Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 139: 139: Hận Hay Không





Chiết Nhan lắc đầu.

Hai ngày trước Diệp Lạc Hy cho ông xem ký ức của nàng, toàn bộ đều là bóc trần, không hề có giả dối.

Đó chỉ mới tính là tội đồ mà Diệp Lạc Hy bị kẻ nào đó hại, hất lên người nàng chậu nước không chỉ bẩn mà còn lấm bùn đất.

Chứ chưa hề nói đến những tội lỗi ẩn chứa đằng sau mà đám thần tiên đạo mạo kia đắc tội với nàng.

Nàng sinh ra không biết mình là ai, được một nữ nô trong viện nhà giàu nhận nuôi.

Bảy tuổi thức tỉnh căn linh bị xem như phế vật.

Cả con đường tu luyện vất vả gian nan, cả người toàn là vết thương mới có thể đạt đến đỉnh cao.

Thậm chí, nàng còn suýt chết rất nhiều lần, không ai thấu.

Thế nhưng, thế gian nói ông trời rất ghét người tài.

Cho nàng sức mạnh, cho nàng địa vị nhưng lại không cho nàng học được cách yêu thương, trân trọng chính mình.


Càng không cho ai được quyền yêu thương nàng.

Kẻ nàng cứu giúp, lại đâm sau lưng nàng.

Kẻ mang ân cứu mạng nàng, lại là kẻ giết nàng.

Người nàng nương tựa như phụ mẫu, lại nhẫn tâm đẩy ngã nàng từ trên đài cao.

.

Truyện Mạt Thế
Nàng gả đến Ma giới bảy vạn năm chính là bảy vạn năm cô đơn lẻ loi, bảy vạn năm nàng và phu quân không hề viên phòng.

Phu quân nàng yêu hơn cả tính mạng, lại khiến nàng thân bại danh liệt nơi đất khách quê người.

Bằng hữu của nàng, tri kỷ của nàng, huynh đệ của nàng, người thân của nàng đều lần lượt bị hại chết, hoặc là chết vì chính nàng.

Đồ nhi nàng yêu thương như con cháu trong nhà, lại bị kẻ gian che mắt, vô thức giết chết sư phụ - cũng là ân nhân của chúng.

Thậm chí, ngoài người con trai cả Tiêu Ức Thanh, nàng còn bị hại sảy thai, chết mấy đứa con gái nàng đã mang nặng hơn ba năm trong bụng đang dần hình thành.

Thế nhưng, dù nàng được ban cho một cơ hội khác để báo thù, lý trí của Diệp Lạc Hy vẫn chưa bị hận thù che lấp đi mất.

Nếu không, với sức mạnh hiện tại của Diệp Lạc Hy đã đủ cho nàng huyết tẩy Cửu Trùng Thiên rồi.

Chiết Nhan nhìn thấy đó, nhưng dù hắn có thương cho một cuộc đời thăng trầm như vậy của Diệp Lạc Hy, ông cũng không thể giúp được gì nhiều cho nàng.

Nếu như nàng đã muốn có kiến thức y thuật của ông, ông cũng chỉ đành gật đầu đồng ý cho phép nàng được chạm đến chúng.

Hơn thế nữa, qua ký ức của nàng, Chiết Nhan cũng phần nào tường tận hơn bộ mặt thối nát ăn sâu vào gốc rễ của Cửu Trùng Thiên.

“Diệp Lạc Hy.” Đột nhiên, Chiết Nhan gọi nàng, khiến nàng có chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn ông ấy.

Chiết Nhan quỳ xuống.


Hai tay Chiết Nhan ôm thành quyền, hướng Diệp Lạc Hy mà nói rằng: “Diệp Lạc Hy thượng thần.

Ta đồng ý với những gì người đề ra.

Có điều, thứ cho Chiết Nhan ta tham lam một chút.

Nếu như thượng thần muốn trọng dụng Chiết Nhan ta, ta sẵn sàng không từ bất cứ yêu cầu gì của người.

Diệp Lạc Hy thượng thần, ta nguyện hiến mình vì đại kế mà người đã định.”
Diệp Lạc Hy nhìn Chiết Nhan hồi lâu, sau đó nàng đỡ ông ấy dậy, lắc đầu nói: “Chiết Nhan thượng thần, có lẽ ngài làm hơi quá rồi.”
Chiết Nhan được Diệp Lạc Hy đỡ đứng dậy, có chút không hiểu nhìn nàng đầy dò xét: “Ý của ngươi là sao?”
“Đúng là nơi Cửu Trùng Thiên này, nhìn đâu đâu cũng có thể thấy nó thật thanh cao, thật tươi đẹp.

Nhưng bên trong đã thối rữa đến mục nát, ngay cả Thiên Đế hiện tại cũng bị che mờ mắt, không thể nhìn ra những người ngài ấy cai trị đã thối nát đến thế nào.

Ta chưa từng muốn trở thành quân, càng chưa từng muốn đoạt lấy ngai vị Thiên Đế, hay là Đế Quân.

Ta chỉ muốn đem thế lực cường đại của ta, đem những kẻ đã hại ta thê thảm đứng trên Tru Tiên Đài năm đó phải chết thảm hơn ta.”
“Sau đó thì sao?” Chiết Nhan bất giác hỏi nàng.

“Sau đó? Sau đó, ta muốn rời khỏi Cửu Trùng Thiên này, kế vị Cửu Lâu Xà Tà Thần.

Kế thừa ông ấy.” Diệp Lạc Hy khẽ cười.


Chiết Nhan có phần không hiểu nhìn Diệp Lạc Hy.

“Không phải Chiết Nhan ngài luôn nghi ngờ thân phận của ta hay sao? Ta cũng nghi ngờ điều đó lắm.

Có điều, thân phận của ta đã rõ ràng rồi.

Ta cũng chỉ vừa mới chứng thực nó trong quãng thời gian gần đây thôi.” Nàng cười.

Chiết Nhan nhìn nàng đầy tò mò: “Ổ? Vậy sao? Vậy Diệp Lạc Hy, ngươi là ai?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, thốt lên bốn chữ.

Chỉ là bốn chữ này khiến cả người Chiết Nhan cứng đờ.

Nếu như không phải Diệp Lạc Hy hạ kết giới cách âm cả căn phòng này rất dày, sợ rằng cả Cửu Trùng Thiên này đều nghe thấy tiếng hét long trời lở đất của Chiết Nhan.

“HỒ ĐỒ!!!!”
=======
Hôm trước đăng thiếu, ta ngoi lên đăng cho đủ đây..