Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 257: 257: Sống Để Bụng Chết Mang Theo





Diệp Lạc Hy quay lại cuộc sống thường nhật hằng ngày, nhưng thực tế thì nàng còn bận một vài việc quan trọng hơn rất nhiều.

Tin tình báo mà Kim Sư cùng Diệp Quân gửi về cho nàng, cho thấy mọi sự dường như có gì đó không được bình thường.

Trước khi Cửu Lâu Xà Tà Thần thức tỉnh, chính bản thân Diệp Lạc Hy đã có rất nhiều sự cản trở dành cho ông ta, nhằm kéo dài thời gian ông ta sẽ thức tỉnh hơn.

Nhưng dường như điều đó khá bất khả thi khi chính Cửu Lâu Xà Tà Thần lại hút đi sinh lực cùng linh hồn của những kẻ được gọi là “tín đồ” của ông ta, để làm thành sức mạnh cho chính mình.

Một loại ma năng nguy hiểm như vậy, ông ta sử dụng nàng cũng không thấy lạ.

Dù sao, đó cũng là gia gia của nàng mà, đúng chứ? Ma Thần Kiếm trong thần thức của nàng khẽ rung lên, dường như muốn nhắc nhở nàng, bản thân nàng đừng mong có thể mượn tà khí của ông ta để gia tăng sức mạnh cho chính mình.

Chỉ là, dù cho đối với Diệp Lạc Hy nàng không có tác dụng, thì có một vài người trong quân đội của nàng cũng có tác dụng với thứ khí tà ma này.

Ví dụ như, phu quân của nàng.

Diệp Lạc Hy đặt quân cờ xuống, lại cảm thấy, nước đi này có phần hơi mạo hiểm hơn bao giờ hết.

Lợi dụng một người như Cửu Lâu Xà Tà Thần sao? Bảo nàng đi lợi dụng Dao Quang Nữ Đế còn đơn giản hơn đấy.

Mà nhắc mới nhớ, Dao Quang Nữ Đế… hình như mới đăng cơ thì phải.

Nàng có nên đến chúc mừng hay không?
Tuy nhiên, không phải ai muốn đến Thanh Khâu đều có thể đến.

Liệu Chiết Nhan có đồng ý giúp nàng chuyện này không?
Ngày hôm qua, Thiên Hậu mới gửi cho nàng một hộp tuyết yến, cẩu kỳ tử và quế hoa.

Ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm đến việc nàng cũng là nữ nhi, nhưng kỳ thực là muốn có mấy phần lôi kéo nàng về dưới trướng của bà ta.

Nếu như nàng về dưới trướng của bà ta, khả năng bà ta có thể đưa con trai mình lên cái ghế Thiên Đế ngày càng nhanh hơn rồi.

Dạ Tư Hàn tâm tư đơn giản thì không nói, nhưng bên cạnh hắn ta có một người mẹ quá đa đoan cùng một cô cô quá sức tính toán.

Để hắn lên ngôi vị ấy, chung quy cũng chỉ là con bù nhìn trong mắt người ta mà thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, không biết Dạ Tư Hàn đó lọt vào tay Lâm Túc, học hành có khá khẩm hơn chút nào không nhỉ?
Đột nhiên, nàng cảm nhận được một luồng nhiệt khí từ xa phóng tới, giống như muốn thiêu đốt tất thảy mọi thứ xung quanh, cho chúng cháy rụi thành tro tàn vậy.

Diệp Lạc Hy nhíu mày, thầm nghĩ Linh Bảo Thiên Tôn hôm nay uống rượu hay sao mà lại thả Thái Dương Viêm ra ngoài tùm lum vậy? Còn định ra ngoài để xem là ai đến chỗ nàng phá, liền thấy Đế Quân đang đi vội về phía này.


Nàng khẽ nhíu mày.

Bộ Nguyệt Tiên Cung được chuyển qua ở gần Diệp phủ rồi hay sao?
Nhưng dường như cỗ hỏa khí kia không hề hướng đi đâu khác ngoài Diệp Phủ.

“Sư phụ?” Lưu Nhất Thanh ngay lập tức có mặt ở ngay đằng sau lưng nàng, khẽ hỏi.

“Chủ nhân?” Diệp Liên cũng đồng thời xuất hiện cùng Lưu Nhất Thanh, dường như hai người họ đã sớm nhận ra cỗ hỏa khí bất thường này nhanh hơn bất cứ ai ở đây.

Sát khí của Đế Quân bị che mờ đi, nhưng thân là một Tinh Linh Vương cùng với một Bách Chiến Thần trong tương lai lại không thể nhận ra được cỗ sát khí lớn này thì quả thực là uổng công rồi.

“Mau chuẩn bị kết giới đi.

Thứ kia mà trực tiếp đánh vào Diệp Phủ thì hoa đào năm nay của ta sẽ trụi khô mất.” Nàng phất tay ra lệnh.

“Vâng.

Chủ nhân/ sư phụ.” Hai người bọn họ đồng thanh, đồng thời tách nhau ra làm việc.

Ngay lập tức, một kết giới hoàng kim được dựng lên một cách nhanh chóng, bao bọc lấy Diệp phủ, giống như một kết giới biệt lập, bảo vệ cả Diệp phủ.

Hỏa khí kia ngừng lại giữa không trung, đoạn, đáp xuống trước sảnh chính của sân.

Người này, chính là Đế Quân cao cao tại thượng – cái người mà từng thề sống thề chết rằng, ông ta sẽ không đặt chân vào những nơi nhỏ bé, thấp hèn, ví dụ như Diệp phủ chẳng hạn?
Nhưng từ sau khi sư phụ “trở về”, tầng số xuất hiện của ông ta xem chừng lại rất rất nhiều đi.

Nói chung là nhiều hơn rất nhiều lần so với trước đây rồi.

Trước đây còn không hề có, bây giờ thì thỉnh thoảng có.

Nhìn Đế Quân chần chừ, nửa muốn vào nửa không kia khiến Diệp Liên ngứa hết cả mắt.

Nàng còn định mở miệng ra nói thì Lưu Nhất Thanh đã vội vàng túm mỏ nàng lại, nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Liên một cái như cảnh cáo rồi nói: “Đế Quân đại nhân, chẳng hay ngài đến Diệp phủ tìm sư phụ của ta sao? Người hiện tại đang vô cùng bận rộn, ngài đến không phải lúc rồi a.”
Độc Cô Tư Dạ nhíu mày.

Không lẽ Lâm Túc còn giao thêm việc cho nàng sao? Nhưng….

Diệp Lạc Hy có đến mười hai đồ đệ, ai nấy đều cung kính gọi hắn là Đế Quân đại nhân chứ không phải là thái sư phụ.


Điều đó càng làm cho Độc Cô Tư Dạ thêm phần tuyệt vọng.

“Ta đến tìm nàng có việc.”
Diệp Liên lại trừng mắt, trong cổ họng ứm ứm lên mấy tiếng, Lưu Nhất Thanh không biết phải làm sao, chỉ có thể nhanh tay đánh vào gáy Diệp Liên một cái rồi xách cổ áo nàng lên, cười gượng gạo: “Đã khiến Đế Quân chê cười rồi.

Là sư phụ ta quản giáo người dưới không nghiêm.

Xin người chớ trách phạt chúng ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện.

Nếu người thực có việc đến tìm sư phụ, sư phụ đang ở trong thư phòng phê duyệt sổ sách rồi.” Nói rồi, liền kéo xệch Diệp Liên vào bên trong.

“Tại sao ngươi đánh ngất nàng?” Diệp Thanh nhìn thấy Lưu Nhất Thanh lôi xềnh xệch Liên nhi của nàng vào bên trong thì cả giận, thiếu chút nữa là vác rìu ra chém chết hắn rồi.

Hắn nhíu mày, càng cả giận hơn, nói: “Diệp Liên nhà tỷ tính tình nóng như cái lò bát quái vậy.

Đế Quân đến, nàng không chỉ không biết kìm nén bản thân một chút mà đón tiếp người ta, đã vậy còn thiếu chút nữa là ở tại chỗ đó phát nghiệp chướng rồi.

Tỷ giỏi thì quản nàng đi, Lưu mỗ vô năng.”
Hắn biết rõ Diệp Liên kia định mắng Đế Quân là cái giống gì luôn đấy.

Ân, chẳng biết người đâu mà nghiệp như vậy nữa!
“Đại sư huynh.” Hạ Hàn Không sắc mặt đen thui, cả người lấm lem, quần áo rách nát, hệt như vừa mới chui ra khỏi cái hốc nào đấy mà rỉa lông xong.

Nhưng thay vì hắn rụt rè như thường ngày, ánh mắt hắn bây giờ lại lạnh xuống đến mức, bọn họ còn tưởng đông tới rồi chứ.

“Sư đệ, đệ ở chỗ nào chui ra thế?” Lưu Nhất Thanh trợn cả mắt.

Hình như còn có mùi hôi hôi nữa.

Hắn từ đại bàng thành quạ đen luôn rồi sao?
“Dật nhi của đệ đâu?” Hắn nắm lấy cổ áo đại sư huynh của mình, dường như muốn mất cả bình tĩnh mà gào lên.

Dật nhi? Hạ Tử Dật ấy hả?
“Rốt cuộc là đệ làm cái gì mấy ngày qua thế hả? Hạ điện hạ đã trở về Ưng tộc thanh lý môn hộ rồi.

Đệ còn hỏi cái gì?” Lưu Nhất Thanh khó hiểu.

Không lẽ Hạ điện hạ rời đi không để cho đệ ấy biết gì sao?

“Sư huynh, sự phụ đâu? Ta muốn đến gặp người.

Người vậy mà nhốt ta trong kho đến mười chín ngày.

Tính đến nay ở Ưng tộc dưới Lục Địa Thất Hải cũng đã trải qua suốt bốn năm chín tháng rồi.

Mọi người còn nói đệ bình tĩnh là bình tĩnh thế nào đây?!” Hạ Hàn Không giống như cả giận.

(Một ngày ở Thiên giới bằng ba tháng ở Ưng tộc)
Lưu Nhất Thanh thật tình cũng không biết vì sao sư phụ phải làm như thế.

Nhưng mà… sư đệ à, đệ còn mất bình tĩnh như vậy thì đến bao giờ đệ mới có thể giải quyết được nhiều chuyện hả trời?!
Nói thì nói vậy, chứ hắn thấy đôi mắt đỏ hoe của sư đệ, mắng cũng mắng không nổi, mọi lời muốn nói đều nuốt gọn xuống bụng hết rồi.

Hắn chỉ đành thở dài rồi nói: “Được rồi.

Sư đệ à.

Bây giờ Đế Quân đang ở đây, đệ tạm thời chưa thể gặp sư phụ để hỏi cho rõ sự tình được.

Nghe lời ta, tắm rửa lại chính mình, trau chuốt lại chính mình một chút.

Sư phụ chỉ nhốt đệ chứ đâu có bỏ đói đệ đâu mà, không phải sao? Đệ muốn gặp sư phụ hay là Hạ điện hạ trong bộ dáng này sao?”
Hạ Hàn Không dường như bị lời nói của Lưu Nhất Thanh tác động rõ ràng, y vội vàng chạy về phía hậu viện.

Lưu Nhất Thanh lắc đầu thở dài, nhìn đám đệ muội đang hóng hớt đằng sau, càng thở dài hơn.

“Nếu đều đã thấy cả rồi thì ra đây đi.” Lưu Nhất Thanh xoa xoa thái dương, nhìn đám đệ muội đằng sau đang dương mắt to mắt nhỏ nhìn theo bóng dáng gấp gáp mà vụng về của Hạ Hàn Không.

“Đại ca.” Lục Hạo là đứa nhanh nhảu nhất, hỏi: “Tứ ca làm sao thế? Rõ ràng là sư phụ bảo huynh ấy bế quan cơ mà? Sao huynh lại bảo huynh ấy bị nhốt vào kho?”
“Đệ ấy bị nhốt vào kho mà.

Ngày nào đi lấy rơm đượm lửa, ta chẳng thấy đệ ấy ở trong đó hết gào lại thét? Chẳng qua sư phụ hạ một tầng kết giới mỏng, cho nên các đệ muội mới không thấy đó thôi.” Lưu Nhất Thanh chỉ về phía cái nhà kho hiện tại đang bị bao bọc bởi năm bức tường kết giới, nay lại vỡ ra ở một góc như vậy, cảm thán không thôi.

“Nhưng rốt cuộc là Hạ điện hạ và huynh ấy còn khúc mắc gì sao? Không phải đã làm hòa rồi à?” Lục Bắc Quân khó hiểu.

“Cái này ta cũng không biết nữa.” Lưu Nhất Thanh lắc đầu, lại nói: “Chuyện này cứ đệ đệ ấy tự giải quyết chuyện của mình với sư phụ đi.”
“Đại ca.” Quân Cửu hỏi: “Có phải chúng ta sắp có tứ tẩu không?”
Không gian xung quanh tĩnh mịch như mờ.

Kim Mặc Nghiên – kẻ bình thường hay đầu têu và cũng là kẻ thường khơi dậy những suy nghĩ đen tối cho biết bao người, lại trừng mắt hỏi Quân Cửu rằng: “Sao muội lại nghĩ như thế?”
“Hơn nửa tháng trước, khi Hạ điện hạ vẫn còn ở đây, ta đã thấy tứ ca hôn trộm y a.” Quân Cửu thản nhiên.

Chu Minh ngay lập tức bịt tai Bạch Hiểu Hiểu ở ngay bên cạnh khi Quân Cửu còn đang nói dở câu, sau đó, hắn nhanh chóng bê đi út muội chạy cho xa.

Mười hai huynh đệ ở đây thì thập nhất và thập nhị là hai đứa đầu óc vẫn còn rất rất trong trắng đó a.


Bọn hắn không muốn mất đi hai út muội như vậy đâu!
Không gian vốn đã trầm mặc nay lại càng trầm mặc hơn.

“Là khi nào?” Nhạc Tử Liêm phải trố mắt ra mà hỏi.

“Đêm đó ta thấy Diệp Ngọc ca ca chạy đến phòng sư phụ để báo cáo thì ta cũng thấy tứ ca rất thành thục mà dỡ mái nhà, đồng thời nhảy vào phòng của Hạ điện hạ nha.

Động tác so với tiểu tặc còn nhanh nhẹn, thành thục hơn rất nhiều đó a.” Quân Cửu khẽ cười.

Kim Mặc Nghiên mím chặt môi, sau đó vỗ vai Quân Cửu mà nói rằng: “Sư muội ngoan của ca a.

Muội, mau đem những chuyện hôm nay nuốt xuống, cố gắng quên đi nhé.

Mà lỡ như có nhớ thì cũng phải sống để bụng, chết mang theo nghe không.

Sư phụ mà biết được thì sư mẫu sẽ bị người cho quỳ gối lên vỏ sầu nữa cho mà xem.

Muội nha, nhớ giữ miệng đó, nhất là trước mặt Long ca nghen.

Huynh ấy sẽ đánh mông muội đó.” Câu cuối cùng, Kim Mặc Nghiên giống như giấu hết sức bình sinh mà thì thào.

“A! Ta nhớ rồi!” Lam Hạo đấm tay trái vào lòng bàn tay phải, như ngộ nhận ra một vài chuyện.

“Hả?” Các ca ca, tỷ tỷ lớn từ lục tỷ tỷ trở lên đều nhìn về phía Lam Hạo.

“Cái động tác mà muội nói có phải là dỡ sáu miếng ngói nhà, xong rồi luồn hai chân vào trước, cả người cứ thế thuận tiện lọt vào trong, nhẹ như lông hồng, không một tiếng động, uyển chuyển hơn cả a miêu, phải không?” Lam Hạo hỏi Quân Cửu, giống như phát hiện ra thú vị.

“Đúng a.” Quân Cửu vui vẻ gật đầu.

Lam Hạo nghe khẳng định, liền ôm miệng cười khúc khích.

“Đệ cười cái gì?”
Mọi người đều khó hiểu, phải hỏi lại hắn.

“Chả là hôm qua….” Lam Hạo nhịn cười đến đỏ mặt, kéo các huynh đệ tỷ muội, chụm lại mà nói nhỏ rằng: “Ta thấy Lang ca cũng thành thạo động tác đó, trèo qua phòng Long ca đó.”
Tĩnh lặng như tờ.

Chín huynh đệ, tỷ muội nhìn nhau, đều không thẹn mà thở ra một tiếng thở dài đầy nặng lòng.

Không biết sư phụ có để bụng chuyện trong phủ của người nuôi có lắm kẻ đoạn tụ không nhưng bên ngoài thì chắc là có a.

Được rồi, là cả bọn phải sống để bụng, chết mang theo.

Bằng không, Ma Long nhất định sẽ thủ tiêu bọn họ mất thôi..