Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 347: 347: Trở Lại





Đế Quân bế quan hết một ngàn năm.
Cuối cùng cũng có ngày hắn xuất quan trở về.
Đào Mộc và Thanh Loan vừa nhận ra khí tức của Đế Quân, liền ngay lập tức đến đại điện Đông Cung hành lễ.
“Chúc mừng chủ quân bế quan thành công.”
Khác với ánh mắt u buồn thường thấy trước đây.

Dường như, Độc Cô Tư Dạ đã trở về thành con người vô cảm, tàn độc trước đây, không còn là một người sống trong sự tội lỗi khi bản thân đã gây ra quá nhiều tội nghiệt, hai tay đầy máu.

Hắn bây giờ đã trở thành Độc Cô Tư Dạ cao cao tại thượng, hệt như trước khi phần linh hồn mang ký ức trước khi xuyên ngược trở về.
“Thanh Hà đâu?” Độc Cô Tư Dạ gặng hỏi.
Hai người nhìn nhau, khó hiểu.

Sau cùng, cũng phải bẩm lên trên: “Bẩm Đế Quân, Thanh Hà tiên tử, phạm đại tội bất kính, náo loạn tôn ti, gây ra thị phi lớn ở Thiên giới, hiện tại… đã bị Thiên quân cùng các vị Thiên Tôn xử tội, đày vào súc sinh đạo, hiện linh hồn đang lưu lạc ở Lục Địa Thất Hải.
Nghe đến đây, hắn nhíu mày càng tợn, sát khí tỏa ra nghi ngút, liền quát: “Không thể nào! Nàng xưa nay vốn nhu thuận ôn hòa, làm sao có thể làm ra việc tày đình như thế? Con nha đầu kia đâu? Nó đáng lẽ ra phải bảo vệ nàng cơ mà?”
Đào Mộc và Thanh Loan nhìn nhau, sau đó dường như cũng hiểu ra được ít nhiều.

Sợ rằng Đế Quân đã quên mọi chuyện từ khi Lạc Hy thượng thần phi thăng lên thượng thần tới giờ rồi.

Cho nên, hai người cũng mặc kệ, chỉ đành cúi đầu chịu trận.
Không phải hai người họ mặc kệ là muốn phản chủ, chẳng qua khi tội lỗi của Thanh Hà cùng Thiên Tư Tư, Bạch Liên được phơi bày cho cả Tam Thiên cùng biết, hai người họ lại cảm thấy áy náy với Lạc Hy thượng thần.

Ít nhiều gì Thanh Loan cũng đã ở bên nàng từ khi nàng chỉ mới là một cái tiểu cô nương mười lăm tuổi, chưa hiểu sự hồng trần, mọi thứ trong mắt nàng đều chính là tôn thờ sư phụ mình như ánh dương quang chói lọi.

Ấy vậy mà, nàng lại bị Đế Quân bức đến mức, có một Diệp Lạc Hy lạnh lùng, tàn nhẫn của ngày hôm nay.
“Gọi Lạc Hy tới đây.

Ta muốn nó nói rõ cho ta vì sao không bảo hộ Thanh Hà.” Đế Quân phất tay áo, ra lệnh.
“Đế Quân, ngài bế quan lâu, cho nên không rõ.

Lạc Hy thượng thần bây giờ đã là một vị Bách Chiến Thượng Thần, địa vị cùng thực lực nàng chỉ xếp sau Đế Quân một bậc.”
Độc Cô Tư Dạ nhíu mày.


Diệp Lạc Hy đời nào lại to gan, tự ý quyết định như vậy? Nàng ta xưa nay không có cái gật đầu của hắn, tuyệt sẽ không làm trái ý hắn cơ mà.

Sao tự dưng hôm nay lại… Hắn chỉ bế quan có một ngàn năm, rốt cuộc thì một ngàn năm đã xảy ra cái gì? Hắn nhíu mày khó hiểu, lòng tự hỏi có phải Nữ Oa xúi dục nàng hay không.
Thanh Loan cùng Đào Mộc cũng chỉ đành lựa lời, thuật lại cho hắn nghe rõ việc Lạc Hy thượng thần có được sự tín nhiệm của các vị Thiên Chủ, cầm theo mười bốn vạn quân binh mà đẩy lùi được Tà Thần, không chỉ vậy còn đoạt luôn truyền thừa của ông ấy, trở thành kẻ dẫn dắt Vạn Yêu Vạn Ma tiếp theo.

Hiện tại, ngoài thần để của nàng là Bách Chiến thần, nàng còn được gọi bằng cái danh khác do chính Nguyên Thủy Thiên Tôn đặt: Vạn Thánh Yêu Vương.

Dù là Tam Thiên khi nghe cái danh này, cũng phải nể nàng đến mấy phần.

Hiện tại, ai nấy đều rất cung kính với nàng, mỗi lần gặp mặt đều ôm quyền hạ lễ, gọi một tiếng “Diệp gia”.
Độc Cô Tư Dạ càng nghe hai mắt càng tròn, biểu cảm chính là không thể tin nổi.

Diệp Lạc Hy thật to gan đến thế ư? Nó….

Nó vậy mà lại dám lộng hành đến bực này, dù cho địa vị có cao, nó cũng không hề ra mặt bảo vệ Thanh Hà như lời hắn căn dặn?
“Bất luận thế nào, cũng gọi nàng ta đến đây.

Bổn Quân là Đế Quân, đây là lệnh.” Hắn nghiến răng quát lớn, khiến Thanh Loan cùng Đào Mộc giật mình, rốt cuộc thì cũng phải tuân theo một chuyến, đến Diệp phủ bẩm báo.
Tuy nhiên, Diệp Lạc Hy đã ra ngoài từ sớm, Thanh Loan đến nơi cũng chỉ biết là Lạc Hy thượng thần hiện tại đang ở trong quân doanh nói chuyện cùng Linh Bảo thiên tôn.

Thanh Loan cũng chỉ đành bấm bụng phải đi thì nàng đã bị Diệp Tư giữ lại.

Hắn nói: “Thanh Loan cô nương, hay là ngươi ở lại Diệp phủ chờ chủ nhân về.

Dù sao chủ nhân hôm nay cũng nói là sẽ về sớm, nhất định sẽ không để cô nương chờ lâu.”
Thanh Loan mặc dù là linh thú của Đế Quân, nhưng lúc trước nàng đối với Diệp Lạc Hy không bạc.

Chỉ là dù Thanh Loan nhiều lần muốn ngăn cản Đế Quân bạo ngược nàng, Thanh Loan cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, rốt cuộc cũng không thể làm gì hơn ngoài việc để lại cho Lạc Hy thật nhiều thuốc tốt.

Mặc dù Thanh Loan ái ngại Lạc Hy, nhưng Diệp Lạc Hy vẫn như trước đối xử với Thanh Loan, thậm chí còn thân mật gọi một tiếng “Thanh Loan tỷ tỷ”.
Diệp phủ hiện tại đối với Thanh Loan cũng là ấn tượng tốt, chưa ai dám thất lễ một lần nào.
Ngoại trừ một người.


Hắn được Diệp Lạc Hy gọi là hài tử của Khang Tư thượng thần và Nữ Oa thánh nữ, hiện tại cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi một chút.

Luận tuổi tác và tôn ti, hắn cũng nên theo lễ gọi Thanh Loan một tiếng “tiên quân”.

Thế nhưng, đối với Diệp Lạc Hy, tiểu tử này còn có thể ngang nhiên gọi một tiếng “thái bà” thì với Thanh Loan nhỏ bé, hắn được bao nhiêu lễ phép chứ?
Đương nhiên không có.
Đặc biệt hơn, khi A Viên nọ lớn hơn một tý, lại được nghe Diệp Liên “bét xét” chuyện năm xưa của Thiên giới và Đế Quân đã bạc Lạc Hy nhà hắn ra sao, A Viên thiếu điều là đã đánh Thanh Loan một trận.

Cũng may khi đó còn có hai cái song sinh Tiểu Chúc, Tiểu Đào sống chết kéo hắn lại, nếu không tên này thực sự đã dùng một côn đánh chết nàng.
“Khụ! Tư huynh, ta không dám ở lại Diệp phủ quá lâu, tránh cho tiểu hầu tôn kia lại đánh chết ta đi.

Ta mới sợ tiểu bá vương như hắn nhất.” Thanh Loan ho khan hai cái.
Diệp Tư vừa nghe, liền hiểu ngay Thanh Loan vẫn còn ám ảnh chuyện của tiểu thiếu gia nhà mình.

Hắn nói: “Thanh Loan cô nương, ngươi đừng sợ.

Tiểu hầu tử sau khi được chủ nhân giáo huấn đã biết sai rồi.

Mấy hôm nay hắn luôn hỏi ta khi nào ngươi quay lại lần nữa để tạ lỗi ngươi.”
Thanh Loan lắc đầu: “Ta mới không dám đâu.

Tư huynh, nếu như Lạc Hy có về, ngươi liền bảo nàng đến Đông cung một chuyến nhé.

Đế Quân vừa bế quan ra, thái độ hắn lạ lắm.

Ta cũng không dám phản kháng, chuyện này xin nhờ huynh.”
Diệp Tư gật đầu, rồi lại nhìn Thanh Loan hóa thành Thanh Điểu bay đi.
Hắn đóng cửa, lại nhìn bên cạnh là một cái tiểu hài tử tám tuổi đang cúi đầu rủ rũ, gương mặt hắn trông hệt như cái bánh bao nhúng nước, cúi đầu làu bàu: “Người ta nói người ta biết sai rồi mà.

Tại sao lại không dám vào nhà ta chứ?”

Diệp Tư cũng chỉ đành thở dài vỗ đầu A Viên, nói: “Lần đó ngươi bạo loạn sát khí, còn muốn hóa luôn công pháp tu luyện cả đời của người ta.

Nếu như không phải hôm đó có chủ quân ở nhà, sợ rằng ngươi đã thật dùng một côn đánh chết người ta rồi.

Dù cho chủ nhân có thực đích thân đi tạ tội, người ta vẫn sợ ngươi.”
A Viên nhìn theo bóng Thanh điểu đã bay xa, liền quay lại hỏi Diệp Tư: “Nếu như ta chạy đến Đông cung xin lỗi nàng thì sao?”
Diệp Tư mới nói: “Đông cung bên cạnh Nguyệt Tiên cung.

Ở đó có ba ngàn giai lệ đẹp đến nao lòng, nhưng người nào người nấy đều có nét hao hao như di nương ngươi.

Ngươi sẽ không thích nơi đó đâu.”
A Viên không hiểu lắm tại sao lại có nét hao hao giống di nương, nhưng hắn từng được chứng kiến ba ngàn giai lệ đều đẹp ra sao, cho nên hắn hiểu lời mà Diệp Tư đã nói.

Đế Quân kia không chỉ là kẻ độc ác, khát máu mà còn là kẻ biến thái đến cùng cực.

Di nương là người sắp bồng cháu trên tay, vậy mà giai nhân của hắn lại giống di nương, thật biến thái.
Diệp Lạc Hy đang ngồi đánh cờ cùng Linh Bảo thiên tôn, lại nghe được từ linh điệp những lời mà Thanh Loan đã nói, nàng cười lạnh.

Bảo nàng đến Đông cung hầu sao? Đúng là ngày càng thú vị, người già ai nấy cũng đều thú vị như nhau.
“Ngươi có vấn đề gì sao? Linh điệp vừa truyền tin cho ngươi xong ngươi lại cười đểu thế, làm ta ớn lạnh cả người.

Có chuyện gì à?” Linh Bảo Thiên Tôn hỏi nàng.
“Đế Quân và Ma Tôn trở lại rồi.” Nàng nói.
Linh Bảo Thiên Tôn mới cười: “À, hắn trở lại thì có làm sao đâu? Con hiện tại không chỉ là cháu gái ta, còn được người ta cung kính gọi một tiếng “Diệp gia”.

Dù cho Đế Quân đó có xuất quan thì cũng nào làm gì được con chứ? Trừng phạt lúc trước còn chưa đủ hay sao?”
Nàng lắc đầu: “Ý ta không phải vậy.

Đế Quân, hắn trở lại làm con người trước đây rồi.

Hắn hoàn toàn quên đi tất thảy những chuyện sau khi ta trùng sinh.”
Linh Bảo Thiên Tôn bấy giờ mới hiểu.

Viễn cảnh bi thương trong tương lai đã triệt để không thể xảy ra.

Hồ Hồi Ức có khả năng đưa tiềm thức một người trở về quá khứ của họ, nhưng không thể duy trì lâu.

Nếu tương lai biến động thì ngay lập tức, phần tiềm thức ấy sẽ triệt để tan biến.


Nói như Lạc Hy thì có lẽ, cả Độc Cô Tư Dạ và Tiêu Nguyệt Dạ hiện tại đều là kẻ cặn bã của cặn bã.
Nàng nghịch vài viên cờ trắng trong tay, lại nhìn bàn cờ hiện tại đang xếp thành trận địa “loạn đồ”, lại cười: “Nếu như đó là do bọn họ từ tương lai trở về, cảm thấy hối hận về những chuyện đã làm mà yên phận, có lẽ con sẽ hận bọn họ ít đi một chút, chí ít thì cũng sẽ nương tay không đoạt mạng họ.

Nhưng mà, hiện tại thì con đã có đủ lý do để có thể một tay bóp chết cả hai kẻ mà con hận tới thấu xương rồi.”
Linh Bảo Thiên Tôn nhìn quân cờ trong tay Diệp Lạc Hy bị bóp nát, ông lắc đầu nói: “Tại sao con không ra tay bây giờ? Hiện tại bọn họ chưa gặp được cơ duyên, kỳ ngộ để trở thành Độc Cô Cầu Bại, con không ra tay, tương lai sẽ thiệt thòi đó.”
Nàng mới nói: “Gia, hình như người quên rồi.

Con là người trùng sinh cơ mà.

Cơ duyên của Ma Tôn đó chỉ có Ma Thần Kiếm kia là lợi hại, còn lại đều giống như giọt nước đổ vào bể rộng, không có mấy thứ giá trị.

Mà Ma Thần Kiếm đã bị con và Tà Thần gia gia hủy rồi.

Hiện tại Ma Thần Kiếm đã tách ra làm hai vị thượng thần ẩn thân ở chỗ Dao Quang nãi nãi, con cũng chẳng phải lo.”
“Vậy còn Đế Quân? Hắn liệu có cơ duyên nào?” Linh Bảo Thiên Tôn hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy đặt quân cờ xuống bàn cờ, kết thúc một ván cờ đẹp, nói: “Cơ duyên của hắn đã sớm xuất hiện từ vài trăm năm trước.

Có điều, chuyện hắn đột nhiên bế quan một ngàn năm, để lỡ cơ duyên đó…” Nghĩ nghĩ một lúc, nàng lại nhìn Linh Bão Thiên Tôn, gãi gãi đầu: “Mà, có lẽ tiểu Tam Lang nhà ta đã đoạt cơ duyên đấy xong rồi.”
Linh Bảo Thiên Tôn bật cười, đưa tay nghịch một lọn tóc dài, nói: “Con đó.

Đúng là một nhà đều ranh ma.

Có điều, ta cũng phải nhắc nhở con.

Đế Quân hiện tại không phải là kẻ sẽ vì hối hận mà nương tay với con đâu.

Con liệu có chắc bản thân sẽ thắng không?”
Nàng mỉm cười, nói: “Để có thể nắm chắc một trận đánh thắng mười phần, con phải biết mình có khả năng thắng cả mười phần.

Nếu không, nước cờ này con tuyệt đối không đi.”
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu.

Đứa cháu gái này, thực sự đã làm cho các ông quá đáng lo khi đột ngột bỏ đi.

Bây giờ nhìn nha đầu ấy trở thành như vậy, ông cũng có mấy phần rất an tâm đi..