Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 66: Gạo biến dị




Editor: LuciferVadden(chưa beta)



Sau bữa tiệc ăn mừng, cư dân căn cứ thành phố S vốn nên tích cực tăng lên, thế như vài ngày sau đó, không biết là ai tiết lộ tin tức “dị năng thuộc tính thủy” của Cao Tử Mân biến mất, toàn bộ người bình thường trong căn cứ đều rơi vào sợ hãi.

Xem như căn cứ tích trữ lương thực nhiều đi nữa, một khi không có sản xuất, cũng sẽ có một ngày ăn hết sạch, còn có thể chống đỡ đến khi nào cơ chứ?

Bất quá rất nhanh, nhân viên nghiên cứu mà Diệp Tự Vĩnh mang tới, tuyên bố đã hợp tác cùng nhân viên nghiên cứu thành phố S, nghiên cứu ra một loại lúa giống có thể trồng trọt.

Tiếng nghi ngờ có, mà tiếng kích động cũng có.

Nhân viên nghiên cứu công bố lúa giống biến dị bốn tháng là có thể thu hoạch một lần, thuộc về cây trồng một năm ba vụ.

Bất kể như thế nào, hạt giống đã trồng, bốn tháng sau là có thể thấy được kết quả, cuối cùng cũng có một triển vọng.

Căn cứ thừa dịp khoảng thời gian này không ngừng tu sửa, khích lệ cư dân mang thai đời kế tiếp, phụ nữ có thai rất nhanh đã xuất hiện, có điều chi phí dưỡng dục đầu năm nay thấp, đặc biệt là dinh dưỡng, cơ hồ không có thức ăn tẩm bổ, vì thế sắc nhìn sắc mặt những phụ nữ mang thai kia cũng không tốt lắm.

Trải qua khoảng bốn tháng duy tu, lúc lúa biến dị đang sắp sửa trưởng thành, căn cứ thành phố S nhận được tin tức từ căn cứ thành phố B, muốn bắt đầu chủ động ra quân tiêu diệt tang thi, các căn cứ lớn cùng hành động, cố gắng hoàn toàn tiêu diệt tang thi, khôi phục lại an toàn như trước tận thế.

Mới đầu tiến độ tiêu diệt tang thi không được như mong muốn, cấp trên căn cứ thành phố S sai người đi thu hoạch lúa, đồng thời dùng gạo biến dị đã xát vỏ đổi tinh hạch tang thi.

Sau khi công bố giải thưởng, thợ săn tang thi trong căn cứ lập tức mang theo vũ khí rời khỏi căn cứ. Trước kia mặc dù họ được gọi là thợ săn tang thi, nhưng mục đích họ rời khỏi căn cứ chủ yếu không phải săn giết tang thi, mà là tìm thức ăn, bất quá bây giờ không giống.

Còn người bình thường thì, bên phía quân đội căn cứ bắt đầu tiến hành chiêu mộ, chiêu mộ binh lính, nghe theo mệnh lệnh của quân đội, hành động cùng với lão binh lính có kinh nghiệm, săn giết tang thi, dùng gạo biến dị làm thù lao.

Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong (1), hiện tại con người cũng vì thức ăn mà chết.

(1) Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà chết.

Giữa lúc hành động tiêu diệt tiến hành thuận lợi, mà căn cứ thành phố S bởi vì treo giải thưởng này, gạo biến dị thanh danh lan xa, bị những căn cứ khác biết đến, rối rít tới căn cứ thành phố S xin mua, số lượng tinh hạch của căn cứ thành phố S vì thế mà tăng lên, khiến dị năng giả trong căn cứ cũng vì vậy mà thu được không ít lợi lộc.

Có điều, mặc dù hạt giống gạo biến dị có thể trồng, hơn nữa một năm ba vụ sản lượng không thấp, nhưng mùi vị của nó khá kỳ lạ, chỉ để ý no nê, không để ý mùi vị.

Tiêu Phong nếm thử một ít gạo biến dị, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, mùi vị này khó có thể dùng lời để diễn tả được.

Nhân viên nghiên cứu sau khi nghiên cứu ra lúa biến dị thì tiếp tục bắt tay nghiên cứu những loại cây có thể trồng trọt khác, rãnh rỗi thì thuận tiện nghiên cứu cải thiện mùi vị của gạo biến dị một chút.

—- Một năm sau —-

Trải qua sự đồng tâm hiệp lực của loài người, trước mắt đã tiêu diệt toàn bộ tang thi, những con còn lại cũng đã như cá lọt lưới bị thợ săn tang thi tìm ra giết chết, tình thế cực tốt.

Khoảng thời gian này, quân bội căn cứ thành phố S bắt đầu chú trọng tòa nhà bên ngoài căn cứ, thường xuyên phái người đi tuần tra, bảo đảm không có bất kỳ tung tích tang thi nào, đồng thời đuổi động vật biến dị đến ngoại ô.

Sau một tuần lễ trôi qua, cấp trên căn cứ thành phố S tuyên bố một chuyện phấn chấn lòng người —- tang thi đã biến mất, mọi người có thể trở về thành phố hoặc nông thôn để sinh sống!

Có vài người cho là sinh thời họ sẽ sống trong tận thế không ra được, không nghĩ tới mới qua một vài năm, tận thế đã qua đi, người dân hơi cảm tính một chút thì mừng đến rơi nước mắt.

Cao gia ở thành phố S không có bất động sản, vì thế cho dù cửa căn cứ thành phố S có mở ra, để mọi người dọn về nhà ở, Tiêu Phong cũng không rời khỏi căn cứ.

Đồng dạng với Tiêu Phong, có vài người chạy nạn từ nơi khác đến, bọn họ ngay cả nhà thuê trong thành phố S cũng không có.

Spoil chương sau:

Ngay ngày giao thừa, Tiêu Phong ở trong nhà, còn chưa thức giấc đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo rất lớn.

Tề Mộ Vân lúc này đã rời giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước “rào rào”.

LV:chương sau nó sẽ dài lại mấy đồng râm ạ