Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 251: 251: Bệnh





(Hẳn các nàng còn nhớ “ngoại truyện số 3 – Tiểu Hồ Ly Nhà Ai” chứ? Chương này sẽ tiếp nối ngoại truyện đó a.)
Để tránh cái kết thảm gọi là ăn cơm trước kẻng, cộng thêm nàng không muốn bị liệt giường vài tháng như mẫu thân nàng đã từng, nàng đã phải dùng cái bộ dáng tiểu hồ ly hai năm tuổi này để bảo toàn chính mình a.

Có ai nói là hồi làm trẻ con nó bất tiện lắm hay không a? Cái hồi đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu, vẫn được nghĩa mẫu yêu thương và bảo vệ thì nàng đã sớm quên mất là hồi bản thân nàng năm tuổi, nàng đã từng nhỏ bé thế nào.

Diệp Lạc Hy khi lớn lên có một chiều cao khá lý tưởng, tính theo thang đo chiều cao cân nặng của tương lai hai mươi ngàn năm sau thì, nàng cao đến 1m71.

Cho nên, đột nhiên giảm chiều cao còn đúng hai thước thế này, hỏi xem ai không ức chế? Đã vậy, để bảo vệ cái mông và cái eo của mình, nàng nhất định phải giữ cái bộ dáng hài nữ bé xíu xiu này a.

Bây giờ thì đến hai thước còn chưa cao tới nữa.

Tức chết mất!
Nhìn cái dáng của nàng đi lạch bạch trong Quang Minh phủ, cộng thêm chín cái đuôi bông xù đằng sau khiến ai nấy đều chỉ muốn ôm nàng lên rồi há miệng, gặm nàng một cái cho đã ghiền.

Nhưng đó cũng chỉ là ước mơ thôi.

Bây giờ nàng đang rất giận đó nha.

Ai mà dám đến gần nàng ngoài bốn tên mặt dày không sợ chết, ngại mạng mình quá dài – đầu têu của mọi sự trước mắt a?
Có lẽ chuyện cũng sẽ đâu lại vào đấy, và chuyện nàng trở thành tiểu hồ ly oa oa năm tuổi cũng sẽ chẳng ai biết nếu như không phải Nữ Oa phát hoảng khi nghe Lâm – nhiều chuyện - Túc nói rằng Diệp Lạc Hy xin nghỉ trong quân doanh dài hạn vì bị bệnh, đặc biệt là cái lão ấy lại không nói rõ là nàng bị bệnh gì.

Diệp Lạc Hy trước nay hiếm hoi lắm mới bị bệnh một lần mười năm, mười lăm năm may ra mới cảm, ho nhẹ vài cái.

Thậm chí cả thuốc gì gì đó cũng chẳng khi nào thấy ở Diệp phủ có.

Vốn Diệp phủ là phủ tướng, Diệp Lạc Hy lại là người chú trọng đến sức khỏe của mọi thành viên ở Diệp phủ, cho nên ở Diệp phủ chưa từng có cái gọi là thuốc trị cảm phong hàn.

Nhưng một lần nàng bệnh xuống thì đúng nghĩa là kinh khủng khiếp chết đi được.

Điển hình như vụ nàng mất kim đan kia a.

Hoặc giả như vài trăm năm trước, nha đầu nào đó liều mạng luyện loại đan chết tiệt nào đó mà tổn thương đến nguyên hồn, phải lịch kiếp chữa trị thì Nữ Oa thực sự nói không nổi mà cản cũng không kịp a.


Nói không điêu chứ Nữ Oa đang sợ muốn chết khi nghe tin nàng nghỉ việc vì bệnh.

Bệnh là bệnh thế nào? Bộ tiểu nha đầu nhà nàng còn chưa đủ thảm hay sao? Bây giờ đột ngột bảo bệnh, nàng có phải lo lắng rằng dăm ba bữa nữa sẽ có một cái quan tài đặt ở đại sảnh Diệp phủ hay không nha?
Chu Sa đang ở chỗ Tiêu Nguyệt Hoa, đột nhiên bị Nữ Oa tìm tới, kéo hai nàng đến Diệp phủ thăm người, còn chưa hiểu ất giáp gì thì đã nghe Nữ Oa nói rằng Diệp Lạc Hy bệnh sắp chết rồi, khiến cả phủ quận chúa nháo nhào suốt một buổi sáng mới xong.

Vốn dĩ Chu Sa nghe lời Tiêu Nguyệt Hoa, cùng nàng đến Ma giới và hai người cùng tu luyện, bổ trợ cho nhau.

Dù sao, Tiêu Nguyệt Hoa cũng sắp đột phá cảnh giới, cho nên Diệp Lạc Hy mới cần Chu Sa ở bên cạnh nàng bổ trợ.

Nhưng khi hai người còn đang luyện khí cùng nhau, đột nhiên Nữ Oa xông vào, dẫn đến Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa bị phá khí giữa chừng, dẫn đến cả phủ quận chúa nát tan.

“Ngươi làm cái gì vậy hả?! Hết cả hồn luôn đó!” Chu Sa phát cọc khi có người đột nhiên xông vào không nói trước, đặc biệt còn là cái cô nàng Nữ Oa này.

Thật lòng thì nếu như không vì che giấu thân phận, Chu Sa thực sự rất muốn cùng Nữ Oa đánh một trận sống mái một lần nữa.

Trận quyết đấu hồi Ngọc Tỷ hãy còn vẫn chưa xong a.

“Phủ của ta…” Tiêu Nguyệt Hoa khóc không thành tiếng, chứng kiến đống đất đá đổ nát trước mắt – nơi từng là ngôi nhà thân yêu, giúp nàng che nắng tránh mưa từ nhỏ đến giờ.

“Các ngươi còn ở đây thảnh thơi được hả? Hy nhi bệnh rồi!” Nữ Oa sắc mặt tái mét.

“Chàng ấy bệnh á?” Chu Sa bĩu môi, nói: “Bộ bốn tên đại tình địch kia không biết ở bên cạnh lo lắng cho chàng hay sao? Hà tất để người phải lặn lội đường xa như vậy chạy đến Ma giới tìm chúng ta giải quyết?”
Nữ Oa lắc đầu, nói: “Nếu nha đầu đó bệnh bình thường thì ta cũng chẳng hoảng để làm gì.

Vấn đề là nó khó khăn lắm mới bệnh một lần, mà đã bệnh một lần thì ối dời ơi đi được.

Lần trước còn không phải nó bệnh chỉ có một tháng thôi sao? Bị moi mất kim đan, trúng độc hôn mê mười bảy ngày.

Sư phụ nó thì luôn bỏ mặc, chỉ mong nó chết đi.

Người bên cạnh nó ta lại lo không đủ thực lực.


Lúc sáng lão Lâm bảo ta nha đầu ấy bệnh, xin nghỉ phép trong quân doanh nửa tháng.

Ta làm sao không lo cho đặng chứ?!”
Chỉ có thể kết luận rằng: nha đầu này bệnh nặng mà giấu thôi.

Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa nghe như vậy, nhìn nhau, nửa ngờ vực nửa tin tưởng.

Tỷ tỷ/chàng ấy bệnh sao? Nếu như Diệp Lạc Hy bệnh thật thì người đầu tiên ở trên Cửu Trùng Thiên lo đến vỡ mật không đến phần hai nàng phải là cái tên họ Dương kia chứ?! Hoặc nếu như không được nữa, Tứ Đại Hung Thú là danh xưng để trêu ngươi sao? Lần trước mất kim đan là do diễn.

Nhưng lần này thấy tên Dương Tiễn kia im hơi lặng tiếng như vậy, có thực là diễn hay không?
Cho nên, ba người họ phải để Tiêu Nguyệt Hoa mở trận pháp dịch chuyển mà nàng đã đặt ở Diệp phủ, ba người ngay lập tức có mặt ở nơi đây.

Đáng tiếc, khi ba người họ vừa tới nơi đã nghe Lưu Nhất Thanh cùng Diệp Tư nói lại rằng: “Sư phụ á? Người đã được Tam Lang đưa về Quang Minh đỉnh dưỡng bệnh rồi.”
“Ngươi bảo cái gì?” Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa, còn có cả Nữ Oa kinh ngạc đến mức trợn cả mắt, há cả miệng.

.

Truyện Hài Hước
Bệnh tới mức phải về lại Quang Minh đỉnh để dưỡng thương á?!
Còn không cho Lưu Nhất Thanh và Diệp Tư giải thích, Nữ Oa đã vội vàng chạy đi tìm Nguyên Thủy Thiên Tôn xin tất thảy các loại thuốc tốt nhất mà ông có.

Còn Tiêu Nguyệt Hoa lại phi ngay trở về Ma giới, lục tìm các loại dược liệu có công dụng thập toàn đại bổ, trị được bách bệnh cho Diệp Lạc Hy.

Chỉ có Chu Sa nhíu mày, nhìn hai tên tiểu tử thối Diệp Tư, Lưu Nhất Thanh nhịn cười muốn điên kia mà hỏi rằng: “Rốt cuộc là chàng ấy bị bệnh gì mới được chứ?”
“Cô cô, cũng may người còn tỉnh táo a.” Lưu Nhất Thanh ho khan vài cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói rằng: “Thật ra là sư phụ uống nhầm thuốc a.

Hiện tại, bộ dáng của người rất khó coi.

Cho nên người mới chạy về Quang Minh đỉnh lánh mặt tất cả mọi người a.”
Chu Sa nghe Lưu Nhất Thanh nói vậy, gật đầu xem như đã tường tận rồi.


Nhưng….

Rốt cuộc là tại sao chàng ấy lại phải thử thuốc vậy? Không lẽ thuốc này không phải thứ tốt lành sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa từng thấy Nữ Oa hốt hoảng như vậy chạy đến tìm ông, thậm chí còn khẩn khoảng xin ông hãy phá lệ lần này, luyện thành một viên thập đoàn đại bổ, hoặc bất cứ loại đan dược nào có thể giữ được mạng của một thượng thần bị trọng thương.

Thậm chí, khi ông từ chối thì nàng đã mượn luôn lò luyện đan của Thái Thượng lão quân để đích thân luyện thành Định Khôn Đan bát phẩm.

“Không lẽ tiểu tử Khang Tư kia bị thương gì sao? Ngươi hà tất phải đích thân làm như vậy?”
Khang Tư là một thần quân chuyên về thuần thú sư, nhưng y cũng không phải là không có kiến thức về khoản luyện đan.

Cho nên, nếu như nói rằng hắn không thể tự cứu lấy chính mình thì quả nhiên là vô dụng, lại còn liên lụy đến người khác như vậy.

Mà bản thân Nguyên Thủy Thiên Tôn ghét nhất là kiểu người khiến cho người ta phải lo lắng đến sốt vó như vậy.

Nữ Oa dù sao cũng là thánh nữ, lại vứt cả tự tôn cao như ba mươi ba tầng Cửu Trùng Thiên để cầu xin ông như vậy, thật là quá quắt.

Cho nên để Nguyên Thủy Thiên Tôn đỡ lườm và nguýt Nữ Oa luyện đan thì Linh Bảo Thiên Tôn đã gặng hỏi Nữ Oa vì sao và vì ai.

Chỉ là, ba vị lão nhân gia ấy lại nghe nàng nói rằng: “Lạc Hy nhà ta bị bệnh, nặng tới mức phải xuất phủ để dưỡng thương.

Lúc nãy ta đã đến Diệp phủ hỏi tìm người thì lại nghe Tam Lang đã ôm nàng chạy ra khỏi phủ, về Quang Minh đỉnh dưỡng thương rồi.”
Cho nên, khỏi phải nói phần sau đó đi.

Chỉ nghe Dạ Tư Hàn nói lại, ba vị thiên tôn lão nhân gia chẳng hiểu gặp chuyện gì, sắc mặt như vừa gặp phải đại nạn, vội vàng gom hết toàn bộ thuốc tốt, dược hiếm, cùng Nữ Oa thánh nữ một mạch chạy ra khỏi Cửu Trùng Thiên hạ phàm.

Nghe nói, hôm đó Thiên Đế còn tưởng dưới hạ giới có đại quái yêu ma hay vạn yêu sắp đánh lên thiên giới, còn suýt chút nữa bảo Lâm Túc và Dương Tiễn điều binh đi yểm trợ luôn rồi.

Cũng may là có Lâm Túc nói lại, Thiên Đế mới thôi và bình tĩnh lại.

Nhưng lại ngẫm nghĩ, ngoài Thái tổ Mẫu Thần ra, vẫn còn ai khiến họ lo lắng đến mức như vậy hay sao? Nhưng ông còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị Dương Tiễn đánh lạc hướng bằng cách đem quân tình báo lên cho ông.

Cho nên, Thiên Đế không nghĩ nhiều, chỉ có thể im lặng đi giải quyết thiên sự.

Thiên giới đã suýt chút nữa nháo nhào lên như vậy thì Ma giới nào có yên ổn? Quận chúa bị một thần nữ của Thiên tộc lôi đi, khi vừa trở về liền lập tức mở kho thuốc, gom đủ thứ tốt nhất, muốn chạy đi mất.

Cũng may còn có Mộng Ma trưởng lão và Huyền Tôn trưởng lão cản lại.


Nếu không, sợ rằng nàng sẽ ôm cả kho dược của Ma giới chạy lên lục địa thất hải mất.

“Muội làm cái gì thế hả? Nếu muội không nói rõ ràng, ta nhất định sẽ phạt muội vì tự ý động vào quốc bảo đấy.” Tiêu Nguyệt Dạ xoa xoa thái dương.

Từ khi hắn từ Thiên giới trở về, chỉ vì muốn Diệp Lạc Hy có thể nhìn hắn mà hắn luôn cắm đầu vào công việc, chuyên tâm rèn luyện bản thân, để khi được gặp lại nàng, hắn nhất định phải chứng minh cho nàng hay, hắn đã sai rồi.

Về được vài ngày, hắn vừa giải quyết xong Bạch Liên kia, còn đang bận sự vụ triều chính thì nghe hai vị trưởng lão tố cáo quận chúa tự ý lấy bảo vật Thanh Long Châu trị bách bệnh đi cứu người, khiến hắn phiền não chết đi được.

Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày một cái, nàng đanh mắt lại nhìn huynh trưởng, hỏi một câu: “Lạc Hy thượng thần bị bệnh, không rõ nặng nhẹ, không biết sống chết, nhưng phải nghỉ việc quân, xuất phủ về Quang Minh đỉnh tĩnh dưỡng.

Xin hỏi huynh trưởng, cứu hay không?”
“Quân thượng! Không thể được!” Cả bảy vị trưởng lão đều cố hết sức ngăn cản Tiêu Nguyệt Dạ bày ra vẻ mặt dương quang chói lọi, quân tử nghĩa hiệp, đem luôn cả linh chi vạn năm và Huyết Sâm Nhung đưa cho Tiêu Nguyệt Hoa.

Với ánh mắt đầy kiên định, hắn nói: “Nếu thiếu nữa thì về đây.

Ta sẵn sàng mở cả ma bảo cho muội.”
Tiêu Nguyệt Hoa: “…..”
Huynh trưởng à.

Nếu như năm đó huynh không yêu tỷ tỷ, thì tốt nhất là nên từ chối người ta ngay từ đầu đi.

Huynh là chủ một thiên cơ mà?! Hà cớ gì phải cùng tỷ tỷ dây dưa đến mười hai vạn năm, hại hai người mất đi một đứa con, hại cho đứa còn lại hận mẫu thân nó đến như vậy làm gì? Chính huynh cũng trơ mắt nhìn nàng chết cơ mà?
Nàng biết, tỷ tỷ không phải là kiểu người thù dai.

Điển hình như chính nàng, nàng cũng được tỷ tỷ thay đổi lại cuộc đời này.

Hay là đám tiểu tử, nha đầu nhà nàng.

Mặc dù chúng cũng giết nàng đấy, chúng cũng hại đời nàng ấy, nhưng nàng chưa bao giờ ghi thù chúng.

Lòng bao dung của tỷ tỷ rất lớn, nhưng nó cũng chỉ lớn chứ không vô hạn.

Cho nên, nếu như huynh trưởng muốn thay đổi được tỷ tỷ, thì hắn phải đợi được sự trừng phạt của tỷ tỷ.

Nghĩ lại, dù hai người có cùng huyết thống đi chăng nữa, Tiêu Nguyệt Hoa cũng sẽ mãi mãi không thể đứng về phía huynh trưởng được rồi..