Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 353: 353: Tiêu Nguyệt Dạ Hắn Đã Thấy Mọi Điều Từ Nàng 1





Tiêu Nguyệt Dạ biến mất không tăm hơi một ngàn năm sau khi Diệp Lạc Hy bỏ đi không nới lời nào.
Năm trăm năm sau khi Diệp Lạc Hy bỏ đi, nàng quay lại, Đế Quân bế quan chưa ra mà Tiêu Nguyệt Dạ càng không xuất hiện.

Tam Thiên và Lục Địa Thất Hải sóng yên biển lặng, êm đềm một cách kỳ lạ.

Cuộc sống của mỗi người đều rất nhàn nhã trôi qua, không chút trở ngại.
Thế nhưng, sự yên bình chỉ có thể kéo dài đến một ngàn năm.
Một ngàn năm sau đó, Đế Quân đột nhiên trở thành một con người khác, cứ như hắn không còn tỉnh táo nữa, đến cái mức đôi khi hắn không chịu nổi sẽ uống đến say khướt mà ngủ.

Nghe đâu còn có người nhìn thấy hắn khóc nữa.

Ai cũng nói, hắn khóc thương, có lẽ là vì tội thần Thanh Hà tiên tử.
Sóng gió ở Cửu Trùng Thiên cứ ngỡ là chỉ có một mình Đế Quân, nhưng không ngờ rằng, Ma giới cũng đã đại biến động.
Đột nhiên, vị quân chủ của Ma giới trở về rất bất ngờ sau một ngàn năm.

Chẳng biết một ngàn năm qua, hắn đã làm những gì, nhưng khi hắn trở về, hắn dường như đã trở thành một con người khác.

Gương mặt hắn ảm đạm và u sầu hơn rất nhiều.
“Nguyệt Hoa.” Hắn gọi nàng.
Tiêu Nguyệt Hoa đến trước mặt hắn, hành lễ: “Quân chủ vô thượng.

Kẻ bề tôi xin nghe mọi điều người căn dặn.”
Hắn khẽ nhíu mày nhìn Tiêu Nguyệt Hoa một chút, nhìn nàng chung thủy chỉ cúi đầu theo đúng lễ nghi, không hề ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn nói: “Đến đại điện gặp ta.”
Rồi hắn bước chậm rại về phía đại điện.
Tiêu Nguyệt Hoa khó hiểu nhìn Mộng Ma trưởng lão, lại thấy ông ấy lắc đầu, chỉ đành ngậm ngùi đi theo Tiêu Nguyệt Dạ.
Căn phòng rộng lớn, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Ánh lửa xanh lam một cách ma mị, khiến cho cả đại điện càng thêm quỷ dị hơn.


Vị trí của các vị trưởng lão đã sớm để trống.

Tiêu Nguyệt Dạ không ngồi lên ngai vị của hắn vội, hắn chỉ đơn giản đuổi hết tất thảy mọi người ra ngoài, bên trong chỉ còn hắn và Tiêu Nguyệt Hoa nói chuyện.
Đại sảnh không có người, sát khí của Ma Tôn càng thêm đậm.

Chúng nhân bên ngoài cũng không dám nghe lén, chỉ có thể sơ tán hết tất thảy mọi người xung quanh, để tránh bọn họ làm phiền hai người bên trong trò chuyện.
Đi biệt một ngàn năm không nói, trước khi bỏ đi chỉ phán lại một câu: quận chúa thay ta nhiếp chính.

Bây giờ trở về thì muốn gặp riêng nàng nói chuyện.

Tên huynh trưởng này của nàng không phải là bị trúng tà, uống nhầm dược hay kẹt đầu vào đâu đó chứ?
Nàng nhìn thần sắc của hắn, trông vô cùng tỉnh táo mà, quầng mắt cũng không thâm, tròng mắt càng không hiện lên tia máu.

Tuy thần sắc hơi nhợt nhạt và mệt mỏi, nhưng sự tỉnh táo trong mắt hắn lại thanh tĩnh đến mức Tiêu Nguyệt Hoa lạnh cả gáy thế này thì hắn nhất định không trúng tà, càng không kẹt đầu vào cửa.
Lại nghĩ một lúc, trong lòng thầm than.

Ôi chao, đại thần nào đỉnh thế? Đoạt xá hắn luôn sao?
Nhìn biểu hiện trên nét mặt hoài nghi nhân sinh mà nhìn chằm chằm hắn của muội muội, Tiêu Nguyệt Dạ lắc đầu, xoa xoa mi tâm mà rằng: “Ta không trúng tà, không kẹt đầu vào cửa, không uống nhầm thuốc, càng nhất định không bị đoạt xá.”
Tiêu Nguyệt Hoa ngẩn phắt đầu dậy nhìn hắn một cách kinh ngạc, thiếu nước há miệng, trợn mắt, rớt cả quai hàm bộp xuống đất vì hoang mang rồi.

Mẹ của ta ơi, thật đỉnh! Huynh trưởng ta bỏ nhà đi một ngàn năm, học được cái gì không học lại học được đọc tâm thuật của người khác, thật sự quá tài rồi! Trong số những người ta thân thiết hoặc quen biết thì chưa có ai có thể đạt đến cảnh giới này à nha.
Hắn nhìn biểu cảm không chỉ kinh ngạc mà còn hoài nghi của muội muội mình, càng thêm chán nản hơn.

Hắn nói: “Dẹp bỏ tư tưởng của muội đi.

Ta không thần thánh như những gì muội đang tự suy diễn.”
Tiêu Nguyệt Hoa giật mình, cuối cùng chỉ đành ho khan hai tiếng rồi nghiêm chấn bản thân, nàng từ tốn hỏi: “Tôn thượng, không biết người đến gặp ta là vì muốn hỏi ta chuyện gì?”
Tiêu Nguyệt Dạ dường như vô cùng khó khăn để nói ra.

Liếc nhìn Tiêu Nguyệt Hoa một hồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể hỏi được một câu không trọn vẹn: “Lạc Hy… nàng ấy… sống có tốt không?”

Tiêu Nguyệt Hoa trợn mắt nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn.

Lòng hận không thể nào gào cho cả thiên hạ cùng nghe rằng: bà mụ của ta ơi! Đây là ai?! Huynh trưởng ta đâu?! Là cường giả nào đến đập chết hắn rồi thế chỗ đây?!
Rốt cuộc, nàng phải để hắn hỏi lại nàng đến lần thứ hai, sau khi chắc chắn bản thân mình không có ù tai, đặc tai thì nàng mới biết được đây nhất định là huynh trưởng của mình không sai vào đâu được.

Nàng nói: “Huynh trưởng.

Ngươi từ đầu tới cuối đều không quan tâm nàng.

Hà cớ gì bây giờ lại nhắc đến phu nhân nhà người khác thân mật đến vậy?”
Tiêu Nguyệt Dạ không hề tức giận trước lời nói của Tiêu Nguyệt Hoa, chỉ có thể nở nụ cười tuyệt vọng đến cùng cực.

Hắn nói: “Đúng vậy.

Phải, là như thế.

Là nàng bây giờ đã trở thành phu nhân của người ta rồi.

Đương nhiên phải hạnh phúc, đương nhiên là vậy.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn phản ứng này của huynh trưởng, bản tính nhạy bén của nàng đã phát giác ra được chuyện gì.

Nàng hỏi hắn: “Huynh trưởng, huynh dung hòa ký ức cả hai đời lại cùng nhau, bây giờ đã nhìn thấy vạn sự hai đời của nàng rồi chăng?”
Tiêu Nguyệt Dạ hắn không nói gì, chỉ gật đầu.
Tiêu Nguyệt Hoa không hề giữ lễ nghĩa nữa.

Nàng đứng dậy, bước về phía hắn, hỏi: “Huynh nhìn thấy được bao nhiêu?”
Tiêu Nguyệt Dạ cười khổ sở, hắn khó khăn lắm mới mấp máy được hai chữ: Tất cả.
Tiêu Nguyệt Hoa nói: “Huynh trưởng, ngươi đã không còn đường để quay đầu nữa rồi.”

Hắn nói: “Ta biết.”
“Dù cho ngươi có hối hận thì bước đường từ ngày nàng mở mắt trở về, đã sớm không còn được cứu vãn.”
“Ta biết.”
Thế nhưng, hắn vẫn muốn cứu vãn.

Dù là một chút cũng được.

Dù cho đó chỉ là một chút thôi, cũng được.
Chỉ là, ai sẽ dạy cho hắn đây? Ai sẽ dạy cho hắn phải làm gì đây?
Người phụ bạc hắn, hắn tàn nhẫn giết chết không chút từ bi.

Người yêu thương hắn lại vì bảo vệ hắn mà vong mạng.

Người cứu hắn một mùa đông, đã sớm không còn đứng về phía hắn.
Hắn phải làm sao đây?
Một ngàn năm trước, hắn tự hỏi bản thân mình rằng, vì sao nàng lại hận hắn đến như vậy? Hôn nhân cũng chỉ là ép buộc, là nàng đơn phương tình nguyện cơ mà?
Cho dù hiện tại hắn có chút yêu thích nàng, thì hà cớ gì nàng phải hận hắn đến như vậy?
Trên thực tế, hôn nhân của Diệp Lạc Hy và Tiêu Nguyệt Dạ đời trước đều là do Diệp Lạc Hy mua dây buộc mình, tự mình đào hố chôn mình mà thành.

Suy cho cùng cũng chính là vì nàng đã nói, cả đời muốn gả cho Tiêu Nguyệt Dạ, để cho đám thần tiên Thiên giới lợi dụng chuyện này mà để Tiêu Nguyệt Dạ cùng Diệp Lạc Hy thành thân.

Thậm chí, Nữ Oa cũng vì nàng mà làm chủ hôn sự, Đế Quân lại càng không phản đối.
Cho dù Tiêu Nguyệt Dạ không gật đầu, hắn cũng đành phải gật đầu đồng ý để giữ mối giao hảo giữa hai bên Thiên – Ma.

Diệp Lạc Hy không được ai dạy nàng cách yêu thương, nàng yêu Tiêu Nguyệt Dạ âu cũng là vì một lần hắn đỡ kiếm cho nàng, từ đó mà nàng liền nảy sinh tình cảm với hắn, ôm tương tư trong lòng suốt hai ngàn năm sau đó, cho đến ngày nàng gả đến Ma giới.
Trước khi nàng gả đến Ma giới, nàng cũng đồng ý cho đám đồ đệ nàng được tự do, không cần phải chịu sự quản chế của nàng nữa.

Thành ra, đồ nhi nàng phiêu bạt khắp nơi, biệt tăm biệt tích thật lâu sau đó.
Không ai trả lời câu hỏi của hắn, buộc hắn phải lên đường tìm hiểu.
Phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng hắn cũng tìm được đến một thứ.

Gọi là Đồng Sinh bảo pháp.

Nó giống như một chiếc vòng đội đầu, cho phép hắn trải qua hết tất thảy những gì nàng đã trải qua.


Chỉ cần có họ tên và sinh thần của nàng, Đồng Sinh Bảo Pháp sẽ đưa hắn trải qua cuộc đời của người đã dùng nửa đời để yêu hắn.
Sinh ra không biết cha mẹ mình là ai, nàng được Diệp gia nuôi dưỡng.

Nhưng cách bọn họ nuôi dưỡng, cũng chỉ là ném nàng cho một tiểu tiện nô trong nhà nuôi dưỡng.

Bà ấy gọi là Hồng ma ma, người duy nhất thật lòng yêu thương đứa trẻ vừa sinh ra đã không cha không mẹ, không biết mình là ai, bị ném ở đầu đường xó chợ và được Diệp phu nhân thu nhận về ném cho bà nuôi dưỡng.
Nàng lên tám, nghĩa mẫu bạo bệnh qua đời.

Ai cũng nói nàng có họa sát thân, dù cho có ai bên cạnh nàng nàng cũng sẽ chết thảm.

Một đứa trẻ tám tuổi dù được sinh ra từ linh khí, nhưng lại mang cơ thể nhân loại, yếu ớt đến mức không thể tự bảo vệ chính mình.
Hắn nhìn thấy cảnh cơ thể nàng nhỏ bé, gầy gò đầy vết sẹo nhưng vẫn phải cố gắng vác những bó củi nặng từ nhà kho đến trù phòng.

Y phục rách rưới bẩn thỉu, trông na ná một tiểu ăn mày.

Mỗi ngày nàng cũng chỉ được cho ăn nửa cái bánh màn thầu, nước uống cũng chỉ dám lấy ở con sông ngoài xa, không dám lấy nước trong phủ.

Bàn tay bé nhỏ ấy từ lâu đã sớm có đầy những vết chai sần thấy rõ.
Đến đây, Tiêu Nguyệt Dạ cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Hắn cho dù đói khổ thế nào thì tệ lắm cũng chỉ bị giam trong lãnh cung.

Chuyện hắn ăn uống, hầu hạ thì vẫn có mẫu thân hắn lo liệu.

Dù bị bỏ đói hắn vẫn có thể gắng gượng qua ngày.

Cảm giác đói khổ và tủi nhục đến bây giờ nó vẫn hằn sâu trong cốt tủy hắn, khiến hắn bất bình thay cho nàng vô cùng, hận không thể thay nàng ngay lúc đó một chưởng đập nát cả Diệp phủ, cứu nàng ra ngoài.
Điều khiến Tiêu Nguyệt Dạ ngạc nhiên nhất chính là, đứa trẻ đáng thương hơn cả hắn ấy vẫn giữ được nụ cười ngây ngô và rạng rỡ.

Cho dù có đau bụng, phải nhai cỏ đắng, đứa trẻ ấy cũng chưa một lần oán hận cuộc đời.

Ngây ngô một cách ngốc nghếch khôn tả..