy?”
Chuyện Diệp Lạc Hy mang thai chẳng mấy người biết, chẳng mấy người đến để chúc mừng.

Cho nên ngoài những tâm phúc của Diệp Lạc Hy giống như Tiêu Nguyệt Hoa, và người nhà của nàng như phụ mẫu, gia gia, nãi nãi ra thì chẳng mấy ai biết được chuyện này cả.
Thậm chí ba đứa trẻ kia sau khi sinh ra cũng chẳng được quang minh chính đại nuôi dưỡng gì đâu.
Lạc Hy đã phải đưa cả ba đứa trẻ nuôi dưỡng ở trong chính không gian của mình trong một trăm năm đầu đời của chúng.

Sau đó lại đưa đến Thanh Khâu học tập tri thức thêm năm mươi năm và Huyền Minh đại lục trong ba trăm năm tiếp theo để huấn luyện.

Đến khi mấy đứa trẻ ấy đủ cứng cáp một chút, có thể đủ thông minh và nhận thức để tự bảo vệ mình rồi, nàng mới dám đem chúng về Vạn Tộc Thành, nhưng cũng chỉ dám nuôi dưỡng ở trong biệt viện chứ không dám đứa ra bên ngoài.

Thậm chí Tiêu Nguyệt Hoa đến thăm cũng phải đi vào bằng cách chui vào không gian của Diệp Lạc Hy rồi từ đó mới có thể đến thăm mấy đứa trẻ ấy.
Vậy mà tên này lại đem chuyện bí mật ấy nói cho huynh trưởng nghe, có khác nào đem ruột moi ra ngoài hay không?
Chu Sa nhìn phản ứng của Diệp Lạc Hy, lại nhìn thái độ của Ma Tôn, nàng có cái nhìn khác với Tiêu Nguyệt Hoa, cho nên đã kéo tay cô nàng nóng nảy này lại rồi nói: “Ngươi bình tĩnh chút.

Có lẽ Lạc Hy, chàng ấy đã để Ma Tôn gặp những đứa trẻ ấy rồi cũng nên.

Dù sao thì bốn tên hỗn thế ma vương kia cũng sẽ không để yên cho huynh trưởng ngươi động đến nhi tử của bọn hắn đâu.”
Cái Chu Sa thắc mắc chính là, vì sao Ma Tôn kia vào năm trăm năm trước khi trở về đã là Cửu Ngũ Chí Tôn Thiên Hạ, vậy mà mới hai trăm năm trước kia lại bị hạ tu vi, trở về Huyễn Vương cảnh cường giả cấp chín.

Nàng đem chuyện này nói với Mộ Thương Minh Hiên.
Thế nhưng, sắc mặt của Mộ Thương Minh Hiên sa sầm.

Ánh mắt hắn trầm xuống, hắn nói: “Là tại nữ nhân không biết liêm sỉ đó.

Là tại nàng ta.

Nàng ta muốn sư phụ trả nàng mười hai vạn năm tu vi, sư phụ liền đồng ý trả nàng ta đến mười ba vạn năm, thậm chí còn nói rằng, một vạn năm kia chính là bồi thường cho ai đó tên A Nguyệt.

Sư phụ, đúng là tên đại ngốc.”.