Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 209: 209: Diệp Lạc Hy Ra Trận 3





Hai vạn năm trước.

“Ngọc Tỷ! Chúng ta từ lâu không thù không oán.

Hà cớ gì ngươi phải một hai phong ấn ta như vậy?!” Thiên Ngạc gào lên từng tiếng thét đầy giữ tợn và hung hăng.

Nó thật sự là vô cùng đáng sợ, giống như, Ngạc Ngư đang phát điên.

“Thiên Ngạc, ta vì thương tình ngươi thân sinh ra đã bị thiên địa ruồng bỏ, hơn nữa ngươi còn là thứ được sinh ra từ vực Hư Vô, ta nghe theo Thiên Mệnh, đến đây thu phục ngươi, trấn áp ngươi, đổi lấy cho thiên hạ này sự thái bình.” Ngọc Tỷ bình thản, phất trần trong tay dường như là một pháp bảo trói chặt Ngạc Ngư trong tư thế khó nhằn.

“Kết giới phong địa trận! Mở!” Ngọc Tỷ niệm chú, ngay lập tức, xung quanh Thiên Ngạc, khiến con vật to lớnm, kỳ dị ấy bị phong ấn ngay bên trong kết giới.

Từ dưới đất dâng lên hàng vạn dây trói xích vàng, quấn lấy đầu, cổ và hàng vạn chi của Thiên Ngạc.

Thiên Ngạc cả giận, nhưng đột nhiên, ánh mắt của nó khẽ lóe lên ánh sáng màu hoàng kim.

Đoạn, nó hướng Ngọc Tỷ mà rằng:
“Ngọc Tỷ! Ta nói cho ngươi biết! Ta đã sớm nhìn thấy tương lai của các ngươi rồi! Trong tương lai, con gái của ngươi, nữ nhi mà ngươi yêu thương nhất sẽ chính là kẻ….” Thiên Ngạc còn chưa nói hết, đột nhiên, kết giới siết chặt tứ chi của Thiên Ngạc, khiến nó rít lên đầy tức giận.

Ngọc Tỷ hướng ánh mắt khinh thường và có phần căm thù hướng Thiên Ngạc: “Nếu như thật sự có một ngày khuê nữ nhà ta sẽ hại đến Thiên Đình, đích thân ta sẽ giết chết nó.

Còn nữa, Ngọc Tỷ ta một đời tự do, hà tất gì lại phải có thêm một khuê nữ nữa để làm khổ thêm cho ta?” Rồi dang tay hạ sát phong ấn Thiên Ngạc.


Nhưng trước khi bị phong ấn hoàn toàn, Thiên Ngạc dường như đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng kỳ dị, nó gào lên: “Không!!!!!!”
Thiên Ngạc là một trong những vạn yêu được sinh ra tại vực Hư Vô.

Xét về sức mạnh hay thân hình, Thiên Ngạc đều vượt xa các giống loài của mình.

Nhưng, có một bí mật mà Thiên Ngạc đã luôn che giấu, mà dường như ngay cả Ngọc Tỷ thần quân cũng không hề biết được về Thiên Ngạc.

Chính là, Thiên Ngạc hoàn toàn có thể nhìn thấy được tương lai.

Có điều, Diệp Lạc Hy lại là kẻ đã nhận ra điều đó.

Điển hình chính là khi nhìn thấy Diệp Lạc Hy, Thiên Ngạc đã nói: “Ngươi… đã tới rồi à?”
Dường như, nó đã biết được việc Diệp Lạc Hy sẽ đến tìm nó, thậm chí là còn vô cùng bình thản trước kẻ sẽ đến lấy mạng của nó.

“Ngươi biết ta sẽ tới sao?” Nàng khá ngạc nhiên.

Trong thiên hạ này, dường như trong suốt cuộc đời dài suốt hai mươi vạn năm của mình này, nàng chưa từng thấy ai có đủ khả năng để có thể nhìn thấy được tương lai.

Tuy nhiên, nếu như một kẻ đã đợi nàng đến như vậy, nàng sẽ càng cảm thấy hứng thú hơn vô cùng.

Với cả, kẻ bị a nương phong ấn suốt chừng ấy năm như vậy, sẽ chờ đợi điều gì ở Diệp Lạc Hy nàng đây?
“Ngươi… chính là muốn đợi một kẻ lấy mạng của ngươi sao?” Diệp Lạc Hy phải hỏi lại tên này.

“Ha ha ha, ta vốn đã đợi ngươi – kẻ phản đồ lớn nhất của thiên hạ này.” Gã nói: “Kẻ có thể thay đổi đại cục của thế giới.

Đứa con gái mà Ngọc Tỷ thần quân từng thề với ta rằng sẽ phong ấn ngươi.”
Diệp Lạc Hy không cảm thấy ngạc nhiên lắm về vấn đề mà Thiên Ngạc đã nói.

Thời điểm nương phong ấn tên điên này, nương còn chưa có tình cảm gì với phụ thân cơ mà.

Về điểm này, nàng quả thực phải nể phụ thân thật sự a.

“Ta vốn dĩ là một cô nhi, phụ mẫu mình là ai ta còn không biết.

Vậy mà ngươi nói ta là nữ nhi của Ngọc Tỷ thần quân sao? Nghe thật sự là vô cùng phi lý luôn đấy.

Bởi vì bà ấy đã bị xóa tên khỏi Thiên giới suốt cả ngàn năm nay rồi.” Nàng tỏ vẻ khá ngạc nhiên khi Ngạc Thiên nói như vậy.


“Thiên Ngạc! Ngươi hẳn còn nhớ ta là ai đi.” Diệp Liên bất bình trước ánh mắt sáng vàng của tên này.

Theo bản năng, Diệp Liên vô cùng đề phòng nó.

“Ồ?” Thiên Ngạc khá ngạc nhiên: “Lần cuối cùng ta gặp ngươi, ngươi cũng chỉ mới là một tiểu tinh linh bé xíu, thậm chí còn chưa có thành hình rõ ràng.

Trải qua chừng ấy năm, thật không ngờ ngươi lại trở thành một Tinh Linh Vương.

Nhưng, dường như ngươi đã bị thuần phục một cách hoàn toàn rồi nhỉ?”
Diệp Liên càng cười đắc ý hơn.

Nàng ta đã thề rằng cả đời này, hoàng đế bệ hạ của nàng ta chính là Diệp Lạc Hy, thì chỉ có thể là một mình Diệp Lạc Hy mà thôi.

Cho nên, nàng ta đã nói rằng: “Ngươi cho rằng ta còn là tiểu tinh linh của mấy ngàn năm trước sao? Bây giờ ta đã trưởng thành rồi.” Diệp Liên tức giận.

Chính vì lúc này, Diệp Lạc Hy chém vỡ phong ấn của Thiên Ngạc, cho nên con quái ấy đã lọt vào tầm mắt của những kẻ theo dõi bên ngoài kia.

Tất nhiên, Diệp Lạc Hy đã biết, sẽ có vài kẻ không liên quan gì đến chuyện này muốn đến gần Thiên Ngạc.

Đặc biệt chính là hai tài năng tinh anh của Ma – Minh hai giới.

Diệp Lạc Hy mỉm cười hướng Thiên Ngạc mà nói rằng: “Thiên Ngạc, nếu như ngươi bất mãn với đám người thiên giới kia, ta có thể giúp ngươi lật đổ bọn họ.

Dù sao, ta cũng có thù với họ sâu đậm.

Ngươi, có nguyện hiến dâng cho ta hay không?”
Thiên Ngạc là kẻ nhìn trước được tương lai.


Và tương lai của Diệp Lạc Hy, Thiên Ngạc đã thấy một màu đen u tối, đáng sợ đến mức không ai có thể tưởng tượng ra.

Tuy nhiên, nó lại làm cho Thiên Ngạc tận hứng.

Gã đã nói: “Nếu như quân thượng đồng ý, ta cũng xin góp chút công hèn sức mọn này.

Nếu như, ngươi nói được làm được.” Gã cười đầy ẩn ý.

Diệp Lạc Hy liền giơ tay về phía Thiên Ngạc.

Đoạn, đôi bàn tay thon, mảnh của Diệp Lạc Hy cứng lại, trở thành tư thế vuốt rồng, trực tiếp móc kim đan của Thiên Ngạc.

Chính điều đó đã khiến Thiên Ngạc vừa đau đớn, tức giận và gầm lên một cách dữ dội cùng kịch liệt.

Gã ta trở về hình dáng nguyên bản chân thân của mình, với thân thể cùng kích thước to dài đến vài ngàn trượng.

Gã gầm lên, điên tiết lao về phía Diệp Lạc Hy.

Ánh sáng đỏ chói phát ra từ nơi xa xăm nhất của khu rừng bí cảnh, khiến ai nấy đều kinh ngạc, nhất là những vị thần đứng trên đỉnh cao tu vi, lại càng kinh ngạc hơn vạn lần.

Thiên Ngạc đang phá vỡ phong ấn, dường như nó đã bị thứ gì đó kích thích, dẫn đến phong ấn vỡ nát..