Editor: LuciferVadden
“Cao thiếu, thân thủ không tệ nha.” Đám A Long sau khi xử lý xong con tang thi động vật, móc tinh hạch thì lập tức quay về trên xe.
“Nếu không có một chút thân thủ, ba tháng trước tôi chết là cái chắc rồi?” Tiêu Phong cười nói “Người sống đến bây giờ, ít nhiều gì cũng phải từng giết tang thi.”
“Cái này cũng đâu nhất định” A Long vừa lái xe vừa nói “Người bên trong căn cứ mới nãy ấy, không phải rất mềm yếu sao, tôi đoán là đến giờ ngay cả con gà cậu ta cũng chưa từng giết.”
“Người ta đầu thai tốt” Nghiêm Thụy Minh nói “Sắp đến rồi, mọi người chú ý một chút.”
Cao ốc bách hóa ở đây coi như là tòa nhà cao tầng trong thị trấn, mọi người rất dễ dàng nhìn thấy bảng hiệu thật to kia, phía trên còn phủ phục mấy con chim tang thi xám xịt.
“Dừng lại đi A Long” Nghiêm Thụy Minh nói “Cầm vũ khí đạn dược lên. Cao thiếu, không gian của ngài còn chỗ không? Súng đạn trong xe có thể để vào chứ?”
“Còn chỗ.” Tiêu Phong đợi đến khi toàn bộ người xuống xe, phất phất tay, thu toàn bộ đồ vật trong xe vào không gian.
“A Long, cậu mở đường, hai người các cậu không được cách Cao thiếu quá xa, tôi đi lên trước xem một chút.” Nghiêm Thụy Minh nhìn xung quanh một vòng “Tang thi không nhiều, rất có thể Tề thiếu đang ở bên trong.”
Tiêu Phong thấy Nghiêm Thụy Minh muốn lên tầng hai, vội gọi y lại.
“Chờ chút, siêu thị cao ốc bách hóa ở dưới lòng đất, Tề thiếu bọn họ có thể ở tầng một dưới lòng đất.” Tiêu Phong nói “Thân thủ của tôi không kém, không cần người bảo vệ, tôi cũng đi cùng anh được chứ.”
Nghiêm Thụy Minh trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm song đao cảm giác tồn tại rất cao trong tay Tiêu Phong hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Tiêu Phong hài lòng cười cười.
“A Long, các cậu nhớ không nên để tang thi chặn cửa, không cần giết hết, chừa một lối đi là được.” Nghiêm Thụy Minh nói xong, lập tức đi tìm cửa vào siêu thị dưới lòng đất.
Tiêu Phong theo phía sau, tang thi linh giai đối với Nghiêm Thụy Minh và Tiêu Phong mà nói không tạo thành uy hiếp, mơ hồ nghe được một ít âm thanh, hai người lần theo âm thanh, rất nhanh đã phát hiện cửa vào siêu thị dưới lòng đất.
“Nghe hình như là bọn Tề thiếu.” Nghiêm Thụy Minh cẩn thận nghe một hồi, nói.
【Tang thi cấp bốn đã đánh nhau với bọn Tề Mộ Vân meo.】Hắc Miêu nhắc nhở 【Còn nữa, ta luôn cảm thấy ở đây quái quái, từ trường năng lượng có gì đó không đúng.】
【Ta biết rồi.】Tiêu Phong nói.
Diện tích siêu thị dưới lòng đất của thị trấn không lớn lắm, Tiêu Phong liếc mắt liền nhìn thấy Tề Mộ Vân mặc đồ rằn ri, trong lòng nhất thời có cảm giác không rõ ràng.
Vội lắc mạnh đầu hòng ném bỏ loại cảm giác trong đầu này, khua song đao lên hỗ trợ.
“Tiêu Phong?” Tề Mộ Vân nhìn thấy người tới, tức khắc nhíu mày.
“Ừ.” Tiêu Phong tập trung sự chú ý, tang thi cấp bốn, không thể coi thường.
Tiếp một móng của tang thi cấp bốn, lòng bàn tay Tiêu Phong bị chấn có chút đau.
“Càn quấy!” Tề Mộ Vân mắng “Mau tránh sang một bên!”
Mặt Tiêu Phong thành công tối đi.
Bất giác phồng má lên, cảm thấy tay mình rất ngứa.
Không thể chém Tề Mộ Vân, nhưng nơi này không phải có sẵn một bao cát sao? Vì vậy Tiêu Phong đen mặt nhìn về phía con tang thi cấp bốn đang nhảy nhót tưng bừng.
Thu song đao vào trong không gian, tay trái lập tức trống không, một cọng dây leo màu xanh biếc xuất ra từ ngón trỏ trái, tiếp đó nhanh chóng biến lớn!
“Em…” Tề Mộ Vân kinh ngạc nhìn cọng dây leo đang múa mấy trên không trung.
Mộc hệ? Nhưng sao lại không giống với dị năng giả mộc hệ trong căn cứ?
“Tôi cũng chẳng phải con nít.” Tiêu Phong bĩu môi nói.
Bây giờ hắn rất khó chịu! Thế nên tay bắt đầu khua cọng dây leo, dây leo di động mang theo tiếng gió, đủ thấy lực đạo lớn thế nào.
“Bụp!” Một roi này tang thi cấp bốn khó tránh thoát, kết quả bị quất trúng cánh tay.
Tề Mộ Vân thấy Tiêu Phong quay đầu nhìn mình một cái, khó hiểu cảm thấy cánh tay mình hơi đau đau.
“Các cậu sao không động thủ!” Tề Mộ Vân quay đầu âm trầm nhìn đám thủ hạ cầm vũ khí ngơ ngác bất động, quát lên.
“…” Chúng tiểu đệ.
Có một câu nói sao nhỉ, thần tiên đánh nhau người phàm gặp họa! Bọn họ là người phàm đáng thương!
Mọi người oán thầm trong lòng, xốc vũ khí lên đánh! Đếch quản mày là tang thi cấp mấy, không thấy bị đại tẩu dùng dây leo trói lại sao, bây giờ mày chỉ là bao cát bị ăn đập mà thôi! Lên!
Tiêu Phong trợn mắt hốc mồm nhìn mọi người đánh như tiêm máu gà, khóe miệng giật giật, yên lặng trói tang thi cấp bốn chặt hơn.
Tang thi cấp bốn nổi giận, biểu tình càng dữ tợn, rống to một tiếng, cánh tay dùng sức tránh thoát trói buộc của dây leo, dây leo xanh biếc trong nháy mắt đứt thành hai ba đoạn.
Dây leo và Tiêu Phong tương liên, giác quan cũng tương liên, dây vừa đứt, cảm giác đau đớn cũng truyền đến tay Tiêu Phong.
“Ưm ———” Tiêu Phong nhất thời hít sâu một hơi, mười ngón tay liên tâm quả nhiên không phải nói chơi!
Tang thi cấp bốn chết tiệt! Tiêu Phong có xúc động muốn ném sâm bạch hỏa diễm ra.
Tề Mộ Vân thấy vậy, mặt càng đen lợi hại hơn, vừa vặn đã chuẩn bị đại chiêu lôi hệ đón chào tang thi cấp bốn.
“Tất cả tránh ra!” Tề Mộ Vân hét, thấy bọn tiểu đệ mau chóng rời khỏi xung quanh tang thi cấp bốn thì lập tức dùng sức ném tia chớp màu tím trên tay lên người tang thi cấp bốn!
Chỉ thấy tia chớp màu tím hiện lên vài tia sét tí ti, không ngừng tản ra trên không trung, mới đầu bằng một người, bây giờ đã bằng mười mấy người, thể tích không thấy nhỏ đi.
“Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…” Tia chớp màu tím đập một phát chính xác, tiếng va chạm hòa lẫn với tiếng nổ không ngừng truyền đến.
Nhất thời siêu thị dưới lòng đất nổi bụi mịt mù, mờ mờ trong khói bụi còn xen lẫn mùi thịt thối rữa.
Tiêu Phong ghét bỏ bịt mũi, thân thể căng thẳng, vẫn cảnh giác phía trước, con tang thi cấp bốn bị khói bụi nhấn chìm, phải thời thời khắc khắc cảnh giác nó đi từ bên trong ra.
Bụi mù chốc lát sau thì tản đi, mọi người nhìn thấy một con tang thi nằm dưới đất.
Tiêu Phong thu hồi dây leo, chú ý tới Tề Mộ Vân bên phải sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo sắp ngã, tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Do dự một lát, Tiêu Phong đến gần Tề Mộ Vân, vươn tay ra, đỡ hắn. Tề Mộ Vân không cự tuyệt, cả người còn nhích lại gần, suýt nữa Tiêu Phong đã trực tiếp ngã xuống đất.
“Mệt mỏi.” Tiêu Phong vừa định buông hắn ra, Tề Mộ Vân liền mở miệng nói.
Tiêu Phong thấy mình nhất định là nghe lầm rồi, sao lại nghe thấy ủy khuất trong câu này chớ?
“Tề thiếu! Tang thi cấp bốn, nó chết rồi!” Một người khiếp sợ nói.
Tiêu Phong kinh ngạc trong lòng, lập tức trách cứ Hắc Miêu.
【Hắc Miêu, ngươi gạt ta!】Tiêu Phong nói, gạt hắn khẩn trương hề hề chạy tới!
【Gạt ngươi cái gì meo?】Hắc Miêu nghi hoặc.
【Không phải ngươi nói sóng năng lượng của Tề Mộ Vân thấp hơn tang thi cấp bốn sao? Hại ta khẩn trương hề hề chạy tới định cứu người! Kết quả người ta ném mấy cục sấm sét đã giải quyết xong!】Tiêu Phong kháng nghị.
【Ta chưa nói Tề Mộ Vân đánh không lại tang thi cấp bồn mà meo 】Hắc Miêu trầm mặc mấy giây sau đó lập tức nói【Tề Mộ Vân đã đỉnh cấp ba, đánh nhau với con tang thi cấp bốn này còn có thể lên cấp. Mặc dù là tang thi cấp bốn, nhưng cũng vừa lên cấp bốn không lâu, nhân vật chính đều có thể vượt ranh giới khiêu chiến meo. Ngươi quên Tề Mộ Vân là chính rồi hở? Không chết được đâu yên tâm đi meo.】
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Mộ Vân: “Không phải là thần tiên đánh nhau, là yêu tinh đánh nhau.”
Thẩm Huyền: “…”
___________________
LV: ý của Tề Mộ Vân là Phong Phong là yêu tinh, tang thi cũng là yêu tinh, hai ẻm đánh nhau nên yêu tinh VS yêu tinh Σ( ̄。 ̄ノ)ノ, chả biết là TMV nói yêu tinh theo kiểu tình thú hay thật nữa… à mà cho hỏi, có ai biết Thẩm Huyền là ai không 囧rz…