Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 371: 371: Đại Hôn Có Gì Vui 2





Tất cả mọi người sớm biết chủ ý kỳ quái này là do ai mà ra rồi.

Đầu têu đầu tiên là Diệp Lạc Hy, với sự góp sức của Dạ Tư Hàn, Bạch Trần Việt và Bạch Chân, mọi chuyện mới trở nên vô cùng thú vị, tạo nên hương vị mới mẻ và thế cục như ngày hôm nay.

Bình thường đừng thấy Diệp Lạc Hy lãnh đạm, có chút ngông cuồng tự tại, làm việc lại nghiêm chỉnh và thần tốc, luyện binh thì khắc nghiệt đến nghẹt thở mà cho rằng nàng không thích náo nhiệt Thật ra bản tính của Diệp Lạc Hy sau khi hiểu rõ được tâm mình, tâm người, lại tìm được đúng người yêu thương mình thật lòng, nàng mới dần dần bộc lộ bản tính trẻ con ham vui của mình.
Vậy nên, xin đừng hỏi vì sao đồ nhi của nàng một người cũng không bình thường.

Mà thuộc hạ của nàng, người nào người nấy càng bất thường hơn.
Đó là còn chưa kể, theo lời kể của vị Thiên Tôn chuyên luyện đan nào đó thì Ngọc Thanh Nguyên mấy ngày liền vì nôn nao muốn thành thân mà không thể ngủ, bồn chồn, phập phồng thấp thỏm, cắn móng tay, lẩm bà lẩm bẩm, trách thời gian trôi qua một khắc mà ngỡ tam thu.

Thật sự khiến người ta vừa tức cười vừa thấy thương.
Rõ ràng Ngoc Thanh Nguyên thành công truy thê từ mấy ngàn năm trước, vậy mà đến tận hôm nay mới có thể đường đường chính chính rước được lão bà về nhà.

Đã vậy, hắn còn vất vả phải ăn chay, nhẫn nhục, sống thanh tâm quả dục suốt bao lâu qua, mỗi ngày đều phải niệm chú trấn giữ chính mình mới có thể đợi mòn đợi mỏi đến tận ngày hôm nay.
Vậy mà hôm nay, miếng ngon đã dâng đến tận cửa, vậy mà chẳng biết lăn đâu ra hòn đá chắn đường họ Diệp tên Lạc Hy, là tôn nữ mà lão ấy yêu thương vô cùng lại không thương lão.

Nàng dám đứng ra chặn đường, buông lời thách thức lão ấy.
Tân Lang mặc hỉ phục đỏ tươi, mà sắc mặt của tân lang cũng đỏ tươi như y phục.

Chẳng phải vì thẹn đâu, Ngọc Thanh Nguyên này là bị Diệp Lạc Hy chọc cho tức chết, xém chút nữa là gọi đến Lôi Kiếp đánh cho cháu gái mình một đòn cho bõ tức.

Thế nhưng, chợt nhớ ra Diệp Lạc Hy thân còn đang mang chắt ngoại của mình, nên cố gắng hít thở vài cái, rốt cuộc cũng thông rồi.

Lão mới nói: “Lạc Hy, ngươi rõ ràng là cháu gái ta, rõ ràng là đứa trẻ mà ta yêu thương nhất.

Cớ sao hôm nay cháu lại bày ra trò phản tặc thế này?”
Diệp Lạc Hy cười hì hì, nàng nói: “Gia gia, hôm nay cháu không đứng về phía ngài được rồi nha.

Dù sao sau này ngài cũng sẽ trăm nhất vạn nhất đều nghe răm rắp theo lời nãi nãi, cháu vẫn là nên ôm chân nãi nãi ngay từ đầu, về sau mới chính là lợi thế.

Đây gọi là nhìn xa trông rộng đó a.”
Bạch Dao Quang ngồi trong kiệu, nghe Diệp Lạc Hy nói thế, liền bật cười khanh khách.


Nhưng rồi cũng cố gắng nín nhịn xuống lắng nghe xem bên ngoài có gì.

Mà lúc này, bên cửa sổ nhỏ đang rủ rèm bên phải, Bạch Trần Việt đưa cho nàng một quả cầu trong suốt, nói rằng nó sẽ tường thuật cho nàng xem vạn sự bên ngoài.

Dao Quang vừa nhận được quả cầu thì bên trái, Bạch Hi Hoa – Cửu Vĩ Tử Hồ - đã đưa vào cho Bạch Dao Quang một cặp lồng nhỏ, nói: “Trong này có nước, cũng có chút thức ăn vặt.

Cô cô, mời thưởng thức.”
Bạch Dao Quang càng cười tươi hơn.

Là mấy đứa nhóc này náo loạn, đã sớm có chuẩn bị sẵn rồi mới dám đưa ra thử thách táo bạo thế này, đúng là mở mang tầm mắt.
Ngọc Thanh Nguyên tức muốn chết.

Cái đứa cháu gái bạch nhãn lang này, vậy mà lại học tập theo a nương nó, chỉ cần người ta cho mình cái lợi về lâu về dài, liền bỏ cũ lấy mới, tức chết cái thân già của lão rồi!
Diệp Lạc Hy cười hì hì.

Nàng nói lớn vào trong bộ truyền âm rằng: “Gia gia, nãi nãi ta dùng sao cũng phải gả cho ngài, làm nương tử của ngài, ngày đêm thờ phu dạy tử, cơm bưng nước rót, thậm chí là hầu hạ đấm bóp mỗi ngày, giúp ngài phân ưu, an định cuộc sống.

Thậm chí nàng còn không tiếc nhan sắc tuổi xuân, sinh cho ngài tiểu cữu cữu, tiểu di nương.

Ngài lại vì chút thử thách cỏn con của ta mà không vượt qua nổi sao?”
Ngọc Thanh Nguyên nghe xong, ông liền tức đến mức muốn hộc máu, chỉ có các vị đương sự như Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thượng Lão quân cùng các vị đồ đệ của Ngọc Thanh Nguyên là nhịn cười đến mức không thở nổi.

Diệp Lạc Hy nói giống như Bạch Dao Quang sẽ là vợ hiền dâu thảo, vì gia đình mà nhịn nhục, tam tòng tức đức ngũ đạo hạnh đều vô cùng thuần thục thì quả thực là một chuyện xúc phạm đối với Ngọc Thanh Nguyên.
Đúng là công việc sinh hạ hài nhi, bếp núc thì Bạch Dao Quang có thể đè bẹp Ngọc Thanh Nguyên, nhưng trên thực tế thì kẻ đội vợ lên đầu như Ngọc Thanh Nguyên thì làm gì có chuyện Bạch Dao Quang tam tòng tứ đức, hiền thục ngoan ngoãn cho đặng? Bạch Dao Quang chính là vị thượng thần đại chiến ba trăm trận đại thắng với yêu ma đó a.

Đừng nói là tam tòng tứ đức, bình thường thôi chỉ cần một cái nhíu mày của nàng đã khiến hắn không tự chủ mà quỳ xuống đất, hai mắt đáng thương nhìn nàng, rưng rưng lấp lánh nước chực khóc rồi a.
Thế nhưng, nữ tử sinh con, giống như bước một chân vào quỷ môn quan, điều này từ xưa đến nay đều nói cấm có sai.

Sau khi sinh con xong, nhan sắc của nữ nhân càng không được như xưa, lại càng không thể phục sắc như ban đầu, lại càng cấm có sai.

Cho nên, Ngọc Thanh Nguyên cũng đành một mắt nhắm một mắt mở mà nhịn xuống, nghiêm trang ho hai cái, làm ra dáng vẻ hiên ngang đón địch mà hỏi rằng: “Được! Vậy thì thử thách của ngươi đưa ra là gì? Bản tôn nguyện tiếp chiến.”

Dường như chỉ chờ có thể, Diệp Lạc Hy đã mỉm cười, một nụ cười vừa vô lại vừa méo mó, làm cho Ngọc Thanh Nguyên cảm thấy bản thân đã quá muộn để rút lại câu nói vừa nãy rồi.
Nàng mỉm cười, búng tay một tiếng “toách”.

Ngay lập tức, từ dưới lòng đất trồi lên hai bức giống như hai bức phù điêu lớn, được phủ kín bằng vải đỏ.

Diệp Lạc Hy bước đến, đã dùng tay kéo hai tấm vải lớn xuống, thứ bên trong khiến người ta vô cùng trầm trồ.

Hai bức tường lớn được làm từ hai tảng ngọc thạch cực lớn mang màu lam bạch xen lẫn, vô cùng xinh đẹp, lại thanh nhã.

Thứ này cao ba trượng, rộng hai trượng, lại dày ba mươi tấc, được đẽo gọt tỉ mỉ mà trở thành hai tấm phiên vô cùng lớn.
“Thạch Ngọc Cẩm Túy Hoa.” Có vị thần tiên vừa nhìn đã biết ngay đây là hai miếng ngọc vừa hiếm lại vừa quý giá.
Đây là hai phiến Thạch Ngọc Cẩm Túy Hoa, vô cùng hiếm có mà lại còn rất đắt tiền.

Vốn dĩ tìm kiếm khó khăn lắm mới chỉ có thể tìm được một khối ngọc lớn bằng mặt bàn.

Vậy mà Diệp Lạc Hy lại có thể tìm được hai hai miếng lớn như vậy.

Có điều, không ai biết rằng, thứ này đối với Diệp Lạc Hy không hiếm.

Bởi vì không ai biết được sự thật rằng, Thạch Ngọc Cẩm Túy Hoa này là thứ được hình thành bằng một loại đá có tên là Chung Tùy, hình thành dưới mặt nước biển sâu bảy ngàn trượng, lại ở gần một núi lửa luôn hoạt động phun trào ẫm ĩ dưới mặt nước sẽ hình thành nên thứ ngọc này.
Vốn dĩ thứ này sẽ rất khó tìm kiếm, cũng như khó mà lấy được nếu như ở Vạn Tộc Thành của nàng không có hải sa nhân tộc và chương ngư nhân tộc đi.
Nhìn miếng ngọc đắt giá thế này, ai nấy cũng đều phải trầm trồ trước sự đầu tư và chịu chơi của vị Bách Chiến thượng thần đây.

Tiền của nàng từ đâu mà có, bảo vật nàng từ đâu mà ra, trước nay đều minh bạch rõ ràng, dù người ta muốn tra, nàng cũng không ngại để bọn họ biết được nàng kiếm tiền như thế nào.

Bọn họ dù thấy thế cũng không thể bắt lỗi được nàng, chỉ có thể đỏ mắt tức chết.
Nhìn hai miếng ngọc quý chỉ được cái vuông vức và bằng phẳng như hai bức tường thành sừng sững, mọi người mới không hiểu ý đồ của Diệp Lạc Hy.

Lúc này, Dạ Tư Hàn mới hô lớn: “Xin mời đại diện của hai bên tân lang, tân nương bước lên thi tạc thạch.”
Tạc thạch?

“Quy tắc thế nào?”Thái Ất Chân Nhân rất tò mò.
Diệp Lạc Hy mỉm cười, tỉ mỉ vừa chỉ về hai miếng thạch, vừa nói: “Quy tắc rất đơn giản.

Kiếm sư không quan trọng nhất là lưỡi kiếm sắc bén, mà là sự tỉ mỉ trong quá trình rèn giũa linh lực luyện kiếm.

Mạnh quá lập tức thạch vỡ, nhẹ quá lại không đủ khắc thạch.

Chỉ cần hai bên ai có thể làm ra bức phù điêu tinh xảo nhất về chuyện tình của đôi bên tân lang, tân nương, ngay lập tức có thể thắng.

Thời gian điêu khắc chỉ là ba nén nhang.

Thế nào? Bên tân lang giám đối chiến hay không?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe xong lời đối chiến, liền tỏ vẻ khinh thường.

Lão tự tin cử đến Xích Tinh Tử chân quân.

Người này giỏi nhất là kiếm sư nghề nghiệp.

Nghe nói kiếm pháp kỳ ảo, biến hóa khôn lường, lại thuộc vào hàng cao thủ trong cao thủ.

Ngoại trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đế Quân và Ma Tôn ra, dường như chưa hề có ai dám đọ kiếm pháp cùng người này.
Kỳ thực, đời trước Diệp Lạc Hy từng có vinh dự được cùng người này giao đấu một lần.

Nhưng hình như đó không phải là giao đấu mà là đấu sinh tử.

Xinh Tinh Tử chân quân nhận lệnh của Đế Quân, đến tận địa phận Lưu Sa Địa để bắt Diệp Lạc Hy đang chạy trốn trở về.

Nàng cùng ông ấy đấu một trận thập tử nhất sinh.
Song, sau đó chẳng biết ông ấy nghĩ đến chuyện gì, liền buông tha cho nàng, sau còn tự đả thương chính mình, trở về báo lại cho Đế Quân, sau lại ẩn tại núi Cửu Tiên.

Cũng từ đó về sau, tất cả các vị chân quân do Tam Thanh dạy dỗ, cùng những vị đồ đệ, truyền nhân của họ, ai nhận lệnh đi bắt Diệp Lạc Hy quay về đều từ chối nói mình không thể, hoặc đều đến đánh với nàng một trận so tài rồi trở về.
Nhìn đến ân nhân cũ, nàng cũng chỉ mỉm cười quay về phía nhà gái đằng sau.

Trong số những người ở nhà gái phụ bưng tráp quả hiện tại, giỏi kiếm thuật nhất là hai người Lâm Vũ Thanh và Bạch Trần Việt.

Tuy nhiên, so về tài khéo léo, tỉ mỉ và có mắt nhìn thì Bạch Trần Việt lại hơn Lâm Vũ Thanh đến tận một bậc.


Cho nên, nàng đã nói: “Này tiểu bằng hữu của ta?”
Bạch Trần Việt cười giả lả, nói: “Biết rồi, đến đây!”
Y ba bước gộp thành một, kim bào phất phơ, một bước điểm mũi chân nhảy lên võ đài, đáp xuống tựa hồ như thiên tiên giáng trần, nhẹ nhàng thoát tục.

Y mỉm cười nhìn đối thủ, ôm quyền nho nhã: “Chân quân, tiểu vãn bối xin thọ giáo.”
Xích Linh Tử cũng có phần hữu lễ, hắn nói: “Tiểu điện hạ, xin chỉ giáo.”
Không nói không rằng thêm nữa, khi hương vừa được Dạ Tư Hàn đốt lên, tiếng hô bắt đầu dõng dạc rõ to, Bạch Trần Việt từ điểm xuyết mi tâm hình hoa đào lấy ra Sương Vân kiếm, Xích Linh Tử lại lấy đến Vẫn Bích Lạc, hai người không ai bảo ai liền xông lên đánh về phía trước.
Hai người bay lên không trung, tuy chiêu thức khác nhau, nhưng đường kiếm điêu luyện được bao bọc linh lực cẩn thận chạm khắc trên tường ngọc.
Chẳng biết vì sao, Linh Bảo Thiên Tôn lại nhìn kim vĩ hồ kia bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Dường như nhận ra được ánh mắt của sư đệ nhà mình là nhìn người chứ không nhìn kiếm, Thái Thượng lão quân mới hỏi: “Vô Cực, ngươi nhìn cái gì mà nhìn chằm chằm tiểu hồ ly kia nãy giờ vậy?”
Linh Bảo Thiên Tôn lắc đầu, nhưng rồi hắn cũng đáp lại lời sư huynh rằng: “Tiểu tử ấy thật giống y.”
Thái Thượng lão quân vỗ vai sư đệ, nói: “Vị kia của ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi.

Người ta chính là đệ nhất hậu bối đời thứ ba của Bạch gia Thanh Khâu đấy.

Y còn là độc tôn độc tử của Tam Hồ Đế Thanh Khâu.

Đệ chọc vào y, chẳng khác gì tự dưng đối đầu với cả Thanh Khâu cả, không nên.”
Linh Bảo Thiên Tôn Triệu Vô Cực mới nói: “Nếu như đó không phải là y, thì chắc chắn trên người tiểu tử ấy có tàn tích của y.

Bằng không, Sương Vân Kiếm nhất định sẽ không chọn y làm chủ nhân.

Nhị ca, đệ không tin là y không trở về.”
Thái Thượng lão quân nhíu mày, nhìn ánh mắt đầy phức tạp của sư đệ, lão đoán không ra, chỉ đành lắc đầu bảo ban: “Haizz, ta và đại sư huynh cũng không thể khuyên ngươi mãi.

Thôi vậy, chi bằng ngươi tự tìm hiểu người ta đi.

Nhưng nhớ phải hết sức giữ bình tĩnh, từng chút một tìm hiểu nghe chưa? Đừng có tơm tớp mà vồ vào người ta.

Người kia của ngươi hiền lành, nhưng tiểu xú tử này có thể cùng nha đầu nhà chúng ta đánh liền một lúc bảy ngàn sáu trăm ba mươi ba hiệp đấy.

Tính cách y cũng ngông cuồng tự tại không khác gì nàng đâu.”
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu đã hiểu.

Ánh mắt hắn phức tạp khó đoán, lẩm bẩm một câu nho nhỏ không ai nghe thấy: “A Âm, ngươi cuối cùng cũng chịu quay về tìm ta rồi sao?”.