Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 54






Nghê Lam thu dọn hành lý đơn giản, lúc này điện thoại lại vang, là Lam Diệu Dương.
Nghê Lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghĩ ngợi thấy giờ mình cũng không giận gì nữa.

Nhưng nếu Lam Diệu Dương vẫn cứ trách cô, vậy cô cũng không thể nào chịu thua.

Nghê Lam hắng giọng một cái, lấy chút khí thế, nghe điện thoại.
“Em đang làm gì đó?” Giọng Lam Diệu Dương rất dịu dàng.
Tinh thần chuẩn bị phản kháng bất kỳ lúc nào của Nghê Lam bị phá thủng rồi, nhưng giọng nói vẫn còn phút phách lối: “Đang thu dọn hành lý.”
Lam Diệu Dương lập tức lớn giọng: “Đồ của anh à?” Thật sự là tính không cho anh trở về ư?
Lúc này Nghê Lam mới nhớ ra: “Đồ anh bên đó không đủ à?” Tiểu Lam tổng nhà cô cực kỳ đỏm dáng, thích quần áo và trang sức, còn mấy chai nước hoa Chanel của anh đều để bên này.

“Muốn em dọn cho anh ít đồ không, cho tài xế qua đây lấy nè.

Lát nữa em đi rồi.”
“Em đi đâu?”
“Đi Nhã Đình Uyển, chuyển tới đối diện hai tên kia, theo dõi bọn họ.” Nghê Lam nhớ tới chuyện buồn nôn hôm nay, muốn đi tắm, cũng muốn rửa mắt cho sạch một chút, nhưng không kịp.

Cô mở loa ngoài điện thoại ném lên giường, cầm bộ quần áo sạch, thay bộ đang mặc trên người, cũng đổi balo tối nay.
Lam Diệu Dương im lặng một hồi, nói: “Em chú ý an toàn một chút.”
Nghê Lam cảm thấy anh có chút không vui, nhưng ráng nhịn không nói với cô.
“Trên mạng chửi em ghê lắm phải không?” Nghê Lam hỏi.
“Ừ.” Lam Diệu Dương lên tiếng, còn nói: “Không sao.

Để anh xử lý.”
Lam Diệu Dương nói điềm nhiên như không có gì, nhưng Nghê Lam nghe ra bên trong có chút khó xử.

Nghê Lam cũng từ scandal mà ra, có thể hiểu được tình cảnh của cô, Lam Diệu Dương và nhà họ Lam.

Có lẽ ngày mai bọn họ đi làm sẽ còn nhiều người trong hội đồng quản trị liên quan tới lợi ích hỏi thăm tình hình.

Còn cổ phiếu, chương trình, có liên lụy gì đến các nghệ sĩ khác hay không.
Nghê Lam thầm thở dài, tuy nghiệp vụ của cô quá kém, không có công việc biểu diễn gì, mấy nghệ sĩ khác Blue ký hợp đồng cũng không xuất hiện cùng cô, hơn nữa sau này cô lại đến thẳng phòng thám tử Nhị Lam Thần làm việc, cơ hội tiếp xúc càng ít, nhưng mọi người đều làm việc dưới trướng Blue, muốn hoàn toàn không bị ảnh hưởng liên lụy đoán chừng cũng khó.

“Ba tìm anh nói gì vậy?” Nghê Lam hỏi.
“Cũng không có gì.” Lam Diệu Dương dừng một chút, nghĩ nếu không nói rõ ràng, Nghê Lam lại càng dễ suy nghĩ lung tung, thế là lại nói: “Chỉ hỏi thăm tình hình một chút, lúc em vào Kim Khổng Tước mẹ anh gọi điện thoại tới, muốn thương lượng chuyện tiệc tối kỷ niệm, anh không có thời gian nên cúp máy, sau đó trên mạng lại có tin tức như vậy, ba anh mới nói muốn tâm sự trực tiếp.

Ông ấy cũng không phải hiểu lầm cuộc sống riêng của em ra sao, ông ấy chỉ quan tâm an toàn của chúng ta.”
“Ờ.” Nghê Lam nhớ tới tin nhắn WeChat Hứa Quyên gửi cho Lam Diệu Dương, trong lòng hơi buồn bực.
Quả nhiên sau đó Lam Diệu Dương nói tới việc này: “Còn chuyện mẹ anh nói hủy bỏ chuyện khiêu vũ, có phải em thấy rồi không?”
“Em không có bấm vào xem, em rất tôn trọng sự riêng tư của anh.” Nghê Lam gây chuyện.
“Ba anh gọi tới cũng để giải thích giúp mẹ, nói chuyện này bây giờ dễ trở thành chuyện mọi người công kích cười nhạo em, ba mẹ biết em có thể chịu áp lực nhưng cảm thấy không cần thiết.

Không phải anh nói đỡ cho ba mẹ, chuyện này nếu như bị công kích hay cười nhạo, đương nhiên cũng có ba mẹ trong đó, nhưng xuất phát điểm không phải hoàn toàn vì ba mẹ.

Dù sao em là người chịu công kích lớn hơn.

Chỉ là có thể chịu, nhưng không nhất thiết phải vậy, em hiểu không?”
“Em hiểu chứ.” Nghê Lam hơi trẻ con ném đồ mặc vào túi du lịch: “Không phải em cũng đã đồng ý không nhảy rồi đó sao.”
“Nhưng mà em không vui.”
“Quả thực là em không vui.” Nghê Lam lại gây.
“Không có ý trách em.” Giọng Lam Diệu Dương đặc biệt sợ, “Chỉ là, muốn em vui chút thôi.

Không biết phải làm sao nữa.”
Cơn giận của Nghê Lam tan rồi, cô ngồi xuống giường, cầm điện thoại lên bên tai.

Cô nghe thấy Lam Diệu Dương nói: “Tối nay là anh không tốt, anh không nên giận cá chém thớt.

Anh lo quá, thật sự rất giận.

Nhưng không phải lỗi của em, không nên la em.

Anh xin lỗi.”
“Ò.” Khóe miệng Nghê Lam không khỏi nhếch lên.
“Có vui hơn chút nào không.”
“Không nha.” Nghê Lam vỗ bộp bộp lên giường, “Vốn dĩ em phải được thế.”
Lam Diệu Dương ở bên đầu kia cười thành tiếng.
“Anh còn cười.” Nghê Lam oán trách.
“Anh xin lỗi.”
“Không có thành ý gì hết.”
“Anh xin lỗi.”
“Được rồi.” Nghê Lam không giả vờ được.

“Tha cho anh đó.

Ghi tội lớn, để đó xem xét.”
“Không phải tha rồi à? Sao lại còn ghi tội?”
“Không tha thứ thì ngay cả tư cách ghi tội cũng không có nha.”
“Em áp dụng tiêu chuẩn gì để phạt vậy?”
“Không có tiêu chuẩn.” Nghê Lam co chân lại.
“Được thôi.” Lam Diệu Dương thở dài, sau đó lại cười.
Tiếng cười rất nhẹ, mơ hồ truyền vào tai Nghê Lam.

Nghê Lam cũng muốn thở dài, cô gãi gãi ga giường, có thể tưởng tượng được nét mặt Lam Diệu Dương bây giờ.

Nhất định là bộ dạng dịu dàng rất đáng yêu, đôi mắt còn lấp lánh sao, là dáng vẻ ấm áp cô thích nhất.
Hai người đều im lặng một hồi, thưởng thức không khí bình yên ngòn ngọt này.
Sau đó Lam Diệu Dương đằng hắng một tiếng: “Ba anh hỏi, hai đứa có dự định gì cho tương lai không?”
Nghê Lam im lặng một hồi, trung thực đáp: “Em không có.” Chuyện tương lai ai mà biết được.
Còn chưa nghĩ tới muốn thành Lam Nghê Lam hay biến Lam Diệu Dương thành Nghê Lam Diệu Dương.
Nghê Lam bỗng cười.
Lam Diệu Dương cũng cười: “Lam Nghê Lam nghe không hay.”
“Không hay.” Nghê Lam nói, “Nghê Lam Diệu Dương hahaha, Nghê Lam Diệu Dương, hahaha…cứ như đang khen mình á.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Tuyệt đối đừng nói cho ba anh biết.” Nghê Lam vẫn còn cười.
Lam Diệu Dương: “….” Nhìn ra đúng là cô hoàn toàn không có dự tính.

Lam Diệu Dương niệm trong lòng: ‘Nghê Lam là đồ móng heo.’
Nghê Lam vẫn còn cười, Lam Diệu Dương nói với cô: “Ba anh lo tụi mình liên lụy vụ án, anh còn nói với ông ấy, thực ra tra án là sở thích của anh, em đang chiều theo anh.”
“Phải không?” Nghê Lam nói, “Ba anh còn nói cái này à, anh rất dễ dụ.”

Lam Diệu Dương: “…”
Lam Diệu Dương vừa định nói gì, bên phía Nghê Lam vang lên tiếng tin nhắn, Nghê Lam nhìn, là Trâu Úy.

Trâu Úy nói điện thoại Nghê Lam đang bận, cô không gọi được, cô đã ở trong khu nhà, khi nào Nghê Lam có thể chuẩn bị xong.
Nghê Lam đọc xong nhanh chóng nói với Lam Diệu Dương: “Trâu Úy tới rồi, không nói với anh nữa nha.

Em phải xuống dưới đây, qua bên kia rồi gọi anh sau.”
“Ừ.” Lam Diệu Dương dừng một chút, “Anh chỉ muốn nói, Nhị Lam Thần, phải có em mới được.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Nghê Lam lại mở loa ngoài, cô nhanh chóng kiểm tra túi du lịch, cũng kiểm tra lại mấy thứ trong máy tính một lần.

“Em đi đây.

Em không có thời gian thu dọn rồi, túi với đồ em thay đang để dưới sàn phòng ngủ, đừng có la em dơ nha.

Có điều trước khi em quay lại anh cũng đừng quay lại đây, không an toàn.”
Nghê Lam cúp điện thoại, vội vàng đi.
Lam Diệu Dương nằm ngửa trên giường, để điện thoại trước ngực.

Đồ móng heo không tim không gan, thật khiến người ta bực mình.
Một lát sau anh cầm điện thoại lên, nhấn vào Weibo, nhìn qua tài khoản của Nghê Lam, ở đó để lại bình luận với số lượng kinh người, chửi bới trách hỏi, chửi bậy hết cái này tới cái khác, khó coi, quả thực là mây đen mù mịt.
Đến giờ Nghê Lam vẫn im lặng, không nói một lời.

Lam Diệu Dương biết căn bản cô chưa lên xem.
Lam Diệu Dương rời khỏi Weibo, cười cười.

Đây mới là Nghê Lam, thật không có người thứ hai.

Ai nói cô không hợp với ngành giải trí, ngành này thật sự cần những người thần kinh thép với xương cứng như cô.

Anh cảm thấy có chút tự hào.
Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ, hỏi phía Giang Tân trả lời thế nào rồi.

Anh muốn biết sao Giang Tân lại biết Nghê Lam tập kích Kim Khổng Tước, làm sao có thể tóm thời cơ chuẩn như vậy, sắp đặt bẫy trước chờ sẵn.
Âu Dương Duệ thuật lại lời đã nói cho Nghê Lam với Lam Diệu Dương, Giang Tân nói Nghê Lam xâm nhập vào chỗ bọn họ luyện tập.

Sau đó Âu Dương Duệ nói: “Kiểu trả đũa này có hơi kỳ quái.”
“Tuy rất buồn nôn, nhưng nhắm vào bản lĩnh với thân phận của Nghê Lam, lại rất đả kích.” Lam Diệu Dương bình luận, “Đáng tiếc ông ta cũng không thật sự hiểu rõ Nghê Lam, Nghê Lam sẽ không lùi bước hay làm loạn vì kiểu đả kích này.”
“Không phải, nói thế này đi, đầu tiên, vụ trả đũa này chuẩn bị quá nhanh, chỉ có Khưu Tự và Hàn Châu có liên lạc với Nghê Lam, nói cách khác, nếu như Giang Tân thông qua Khưu Tự biết Nghê Lam vượt vào trong đó, đó cũng là chuyện ngày 23, mới hai ngày.

Huống hồ Khưu Tự cũng không rõ Nghê Lam sa vào chuyện này sâu cỡ nào, làm lớn chuyện như vậy nhằm vào Nghê Lam, chuẩn bị kỹ như thế, thời gian quá ngắn rồi.

Thứ hai, tôi cảm thấy kiểu thủ đoạn này không phải góc độ tư duy của loại người như ông ta.

Tôi đã từng nói chuyện điện thoại với Giang Tân, bên đây cũng thẩm vấn không ít tay sai và nam nữ phục vụ của ông ta, Giang Tân này cho tôi cảm giác chính là, nếu như ông ta đả kích ghê tởm một người phụ nữ, tại sao không phải lột đồ người ta, ngược lại lột đồ cho người ta xem?”
“Nhưng, đó là Nghê Lam.

Xác suất ông ta lột đồ cho Nghê Lam thành công lớn hơn.” Lam Diệu Dương phản bác theo tiềm thức.
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không thấy thuyết phục.” Âu Dương Duệ có trực giác cảnh sát hình sự: “Thủ đoạn phạm tội của tội phạm có theo quán tính, ở chốn đông người thế kia, người như Giang Tân khống chế một người phụ nữ không phải dựa vào chuyện lột đồ, anh có hiểu cảm giác của tôi không? Anh luôn có nhiều ý tưởng, nên tôi nói cho anh biết vậy.”
Hiện tại Lam Diệu Dương không có suy nghĩ gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy Âu Dương Duệ nói có lý.

Âu Dương Duệ là người có linh cảm rất nhạy.

Vụ án trước đó bọn họ cùng nhau hợp tác, tất cả mọi người đều truy tìm thời điểm hiện tại, chỉ có anh nhìn chằm chằm vào dấu vết bối cảnh quá khứ của kẻ hiềm nghi không buông, cuối cùng chứng thực đó là đột phá quan trọng.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Âu Dương Duệ nói: “Đúng rồi, tôi cho người đến cảnh sát thành phố lục soát một lượt, kiểm từng phòng vệ sinh, còn có nơi Dương Hiểu Phương đi qua, không tìm thấy máy nghe lén.

Ngày mai sẽ kiểm camera giám sát, xem lại thử lúc đó.”
Thế à, Lam Diệu Dương có chút tiếc nuối, đáng tiếc không tìm được chứng cứ, manh mối.
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, lên mạng tìm kiếm máy nghe lén, không kiếm thì không biết, thủ đoạn lừa đảo vẫn rất nhiều, lại còn có thể mua trên thị trường điện tử.

Tuy không cách nào so sánh được những cái Nghê Lam dạy anh, nhưng trên thị trường công khai có thể mua được, hơn nữa cực kỳ nhỏ, ngụy trang rất tốt, cũng quá ghê gớm.
Máy nghe lén, quay trộm, mấy thiết bị liên quan Lam Diệu Dương đều tìm thử, liền thấy không ít vụ án trước, có người rất dễ dàng mua được những thiết bị này trên thị trường, sau đó mới chụp lén, có vài vụ án quả thật làm người ta giận sôi người.
Lam Diệu Dương không muốn xem nữa, tắt máy đi ngủ.
Anh nằm trên giường, nghĩ tới câu hỏi của Lam Cao Nghĩa, các con có dự định gì cho tương lai?
Cha hỏi đúng, cũng không thể mạo hiểm không đầu không đuôi như vậy, bọn họ không phải cảnh sát, điểm mạnh của bọn họ cũng không phải phá án toàn thời gian.

Nhưng có nhiều thứ bọn họ có thể làm.

Lam Diệu Dương bỗng nảy ra một ý nghĩ, anh vô cùng hưng phấn.

Anh muốn lập tức đi tìm người thương lượng, anh ngồi dậy, nhưng nhìn giờ, không được, đã trễ rồi.
Ngày mai, chờ ngày mai.
Lam Diệu Dương càng nghĩ càng thấy đây là ý kiến hay, tuy sẽ rất khó khăn, có lẽ sẽ mất cả chì lẫn chài, nhưng có ý nghĩa.
Nhã Đình Uyển.
Hàn Châu vào phòng, khóa trái cửa.

Sau đó anh nghĩ ngợi, kéo một cái ghế qua, lật nghiêng chèn sau cửa.

Tiếp đó anh nhìn ra cửa sổ một chút, không có gì khác thường, tòa nhà cao, cũng không có chỗ để leo.

Anh đóng chặt cửa sổ, kéo màn cửa lại, móc ra một lưỡi dao kẹp dưới đáy túi, đặt dưới gối, lúc này mới yên tâm nằm xuống.
Nghê Lam sắp xếp căn phòng này trống không, không một vũ khí sắc bén nào, đừng nói là dao, ngay cả một đôi đũa cũng không có.

Cô còn lục soát túi của bọn họ, nhưng vẫn bỏ sót.
Hàn Châu chỉ nằm, không ngủ.

Anh nghe điện thoại của chú Bồi thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng tin nhắn, nhưng không có ai gọi điện đến.

Hàn Châu mở ra xem, không có tin gì đặc biệt.

Thật kỳ quái, nếu như công ty đã sắp xếp ổn, vậy bang Hắc Hổ sao cũng không có phản ứng gì.

Không phải nói không thoải mái sao? Đã im mấy ngày, đột nhiên bị khiêu khích, cũng không gọi điện chửi vài câu?
Còn Nghê Lam nữa, cô vẫn mãi chưa gọi cho anh, không biết hiện tại tình hình thế nào? Hàn Châu cầm điện thoại của mình nhìn lướt qua, quả thật không có tin tức gì.
Hàn Châu rất không thích cảm giác cheo leo nơi vách núi.
Rất nguy hiểm, lại không biết phía dưới sâu bao nhiêu.
Vách núi này không phải vách kia.
Vách núi trước kia anh đã quen rồi, cái hiện tại không phải.
Hàn Châu nhắm mắt lại, nhớ tới A Quang.
Anh nhớ tới lúc cùng A Quang xử lý đám lưu manh không đưa tiền hàng, cùng nhau tản bộ trên đường.

Lần đó thật sự rất hài lòng, nhiệm vụ đơn giản, tiền thưởng nhiều.

Anh chỉ đứng ở sau, miệng chưa mở, tay chưa nhúc nhích, A Quang đã xử lý xong rồi.

Sau đó bọn họ liền giống người bình thường, ăn khuya giống như hai anh em.
Về sau anh thấy một người đàn ông đánh vợ, đứa con đứng khóc hu hu ở bên cạnh.

Người đàn ông kia rất khỏe, không ai dám lên ngăn.

Anh lên.

Anh không thể nhìn đàn ông đánh phụ nữ.
Rồi sau đó lúc uống bia, A Quang cười nói với anh: “Đáng tiếc chúng ta không quen nhau ở một dịp khác, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

Tóm lại, tôi sẽ bảo kê cho cậu, người anh em.”
Trước kia Hàn Châu không rõ ý trong lời nói của anh, giờ thì anh hiểu rồi.
A Quang hi vọng anh có thể làm cảnh sát chăng, trợ giúp cảnh sát A Quang.
Đáng tiếc, anh không có vận mệnh của A Quang.
Hàn Châu lại nghĩ tới Khưu Tự ở phòng kế bên, anh từ từ thiếp đi.
Trong phòng bên cạnh, Khưu Tự tựa vào đầu giường, cầm điện thoại chơi game.
Cửa thang máy mở ra, Nghê Lam và Trâu Úy đi ra, đi vào căn hộ đối diện.