Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 182: 182: Nhị Lang Thần 2





Diệp Lạc Hy phủi phủi bụi trên người.

Đúng là Dương Tiễn sống lâu đời hơn Diệp Lạc Hy, nhưng không có nghĩa là bây giờ cũng vậy.

Tính ra Dương Tiễn của hai mươi vạn năm sau là một người khiến người khác phải nể, phải sợ, thì đối với Diệp Lạc Hy hiện tại, cái mặt liệt của hắn chẳng qua cũng chỉ là cái mặt liệt không biết biểu cảm mà thôi.

Nàng xua xua tay, nói: “Cần ngươi quản ta làm gì? Ta đi đâu, không lẽ cần phải hỏi ý kiến ngươi nữa sao?”
Dương Tiễn khó chịu trước câu hỏi này của Diệp Lạc Hy, hắn nhíu mày nói: “Vậy tại sao ngươi không quang minh chính đại đi từ cửa chính, lại lén lút chui lỗ chó của Hao Thiên Khuyển làm gì? Không lẽ ngươi định làm gì mà không thể cho người ta biết được sao?”
Diệp Lạc Hy đến chịu thua với cái tên hỏi dai hỏi dài Dương Tiễn, liền cảm thấy nếu cùng tên này dây dưa không hề tốt.

Nàng liền cười nói: “Ta lén lút ra ngoài đi gặp ái nhân đó thì sao? Đáng lẽ ra ta đã đi từ mấy ngày trước, vậy mà bây giờ mới có thể rời đi.

Thời gian ở Thiên giới và Lục địa thất hải khác nhau.

Nhị Lang chân quân, phiền ngài đừng làm lỡ thì giờ của ta.”
Dương Tiễn phải trợn cả ba mắt ra nhìn Diệp Lạc Hy, sau đó hắn chỉ vào nàng, lắp bắp nói, giống như đây là việc mà hắn vừa không thể tin được, lại vừa không thể chấp nhận được rằng: “Ngươi… Ngươi….

Ngươi… Bại hoại! Vậy mà ban ngày ban mặt lại có thể bàn chuyện này.

Vậy hóa ra lời đồn ngươi nuôi nam sủng là thật sao?”
Nàng nuôi nam sủng thì sao chứ không lẽ nàng còn không được phép sống cuộc sống của mình sao?
“Ấy, Dương đại ca à, ta nói huynh nghe.

Sư phụ của ta còn có thể nuôi một Nguyệt Tiên quân toàn mỹ nhân khuynh sắc, thì ta chẳng qua chỉ có bốn nam sủng, ngươi xoắn cái gì? Có câu trò hơn thầy là gia môn có phúc.

Ngươi không biết sao?”
Dương Tiễn nghe nàng nói thế, càng tức giận hơn, hắn chộp lấy hai bả vai nàng, lắc tới lắc lui mà nói: “Ngươi thật bại hoại gia phong! Đế Quân đó là người thế nào chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là một đồ đệ không được ân sủng của lão ta.


Vậy mà còn có thể nói ra mấy lời này, ngươi có còn liêm sỉ hay không?”
Diệp Lạc Hy sắc mặt tối sầm.

Khi nàng trùng sinh trở về, vốn dĩ nàng đã cho Đế Quân cơ hội để giải quyết mọi khúc mắc trong lòng, hay thậm chí khi nàng biết được Đế Quân cũng là kẻ trùng sinh như nàng, nàng đã thầm hi vọng rằng ông ta có thể cắn rứt lương tâm, ở trước đại điện, làm được một việc công bằng cho nàng.

Vậy mà, đến một cái nhìn cũng không có.

Nàng triệt để thất vọng, càng không muốn ai nhắc đến việc mình là đệ tử của Đế Quân kia.

Bây giờ Dương Tiễn thì hay rồi.

Nếu như không phải vì đại cục trước mắt buộc nàng phải xem trọng, sợ rằng nàn đã sẵn sàng dùng một bước đá bay cái tên Dương Tiễn này ra khỏi Cửu Trùng Thiên cho rồi.

“Nhị Lang thần, ngươi đừng lắc nữa.

Đau.” Diệp Lạc Hy dãy khỏi cái kéo vai này của hắn.

Dương Tiễn nhìn thấy sắc mặt đã chuyển sang tái mét của Diệp Lạc Hy, hắn mới nhận ra là bản thân đã thất thố thế nào, liền ho khan hai cái, nói: “Ta tò mò.

Dù sao thì ngươi cũng là một thân nữ nhi, lại bị mất cả kim đan, tu vi đình trệ, đi một mình nguy hiểm.

Ta đi cùng ngươi.”
Diệp Lạc Hy từ tức đến tái mặt, nghe một câu của Dương Tiễn này liền tức thành màu đen luôn.

Nàng không nhịn được liền đưa chân đạp hắn một cái, nói: “Ngươi rảnh rỗi quá thì chạy đến chỗ Dao Cơ tiên tử hay Dương đại nhân mà hiếu kính đi.

Rảnh rỗi quá chạy qua chỗ ta làm cái vẹo gì cơ chứ?! Ngươi cút cho ta! Lăn được bao xa thì lăn đi!”

Rồi tức giận đến mức thở cũng khó khăn.

Nàng liền triệu hồi ra Tam Lang, rồi nhanh chóng cùng y rời khỏi Cửu Trùng Thiên.

Dương Tiễn lần đầu nhìn thấy Diệp Lạc Hy tức giận như vậy, càng cho rằng tin đồn Diệp Lạc Hy nuôi nam sủng càng rõ ràng như ban ngày hơn.

Cho nên, hắn ta cũng không ngại mà bám theo Diệp Lạc Hy, để xem rõ thực hư như thế nào.

“Chủ nhân, có cần ta báo lại với các chủ mẫu không? Tên này bám dai đến thế là cùng.

Mà chúng ta cũng sắp tới nơi có Tỳ Bà quả rồi.” Tam Lang nhìn cái tên bám dai Dương Tiễn đằng sau, hắn cảm thấy thương thay cho Hao Thiên Khuyển kia, phải chịu cảnh có cấp trên thế này, chắc hắn tổn thọ sớm lắm a.

“Chủ nhân, có cần ta….”
“Sợ cái gì? Ta quang minh, hắn chính đại.

Nếu như hắn muốn đi theo thì đi thôi.”
Diệp Lạc Hy đeo lên mình cái mặt nạ quỷ quen thuộc.

Từ trong ánh mắt của chiếc mặt nạ, hiện ra một ánh sáng đỏ chói mắt.

Chiếc mặt nạ tỏa ra một làn khói đen, ngay lập tức bao bọc lấy Diệp Lạc Hy.

Cơ thể của nàng có sự biến đổi rõ rệt.

Trường bào thanh bạch của nàng bỗng chớp mắt trở thành một bộ y phục giống như các vị chưởng môn thường hay sử dụng.


Mái tóc dài màu đen trở thành một mái tóc ngắn, lại còn có màu trắng.

Cả người nàng thoát lên một khí chất phong lưu, tiêu soái trước nay chưa ai có.

Chớp mắt, Diệp Lạc Hy đã biến thành một nam tử tuấn lãng phiêu phiêu a.

“Chủ nhân, bao lâu rồi ta không được thấy bộ dáng này của người?” Tam Lang cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

Lúc trước, chủ nhân chính là dựa vào một bộ dáng này mà tung hoành khắp chốn giang hồ, đưa tên tuổi của người trở thành một cái tên mà người ta phải sợ hãi.

Ưng Đạt Dạ Xoa, một trong Tứ Đại Dạ Xoa, được lưu danh sử sách là một kẻ vừa tàn nhẫn vừa hiền lương.

Hắn có thể dùng một thanh đoản đao mà càng quét vạn quân địch.

Hắn có thể tàn nhẫn lấy thủ cấp của đối thủ chỉ bằng một sợi chỉ mảnh.

Hắn có thể hô phong hoán vũ, điều binh khiển tướng.

Binh tướng dưới trướng vị Ưng Đạt Dạ Xoa này đáng sợ khôn cùng, bọn họ được Huyền Lạc lục địa gọi với cái danh Chiến Thần Bất Bại Ưng Đạt Dạ Xoa.

Và cũng chính trong bốn vị Tứ Đại Dạ Xoa của Lục Địa Thất Hải, chỉ có duy nhất một mình Ưng Đạt Dạ Xoa thành công niết bàn, đột phá thăng thiên, đạt đến cấp đội linh tôn khi mới hai mươi bảy tuổi.

Sau khi Ưng Đạt Dạ Xoa phong quân thần, liền giao lại quân đội cho A Tu La tộc thị, khiến họ trở thành một gia tộc vừa có thế, vừa có lực, vừa uy chấn một phương.

Nghe Ưng Đạt Dạ Xoa đáng sợ là thế, nhưng hắn lại là người hiền lành nhất trong bốn vị Tứ Đại Dạ Xoa.

Hơn ai hết, cho dù Ưng Đạt Dạ Xoa có thể một tay che trời, uy chấn tứ phương, có thể tàn bạo, có thể giết người không ghê tay, nhưng chỉ có những người sống dưới ách bảo hộ của Ưng Đạt Dạ Xoa mới biết, hắn là người đức độ v� bao dung.

Tỷ như, hắn có thể giết hết kẻ thù của mình, nhưng lại không ra tay với nữ tử và trẻ con nhỏ tuổi.

Có đôi khi, Ưng Đạt Dạ Xoa có thể vì bất bình thay một nữ tử mà giệt sạch cả một tông môn đã mục rữa.


Cho dù hắn có tàn bạo đến đâu thì vẫn được người đời ưa thích.

Đây chính là điểm khác biệt vô cùng lớn của vị Dạ Xoa này đối với những người khác.

Chỉ là, thiên hạ không có mấy ai biết được, Ưng Đạt Dạ Xoa là một nữ nhi a~
Nghĩ đến đây, trên mặt Tam Lang lộ ra nét cười loan loan vô cùng thiếu đòn.

Chủ nhân nhà hắn vốn dĩ rất lợi hại nha.

Năm xưa quả nhiên là hắn nghe lời Ma Long, đi theo chủ nhân đúng là lựa chọn đúng đắn a.

“Bộ dạng này của ngươi làm ta cảm thấy quen đấy.” Lúc này, Dưỡng Tiễn đã bay sát với Diệp Lạc Hy.

Nàng giật mình một cái, nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Thì sao nào? Dù sao thì cũng đâu phải ngươi không biết tiểu sử của ta?”
Dương Tiễn trầm ngâm một hồi, sau đó hỏi Diệp Lạc Hy: “Ngươi có nhớ, ngươi từng cứu một thư sinh tên là Dương Vi Định không?”
Diệp Lạc Hy dường như rất quen thuộc với cái tên này, nàng cười: “Ta nhớ chứ! Thư sinh đó tuy có yếu ớt, nhưng tính tình rất tốt, hơn nữa còn là một quân sư rất tài ba.

Đáng tiếc là năm hắn bốn mươi hai tuổi lại bị thổ phỉ hại chết.” nhớ tới đây, Diệp Lạc Hy có man mác buồn: “Mặc dù ta đã giết cái đám thổ phỉ đó để báo thù cho quân sư, nhưng kỳ thật, một nhân tài như hắn ta lại chết quá trẻ, khiến ta cảm thấy tiếc nuối a.”
“Ngươi có thích hắn không?” Dương Tiễn hỏi vu vơ nàng một câu.

Diệp Lạc Hy nghe Dương Tiễn hỏi như vậy, chỉ cảm thấy kỳ lạ rồi phun cười mà nói rằng: “Trời đất ơi! Ta dùng thân phận nam nhân để hành sự.

Dương Vi Định lại không hề hay biết việc ta là nữ nhi.

Cho dù ta có thích hắn, nhưng ta không muốn quân sư của ta mang cái danh đoạn tụ đâu! Kỳ cục lắm! Hơn nữa, lúc đó hắn nói hắn thích nữ nhân.”
“Vậy à?”
Dương Tiễn chỉ nói một câu như vậy, sau đó không khí lại trầm mặc đến đáng sợ.

“Chủ nhân, có phải là Dương Tiễn đó….” Tam Lang đưa mắt nhìn chủ nhân, nói cho nàng một cái khẩu hình miệng.

“Đúng á, ta nghĩ Dương Tiễn hắn thích Dương Vi Định.” Diệp Lạc Hy giơ ngón cái với Tam Lang..