Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 70






Trong lúc chờ đợi, Hàn Châu cũng không rảnh rỗi, anh dựa theo tuyến đường cảnh sát theo dõi tung tích Khưu Tự tiếp tục đi theo, tìm tới vị trí đám Khưu Tự bỏ xe lại.

Vị trí này rất khuất, góc chết của camera, phải nhờ tuần cảnh lục soát mới tìm ra được.

Xuống một chút nữa là đường rẽ, nối với dòng xe cộ, bọn họ đổi xe, đổi trang phục rồi lẻn vào dòng xe thì khó tìm rồi.
Xe đám Khưu Tự bỏ lại là xe thuê, lấy tên Liễu Vân.

Nhóm cảnh sát rất giận, lấy tên Liễu Vân thuê công cụ gây án, sau đó dùng nó tới nhà hại bà.
Hàn Châu ngồi ngay chỗ xe bị bỏ lại xem bản đồ.
Trâu Úy nói: “Chúng tôi có cảnh sát và phía giao thông đang đối chiếu thông tin xe với camera trên đường, tuy chậm một chút nhưng nhất định sẽ tìm ra.

Bất luận tốn bao nhiêu thời gian, nhất định sẽ bắt bọn họ về chịu án.”
Hàn Châu lại nói: “Lúc trước chúng tôi làm việc, cần xử lý thi thể đều sẽ tìm sẵn chỗ, lên sẵn tuyến đường, sau đó mới hành động.

Ra tay xong sẽ lập tức xử lý, tránh hậu hoạn về sau.

Lần này khẳng định Khưu Tự cũng như vậy.” Anh chỉ vào chỗ rẽ trên bản đồ, nói: “Nó sẽ không lái xe ra khỏi thành phố.

Trên đường cao tốc đều là camera, rất dễ bại lộ, một khi bị xét phía cốp sau có nhét người hay hành lý chứa thi thể, căn bản bọn họ không tránh được.”
“Có khả năng Liễu Vân còn sống không?” Trâu Úy nói.
“Ai biết được.

Kỳ thật muốn bắt cóc bà ta, lấy súng áp lên xe là được rồi, dù sao cũng người một nhà, muốn bà ta nghe lời còn không dễ sao.

Trọng điểm là lúc bọn họ bỏ xe không có để valy hành lý lại, nếu như bên trong là thi thể, chính là chứng cứ dấu vết lưu lại trên thi thể lúc ra tay, bọn họ không thể để cảnh sát lấy được.

Nhưng valy hành lý kia lại là mục tiêu lớn, giữ lại tới lúc đổi xe cũng không thích hợp, nếu là tôi, tôi sẽ tìm chỗ vứt đi.” Hàn Châu nói.
“Nhưng chỗ vứt đi sẽ bại lộ hành tung của bọn họ.” Ngô Thuần cũng đang nhìn bản đồ trên điện thoại: “Chung quanh tất cả đều là khu công cộng hoàn thiện rồi, à, qua một đoạn nữa là…”
“Cầu Sa Giang.

Vứt thi thể dưới cầu rất tốt.” Hàn Châu nói: “Thuận đường sông chìm xuống, lúc phát hiện ra bọn họ đã mất tung tích rồi.”
“Nếu như muốn vứt thi thể ở Sa Giang, vậy chẳng phải lại đi đường vòng sao?” Trâu Úy nhíu mày, “Trong thành phố lực lượng cảnh sát còn lớn hơn.”
“Đúng, nhưng mục tiêu của các anh là một chiếc xe, mặt của Khưu Tự và một valy hành lý.


Còn cô gái kia, ngay cả tên tuổi còn chưa tra được.” Hàn Châu nói: “Nếu là tôi, xong việc, vứt xe đi, chia nhau ra trốn, còn an toàn hơn là xông lên cao tốc.”
Ngô Thuần không nhịn được hỏi: “Hàn Châu, mấy thứ này anh học ở đâu vậy?”
“Tôi sinh ra đã tiếp xúc với tội phạm rồi.”
Ngô Thuần: “…”
Hàn Châu khởi động xe: “Dù sao cũng không có gì làm, chúng ta ra bờ sông xem một chút đi.”
Ngô Thuần và Trâu Úy nhìn nhau qua kính chiếu hậu, hai người đều biết ý của Hàn Châu, anh đang kéo dài thời gian, anh không muốn quay về cục cảnh sát, anh vẫn muốn áp dụng kế hoạch của mình.
Trên đường, Ngô Thuần nhận được điện thoại của đồng sự Lê Phong: “Tôi tra ra được cô ta rồi, lão Ngô.

Tra được rồi.

Tôi đã nói là tôi nhớ không lầm mà.”
Lê Phong vẫn theo đội điều tra nghi vấn ở khu cư xá của Liễu Vân.
Hàn Châu nói Khưu Tự cố tình để camera chụp được, việc này cho thấy Khưu Tự sớm đã biết tình huống camera ở gần khu vực này, hơn nữa hết sức quen thuộc.
Lúc hành động anh ta cũng không có cơ hội lái xe quan sát dọc đường như Hàn Châu, như vậy sẽ bị chụp thấy.
Nếu như không phải trước đó Khưu Tự sớm đã quen thuộc với Liễu Vân, hiểu rõ chỗ ở của bà ta, hơn nữa cũng phải xác định mấy ngày này khu cư xá không có thay đổi camera – như vậy, chính là cô gái văn phòng kia xác nhận tin tức cho Khưu Tự.
Cô gái văn phòng kia rất quen thuộc nơi này, mà Lê Phong không cảm giác được mình nhìn thấy cô ta lên lầu.
Lê Phong cảm thấy trước khi anh và Ngô Thuần đến, cô gái này đã ở trên lầu.
Lê Phong điều tra tòa nhà của Liễu Vân, không có kết quả.

Công ty quản lý không đăng ký đầy đủ, lại có người không ở nhà, còn có người không phối hợp điều tra.

Cả đêm Lê Phong gặp không ít trắc trở.

Nhưng anh và đồng sự kiên trì đến hỏi từng hộ gia đình một, tòa nhà này không tra được thì qua tòa nhà kế bên.

Bọn họ hỏi có từng gặp cô gái này hay không, có quen biết Liễu Vân hay không, có biết quan hệ của Liễu Vân và cô gái này hay không, có nghe được tiếng kêu la, tiếng đánh nhau, v.v.

không.
Gõ rất nhiều cửa, gọi rất nhiều cuộc, cuối cùng rốt cuộc bọn họ cũng tìm được người biết chuyện.
“Cô ta là phiên dịch viên, tên Hà Tân Khiết.” Bác gái hàng xóm biết tình hình nói: “Ở lầu 5 tòa nhà bên cạnh.

Bình thường rất ít gặp cô ta, có một lần cô ta mua trái cây bị rớt là tôi nhặt cho cô ta, trò chuyện vài câu, cứ vậy rồi quen.

Ai dô, ăn mặc thời trang lắm, mặc toàn là hàng hiệu thôi.

34 tuổi rồi, vẫn chưa lập gia đình.

Tôi có lòng muốn giới thiệu đối tượng mà người ta nói không cần.

Tôi nhìn cũng biết cô ta làm việc không ra sao rồi, không giống mấy người làm văn phòng 9 giờ – 5 giờ.

Buổi sáng tôi có tập thể dục ở dưới lầu, nhà nào đi làm tôi cũng thấy, chỉ không gặp cô ta.

Tôi còn hỏi, cô ta nói làm phiên dịch không cần làm đúng giờ, dù sao cũng phải đi công tác, cũng rất vất vả.

Tôi có nhắc chuyện tìm đối tượng, cô ta nói không có ý định tìm bạn trai ở trong nước.

Cô gái này cũng yêu cầu cao đây, tôi nói chứ, có bản lĩnh thì ra nước ngoài, cũng không ở chỗ chúng tôi đây.

Thuê phòng mà lại dùng hàng hiệu, rất hư vinh có đúng không?”
Lê Phong không có nhiệt tình trò chuyện nhiều với bác gái, anh nhanh chóng dẫn người đi tra tòa nhà bên cạnh, điện thoại với bên cho thuê nhà cho cô gái này, tra được thân phận của cô ta.
Hà Tân Khiết, hộ khẩu ở thành phố này, 35 tuổi, tốt nghiệp học viện ngoại ngữ, ngoại trừ tiếng Anh, lúc ở trường còn học tiếng Myanmar, tiếng Thái.
Bên văn phòng cho thuê cung cấp số di động của Hà Tân Khiết cho cảnh sát, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Lê Phong vui vẻ với thành quả điều tra của mình: “Tôi đã báo cáo với đội trưởng rồi.

Lão Ngô, chúng ta không sai sót, Hà Tân Khiết ở dưới lầu của Liễu Vân.

Cô ta vốn có nhà, cũng khá xa cư xá, nhưng cô ta lại còn thuê phòng dưới lầu Liễu Vân.

Bây giờ chúng tôi đi điều tra khu nhà của cô ta.”
Ngô Thuần báo tình huống cho Trâu Úy và Hàn Châu.
Hàn Châu lập tức có liên tưởng: “Phiên dịch của Kền kền? Vậy phải là thân tín.”
Trong cục cảnh sát, Âu Dương Duệ cùng tổ viên và Viên Bằng Hải cũng đang thảo luận vấn đề này trong phòng họp.
“Chỉ sợ là phiên dịch của Kền kền.

Triệu Hưng dùng tên giả Lưu Hồng Giang ra nước ngoài bàn nguồn cung cấp, một tên nông dân như ông ta, chưa học xong cấp ba, ông ta không có trình độ ngoại ngữ thế kia, thời điểm chúng ta thẩm vấn Tống Xương trước đó cũng từng hỏi, nhưng Tống Xương cũng không biết cụ thể Lưu Hồng Giang làm thế nào.

Người ông ta mang theo, người phiên dịch, Tống Xương hoàn toàn không biết.”
“Ngay cả người ở dưới lầu Liễu Vân, cũng vì giúp Triệu Hưng theo dõi khống chế Liễu Vân.”
Âu Dương Duệ nói: “Nhưng ở đây có vấn đề, nếu như Hà Tân Khiết ở ngay dưới tầng của Liễu Vân, cô ta thậm chí có khả năng có chìa khóa nhà Liễu Vân, coi như có cảnh sát theo dõi ở phía dưới, cô ta cũng có đủ thời gian để xử lý Liễu Vân.


Sao lại vội vàng bối rối không xử lý sạch hiện trường?”
“Chỗ này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có lẽ ngay từ đầu cô ta cũng không tính làm gì Liễu Vân, sau đó chuyện đột nhiên xảy ra.

Ví dụ Tiểu Hồng đến cao ốc Hối Hưng sớm, Hàn Châu đột nhiên quyết định đi ra ngoài, chuyện này sớm hơn mấy tiếng so với kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Khưu Tự đã tiếp ứng trên đường đi của cô ta.” Tổ viên của Âu Dương Duệ, Lôi Tinh Hà phân tích: “Rốt cuộc Khưu Tự và Hà Tân Khiết có phải cố ý lộ tẩy trước camera hay không còn chưa chắc chắn, Hàn Châu tính toán sự tình quá rõ rồi, anh ta là Gia Cát Lượng đoán việc sao, diễn ngược lại sự việc cảm thấy không thể nào thoát được, nhưng trên thực tế là làm loạn kế hoạch của bọn họ rồi, không cách nào nghiêm ngặt như Hàn Châu tưởng tượng được.”
Viên Bằng Hải nói: “Bất kể là vô tình hay cố ý, lần này sợ là Tổ Ưng đã dốc hết toàn lực.”
“Đã điều tra tới quê quán của bọn họ rồi, không thể nào ông ta không biết.”
Viên Bằng Hải khẽ gật đầu: “Đã không còn là chuyện ẩn núp ở Đông Sơn đợi thời tái khởi như trước đây nữa rồi, bọn họ đã không còn đường lùi.”
Cho nên khả năng lẩn trốn, biến mất hoàn toàn cực kỳ lớn.
Âu Dương Duệ nói: “Viên cục, Hàn Châu đề nghị…”
Viên Bằng Hải quay sang Từ Cương: “Có nắm chắc được an toàn của cậu ta không?”
Từ Cương là đội trưởng đội đặc công, Viên Bằng Hải vừa nghe kế hoạch của Hàn Châu đã gọi anh tới.
Từ Cương chiếu bản đồ điện tử lên tường: “Anh ta nói nhà kho nhỏ ở đây, nếu không muốn bị phát hiện, chúng ta phải sắp xếp giám sát ở hai con đường ngoài, chỗ này, chỗ này…” Từ Cương đánh dấu tám điểm trên bản đồ, “Phải chiếm giữ những điểm quan sát và chỗ bắn lén này, chúng tôi mới có thể khống chế được khu vực này.

Người của chúng tôi sẽ mặc thường phục, trang bị nhẹ, nhân viên mà nhiều thiết bị khác phải sắp xếp trong phòng.

Người của Tổ Ưng có thể ngụy trang thành dân thường xem xét xung quanh đường phố, chúng ta trang bị ra ngoài sẽ bị nhìn thấy, phải phòng bị chuyện này.

Hàn Châu nói Tiền Ngọc Đức sẽ không ra tay trong địa bàn của ông ta, rất có thể sẽ giao vào tay Kền kền, địa điểm anh ta bị di chuyển bây giờ chúng ta chưa nắm rõ, cần rất nhiều người, còn cần cả hỗ trợ của trung tâm kiểm soát giao thông.”
“Hàn Châu nói trong nhà kho nhỏ đó có camera, chúng ta có thể xâm nhập hệ thống, lợi dụng hình ảnh của bọn họ để theo dõi tình huống của Hàn Châu.

Anh ta có bị tấn công hay không, khi nào rời đi, rời khỏi chỗ nào…” Quan Phàn nói: “Nhưng bọn họ cũng sẽ sớm đề phòng, thấy Hàn Châu đi vào sẽ hoài nghi, tiếp đó có khả năng sẽ tắt camera, hoặc là dùng hình ảnh giả để lừa chúng ta.

Như vậy chúng ta không cách nào biết được chuyện gì xảy ra ở trong đó.

Bên ngoài khu đó, kết cấu bên trong và tình huống các tòa nhà chung quanh là thế này….”
Quan Phàn chiếu hình ảnh điều tra được lên bên cạnh bản đồ: “Đây là hình ảnh bên đội trưởng Hoàng chụp được ở hiện trường.

Có cửa sổ, chúng ta có thể phái hai người bố trí trên lầu chỗ này, lắp máy ghi âm để nghe lén, nhưng trong kho hàng không gian bịt kín khá nhiều, chúng ta không cách nào chắc chắn có nghe được âm thanh không.”
Đội trưởng Hoàng mà Quan Phàn nói là Hoàng Nhạc, cũng là đội trưởng đặc công, là cấp trên của Trâu Úy.

Nhận được mệnh lệnh anh lập tức dẫn người mặc thường phục đi khảo sát tình huống, đánh giá độ khả thi của hành động.
“Đây là vấn đề lớn nhất.” Từ Cương nói: “Chúng ta không cách nào giám sát được việc Hàn Châu tiếp xúc với đối phương, không cách nào cam đoan được kết quả.

Nếu bên trong có đường hầm, anh ta bị đưa đi lúc nào, hay chạy trốn, chúng ta cũng không biết.”
Giọng của Lưu Tống vang tới từ loa ngoài điện thoại: “Tôi đã báo cáo với giám đốc Nghiêm rồi, ông ấy cần biết kế hoạch sắp xếp kỹ càng mới có thể quyết định phê chuẩn và phối hợp hay không.”
Hiện tại xem ra không có kế hoạch chu đáo, dường như cũng không thể có được.
Nhưng mà thời gian cấp bách.

Điểm này Hàn Châu nói đúng, càng kéo lâu, đối phương chuẩn bị càng nhiều.

Có lẽ lúc bọn họ quyết định, những kẻ liều mạng kia đã sớm chạy xa.
Đây chính là khác biệt.
Cảnh sát bọn họ có quy củ, cần cân nhắc và xem xét xung quanh quá nhiều, nhưng những tên tội phạm này thì không.
Âu Dương Duệ nói: “Lam Diệu Dương cũng nói cho bọn họ chút thời gian.”
Đang nói thì Lam Diệu Dương gọi đến.
Âu Dương Duệ nhanh chóng bắt máy: “Lam Diệu Dương, chúng tôi đang họp, tất cả mọi người đều ở đây, tình hình bên anh thế nào rồi?”
“Nghê Lam đã đến nhà kho kia rồi, cô ấy nói không gian bên trong bị bịt kín rất nhiều, bên ngoài thì bốn phía thông suốt, lắp đặt thiết bị theo dõi cỡ nhỏ không có ý nghĩa gì, không thể nào lắp đặt toàn bộ.

Máy ghi âm cũng không có ý nghĩa.

Cô ấy có cách truy dấu Hàn Châu, chỉ là cần xử lý chút vấn đề về pháp luật.

Nếu như các anh và Hàn Châu có thể chấp nhận, cô ấy đề nghị phê chuẩn hành động.”
Mọi người: “…”
“Truy dấu thế nào?” Âu Dương Duệ hỏi.
Lam Diệu Dương nói: “Gắn chip định vị.”
Mọi người: “…” Đồ chơi gì vậy?
Quan Phàn nói: “Không có chip nhỏ như vậy, tín hiệu định vị GPS chủ động phát ra cũng cần nguồn điện.

Nếu như nhỏ tới mức có thể gắn dưới da, chỉ có thể là tín hiệu quét hình bị động, nói cách khác, cần một cái máy quét đi theo chip mà cái chúng ta định vị lại là máy quét kia.”
Quan Phàn nói xong bỗng nhiên hiểu ra.
Lam Diệu Dương nói: “Tôi để Nghê Lam vào, bây giờ cô ấy tiện nói chuyện rồi.”
Mọi người chờ, một lúc sau mới nghe thấy giọng Nghê Lam: “Tôi có máy quét, xa nhất khoảng 50m, khoảng cách tốt nhất là trong vòng 30m.

Vẫn có rủi ro mất dấu anh ta, nhưng vẫn còn hơn không có.


Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Hàn Châu, anh ấy đồng ý gắn chip.”
Trong phòng đều yên lặng.
Chờ chút, đang nói cái gì vậy?
Giọng Lam Diệu Dương lại vang lên trong điện thoại: “Viên cục, Âu Dương Duệ, luật sư đang đến chỗ các anh.

Nếu như các anh đồng ý, cần ký một văn bản pháp luật, chuyện này có thể bảo đảm cho các anh và Hàn Châu.

Chi tiết phương án có thể thảo luận lại, nhưng quy trình pháp luật cũng phải nói trước một chút.”
Âu Dương Duệ nhìn thoáng qua Viên Bằng Hải, Viên Bằng Hải nghĩ ngợi, gọi điện thoại kêu người thảo luận với luật sư.
Từ Cương hỏi một câu quan trọng: “Ai cầm máy quét?”
Người này phải theo Hàn Châu không rời, tùy tình hình mà quét tìm vị trí Hàn Châu, cũng bảo đảm đường truyền tín hiệu định vị bình thường.

Không cẩn thận, không chỉ mất dấu Hàn Châu, chính bản thân mình cũng có khả năng mất mạng.
“Đương nhiên là tôi.” Nghê Lam đáp, “Không có thời gian để thi thố xem ai làm, tuy tôi rất có lòng tin.

Nhưng máy quét này dùng thế nào, kỹ thuật xảy ra vấn đề ra sao, vẫn là để tôi làm thì hơn.”
Mọi người lại yên tĩnh.
Viên Bằng Hải nghĩ ngợi hồi lâu, nói: “Nghê Lam, cô nói cho tôi kế hoạch cụ thể một chút.”
Nghê Lam bắt đầu nói, cô còn gửi qua một tấm bản đồ địa hình cô xác nhận, phân tích vào vị trí cụ thể.
Phía bên Hàn Châu lái một vòng quanh bờ sông, sau đó vẽ cho Trâu Úy và Ngô Thuần xem: “Tôi cảm thấy có khả năng cao là những vị trí này.

Đến lúc đó các anh cho người tới tra đi, nói không chừng thật sẽ vứt bỏ thi thể ở đây.”
Ngô Thuần nhìn anh một chút: “Anh có hơi lo lắng?”
“Cũng ổn.” Hàn Châu nói: “Không biết Nghê Lam có thể thuyết phục lãnh đạo của các anh hay không.”
Trâu Úy nghĩ đến kế hoạch điên cuồng của Nghê Lam, thật sự là khâm phục dũng khí của cô, Hàn Châu lại cảm thấy rất tốt, còn bổ sung chi tiết với Nghê Lam.

Hai người này, đừng thấy không cùng một đường, thực ra là cùng một loại.
Mọi người ngồi trong xe không nói gì, một lát sau Hàn Châu nhịn không được nói: “Tôi hi vọng lãnh đạo các anh có thể đồng ý.

Tôi rất muốn làm chuyện này.

Đây hẳn là cơ hội cuối cùng để tôi rời khỏi địa ngục.”
Ngô Thuần không rõ hàm nghĩa trong lời nói này, nhưng điện thoại của Trâu Úy vang lên.
Hàn Châu lập tức ngồi thẳng dậy.
Trâu Úy tiếp điện thoại, mở loa ngoài.
“Tôi là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Viên Bằng Hải.” Đối phương nói.
“Tôi là Nghê Lam.”
“Tôi là Tào Hoằng, luật sư đại diện cho Hàn Châu.”
Hàn Châu bỗng hiểu ra, đây là tình huống anh không có mặt tại chỗ, xác nhận bằng điện thoại.

Anh vội vàng nói: “Tôi ở đây, tôi là Hàn Châu.”
Âu Dương Duệ thông báo thời gian, cũng nói rõ ghi âm cuộc điện thoại lần này: “Hàn Châu, anh để luật sư Tào Hoằng ký một văn bản ủy quyền, để ông ấy toàn quyền thay anh ký văn bản pháp luật, đúng không?”
Hàn Châu nói: “Đúng vậy.”
Âu Dương Duệ nói qua một lần những điểm chính trong thỏa thuận của Tào Hoằng, bao gồm việc Hàn Châu tự nguyện gánh chịu nguy hiểm của nhiệm vụ vân vân.

Hàn Châu gật đầu, đây là bản thỏa thuận sau khi Lam Diệu Dương với anh nói chuyện xong, có thể giảm bớt áp lực trách nhiệm của cảnh sát, dùng để thúc đẩy kế hoạch, đồng thời văn bản này cũng để bảo vệ cho anh.
Hai bên nói rõ tình huống, cuối cùng Viên Bằng Hải nói: “Tôi đồng ý kế hoạch này, trao quyền cho cậu chấp hành.

Hi vọng cậu có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ, bình an trở về.”
Hàn Châu vui vẻ cười, anh nhìn Trâu Úy và Ngô Thuần, khóe miệng muốn toác tới mang tai: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi nhất định sẽ không làm thất vọng tín nhiệm của mọi người.” Trong mắt anh là niềm vui sướng thuần túy, làm Ngô Thuần và Trâu Úy có hơi rung động.
Âu Dương Duệ nói: “Trâu Úy, Ngô Thuần.”
“Có.”
“Có.”
“Lần hành động này biệt hiệu Bồ câu, cần sự phối hợp của hai người.”
“Vâng.”
“Vâng.”