Editor: LuciferVadden
Tiêu Phong nghi hoặc, nghiêng người nhìn phía trước, nhất thời kinh ngạc, lũ chó này, cao ít nhất phải 3 mét đó nha! Tiêu Phong nghĩ đến giả thiết quyển tiểu thuyết này, dị năng giả, người biến dị và động vật có thể miễn dịch virus tang thi cấp thấp hơn so với mình, mà thực vật, có thể hoàn toàn miễn dịch virus tang thi, ba con chó phía trước này, nhìn dáng vẻ có lẽ là biến dị hình thể, cũng không biết có dị năng không nữa.
Người phía sau cũng nhìn thấy ba con chó khổng lồ, phản ứng lại rất nhanh, lập tức nổ súng bắn chết. Sở hữu dị năng, vứt dị năng qua đi. Có điều quả cầu lửa gì đó, phần lớn không có thương tổn gì cả, trái lại còn quấy nhiễu hiệu quả.
Bởi vì không thể để cho ba con chó phá hư xe, cho nên phần lớn người đều cầm vũ khí bén nhọn xông lên, kéo dài khoảng cách với đội xe.
Tiêu Phong nhìn mà lòng ngứa ngáy, tay không ngừng ma sát vỏ đao.
Cao lão nhìn ở trong mắt, nhíu mày nói: “Ngoan ngoãn ngồi, con đến chỉ có nước đưa đồ ăn.”
Tiêu Phong nghe xong liền yên tĩnh, thân thủ mình mình tự biết, phối hợp với dị năng có lẽ còn có thể thắng một con, hiện tại nơi này nhiều người thế này, không thể dùng dị năng. Không thể dùng dị năng, vậy mình chỉ có nước đưa đồ ăn. Tiêu Phong lặng lẽ ưu thương, rất muốn lòi khí phách ra.
Cao Tử Mân từ khi ba con chó khổng lồ kia xuất hiện, sau đó, không ngừng sờ vòng tay bạch ngọc trên tay trái. Không biết vì sao, Cao Tử Mân cảm thấy cô ta không chân chính đạt được sự công nhận trong không gian bạch ngọc. Bởi vì trong tiểu thuyết, không gian tinh linh bên trong không gian bạch ngọc chưa từng xuất hiện, mà không gian tinh linh, là hạch tâm của không gian bạch ngọc!
Tiêu Phong ở trong xe nhàm chán rất lâu, nhìn người bên ngoài giết ba con chó khổng lồ kia. Ngửi được mùi máu, tang thi xung quanh tăng lên không ít. Cao lão nhíu mày, thấy cho vào xe cũng không chứa nổi thi thể ba con chó khổng lồ này, chỉ có thể lãng phí số thịt chó kia, ra lệnh lập tức rời đi.
“Ông nội, đến thành phố S cần bao lâu?” Tiêu Phong nhẹ giọng hỏi, hắn cảm thấy mình muốn ói.
“Phải tốn khá nhiều ngày, chúng ta còn phải vòng qua một ít thành phố lớn.” Cao lão nói.
Tiêu Phong nghe xong lập tức cảm thấy mình khổ quá chừng, bởi vì hắn phát hiện, hắn say xe! Mẹ nó muốn ói! Khó chịu quá chừng…
Thời gian một buổi chiều, mọi người chọn vị trí ít người mà đi, tang thi ít, lộ trình đi được khá nhanh. Mà Tiêu Phong cũng khó chịu nguyên buổi chiều, trong thoáng chốc nghe thấy Cao lão nói một câu, nghỉ ngơi ở chỗ này đi, mở cửa xe ngay lập tức!
“Tiểu Phong, con say xe?” Cao lão thấy thế hỏi.
Tiêu Phong uể oải gật đầu, thả Nắm vốn dĩ được ôm trong ngực xuống đất, đem song đao ôm vào trong ngực. Không còn khí lực cầm song đao.
“Để Nhậm Hạo Nguyên dìu con đi.” Cao lão nói, ra hiệu Nhậm Hạo Nguyên đi đỡ Tiêu Phong. Nhậm Hạo Nguyên thân cao dáng tráng, khí lực cũng lớn, vì thế Cao lão để hắn đỡ Tiêu Phong. Ân Quân Việt vóc dáng ngược lại không cao như Nhậm Hạo Nguyên, dáng người cũng tương đối thon gầy.
Không có bất kỳ tâm tư đi chú trọng có tôn nghiêm gì đó hay không, Tiêu Phong thấy hắn sắp hôn mê dọc đường thật rồi.
Đây là một thôn xóm yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị.
“Nơi này, có gì đó không đúng.” Tề Mộ Vân dẫn đầu nói. Nhìn thoáng qua Tiêu Phong, lại đem ánh mắt chuyển đến thôn xóm trước mặt.
“Chính xác. Trước tiên phái vài người vào xem một chút đi.” Cao lão nói. Tề Mộ Vân gật đầu, đồng thời phái bốn năm người đi vào.
Tiêu Phong vốn dĩ dựa vào trên người Ân Quân Việt, nhắm mắt lại cố gắng đè xuống thân thể khó chịu. Nghe được hai chữ thôn xóm, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua thôn xóm trước mặt rồi nhắm lại.
Hắn nhớ rõ trong sách có nói đến thôn xóm, cũng không biết có phải nơi này không. Có điều xem như, cũng sẽ không quá nguy hiểm. Dù sao Tề Mộ Vân ở đây, người ta là một trong những nam chính, không chết được. Tiêu Phong không có quá nhiều tâm tư nghĩ sâu hơn, ý thức mê man.
Sau đó không lâu mấy người kia trở về, thoạt nhìn không bị thương.
“Thế nào?” Tề Mộ Vân hỏi.
“Trong đó” một người trong đó sắc mặt cổ quái “Rất kỳ quái, không một bóng người, nhưng cũng không tồn tại tang thi.”
“Động vật đâu?” Cao lão nhớ tới ba con chó khổng lồ, hỏi người kia.
“Không nhìn thấy.” Người kia lắc đầu.
“Có vết máu hay không?” Cao Tử Mân chen vào hỏi. Trong lòng nghĩ đến miêu tả thôn xóm nọ trong nguyên tác.
“Cái này” người kia nhớ lại lại thấy đồng bạn bên cạnh lắc đầu “Chúng ta cũng không nhìn thấy…” Người này đột nhiên cảm thấy phía sau lành lạnh.
Cao Tử Mân cười ha ha trong lòng, trên mặt lại không muốn cho người khác nhìn ra, cô ta khắc chế đến nổi gương mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo. Không tồi, nơi này chính là nơi tồn tại Độc Huyễn Hoa Hồng trong nguyên tác! Là một trong những thôn nhỏ nữ chính đạt được bàn tay vàng!
Cao Tử Mân trong lòng tiểu nhân không ngừng cười lớn, trên mặt cô ta vẫn cứ không lộ ra. Độc Huyễn Hoa Hồng này không có dễ thu phục như vậy, cô ta phải nhờ vào sự giúp đỡ của những người này, phải hảo hảo ngẫm lại kế sách.
“Cao tiểu thư, có gì không đúng?” Tề Mộ Vân trông thấy biểu tình Cao Tử Mân hơi kỳ quái, hỏi.
“Nơi này có lẽ có thực vật biến dị sống thì phải.” Cao Tử Mân phản ứng lại “Dù sao động vật đều biến dị, thực vật cũng có thể biến dị phải không?”
Tề Mộ Vân nghe Cao Tử Mân nói thực vật biến dị, có phần kỳ quái, cô ta tại sao có thể nói chắc nịch như thế. Cao lão nghe vậy, nghĩ đến những lời Cao Tử Mân nói với ông lúc chưa có tang thi xuất hiện. Cao Tử Mân khi đó vẻ mặt nghiêm trọng cùng kiên quyết, nói với ông, con có năng lực tiên đoán!
“Tử Mân, theo cô thấy, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Cao lão hỏi.
“Chúng ta đi vào trước đã, cảnh giác một chút.” Cao Tử Mân nghĩ nghĩ kịch bản nói “Mọi người cũng đã mệt mỏi, không thể đi đường suốt đêm. Với lại ban đêm nhìn không thấy càng không an toàn.”
“Cũng chỉ có thể như vầy. Tề tiểu hữu, có ý kiến gì khác không?” Cao lão nghĩ nghĩ, mấy cái tiên đoán kia của Cao Tử Mân có lẽ còn đáng tin cậy, ngoại trừ phạm sai lầm trên thân Tiêu Phong, ngoài ra đều không phạm sai lầm gì, cũng may là lần kia đoán sai.
Tề Mộ Vân lắc đầu, phân phó người phía sau đi vào. Cao lão cũng để cho người đi vào.
…
Tiêu Phong không biết mình lúc nào lại ngủ thiếp đi, hiện tại bất chợt ngửi thấy mùi hương kỳ quái. Mở to mắt, phát hiện mình nằm trên một cái giường gỗ. Trong lòng hơi hoảng sợ, vội vàng nhìn khắp bốn phía, đồng thời tìm song đao.
Không lâu sau thì thấy song đao đặt trên tủ đường giường, phát hiện nơi này là loại phòng nông dân.
“Nắm?” Tiêu Phong nhớ tới Nắm, kêu lên.
“Meo?” Nắm từ dưới giường nhảy lên, trên thân lông đen có chút bụi bặm.
“Dơ bẩn.” Tiêu Phong dùng tay ngăn mèo đen muốn nhào lên mình hắn. Thuận tay lấy trong không gian ra một con cá khô cho Nắm gặm.
【Meo! Kí chủ, gần đây có thực vật biến dị! Meo vừa mới lật nguyên tác, là Độc Huyễn Hoa Hồng!】Hắc Miêu ở trong đầu Tiêu Phong la lên.
Tiêu Phong nghe thấy Độc Huyễn Hoa Hồng, đầu óc thanh tỉnh không ít.
【Vậy chúng ta ở cái thôn xóm không người này, chính là thôn trang tồn tại Độc Huyễn Hoa Hồng trong sách rồi?】Tiêu Phong hỏi.
【Đúng vậy meo. Ngươi phải chú ý mùi hương, nếu như xuất hiện người hay vật gì khá kỳ quái, đồng thời có mùi hương nồng đậm, nhất định phải cảnh giác! Tốt nhất đừng tiếp cận, đó là Độc Huyễn Hoa Hồng tạo ra ảo cảnh meo. Người trong thôn này chính là bị hấp dẫn như thế sau đó bị giết chết meo!】Hắc Miêu giọng điệu nghiêm túc, ngược lại hơi hiếm thấy.
【Ta sẽ chú ý.】Tiêu Phong cũng nghiêm túc nói, dù sao liên quan đến tính mạng. Độc Huyễn Hoa Hồng kia hình như là thực vật biến dị đầu tiên mà nữ chính thu phục?
Tiêu Phong cảm thấy không còn choáng đầu, liền xuống đất đi ra ngoài tìm Cao lão và Cao Tử Mân.
Vừa mở cửa, Tiêu Phong đã nhìn thấy Cao lão, tại chỗ cách mình không đến 5 mét.
“Ông nội?” Tiêu Phong nghi hoặc. Cao lão lúc này tại sao lại ở đây, bất chợt ngửi thấy một làn hương thơm, trong lòng kinh hãi. Chân không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, ánh mắt chăm chú nhìn Cao lão, chỉ sợ bất thình lình xuất hiện cái gì đó.
LV: ni hảo, cỡ này gần tết á, cho nên hơi lười, trong tuần này sẽ đăng đến chương 30 rồi tuần sau mới làm tiếp nha, à quên mất, các bạn qua đọc bộ Vô Song nhé, siêu hay siêu hay!!! Nhiệt liệt đề cử!