Editor: LuciferVadden
Tiêu Phong ngẫm lại cũng đúng, trốn Cao lão leo cửa sổ ra khỏi phòng, để lại một tờ giấy, đề phòng Độc Huyễn Hoa Hồng thừa dịp hắn không ở đây tạo ảo cảnh thành hắn thương tổn Cao lão bọn họ. Tiếp đó đặt thùng từng nhà trong thôn, đều đặt bên cạnh cửa, đảm bảo có thể thuận tiện hứng nước mưa.
Xung quanh có chút u ám, Tiêu Phong không khỏi bước nhanh hơn.
Lá gan của hắn thật ra rất nhỏ.
Tang thi xuất hiện ngay trước mặt hắn cũng không sợ, nhưng đột nhiên đụng tới sinh vật hắn nhất định sẽ bị dọa.
“Meo?” Nắm đột nhiên cắn ống quần Tiêu Phong, dường như muốn kéo Tiêu Phong đi đâu.
Tiêu Phong thuận theo Nắm kéo đi, phát hiện Nắm dừng lại tại một bụi cỏ, kêu meo meo. Tiêu Phong nghi ngờ, cẩn thận xem xét bụi cỏ, phát hiện có mấy cánh hoa, là cánh hoa hồng.
Nhìn từ hướng bụi cỏ, phía trước là đường lên núi.
【Muốn đi hả meo?】Hắc Miêu hỏi.
【Ta cảm thấy căn cứ vào năng lực của ta, ta đi thì càng phiền hơn.】Tiêu Phong nói, quả thật, mình không có vốn liếng để kiêu ngạo.
【Ngươi có mảnh vỡ thần ngọc, dị năng khởi bước đã nhanh hơn người khác meo! Đừng nản chí, đến lúc đó dị năng của ngươi tuyệt đối dẫn đầu!】Hắc Miêu thấy Tiêu Phong ý chí sa sút, liền cổ vũ hắn.
Tiêu Phong nhặt cánh hoa lên, còn mang theo mùi thơm. Vuốt ve cánh hoa, Tiêu Phong thấy là mình vẫn nên đi thôi. Chân bước về phía đường lên núi.
【Thế này mới đúng chứ meo ~】Hắc Miêu hưng phấn nói 【Không phải nhược thụ nên đi cứu tiểu công rồi chứ rồi chứ…】
Dưới chân Tiêu Phong lảo đảo một cái, suýt nữa trật chân. Nhược thụ? Cái từ này sao mà quen thuộc như vậy, hình như có nghe qua cô em gái Tiêu Hinh Nhan nói… Có điều, chẳng giống từ tốt lành gì, bởi vì Tiêu Hinh Nhan mỗi lần nói đến hai mắt đều phát sáng nhìn hắn chằm chằm, làm hắn rùng mình.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Đang lúc Tiêu Phong rơi vào hồi ức thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc. Kinh ngạc tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, có một nữ sinh quen thuộc đứng cách đó không xa! Đó là…Tiêu Hinh Nhan.
Tiêu Phong chỉ mất mấy giây liền kịp phản ứng, cái này lại là Độc Huyễn Hoa Hồng làm, dù sao hắn và em gái hắn hiện tại là người của hai thế giới, Độc Huyễn Hoa Hồng này hơi ngốc.
【Meo, thử dùng dị năng cắn nuốt nó một chút xem có năng lượng hay không.】Hắc Miêu chợt nói.
Tiêu Phong nghe xong, lập tức gọi hỏa diễm ra. Rất lâu chưa cắn nuốt, sâm bạch hỏa diễm có vẻ rất vui vẻ, nhận lệnh Tiêu Phong xong, phóng cực nhanh đến “Tiêu Hinh Nhan”.
Tiêu Phong nhìn thấy sâm bạch hỏa diễm quấn lên thân thể “Tiêu Hinh Nhan”, ngay lập tức, “Tiêu Hinh Nhan” liền vỡ vụn, nhưng làm hắn thất vọng là không có năng lượng để cắn nuốt.
【Có năng lượng không meo?】Hắc Miêu vội vàng hỏi.
【Không có.】Tiêu Phong hơi mất mát, hắn vừa thấy Tiêu Hinh Nhan, cũng không biết con bé kia hiện tại trôi qua thế nào, còn cha mẹ nữa, cũng không biết sao rồi.
Tiêu Phong đột nhiên trông thấy một con thỏ trắng, nhún nhảy về phía hắn, để hệ thống quét hình cần năng lượng. Tiêu Phong cảm thấy không cần thiết. Một con thỏi thôi mà, có thể uy hiếp gì chứ?
Cùng thỏ trắng đối mặt, con mắt màu đỏ, quỷ dị như muốn nhỏ ra máu. Tiêu Phong giật mình, vội vàng kéo dài khoảng cách với con thỏ.
【Hắc Miêu, mau quét hình!】Tiêu Phong nói với Hắc Miêu.
【Không phải ảo cảnh, là thỏ thật meo】Hắc Miêu nói 【Con thỏ này không có địch ý với ngươi.】
Không có địch ý? Tiêu Phong sau khi nghe câu này tâm liền bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét con thỏ kia, xinh xắn đáng yêu, không giống thỏ rừng, giống sủng vật nhỏ nuôi trong nhà hơn.
“Meo~” Nắm kêu một tiếng, con thỏ kia hơi nghiêng đầu.
Tiêu Phong thấy hai con động vật không coi ai ra gì mà giao lưu, với lại hắn không biết hai con sinh vật khác chủng tộc làm sao mà giao lưu, cảm thấy có chút không hài hòa, bọn chúng nhân cách hóa như vậy.
“Meo~” thấy con thỏ nọ muốn đi, Nắm lại chạy tới lôi kéo ống quần Tiêu Phong.
“Đi theo nó?” Tiêu Phong hỏi Nắm.
“Meo ~” Nắm gật đầu mèo một cái. Tiêu Phong lại cảm thấy không hài hòa.
Tiêu Phong nghĩ nghĩ, lấy từ trong không gian ra một củ cà rốt, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay về phía con thỏ, trên tay cầm cà rốt.
Chỉ thấy con thỏ xa xa đột nhiên biến mất! Tiêu Phong giật mình, sau đó cảm thấy có gì đó kéo cà rốt trên tay mình, nghi hoặc cúi đầu, chỉ thấy con thỏ vừa mới biến mất vậy mà đứng trước mặt ăn cà rốt trên tay hắn!
【Con thỏ này…】Tiêu Phong cảm thấy nó biến dị.
【Thuộc tính không gian meo! Vậy mà lại xuất hiện trên mình con thỏ nhỏ như vậy, chà chà.】Hắc Miêu nói.
Không lâu sau con thỏ gặm hết cà rốt, giống như xác nhận gì đó, nhảy lên trên tay hắn, tay Tiêu Phong suýt nữa không đỡ nổi.
Con thỏ nhỏ này, so với tay hắn lại lớn hơn, với lại nhìn thì nhỏ, nhưng nặng quá chừng luôn á… Tiêu Phong không còn cách nào, duỗi ra một tay khác đỡ, giữa ngón tay kẹp lấy mấy cánh hoa phát hiện trong bụi cỏ.
Sau đó, Tiêu Phong kinh ngạc, con thỏ nọ, thế mà lại đi ăn cánh hoa giữa ngón tay! Thỏ khi nào lại ăn hoa rồi chứ…
【Meo thấy là con thỏ này rất thích ngươi】Hắc Miêu mở miệng nói 【Con thỏ này ăn cánh hoa Độc Huyễn Hoa Hồng có lẽ không phải ngẫu nhiên meo, có thể nó vừa vặn ở phụ cận hoa kia.】
【Cái này…】Tiêu Phong kinh ngạc, nâng tay lên, đối mặt với con thỏ. Con thỏ hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên biến mất!
【Lại biến mất…】Tiêu Phong vội tìm bốn phía, sau đó thấy con thỏ trắng đứng cạnh đại thụ trước mặt. Con mắt màu đỏ nhìn Tiêu Phong, Tiêu Phong nhìn một hồi mới giật mình, con thỏ này tựa hồ không chỉ có một loại dị năng, con ngươi đỏ như máu kia…
“Meo ~” Nắm lại kéo ống quần Tiêu Phong.
【Ngươi theo sau a meo, con thỏ này chắc là có chút linh trí, có lẽ ngươi có thể tìm tới chỗ Tề Mộ Vân và Cao Tử Mân bọn họ cũng không chừng meo.】Hắc Miêu nói.
Tiêu Phong nghe cảm thấy có lý, liền đi theo.
Trên núi tĩnh mịch, gió thỉnh thoảng thổi qua, khiến rừng phát ra tiếng xào xạc, làm người ta tưởng rằng dường như có sinh vật sinh sống.
Con thỏ trắng kia nhảy nhảy nhót nhót, mà tốc độ cũng không chậm, Tiêu Phong theo sau có chút áp lực, may là con thỏ kia sẽ thỉnh thoảng dừng lại chờ hắn, bằng không đã mất dấu rồi.
Càng chạy, Tiêu Phong ngửi được hương hoa càng nồng đậm.
【Con thỏ này sẽ không ở bên cạnh Độc Huyễn Hoa Hồng chứ!】Tiêu Phong không muốn tự mình chui đầu vào lưới, bước chân trở nên chậm chạp, hơi do dự muốn đi theo hay không.
【Ngươi có hỏa diễm, cùng lắm thì ném một cục đi qua là được rồi meo. Hiện tại còn chưa mưa to, tất cả sinh vật đều ở giai đoạn đầu mà thôi, hỏa khắc mộc, ngươi chiếm ưu thế meo, ngươi chỉ cần chú ý là đừng để ảo cảnh mê hoặc là được rồi, còn có không nên bị dây leo Độc Huyễn Hoa Hồng đâm trúng, dây leo kia có độc meo.】Hắc Miêu nói.
Nghĩ lại cũng đúng, Tiêu Phong tiếp tục theo sau, đi theo con thỏ vòng qua một mảnh rừng rậm rạp, hương hoa càng thêm nồng đậm, gốc Độc Huyễn Hoa Hồng kia dường như đang ở gần đây. Tiêu Phong càng cẩn thận chú ý xung quanh hơn, phòng ngừa không chú ý một cái là bị dây leo Độc Huyễn Hoa Hồng đâm trúng. Vừa nãy mình cầm theo cánh hoa Độc Huyễn Hoa Hồng có thể giải độc, nhưng hiện tại toàn bộ đã bị thỏ trắng ăn hết.
Rẽ ngoặt một cái, tầm mắt mở rộng, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho Tiêu Phong trợn mắt hốc mồm!
LV: ☆*:.。. o(≧▽≦)o.。.:*☆