Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 197: 197: Hối Hận





“Ma Tôn đại nhân.” Vẫn còn Đào Ngột ở lại hướng Tiêu Nguyệt Dạ nói một câu.

Nhưng Tiêu Nguyệt Dạ đối với Đào Ngột có muôn phần chán ghét hơn.

Bởi vì, hắn ta cũng là một trong những kẻ kề cận với Diệp Lạc Hy nhất.

Cho nên, Tiêu Nguyệt Dạ không trả lời Đào Ngột, mà hắn quay lưng rời đi.

Bỗng nhiên, không gian xung quanh Tiêu Nguyệt Dạ ngưng đọng lại, cơ thể hắn đông cứng, giống như không thể cử động được.

Hắn đổ mồ hôi, sợ hãi bởi vì áp lực và sát khí to lớn tỏa ra từ người đứng đằng sau hắn.

“Tiêu Nguyệt Dạ à Tiêu Nguyệt Dạ.” Một lưỡi kiếm sắc lạnh kề sát cổ hắn, cùng với cái mùi chết chóc lượn lờ làm Tiêu Nguyệt Dạ sợ muốn tái trắng mặt mày, thậm chí đến hô hấp với hắn cũng vô cùng khó khăn: “Lão tử khuyên ngươi, ngươi nên tránh xa phu nhân của lão tử ra một chút đi.

Nếu như ngươi còn không biết thân biết phận, không sợ chết mà bén mảng tới gần nàng.

Lão tử….” Lời thì thầm ấy sát bên tai, làm cho Tiêu Nguyệt Dạ lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi đến như vậy.


Gương mặt tươi cười, thiện lương của nam tử có dáng dấp như thiếu niên chưa trưởng thành bên cạnh Diệp Lạc Hy bỗng xuất hiện ngay trước mắt hắn, cùng một nụ cười u ám mà ma mị, dọa cho Tiêu Nguyệt Dạ sợ đến mức muốn quỳ xuống.

Thế nhưng, hắn còn chưa quỳ thì hàng vạn lưỡi kiếm được bao bọc bởi vầng hào quang màu đỏ chói mắt cắm xuống người hắn.

Cảnh tượng diễm lệ cùng tà mị, kinh hãi đến thê lương, âm thanh gào rú xung quanh của những con quạ đen tỏa ra từ người của nam tử trước mặt, giống như một bản giao hưởng ma mị mà chết chóc, chúng hát lên khúc cầu siêu từ khoảng không cô tận vang vọng mãi trong không trung, giống như đang chúc cho kẻ xấu số đang nằm trong tầm nhắm của bọn chúng được siêu độ vậy.

Đột nhiên, trong chớp mắt, ý thức của Tiêu Nguyệt Dạ như được kéo về thế giới thật, hắn gục xuống, thở dốc, hai tay đưa lên ôm chặt lấy cổ mình.

Hắn mới phát hiện ra, tất cả những thứ xảy ra vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Nhưng một kẻ có thể làm ra được ảo ảnh ở mức này, thiên hạ chỉ có hai người.

Một là sư phụ của Tiêu Nguyệt Dạ hắn, và hai chính là một trong Tứ Đại Hỗn Thế Ma Tôn, hay gọi nôm na là Tứ Đại Hung Thú: Đào Ngột.

Thế nhưng, Đào Ngột đã biến mất khỏi thiên hạ này, mai danh ẩn tích suốt vài ngàn năm.

Diệp Lạc Hy chẳng qua chỉ mới có hơn một ngàn tuổi, không thể gặp được Đào Ngột như thế.

Mà nếu là sư phụ của hắn thì….

Không phải hắn đã giết chết ông ta rồi sao? Cái nào cũng đều không có khả năng.

Không lẽ, trên đời này vẫn còn có kẻ lợi hại như vậy, lại cam tâm tình nguyện yêu một thứ đồ mà hắn từng bỏ đi như Diệp Lạc Hy sao? Hắn không tin!1
Khi Tiêu Nguyệt Dạ nhìn lại, nam tử kia đã biến mất rồi.

Nếu như thật sự có kẻ lợi hại như vậy ở bên cạnh Diệp Lạc Hy, sợ rằng hắn ta có thể toàn tâm toàn ý vì nàng mà giệt thiên hạ này rồi.

Nhưng tại sao hắn không làm thế?
Tiêu Nguyệt Dạ đứng đấy, bỗng hắn cười lạnh.


Nam tử nào mà không thích nữ sắc? Nếu như hắn cho muội muội mình dụ được tên nam tử lợi hại nhất này ở bên cạnh Diệp Lạc Hy ra, biết đâu nàng ấy sẽ tuyệt vọng về cả Tiêu Nguyệt Hoa và nam tử kia, rồi trở về bên hắn chăng?1
Nghĩ vậy, Tiêu Nguyệt Dạ càng tin chắc mình có thể làm được chuyện này.

Đáng tiếc, cái suy nghĩ của Tiêu Nguyệt Dạ đã bị Hỗn Độn nghe thấy được.

Hắn thầm cho rằng, Tiêu Nguyệt Dạ vốn là một tên đại cặn bã, nhưng cặn bã đến mức độ này thì đúng là có thiên cũng phải quỳ xuống lạy hắn rồi.

Mặc dù Thiên Đế kia có nhu nhược, có tư lợi thật nhưng vẫn còn có phần nhân từ với muội muội ruột của mình là Thiên Tư Tư.

“Ta năm xưa đúng là mắt bị chó tha rồi mới đi thích cái tên đó suốt mười bảy vạn năm! Tổ sư cha bà già ông nội nó! Bà đây đúng là hận không thể tát mình mười bảy vạn cái trong quá khứ! AAAA!!!!” Diệp Lạc Hy gục trên đất, lâm vào trạng thái tự kỷ luôn.

Nàng năm đó đúng là mắt có bệnh, mù rồi, não cũng hỏng, tai cũng hư theo, ngũ quan có vấn đề, tam quan bể nát mới đi si mê cái tên điên khùng Tiêu Nguyệt Dạ! Thật sự là quá hận đời luôn rồi!
Vốn dĩ sau khi rời khỏi đó, Hỗn Độn và Đào Ngột rất muốn trêu chọc Diệp Lạc Hy một phen, nhưng vừa ra khỏi đó, Diệp Lạc Hy đã suy sụp đến mức sùy xuống trên đất, tay đấm xuống đất liên tục, thậm chí là còn hận muốn cắn xé bản thân mình của hai mươi vạn năm qua.

Làm cho bọn hắn từ đang muốn trêu chọc chuyển thành thương muốn chết.

Bởi vì lão bà của bọn hắn bây giờ không chỉ sáng mắt ra rồi, mà còn biết bản thân nàng đang là người sai nữa a.

“Được rồi Hy Hy à, nàng đừng tự trách nữa mà.

Nếu như nàng biết sai, nàng nên bù đắp cho chúng ta đi.” Thao Thiết đỡ nàng đứng dậy, phủi phủi tay đang đỏ sưng lên của Diệp Lạc Hy: “Đỏ hết cả rồi.


Ta xót đó a.”
“Hy Hy à.” Hỗn Độn ôm lấy nàng từ đằng sau: “ Nếu như nàng đã hối hận như vậy thì bù đắp cho ta đi.

Trái tim nhỏ bé mỏng manh íu đuối của ta vì nàng mà đau muốn chết luôn rồi đó phu nhân a.”
“Chàng im đi! Đừng nói nữa! Trời ạ!” Nàng bưng mặt, cảm thấy thiên hạ này đúng là muốn đối nghịch với nàng rồi! Chẳng biết đời trước mắt mũi nàng để ở đâu mà lại đem tim giao cho một cái tên chẳng ra thể thống gì như Tiêu Nguyệt Dạ chứ? Chẳng thà gả cho chó nó cũng không thấy nhục như vậy đâu! Hức! Oa!1
“Thôi mà, nín đi, thương.” Thao Thiết dỗ dành nàng.

Cùng Kỳ thấy Đào Ngột trở về, liền hỏi hắn ta: “Ngươi đã xong chuyện rồi sao?”
“Ân, vừa xong.

Tuy không hả dạ lắm nhưng ít ra cũng nên cho tên khốn nạn đó biết được, Hy Hy nhà mình không thiếu người yêu thương nàng.” Đào Ngột gật đầu, ánh mắt yêu chiều hết mực hướng về Diệp Lạc Hy.

Có lẽ, bọn họ quên mất rồi.

Đối thủ của bọn họ hiện tại không phải chỉ có mỗi một mình Tiêu Nguyệt Dạ nữa đâu..