Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 131: 131: Chương 128





“Nếu như hắn không hiến thì ta sẽ hiến!”
Câu nói đó của Khang Tư và Lâm Túc khiến Nữ Oa rất kinh ngạc.

Thậm chí là cả Diệp Lạc Hy cũng như thế.

“Lâm Túc, Khang Tư, hai người các ngươi vì sao lại vì Hy nhi nhà ta mà làm đến bực này? Nàng quan trọng với các ngươi đến thế hay sao?” Nữ Oa thật sự không hiểu nổi.

“Quan trọng.” Khang Tư nghiêm túc khẳng định: “Bởi vì quan trọng, cho nên mới hết mình.”
Nữ Oa nhíu mày trước câu nói không mấy rõ ràng này của Khang Tư.

Rốt cuộc là vì sao lại cho rằng quan trọng?
“Còn ngươi? Vì sao ngươi lại lặn lội từ Đất Thánh đến đây chỉ vì một tiểu thần quân chưa có công chưa có danh?” Khang Tư bất giác hỏi ngược lại Nữ Oa.

Nữ Oa sững người một lúc, sau đó kiên định nói: “Vì đứa nhóc ấy là đứa nhóc đầu tiên và duy nhất có thể thoải mái, tự do gọi ta là tỷ tỷ.

Và cũng là đứa đã giải tỏa được nỗi ẩn khúc trong lòng ta suốt cả vạn năm nay.”
Chuyện ẩn khúc trong lòng của Nữ Oa không có chuyện gì khác ngoài tỷ tỷ của nàng là Ngọc Tỷ thần quân.


Nữ Oa vì cái chết của tỷ tỷ mà đau lòng khôn nguôi, đến mức sau khi Cửu Lâu Xà tà thần bị phong ấn, Nữ Oa lại đóng cửa bế quan ở Đất Thánh hết cả vạn năm không quay lại.

Diệp Lạc Hy lần đó vì đi lạc đến Đất Thánh, đã vô tình gặp Nữ Oa.

Nữ Oa xưa nay là người rất hà khắc, gương mặt nàng lại toát lên vẻ nghiêm nghị và tỏa ra hàn khí vô cùng bức người, khiến cho bất cứ vị tiểu thần tiên hay là đại thần tiên, hay là cả thượng thần đều không dám đến gần nàng.

Chỉ có Diệp Lạc Hy vừa gặp liền thốt lên gọi nàng là thần tiên tỷ tỷ, khiến Nữ Oa vừa gặp liền rất ưa thích đứa trẻ này.

Có một ngày, Diệp Lạc Hy mang Đào Hoa Túy đến Đất Thánh cùng Nữ Oa uống say một đêm.

Nữ Oa trong vô thức đã nói lên tâm tình ẩn khúc của mình bao nhiêu năm qua.

Và chính Diệp Lạc Hy là người đã giải đi nỗi tâm tình đó của Nữ Oa.

Nàng khuyên Nữ Oa hãy sống tốt, sống vì bản thân mình.

Nếu như thấy hối hận, nếu như biết tỷ tỷ còn hậu nhân hãy đi tìm người hậu nhân đó, thay Ngọc Tỷ nuôi lớn lên, xem như đó là một cách để giải tỏa nỗi lòng.

Nữ Oa đã y theo lời của Diệp Lạc Hy làm như thế.

Cho nên, suốt bao nhiêu năm qua, Nữ Oa đã luôn đi khắp nơi tìm kiếm hậu bối ấy, đến giờ vẫn chưa tìm được.

Chuyện giữa Nữ Oa và Diệp Lạc Hy rõ ràng như ban ngày như thế.

Nhưng còn Khang Tư thượng thần thì khác.

Khang Tư và Diệp Lạc Hy chỉ gặp nhau đúng một lần vào ngày sắc phong nàng làm tiểu thần quân dưới trướng Lâm Túc – ngày đầu tiên nàng lên Cửu Trùng Thiên.

Còn sau đó, dù cho có gặp thì hai người cũng chưa từng nói với nhau một câu nào.

Mà một kẻ vô tình vô ái như Khang Tư, vốn dĩ đã không thể nào yêu bất cứ ai rồi, đừng nói là một người không có nhan sắc nữ nhân như Diệp Lạc Hy (theo đánh giá của đại đa số người trên Cửu Trùng Thiên)
Đến ngay cả Chiết Nhan cũng ngạc nhiên vô cùng.

Hắn vốn nghe nói Đế Quân có một đồ đệ nhưng lại bị chính kẻ làm sư kia ghét bỏ không màng sống chết.


Xem ra, việc này là thật rồi.

Có điều, Chiết Nhan lấy làm lạ.

Rõ ràng Lâm Túc, Khanh Tư hai người chỉ có quan hệ với chiến thần là lớn và nhỏ, trưởng bối và hậu bối không hơn.

Hà cớ gì hai người lại đồng cam cùng muốn bằng mọi giá phải cứu cho được Thượng Thần như vậy?
Bên ngoài, các huynh đệ tỷ muội nhìn nhau.

“Sư phụ không có ai hiến tủy thật sao?” Bạch Hiểu Hiểu hai mắt sưng đỏ, khóc đến mức nghẹn ngào.

Ngày hôm đó khi sư phụ chống kiếm, cả người bê bết máu về đến trước cổng phủ, rồi ngất ở đó đã dọa cho các huynh đệ tỷ muội sợ đến mất mật.

Cảnh tượng đó so với cảnh tượng nàng một thân y phục trắng nhuốm bê bết máu đứng cười vang dội và điên cuồng trên Tru Tiên đài không khác nhau là bao nhiêu.

Nếu như không phải có Ma Long, Tam Lang đều nhanh trí đem người trở về Cửu Trùng Thiên một cách gấp rút, sợ rằng đã khiến cho tất cả các huynh đệ tỷ muội chỉ biết đứng như trời trồng nhìn sư phụ sống chết không rõ.

Lúc này, Ma Long và Tam Lang, cùng những người khác nữa, kể cả các sư mẫu cũng vậy.

Sư phụ bị thương, lại vô tình đóng thần thức và không gian, khiến tất cả những người có thể giúp được chuyện đều bị giam cầm hết trong đó.

Phủ Diệp tướng trống vắng chỉ còn mười hai huynh đệ bất lực ở hậu viện đợi tin.


Thậm chí mấy ngày trôi qua, đám trẻ ấy cũng không buồn ăn uống gì cả, chỉ im lặng chờ đợi tin tức.

Cho đến khi ở trong vườn đào ở hậu viện, Lam Hạo vô tình nghe thấy Nữ Oa cùng Lâm Túc và Khang Tư nói chuyện với nhau về chuyện cứu sư phụ của họ.

Chỉ có thể tìm người hiến tủy sống, hơn nữa họ còn sợ rằng Đế Quân sẽ không đồng ý hiến tủy cứu sư phụ.

Lưu Nhất Thanh rất tức giận, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, liền trở về nói cho các đệ muội nghe rõ nội tình.

Lam Hạo đứng dậy, hắn hạ quyết tâm mà rằng: “Cái mạng này của ta là do sư phụ cứu về.

Chỉ có người mới được quyền tước đoạt nó đi.

Nếu như hôm nay sư phụ đã cần người hiến tủy cứu sống, hà cớ gì ta không xông pha đi đầu?!” Nói rồi, hắn liền chạy đến nơi của Nữ Oa, Khang Tư và Lâm Túc, nhanh đến độ không ai có thể đuổi kịp được hắn.

“Bát đệ!”
“Sư huynh!”
“Tiểu Hạo!”.