Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 37: Dị năng tiên đoán




Editor: LuciferVadden

【Kí chủ, bên ngoài có rất nhiều người meo.】Hắc Miêu nhắc nhở, nhiệm vụ chủ yếu của nó chính là nhắc nhở có hay không có nguy hiểm cho Tiêu Phong, có hay không có sinh vật gì đó vân vân.

【Ừm, ta biết rồi.】Tiêu Phong nói, nâng cằm lên suy nghĩ xử lý thế nào. Bây giờ hắn không biết thành phố S đi như thế nào, có lẽ trong những người này có người biết đường.

Nghĩ tốt biện pháp, Tiêu Phong từ tầng ba đi xuống, đến tầng hai ngồi lên một cái tủ, chờ những người kia đi lên.

Lúc đi ngang qua bên cạnh phòng thử quần áo, Tiêu Phong nhìn thấy một chiếc gương phản chiếu mình, một đôi mắt đỏ như máu vô cùng nổi bật, bước chân không khỏi dừng lại mấy giây rồi đi tiếp.

Mặc kệ bề ngoài trông như thế nào, mình đã không phải là…Tiêu Phong buồn bã.

Tiêu Phong không chờ quá lâu, những người kia rất nhanh đã tới lầu hai. Người dẫn đầu hình như là thanh niên cường tráng kia, đường cong cơ bắp rất rõ ràng, thế nhưng thoạt nhìn không chán ghét. Vị này dường như là lãnh đạo chính, Tiêu Phong nghĩ.

“Xin chào, tôi là lão đại khu vực an toàn thị trấn Hâm Nguyên này, tôi dường như chưa từng gặp cậu ở phụ cận này?” Người thanh niên kia thanh âm phóng khoáng, cho người ta một loại cảm giác cởi mở.

“Tôi hôm nay vừa đến chỗ này.” Tiêu Phong dừng một chút rồi nói “Các anh có ai biết thành phố S đi thế nào không?”

“Thành phố S?” Người thanh niên kia nói “Cách chỗ này rất xa, đích đến của cậu là chỗ nào?” Người vừa mới theo dõi cậu ta trở về nói, thanh niên khuôn mặt lãnh diễm này tự mình giết sạch tang thi tòa siêu thị này! Thật sự làm gã quá kinh ngạc, đồng thời sinh ra cảm giác nguy hiểm.

“Ừ” Tiêu Phong bị nhiều người nhìn như vậy có chút không kiên nhẫn “Có ai biết không? Dẫn tôi đi, tôi cho anh ta đồ ăn làm thù lao.”

“Tôi biết!” Tiêu Phong vừa nói xong, liền có một giọng nói hét to.

Tiêu Phong nhìn về phía chủ nhân giọng nói, là một cô bé, có vẻ cũng là học sinh như hắn. Mặc kệ đối tượng là ai, Tiêu Phong chỉ cần tìm được người là được rồi, không biết Cao lão bọn họ bây giờ rốt cuộc ra sao, hiện tại mạng lưới điện thoại không thể dùng thật là phiền phức!

“Tôi nói chỉ đường, là chỉ cần đi với tôi. Dọc đường tôi sẽ bảo hộ, nhưng không thể cam đoan chắc chắn an toàn, dù sao bây giờ đâu đâu cũng có nguy hiểm.” Tiêu Phong nói, nói điều kiện trước tiên, mới không gặp rắc rối giữa đường.

Vốn còn có mấy người do dự có nên tự tiến cử hay không, nhưng sau khi nghe thấy câu này, nghĩ đến đi thành phố S khoảng cách rất xa. Không phải người ngu, bọn hắn không có bằng hữu thân thích ở thành phố S, tại sao không ngốc ở chỗ an toàn, lại chạy tới nơi xa lạ? Càng không nói đến trên đường đi chắc chắn rất nhiều nguy hiểm.

“Sự thật là, chỗ chúng tôi có một đoàn xe sắp qua đó” thanh niên cường tráng kia mở miệng “Là một đoàn xe thương nhân, thuê không ít dị năng giả, nghe nói có thân thích rất có quyền lực ở thành phố S. Buổi sáng ngày mai bọn họ sẽ xuất phát, cậu có thể nói chuyện với bọn họ.” Thương nhân kia mang theo không ít dị năng giả, hắn bên này không còn lại bao nhiêu, tuyệt đối không thể lại để cho người thanh niên này mang đi! Người bình thường cũng không được, dù sao gã rất cần người.

“Ừ. Các anh có xe không? Tôi muốn dùng đồ ăn phía sau tôi trao đổi.” Tiêu Phong coi nhẹ ánh mắt sáng như sói liên miên không ngớt của những người kia khi thấy đồ ăn trên kệ.

“Xe đương nhiên là có, xe tốt còn một đống lớn đây này” thanh niên cười cười nói “Nhưng mà xăng không nhiều, phải hơi đắt.”

“Tôi đều dùng đồ ăn để đổi.” Tiêu Phong híp mắt, cò kè mặc cả ai mà chẳng biết?

“Những thứ đồ ăn ở cửa hàng phía sau tôi, tôi đã lấy rồi.” Tiêu Phong hờ hững nói, không để ý biểu tình khiếp sợ của thanh niên cường tráng kia.

“Cậu là dị năng giả không gian?” Người thanh niên kia thất thanh nói, sau đó ý thức rằng mình thất thố, không nói nữa.

“Sao cậu không tiếp tục chờ ở đây? Tôi cam đoan địa vị của cậu có thể xứng ngang với tôi!” Thanh niên cường tráng đề nghị.

Tiêu Phong lắc đầu, nói: “Tôi cần một chiếc xe, phải bền chắc chịu được va chạm, bề ngoài không quan trọng. Còn xăng thì, những thức ăn phía sau tôi, thêm quần áo trên lầu nữa, đổi 20 thùng xăng.”

“20 thùng xăng? Nhiều lắm đó” thanh niên lắc đầu “10 thùng? Cửa hàng đồ ăn này cậu ít nhất cũng đã lấy một nửa trở lên!”

Tiêu Phong híp mắt, nói: “Ít nhất 15 thùng, không chịu thì đồ ăn chỗ này tôi mang đi hết.”

“Cậu…” Thanh niên muốn mắng, chợt nhớ tới tang thi chỗ này đều là Tiêu Phong dọn dẹp, như vậy dị năng của cậu ta chắc chắn rất hùng mạnh! Suýt nữa bị vẻ ngoài vô hại của người này lừa, nghĩ như thế, sau lưng thanh niên ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Được, bây giờ tôi kêu người đi chuẩn bị” thanh niên thầm mắng “Xin hỏi khi nào thì cần?”

“Các anh đem xe và xăng để ở đây, để người ta trông coi, tôi đi thương lượng với thương đội kia… Người phụ trách thương đội đó ở đâu?”

“Ngay trong toà cao ốc cao nhất phía trước.” Thanh niên trả lời.

“Tôi đi tìm bọn họ nói chuyện, nói xong rồi quay lại lấy, đừng hòng ít đi miếng nào.” Tiêu Phong phóng một ít uy áp dị năng của mình ra ngoài, sau lưng thanh niên lại nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Gã vội vàng nói: “Cái này tuyệt đối sẽ không!”

Tiêu Phong cũng không sợ gã động tay chân gì, có Hắc Miêu nhìn mà, nếu như bị thiếu, hắn có thể tự mình đi lấy. Dù sao Hắc Miêu nói hắn có thể nghênh ngang mà đi trong thị trấn nhỏ này. Cảm giác này quá sảng khoái.

Đi đường một lúc, Tiêu Phong mới đi tới cao ốc thanh niên cường tráng chỉ. Liếc qua cái đuôi nhỏ luôn luôn tồn tại sau lưng, mở miệng hỏi: “Cô dự định theo bao lâu?”

Cái đuôi nhỏ sau lưng là cô bé tự đề cử mới nãy, tóc cắt ngang trán nặng nề che khuất hơn nửa khuôn mặt, màu da ngăm đen, buộc cái đuôi ngựa nhỏ, mang theo gọng kính đen, một câu, có thể nói là bề ngoài xấu xí.

“Cái kia…” Cô bé tay kéo góc áo “Em có thể đi theo anh đến thành phố S hay không? Em sẽ làm rất nhiều chuyện, nấu cơm giặt giũ quần áo vân vân… Em sẽ không gây phiền, xin anh mang em theo có được không?”

Tiêu Phong nhìn kỹ vẻ mặt của cô bé, không giống như là giả vờ, nghi hoặc mở miệng: “Cô có thân nhân ở thành phố S?”

“Không phải, là em…” Cô bé do dự có nên nói hay không, cô nói cô mơ thấy thị trấn Hâm Nguyên bị tang thi bao vây hủy diệt, người trước mắt tin không?

“Thời gian của tôi đang gấp, có lời cứ nói, không nói thì tôi đi.” Tiêu Phong nói.

“Em mơ thấy khu vực an toàn Hâm Nguyên bị tang thi bao vây hủy diệt…” Cô bé nhìn xung một một chút, sau đó nhỏ giọng nói ra.

Mơ thấy? Chẳng lẽ cô bé này có thể tiên đoán? Tiêu Phong kinh ngạc. Đến giai đoạn sau, tiên đoán thập phần hữu dụng, chỉ tiếc người này so với dị năng giả Quang hệ và dị năng giả Ám hệ càng ít hơn.

“Hình ảnh trong mơ mơ hồ không?” Tiêu Phong hỏi.

“Không mơ hồ… Em thậm chí nhìn thấy mấy người dị năng giả trước giờ chưa từng gặp qua.” Cô bé lập tức nói.

“Chỉ một mình cô?” Tiêu Phong quyết định mang theo cô bé này.

“…Chỉ một mình em.” Cô bé nói.

“Xác định? Tôi không muốn dọc đường lại có khó khăn trắc trở gì.” Tiêu Phong lạnh nhạt nói, cô bé trầm tĩnh trước mắt này, tuyệt đối có vấn đề.

“Cha mẹ em lúc em còn nhỏ thì bị tai nạn xe cộ, em ở trong nhà cậu em, bọn họ có ba người, em không biết bọn họ có thể đi với em hay không.” Cô bé nói, địa vị trong nhà của cô rất thấp.

“Nếu như bọn họ muốn theo, thì để họ tự mình chuẩn bị xe.” Tiêu Phong nói, hắn sao lại cảm thấy mình là người tốt?

“Cám ơn!” Trên mặt cô gái hiện lên sự vui vẻ “Em tên là Vạn Tư Di.”

“Tiêu Phong.” Tiêu Phong nói, vẫn cảm thấy mình thật tốt bụng.