Vân Sắc

Chương 4




Ân Thần Bắc dẫn khách về, đó là một người Pháp còn trẻ, áo len trắng tinh tươm, nơ gài đẹp đẽ. Nhác trông thấy cậu, hắn giang rộng tay làm bộ muốn ôm, “Ôi sweetheart, được gặp em vui biết mấy. Em có biết tôi nóng ruột chờ mong ngày này cỡ nào không?”

Diệp Vân Sắc giữ khoảng cách với hắn ta, dừng chân lại, kính cẩn khom người, “Ngài Pele, đã lâu không gặp.”

“Ừ.” Pele cười tươi rói, “Lâu quá xá luôn. Em vẫn đẹp tới nỗi làm mọi thằng đàn ông phải nhỏ dãi.” Lại trông đến dáng đứng cứng còng của cậu, hắn chợt cười gian tà, “Xem chừng đứng có vẻ mỏi à nha, chả có nhẽ… mới được Thần âu yếm?” Vừa nói, tay vừa xấu xa định sờ mông cậu.

Cậu lùi bước ra sau, tỉnh rụi tránh hắn, nhưng hiển nhiên Pele đời nào chịu bỏ qua dễ dàng. Tay phải không được thì tay trái sấn lên, nhanh hơn gấp bội, tựa hồ chưa chạm được vào cậu là còn chưa chịu thôi. Lần thứ hai này, cậu nhấc tay chắn hắn, Pele lại thừa cơ đá chân, móc lấy mắt cá chân cậu, cậu hết chỗ tránh, buộc phải đấu tay đôi với hắn.

Hai người động chân động tay chớp nhoáng đã giao thủ hơn hai mươi chiêu. Pele dầu là người ngoại quốc nhưng chiêu thức đánh đấm lại thành thục cực kỳ, đòn nào đòn nấy vừa chuẩn vừa hiểm, tuyệt đối không lãng phí khí lực dư thừa. So ra thì, đòn đánh của Diệp Vân Sắc yếu hơn, cậu vẫn chưa khôi phục được nửa sức lực của ngày hôm qua. Có mấy lần gió ập từ nắm đấm của Pele làm cậu choáng váng, tuy thân thủ khéo léo của cậu có thể giúp cậu tạm thời tránh né song không trụ được lâu, sớm muộn gì cậu cũng trúng đấm của hắn để rồi hoàn toàn bị đánh bại.

Ân Thần Bắc bưng ly đế cao ngồi trên sô pha, thưởng thức màn giao đấu của hai người. Phòng khách nhà y trưng bày đâu có ít đồ vật giá trị, có điều cả hai người kia đánh nhau vẫn đều cố gắng hạn chế va chạm hỏng hóc đồ đạc, thành ra phạm vi đánh cũng chỉ giới hạn giữa thảm. Y vừa nhìn cơ thể mềm dẻo của cậu biểu diễn các tư thế chiến đấu, vừa phát hiện ánh mắt mình rất đê tiện, cứ nhìn chăm chú vào những chỗ không nên nhìn: gò mông của cậu, cặp chân dài của cậu, còn cả dáng người khi thì khép khi thì mở chân của cậu…

Y thở dài, lên tiếng, “Thôi đi Pele, không thấy Tiểu Diệp đang khó chịu sao? Muốn đánh đổi sang bữa khác mà đánh.” Lòng thì thầm nghĩ, nếu đánh nữa chỉ sợ y không nhịn nổi, đè nghiến Diệp Vân Sắc ra mất.

Lời còn chưa xong, Pele đã hét lớn, tung đấm về phía bụng cậu, cú đấm này mang theo sức lực khổng lồ, lại nhắm đến vị trí chí mạng của người mà đánh. Ân Thần Bắc cau chặt mày, đứng dậy khỏi ghế.

Thân mình cậu đột nhiên hóp lại, lưng cong thành một vòng cung mềm, đẹp không tả xiết. Cú đấm của Pele chỉ dộng được vào khoảng trống, chưa kịp thu tay đã bị cậu tóm lại, đẩy ngang bên sườn, tay kia song song bổ về phần dưới nách hắn. “Rắc rắc” một tiếng, tay Pele đã bị cậu tạm phế. Hắn quát to, thúc khuỷu tay về phía ngực cậu, chân phải cậu đạp ngay khớp đầu gối hắn, Pele lập tức bị đá sấp xuống đất.

Hắn ngã, còn cố mè nheo ôm chân cậu, cậu muốn chặn, bất thình lình bị cơn đau từ bên dưới xộc lên. Pele chớp ngay cơ hội đó đè cậu xuống, chèn khuỷu tay ở cổ cậu. Khóe miệng hắn sưng tớn vết máu, dữ dằn gằn, “Em ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, sweetheart.” Nói đoạn, chân trái hắn đè chẹt đầu gối phải của cậu, chân phải hắn vặn bung chân trái cậu ra, tiếng vải ma sát với mặt thảm, hai chân cậu bị hắn bổ giữa thành một góc đúng 90°, mồ hôi tuôn ròng ròng trên mặt cậu.

Tim Ân Thần Bắc thắt lại, đang muốn mở miệng kêu hai người dừng tay, Diệp Vân Sắc đột ngột ngẩng đầu tấn công. Pele sao ngờ được cậu còn có đòn này, bị cậu húc cho xây xẩm. Cậu tận dụng thời cơ, cong gối thụi vào bụng hắn, đạp hắn ra khỏi người. Lần này đến lượt cậu đè hắn xuống đất, tóm chặt hai chân, bẻ khớp cổ tay hắn. Pele hét lên đau đớn, tay còn lại cũng chịu chung số phận. Đến lúc này, Diệp Vân Sắc mới ngọ ngoạy đứng lên, hai đùi đau như bị kim châm, lảo đảo một lúc, cố lắm mới giữ được thăng bằng.

Ân Thần Bắc nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, lại lia mắt nhìn Pele đang nằm trên đất rền rĩ, bĩu môi với cậu. Cậu đi qua bên Pele, vặn ổn lại các đốt ngón tay cho hắn. Pele vẫn đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, song cố cười nói, “Tôi lại thua em, em lợi hại quá… Huấn luyện viên của tôi còn bảo tôi đã không có đối thủ ở phố người Hoa rồi chứ…” Hắn chợt ôm chầm cậu, “Để tôi ôm em một chút nào, ôm một chút thôi…” Còn chưa rên xong, cậu đã xoay người, vật hắn xuống đất.

Lần này hắn tí thì tắc thở, suốt bao lâu sau mới thở phì phò, “Thần, người của anh sao lại nỡ động thủ ác thế chứ lị?”

Gương mặt lạnh lùng của Ân Thần Bắc từ từ hiện ý cười, nói, “Người của tôi, tất nhiên chỉ có tôi mới được chạm vào.” Khi nói lời này, y nhìn Diệp Vân Sắc, cậu lại chỉ bình thản, không giận cũng không phản đối. Pele chỉnh đốn lại dáng vẻ nhếch nhác, “Tôi chưa buông tha đâu, sweetheart, em cứ chờ đó.” Rồi cầm áo khoác, đi nhanh ra ngoài.

Nhìn hắn mất dạng nơi huyền quan rồi, bấy giờ Ân Thần Bắc mới hỏi, “Em ổn chứ?”

Cậu lắc đầu, “Không sao.”

“Đến thư phòng anh, anh có việc cần giao cho em, tiện thể muốn uống cà phê em pha.” Y nhấc chân đi đằng trước, cẩn thận lưu ý cả bước chân Diệp Vân Sắc, thấy cậu dù đi hơi chậm nhưng vẫn không có vẻ gì trở ngại, mới an tâm.

Thư phòng Ân Thần Bắc có máy pha cà phê nguyên bộ, Diệp Vân Sắc đứng bên xay hạt cà phê, nghe Ân Thần Bắc nói, “Lô hàng này của Pele tính chia ra một nửa đánh vòng về châu Mỹ. Anh đã thỏa thuận với hắn, chúng ta sẽ giúp đỡ hắn vận chuyển hàng.” Y dùng bút chì khoanh mấy điểm trên bản đồ, Diệp Vân Sắc cúi nhìn, lại cười, “Đường này không phải tuyến tốt nhất, lại còn không đâu hao tổn rất nhiều nhân lực.”

“Điều em nói, anh biết.” Ân Thân Bắc mỉm cười, “Chỉ có điều, lô hàng đợt trước ở vùng biển quốc tế đã gây ngờ vực trong nội bộ có nội gián, lần này cố ý đi đường vòng âu cũng là cho tên nội gián ấy một cơ hội. Nếu nó ra tay, chắc chắn sa lưới. Còn nếu nó không…” Y chộp tay trong khoảng không, “Anh và Pele cũng chỉ có cách thỏa thuê kiếm tiền thôi.”

Cậu điều chỉnh độ ấm bình cà phê, góp lời, “Chuyện bên vùng biển quốc tế, A Tiến đã điều tra, tuy chưa có kết quả cụ thể song dường như đã lần ra manh mối.” Ngón tay đang bưng bình cà phê chợt run lên, cậu yên lặng đặt nó xuống, “Anh Thần, em ra đây một chốc, cà phê năm phút nữa là uống được.” Cậu hướng mặt về phía y, chậm rãi lui ra. Ân Thần Bắc đảo mắt nhìn, bắt gặp bên bắp đùi cậu, có mệt vệt nước ẩm ẩm.

Đợi năm phút vẫn không thấy cậu về, Ân Thần Bắc ngậm xì gà, hồ nghi tối qua mình đã quá thô bạo, lại làm cậu bị thương? Đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, rốt cuộc cũng không yên lòng, vì thế tắt lửa đun cà phê, thẳng tiến về phòng cậu.

Diệp Vân Sắc ở trong căn phòng tít cuối dãy hành lang, thường thường cửa phòng khóa kín bưng, cậu không thích bị người lạ ra ra vào vào phòng. Cơ mà điểm này cũng chỉ là chuyện muỗi với Ân Thần Bắc, y có chìa khóa tất cả các phòng trong tay, thỉnh thoảng đêm hôm cũng lén mở phòng cậu, tạo tình thú chút đỉnh. Y rất khoái được xem khuôn mặt lạnh nhạt thường trực của cậu lộ vẻ lo sợ, lúng túng, biểu cảm ấy y có thể nghiền ngẫm lâu thật lâu, tâm tình nhờ đó cũng tốt hơn hẳn. Lần này lại như bao lần khác, y mở cửa phòng cậu, ngoài ý muốn là nghe được tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm.

Ban ngày mà đi tắm rửa chứng tỏ cậu bị thương. Y ngả người vào đầu giường, hút thuốc, óc não ùn ùn đổ về hình ảnh cậu giao đấu cùng Pele. Đôi chân bị hắn thô thiển mở ra, chắc chắn lại rách vết thương, thế nhưng cậu chẳng rên xiết lấy nửa câu…

Tiểu Diệp… Y nắm tay thật chặt, bỗng chốc cảm thấy phẫn nộ, chỉ muốn tóm Pele rồi dần hắn một trận nhừ tử. Tên chết tiệt, dám xuống tay nặng thế…

Y nhận được tin tình báo, kẻ đã công kích bên vùng biển quốc tế có thân thủ rất khá, mạnh mẽ như con báo, nắm đấm như sắt thép, chỉ một đòn mà đánh gãy mũi địch.

Y lắc đầu tự cười, sao có thể là Tiểu Diệp chứ? Tiểu Diệp lợi hại thì lợi hại thật nhưng đòn tay không mạnh đến vậy. Thứ cậu giỏi nhất là công phu linh hoạt, so sánh với sức mạnh cơ bắp, ngay cả Pele cũng không phải đối thủ của cậu.

Cảm thấy thoải mái hơn với ý nghĩ này, thậm chí còn có phần vui vẻ, y đứng lên gõ cửa nhà tắm, “Em.” Y cao giọng gọi, “Ngâm trong đó bao lâu rồi? Không ra là anh vào đấy.”

Y nghe thấy bên trong là một chuỗi tiếng vang rào rào sột soạt, Tiểu Diệp chắc không ngờ y đích thân đến, luống ca luống cuống tìm quần áo, “Ra ngay đây…” Bóng hình thuôn dài của cậu in trên cánh cửa. Ân Thần Bắc thấy nóng người, sợ không kiểm soát được bản thân, vội vàng trở về giường ngồi. Đợi một lúc sau, mới thấy cậu choàng áo tắm bước ra, vừa thấy y, mặt đỏ bừng.

“Làm sao thế? Ngủ luôn trong bồn à? Bắt anh chờ bao lâu!”

Y đủng đỉnh mà rằng, đôi chân dài vắt vẻo bên mép giường. Diệp Vân Sắc muốn thay quần áo thì phải quành ra đằng sau y, trong khi y chả có ý định muốn đứng lên nhường đường.

“Em… Em vào thay quần áo.”

Cậu cũng không đủ dũng khí đi lấy quần áo cạnh y, may mắn thay cậu không chỉ có một bộ, bèn lục qua loa tủ quần áo rồi đẩy cửa thư phòng, lỉnh vào.

Ân Thần Bắc lấy làm buồn cười vì tiếng khóa cửa lắm. Tiểu Diệp ơi Tiểu Diệp, bao lâu thế rồi mà sao em chẳng chịu nhớ, một khi anh muốn vào, vỏn vẹn một cánh cửa mà ngăn cản được anh ư?

Mưu đồ muốn trêu chọc cậu, y lấy chìa khóa thư phòng, mở cái rầm ra. Diệp Vân Sắc hơi nghiêng người lại, quần đã xỏ xong, còn đang vận áo len, hiềm nỗi chưa lau khô người mà đã quýnh quáng mặc áo, hậu quả là nửa đoạn áo bị cuốn kẹt, mà cậu thì cứ lộn xộn muốn kéo xuống cho bằng được.

“Anh…” Trong mắt lồ lộ ý hỏi làm sao anh vào được, nhưng miệng hết hé lại ngậm, chung quy cũng không thể hỏi.

Y thở dài, tới gần cậu, “Quay lại đây.” Y dịu dàng ra lệnh.

Cơ thể cậu rõ ràng cứng ngắc lại, căng thẳng không thôi. Điều này làm Ân Thần Bắc vô cùng bất mãn, đẩy cậu, nửa người trên của cậu ngã xuống bàn làm việc, lại nhìn sang mặt cậu, thấy nó đã bợt bạt.

Thì ra cậu ấy cũng biết sợ. Ân Thần Bắc nghĩ, vươn tay gỡ phần áo bị cậu xoắn vặn, chỉnh gọn giúp cậu. Cậu ngơ ngác để yên cho y tự tung tự tác, khản gọi, “Anh Thần…” Y cười, giọng điệu hòa hoãn, “Ngoan, cho anh xem vết thương đằng sau nào.”

Cậu giật nảy, thần trí tỉnh táo hẳn, tức khắc nhổm dậy, đẩy y ra, “Không cần, đã lành rồi.”

“Lành rồi?” Y nheo mắt, “Đâu ra lành nhanh dữ vậy?”

“Chỉ là vết thương vụn vặt thôi.” Cậu cố nặn ra một nụ cười, “Anh đi uống cà phê đi, nhỡ nguội thì lại phải đun lại.” Đoạn lách người định ra ngoài, bị y kéo cổ tay, “Diệp Vân Sắc, em sợ anh chạm vào em thế sao?”

Y kề sát sạt cậu, nghe hương thơm sau khi tắm của cậu quanh quẩn nơi đầu mũi, đọng vào mắt là dáng hình thanh tú, nho nhã, và cả khuôn mặt lấm tấm nước của cậu… Y xao xuyến, muốn hôn, cậu lại đột nhiên ngắt ngang, “Ba giờ chiều, tiệc rượu của chị Toudou.”

Đồng hồ sau lưng đã biểu thị hai giờ mười phút, Ân Thần Bắc vốn chẳng thèm ngại chậm trễ, vấn đề chính yếu là làm xong liệu Diệp Vân Sắc còn đứng lên nổi không thôi. Lửa giận tích tụ trong ***g ngực, lại càng bùng cháy dữ dội hơn bởi gương mặt lạnh tanh của cậu, y đẩy mạnh cậu ra, hậm hực nói, “Hai rưỡi mà không gặp em dưới lầu thì đừng trách anh vô tình!”

Đá cửa rầm rầm rồi bỏ đi.

Cậu mệt mỏi tựa người vào tường, cơn đau làm hai chân cậu run lẩy bẩy, giây tiếp theo cậu đã ngồi trượt xuống. Vết thương bị nước thấm trắng bợt, cậu xấu hổ muốn bôi thuốc, nhưng nhất quyết không để ai giúp, cho nên cứ gồng mình chống đỡ đến tận khi không cố được nữa thì thôi.

Phòng cậu có một hòm thuốc nho nhỏ, chuyên sử dụng cho những vết thương đột phát hay những vết thương nghiêm trọng. Gần như là bò lết đến hòm thuốc, khi nắp hòm mở, nháy mắt, cậu thấy sự chua chát tràn lan, vượt quá sức chịu đựng của con tim. Cậu nhắm mắt, gắt gao ôm hòm thuốc vào lòng.

“Xin hãy chừa cho tôi chút tôn nghiêm…” Cậu thầm thì với chính mình.

Hai giờ ba mươi phút, Diệp Vân Sắc thung dung xuất hiện dưới lầu. Ân Thần Bắc trông thấy cậu ăn mặc chỉn chu, đẹp như ngọc, liền bực bội vô cớ, giụi tắt điếu thuốc, phất tay, “Đi thôi.”

Diệp Vân Sắc đi sát sau y như mọi ngày, hai người vẫn ngồi chung xe, chẳng qua lần này do cậu mở cửa. Ân Thần Bắc ngồi ghế sau chú ý đôi găng tay cậu đeo, tóc tai gọn gàng, đen nhánh, rõ ràng khoảng cách hai người thực gần, mà lại như muôn vàn xa xôi cách trở.