Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 12: Tận thế bùng nổ




Editor: LuciferVadden

Tiêu Phong nhìn hoa cả mắt, trong trung tâm mua sắm của hệ thống rất nhiều đồ tốt, ánh mắt chuyển đến giá cả, mặt của hắn lập tức đen lại.

Hệ thống ngươi ra đây chúng ta bàn luận nhân sinh!

【Ta quên nói, dược dị năng giá cả không rẻ meo.】Hắc Miêu nói.

Tiêu Phong tìm được dược dị năng sơ cấp, nhìn thoáng qua giá cả phía trên, nhất thời cảm thấy hệ thống là gian thương.

Một ống dược dị năng tốn 5000 điểm năng lượng!

Tiêu Phong thấy kế bên còn có chú thích, dược dị năng lần thứ nhất mua là 5000 điểm năng lượng, lần tiếp theo lấy mỗi ống là 10000 điểm năng lượng… Vì xác suất thành công chỉ 30%…Mà thôiiiii!

【Hắc Miêu ngươi ra đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi!】Tiêu Phong trong lòng cười dữ tợn nói.

【Kí chủ, sau khi tận thế có tang thi, bên trong chứa số lượng năng lượng không ít.】Hắc Miêu vội nói.

【Đừng lấy tang thi đánh trống lãng với ta. Đúng rồi, đợi lát nữa trở về nhìn xem bên trong ngọc thạch kia có bao nhiêu năng lượng.】Tiêu Phong nghĩ đến tang thi, lập tức xúc động nhớ lại một lần động đất chết ở địa cầu ban đầu kia.

【Meo đoán chừng năng lượng bên trong ngọc thạch kia không ít hơn 500. 】Hắc Miêu nói.

【Ngươi nên cầu nguyện ta có thể tự mình thức tỉnh dị năng đi.】Tiêu Phong nói.

【Meo cảm thấy hẳn là nên cầu nguyện ngươi sẽ không biến thành tang thi.】Hắc Miêu nói.

【…Được rồi.】

Tiêu Phong thấy Cao lão cùng bác sĩ Lâm nói xong, chuẩn bị đi, liền không tiếp tục cùng Hắc Miêu nói chuyện.

“Tiểu Phong à, ngày kia thì chuyển tới đi, ngày mai con sửa sang lại hành lý.” Cao lão nói.

“Dạ.” Tiêu Phong đáp ứng.



Về đến nhà, Tiêu Phong tự mình tùy tiện hâm nóng nhanh một cái hamburger đông lạnh làm bữa ăn đêm, xong rồi để Hắc Miêu nhìn bên trong ngọc thạch rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng.

Ngọc thạch ở trong tay Tiêu Phong dần dần biến mất, thay vào đó, là bên trong hệ thống cộng thêm điểm năng lượng.

【Bao nhiêu?】Tiêu Phong chờ ngay lúc ngọc thạch hoàn toàn tan biến, liền không kịp chờ đợi mà hỏi Hắc Miêu.

【631 meo.】Hắc Miêu trả lời.

Tiêu Phong kiểm tra điểm năng lượng, hiện tại hắn có tổng cộng 701 điểm năng lượng.

【Trong trung tâm mua sắm có bán vắc xin virus tang thi không?】Tiêu Phong thuận miệng hỏi một chút.

【Có…】Nhưng mà rất đắt, Hắc Miêu nghĩ.

【Rất đắt?】Tiêu Phong cũng biết rất đắt, nó mà không đắt mới lạ.

Mở trung tâm mua sắm ra tra cứu, dù cho có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị giá cả hù dọa.

Mẹ nó một ống vắc xin sơ cấp mười vạn điểm năng lượng! Tỉ lệ giải độc 30%…cao cấp hơn hắn không dám nhìn.

Tùy ý lật nhìn sản phẩm khác của trung tâm mua sắm, lại có bán đồ ăn, một quả táo 50 điểm năng lượng, một cân* thịt gà 100 điểm năng lượng…

*1 cân ở TQ bây giờ là 500g

Tiêu Phong tỏ vẻ hắn thấy hắn ở tận thế sẽ trở thành một nô lệ của trung tâm mua sắm! Với bây giờ ở phòng nô lệ xe nô lệ* so ra càng khổ sở.

*Ý là nghèo như nô lệ

【Có thể cho vay không?】Tiêu Phong hỏi.

【Không cho phép vay meo.】Hắc Miêu trả lời.

Hệ thống ngươi ra đây ta cam đoan không đánh chết ngươi!

Kỳ thật Tiêu Phong tới bây giờ còn chưa biết, Hắc Miêu cuối cùng là cái gì, là giống như một kiếm linh (tinh linh) tồn tại trong hệ thống, hay là Hắc Miêu chính là bản thân hệ thống.

【Đúng rồi meo, khu thực phẩm trung tâm mua sắm có một loại lương khô, loại bánh bích quy kia mỗi ngày sáng trưa tối ăn một miếng, liền có thể duy trì thể lực, giá cả cũng không đắt, mỗi miếng 10 điểm năng lượng mà thôi.】Hắc Miêu vội la lên.

【Hương vị?】Tiêu Phong hỏi, tự nhiên sẽ có hàng tốt?

【Chính là hơi khó ăn…】Tiêu Phong nghe được tiếng Hắc Miêu chê cười.

Đoán chừng không chỉ một chút đi, Tiêu Phong nghĩ.

Một đêm không mộng…

Lúc Tiêu Phong tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy cơ thể rất nóng, toàn thân không có tí sức lực nào, ý thức cũng rất mơ hồ. Lúc đầu muốn quay đầu nhìn thời gian trên đồng hồ bên cạnh, nhưng lại lập tức phát giác khí lực quay đầu của mình cũng không có!

Hắn bị nhiễm virus tang thi rồi sao?

Nội tâm Tiêu Phong hoảng sợ.

Lúc lạnh lúc nóng, chợt tỉnh chợt ngủ, hốt hoảng, chẳng biết thời gian…

Không thể chết, Tiêu Phong so với ai đều không muốn chết, đây là sinh mệnh lần thứ hai của hắn, hắn biết cảm giác tử vong, cũng cảm nhận được loại cảm giác không cam lòng đối với sinh mạng trôi qua, bóng ma tử vong, hắn không muốn.

Hắn còn trẻ, không thể chết! Tiêu Phong chưa từng giống như bây giờ khao khát được sống.

Ý thức lâm vào mơ hồ, ký ức một khắc cuối cùng là một màn đen…

Tựa như ở sa mạc nhiệt độ cao đi vào suối băng, băng lạnh buốt xua tán đi cảm giác nóng, Tiêu Phong mở to hai mắt, hai mắt vô thần, một lát sau mới lấy lại tinh thần, có chút mờ mịt, vừa nãy là mơ?

Đứng lên kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chót mắt lập tức tranh nhau đi vào phòng, Tiêu Phong bị ánh nắng chói lóa hoa cả mắt, nhắm mắt lại sau đó lại mở ra, đột nhiên nhìn thấy đối diện có một con quái vật hình người đang giương nanh múa vuốt!

Tang thi à, mới sáng sớm…

Tiêu Phong vừa định quay lại ngủ chợt khựng lại, tức khắc thân thể cứng ngắc, tang thi?! Lập tức quay đầu, là tang thi không sai, nhưng mà hiện tại làm sao có thể có tang thi?

Tiêu Phong tức thời chuyển đường nhìn, không gặp người đến người đi như nước chảy lúc trước, hiện tại chỉ còn lại cảm giác hiu quạnh, mơ hồ còn có mấy chất lỏng đỏ thẫm khô cạn. Cửa hàng phía trước đều đóng kín cửa, Tiêu Phong bỗng nhiên thấy xung quanh đây giống như chỉ còn lại mình!

【Hắc Miêu! Rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Tận thế sao lại tới trước thời hạn!】Tiêu Phong cảm thấy mình hơi phát điên, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, thế là vội đem mèo đen nhỏ từ bên trong hệ thống thả ra, ôm vào trong ngực.

“Meo?” Mèo đen nhỏ nghi hoặc, mình thế nào lại đổi chỗ rồi.

【Kí chủ, bản thân ngươi chắc là có cảm giác mình bị nhiễm virus tang thi chứ.】Hắc Miêu nói.

Đúng, đúng là cảm giác nước sôi lửa bỏng. Lúc đầu tưởng là mơ, không nghĩ tới lại là bị lây nhiễm! Chờ chút, hắn hiện tại hẳn là chịu đựng qua virus tang thi, như vậy hẳn là biến dị, là người biến dị hay là dị năng giả?

【Ta hiện tại là dị năng giả hay là người biến dị?】Tiêu Phong hỏi.

【Không biết nữa meo, ngươi đã ngủ bốn ngày, tận thế bùng nổ hôm qua.】Hắc Miêu nói.

Mình vậy mà ngủ bốn ngày? Tiêu Phong kinh ngạc, bất quá bây giờ không phải lúc kinh ngạc. Cao lão chắc là còn ở biệt thự phải không? Tiêu Phong nghĩ, loại gà còi như hắn này vẫn là đừng vọng tưởng ở tận thế làm anh hùng, chết còn không biết chết như thế nào, tìm đùi ôm mới là điều quan trọng.

Cao lão, con rất nhớ ông…

“Ục ục ~” Tiêu Phong vừa tỉnh lại chưa nhận ra, hiện tại mới phát hiện mình đói muốn chết! Bây giờ không biết còn có điện hay không, Tiêu Phong đi lại lò vi sóng trước, ghim phích cắm.

Đèn sáng!

“Quá tốt rồi, còn có điện!” Tiêu Phong mừng rơn, thừa dịp còn có điện, Tiêu Phong mau chóng đem thực phẩm đông lạnh đặt ở trong không gian ra, hâm nóng bao nhiêu hay bấy nhiêu, hâm nóng xong để lại trong không gian, đồ ăn trong không gian vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, về sau ăn cũng tiện hơn.

Tiêu Phong hâm nóng một chút đồ ăn, không sai biệt lắm qua chừng một giờ thì mất điện, mặc dù Tiêu Phong muốn tiếp tục, nhưng cũng bó tay.

Lấy ra một túi mì ăn liền đã nấu xong, Tiêu Phong vừa ăn vừa nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.

Dựa theo kịch bản, quân đội sẽ đến cứu viện, ước chừng là ba ngày sau khi tận thế, nói cách khác, ngày kia quân đội sẽ tới.

Nhưng mà quân đội rất nhanh đã không chịu đựng nổi, lùi lại thành thị lân cận muốn thành lập căn cứ tạm thời, nơi đó là dựa vào núi, đồng thời người cũng ít.

Tiêu Phong đang xoắn xuýt rốt cuộc là muốn đi đến chỗ Cao lão hay là ở chỗ này chờ quân đội, hắn không nghĩ tới mình sẽ mang chân tay nhỏ nhắn này ra ngoài chém giết.

Hơn nữa, hắn quên thu thập vũ khí!

Tiêu đời rồi, Tiêu Phong đau đầu nghĩ.

—————-

LV: cuối cùng cũng tận thế ha ha, cuối cùng thì cũng có hứng để edit =)))