Editor: LuciferVadden
“Chỉ là muốn hỏi cô một chút, gần đây có nhìn thấy gì trong mơ hay không.” Tiêu Phong hỏi.
Nghe Tiêu Phong hỏi chuyện này, vẻ mặt vui vẻ của Vạn Tư Di dần dần tan biến.
Do dự một lát, Vạn Tư Di mới lên tiếng: “Cái đó, em thấy được hình ảnh cực kỳ không tốt. Trên thực tế, em không biết đây rốt cuộc có phải là giấc mơ tiên đoán hay không, bởi vì em nhìn thấy một cái cây rất cao lớn, đại thụ chọc trời.”
“Đại thụ chọc trời?” Tiêu Phong nghĩ đến cây dây leo kia “Cô tiếp tục nói!”
“Đại thụ kia vô cùng quỷ dị, xung quanh lơ lửng rất nhiều ngọc thạch phát ra tia sáng màu lục, dưới tàng cây lại có một bầy tang thi rậm rạp chằng chịt! Đêm hôm đó em nhìn tới đây thì lập tức tỉnh dậy.”
“Sau đó có tiếp tục không?” Tiêu Phong hỏi, những thông tin này không có ích gì cả.
“Có, đêm tiếp theo, em nhìn thấy cây đại thụ ấy chui lên từ lòng đất, tang thi các nơi khác dường như cũng đi đến chỗ đại thụ…”
Con ngươi Tiêu Phong hơi co lại, tang thi bốn phương tám hướng? Đây không phải là chuyện đùa!
“Một đêm khác” Vạn Tư Di dừng một chút nói “Đêm hôm đó nhìn thấy được hình ảnh ở khoảng cách gần, trên cành lá của cây đại thụ chọc trời đó lấm tấm chấm đen, hơn nữa luôn tăng lên, nhìn không giống thứ gì tốt.”
“Lấm tấm chấm đen?” Tiêu Phong lẩm bẩm “Có xuất hiện căn cứ hay không?”
“… Tang thi vây thành.” Vạn Tư Di trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói.
Tiêu Phong cả kinh trong lòng, quả nhiên là như vậy sao. Suy nghĩ một chút, hỏi: “Cái cây kia? Lúc tang thi vây thành có hình dạng thế nào?”
“Trên thân cây cơ hồ đều là lấm tấm chấm đen, trông nhiều hơn so với mấy đêm trước” Vạn Tư Di nói “Những viên ngọc thạch màu lục tựa hồ bị cây hấp thu, phía trên đại thụ chọc trời kia, em nhìn thấy một cái quả rất to, không biết bên trong là cái gì.”
“Chẳng lẽ là tang thi hoàng?” Tiêu Phong hơi kinh ngạc thốt ra.
“Không thể nào đâu, đó là cây mà” Vạn Tư Di lắc đầu “Tiếp theo cũng không có, em chỉ nhìn thấy những thứ này, chỉ là không biết có đúng hay không.”
“Xem ra phải bảo những công nhân kia tăng nhanh tốc độ đào rãnh sâu” Tiêu Phong thấp giọng nói “Đúng rồi, con thỏ đâu?”
“Đang ngủ, mới vừa ăn một củ cà rốt.”
Vạn Tư Di nghĩ đến củ cà rốt thì nghĩ đến ví tiền xẹp lép của mình. Mau chóng vào trong phòng, ôm con thỏ ra.
“Mấy ngày nay phiền cô chiếu cố con thỏ rồi.” Tiêu Phong nghe Vạn Tư Di nhấn giọng củ cà rốt, đột nhiên hiểu tại sao Vạn Tư Di nhìn thấy hắn tới lại cười rực rỡ như vậy, còn cười thành một đóa hoa.
Dựa vào thu nhập của Vạn Tư Di, quả thật hao tổn ví tiền của Vạn Tư Di mà.
“Ây, tiền cô mua cà rốt tôi đổi thành những thứ khác cho cô nhé” Tiêu Phong lúng túng cười cười “Trong không gian của tôi có một ít trái cây, cô lấy một ít đi.”
Nói xong, hắn liền lấy ra một giỏ trái cây trưng bày trong tiệm, trái cây phía trên cũng được gói lại.
“Vậy thì không ngại ý tốt.” Vạn Tư Di cười, tốc độ tay lấy đi không chậm chút nào.
Mấy ngày nay chắc là Vạn Tư Di thật sự bị con thỏ hại thảm, Tiêu Phong lặng lẽ nghĩ.
“Vậy tôi mang con thỏ về trước.” Tiêu Phong ôm lấy con thỏ nói.
“Vậy em cũng không tiễn.” Vạn Tư Di cười híp mắt nói.
“Ừm.” Tiêu Phong ôm lấy con thỏ ngủ say sưa trở về.
…
Cái từ ‘tang thi vây thành’ này khiến tâm tình Tiêu Phong rất trầm trọng.
Còn có đại thụ chọc trời kia, trái cây thần bí, đều tản ra tin tức không rõ.
Tiêu Phong lần nữa hối hận tại sao mình không thuộc lòng nguyên tác trước, nếu học thuộc rồi, đứng lại có lẽ sẽ có đầu mối, hoặc hay có thể nghĩ ra đối sách.
Trong mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người thành phố S đều tăng thêm giờ đào rãnh sâu, tường thành cũng tiếp tục nâng cao củng cố, cảm giác tất cả an toàn trong căn cứ là đang chờ đợi một trận phong vũ sắp tới.
Ngay cả yên bình trước cơn bão cũng không xong.
Tiêu Phong bảo Hắc Miêu hao phí nhiều năng lượng lục soát vùng khu vực kia, cho ra kết luận khiến một người một miêu hết sức bất ngờ.
Nhân vật chính trong nguyên tác rõ ràng không xuất ngoại, vì sao có thể thu gom mảnh vỡ thần ngọc rải rác khắp nơi trên thế giới? Câu trả lời chính là đại thụ chọc trời kia.
Treo trên thân cây đều là mảnh vỡ thần ngọc! Năng lượng khổng lồ, hấp dẫn toàn bộ tang thi khắp nơi đến đây.
Tin tức tang thi vây thành không lối mà đi, rất nhiều người cũng muốn chạy nạn. Nhưng một là bên ngoài đều đầy tang thi, hai là Đại Hình gần đây quá xa căn cứ an toàn, cho nên chỉ có thể ở lại thành phố S.
Hai ngày sau, nhóm lớn tang thi tụ tập ở ngoại thành, đại chiến bắt đầu.
Năm ngày sau, tang thi càng ngày càng nhiều, số người thương vong của căn cứ an toàn thành phố S càng ngày càng tăng.
Sáu ngày sau, căn cứ an toàn thành phố S nhận được những tin tức cầu cứu của những căn cứ an toàn khác, cùng với số lượng tang thi phá thành căn cứ.
Sau khi tin tức này được tiết lộ, toàn bộ căn cứ an toàn phảng phất như bị hút khô sinh khí vậy, tử khí âm trầm.
Khốn cục tang thi vây thành liên tục không thể phá vỡ, Tiêu Phong lập tức đem nguyên nhân tang thi tụ tập ở đây cho cấp trên căn cứ an toàn thành phố S.
Có điều bởi vì khả năng nguyên nhân này là do một cô gái trẻ tuổi nằm mơ thấy được, vì thế trong lúc nhất thời, cấp trên trong căn cứ không cho ra ý kiến thống nhất, chia làm hai phe, một phe tin tưởng một phe không tin.
Bất quá rất nhanh căn cứ đã không chịu nổi, cuối cùng người của phái không đồng ý kia đã thay đổi ý kiến.
Chỉ có quyết đánh đến cùng mới có thể sống sót, bất kể giấc mơ tiên đoán của cô gái trẻ tuổi đó là thật hay giả, họ cũng chẳng có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng.
Đây là trận đánh cuối cùng.
Cửa căn cứ lần đầu mở ra, người có dị năng cấp bậc thấp mở đường, lấy mạng sống làm đường, mang đoàn đội tinh anh đến địa phương đại thụ chọc trời chui lên từ lòng đất.
Đoàn đội tinh anh người người đều là cao thủ trong việc giết tang thi, cấp bậc của bọn họ trong căn cứ đều nổi bật, bọn họ gánh vác toàn bộ hy vọng của căn cứ.
Sâm bạch hỏa diễm của Tiêu Phong đến lúc mấu chốt rất có tác dụng, một chiêu hạ xuống, nháy mắt có thể giết chết rất nhiều tang thi, xoa dịu áp lực của mọi người.
Nắm cùng con thỏ phối hợp làm việc, đi lại trong đám người, cố gắng bảo đảm thương vong ít nhất cho những người ra khỏi thành.
Chính mắt nhìn thấy đại thụ chọc trời, Tiêu Phong mới biết cọng dây leo trước kia đuổi theo họ đối với cây này mà nói chẳng qua là một phần không đáng kể mà thôi.
Đại thụ chọc trời cao vút hòa vào mây, chỉ có điều trên cành cây đều là chấm đen, rập rạp chằng chịt, người mắc chứng sợ đông đúc mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ nổi cả da gà.
Lá trên cành nhìn như khô héo, toàn là lá khô vàng, lộ ra dáng vẽ bệnh hoạn, có cảm giác như đại thụ đã sắp chết.
Tiêu Phong ngửa mặt nhìn lên, thấy được quả cây to lớn trong miệng Vạn Tư Di.
Cái quả nọ có màu xanh, nửa trong suốt, Tiêu Phong nheo mắt lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một thứ cuộn tròn hình người.
Cảm giác không ổn…
“Tiêu Phong, làm sao bây giờ?” Một người hỏi, tang thi xung quanh cuồn cuộn không dứt, dị năng của y sắp không chịu nổi rồi.
Tiêu Phong thở mạnh một tiếng, sâm bạch hỏa diễm trên tay càn quét chung quanh, đốt chết tất cả tang thi xung quanh, tạm thời xuất hiện một vòng khu vực an toàn, khiến đồng bạn có thể lấy hơi.
“Tôi đi lên xem một chút.” Năm ngón tay Tiêu Phong biến thành dây leo, “Ngọn nguồn đại khái chính là thứ màu lục trên đó.”
Nói xong, dây leo của Tiêu Phong liền nhanh chóng phóng lên, quấn lấy một cành cây, ngay sau đó Tiêu Phong thuận theo lực kéo của dây leo nhảy lên trên.
“Chờ một lát.”
Thời điểm Tiêu Phong nhảy lên, bỗng nhiên cảm thấy chân mình bị ai đó kéo, cúi đầu nhìn, thì ra là Tề Mộ Vân theo hắn lên cây.
“Sao anh cũng đi lên?” Tiêu Phong bất đắc dĩ nói.
“Lời này hẳn nên hỏi em.” Tề Mộ Vân nói “Bất quá bây giờ không rảnh nói cái này, tranh thủ thời gian.”
Tiêu Phong gật đầu, nói: “Ngọn nguồn là cái thứ màu lục đó, bên trong có thể là tang thi hoàng.”